Phần 12
Vào một ngày tôi không ngờ đến, tôi gặp được Bình ở làng tôi. Ngày hôm ấy, tôi vừa dạy xong ở trường về. Đi ngang qua chợ, tôi cố tìm một món gì đó ngon ngon cho hai mẹ con ở nhà thì có tiếng gọi:
– A! Lâm phải không?
Tôi ngoái lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, khựng người một lát rồi tôi cũng nhớ ra đây là ai.
– Chào anh. Anh là Bình có phải không?
Anh ta bây giờ đã khác xưa nhiều rồi. Bình ngày xưa vuốt tóc bóng loáng, từng đánh nhau với tôi bây giờ đã khác. Đã trông chững chạc hơn rất nhiều so với trước kia. Nhưng gặp lại anh ta ở đây nói thật tôi có chút ái ngại.
– Ừ, cứ tưởng anh không nhớ ra tôi. – Anh ta cười.
– Cũng đã lâu rồi nhỉ?
Rồi chợt Bình thở dài trầm tư:
– Xin lỗi anh, thú thật khi xưa tôi hồ đồ quá. Mong anh tha lỗi cho tôi.
– Chuyện qua lâu rồi mà.
Tôi và Bình chỉ nói chuyện xã giao thêm một lúc rồi chào tạm biệt nhau. Tôi cũng không quên hỏi vì sao anh ta ở đây. Bình chỉ trả lời là được điều công tác xuống đây một tháng, hết một tháng thì sẽ quay về Sài Gòn.
Ngày biết tin Bình ở làng, tôi không thể nói dối rằng là mình không có chút lo lắng nào. Đâu đó trong cõi lòng tôi vẫn còn tồn tại một nỗi lo lắng mơ hồ. Cuộc sống của tôi và Phương từ khi cưới nhau thì mọi thứ vẫn trải qua êm đềm và tốt đẹp, tôi và em đều bỏ lại quá khứ thì bỗng dưng một ngày “chông gai” lại xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tất nhiên là tôi yêu và tin tưởng vợ mình. Tôi cũng không đề phòng Bình vì tôi ép mình tin rằng thời gian chẳng thể nào quay lại được nữa, nhất là khi tôi và Phương đã là vợ chồng được nhiều năm nay. Có lẽ Bình cũng đã biết được cuộc hôn nhân của tôi, khó có thể không biết nếu sống ở xung quanh khu vực này và ngày nào cũng nghe mọi người hóng chuyện. Và trong những ngày đó, dù tôi không muốn để ý nhưng tôi vẫn cảm nhận được vẻ bồn chồn, thấp thỏm của em. Tuy rằng tôi không thoải mái lắm nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Tôi có thể tin rằng mình có thể tránh được những rủi ro của số phận cho đến một ngày Bình đến thăm nhà tôi. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là Bình đã từng gặp nhau trước đây rồi.
Tôi không muốn trách em nếu như tôi có thể. Nếu như bé Hân không phải là con của Bình thì tôi đã có lý do để trách cứ nhưng đằng này ở giữa chúng tôi có một mớ dây chằng chịt được nối lại bởi bé Hân. Đôi lúc, tôi bất chợt cảm thấy cảm giác bất an trong lòng mình. Nhưng tôi không muốn nó nhấn chìm mình. Hờn ghen chính là chất độc sẽ từ từ giết chết tình yêu. Tôi không muốn tình yêu của mình bị giết chết. Chẳng gì có thể tồi tệ hơn việc vợ chồng sống trong một căn nhà nhưng chẳng thể nào tin tưởng nhau và mỗi sáng đều phải trao cho nhau nụ hôn có mang chút ngờ vực. Trong khi những suy nghĩ đã từ từ vây kín tôi khiến tôi không biết nên hành động như thế nào mới phải thì bất ngờ thay tôi không cần phải vắt óc để suy nghĩ nữa, Bình và Phương đã quyết định thay tôi.
Một buổi sáng sau khi họp xong với giáo viên trên trường, tôi trở về nhà sớm. Vì hôm nay là cuộc họp đột xuất nên tôi chưa kịp nói với vợ. Nhưng khi về đến cổng, tôi đã thấy bóng dáng Bình thấp thoáng trong nhà. Tại sao Bình lại đến vào lúc này? Tại sao Bình lại đến thăm vào lúc tôi không có nhà? Từng câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu tôi và từng câu hỏi cứ như những mũi dùi nhọn hoắt đang chờ chực để cắm phập vào trái tim tôi. Có thể là bởi vì nỗi bất an đã trú ngụ trong lòng tôi quá lâu rồi. Và nếu thực là tôi đã cố tự đánh lừa mình trong bao lâu thì đến hôm nay tôi cũng phải đối diện với sự thật. Tôi dựng xe ở vách tường rồi đi đường ruộng về phía sau nhà. Giờ nghĩ lại tôi khá xấu hổ vì hành động lén lút đó của mình nhưng lúc đó đã có một sức mạnh vô hình nào đó bắt tôi phải làm việc này. Tôi ngồi ở vách tường cạnh cửa sổ, tôi ngồi ở đó, lặng im như pho tượng. Để rồi suốt gần một tiếng đồng hồ tôi ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người để rồi tôi như chết lặng. Từng mũi dùi nhọn đã cắm sâu vào tim tôi rồi. Tôi cảm thấy như tim mình vỡ tan ra. Tôi đứng dậy, đạp lên vạt cỏ để được biết rằng nó cũng đã héo mòn nhưng trái tim tôi.
Để lại một bình luận