Phần 8
Do ban ngày đã làm quá nhiều, nên tối đó Tô Định trở về điện của mình để nghỉ ngơi sớm. Hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi ngon lành, sáng hôm sau, đã trở về thể trạng tốt như cũ.
Ngày hôm nay là bắt đầu lễ Lập thu của toàn vương quốc, lễ này kéo dài 7 ngày 7 đêm, mọi người đều được đi cưỡi ngựa, cắm trại, múa hát, hoặc làm bất kỳ điều gì họ muốn. Nữ hoàng năm nay mang thai nên sẽ ở trong cung tĩnh dưỡng, tể tướng sẽ dẫn đầu tất cả nữ quan cùng với thần y đi lên thảo nguyên tế lễ tại tế đàn trong khu trại bò mà lần đầu tiên khi bị xuyên không tới đây Tô Định đã đến.
Nơi đây được coi là nơi linh thiêng vì nó là nơi những con bò thần sinh sống. Tất cả những ai của vương quốc muốn sinh con sẽ tới đây lễ bái, tự tay vắt sữa từ 1 con bò, uống 1 cốc đầy là có thể mang thai. Mùa thu cũng là mùa mà thần dân của Tây Lương nữ quốc cho là rất phù hợp để chuẩn bị thụ thai, do vậy Lập thu là ngày mà những người đứng đầu vương quốc sẽ tới đây để tế lễ, cầu cho thần linh tiếp tục ban cho họ khả năng sinh sản, duy trì vương quốc bằng những bé gái trắng trẻo, khỏe mạnh, xinh đẹp, thơm tho.
Đúng 8h sáng, 100 nữ quan trèo lên ngựa bắt đầu khởi hành về phía thảo nguyên. Do chưa cưỡi ngựa bao giờ Tô Định khá bỡ ngỡ, hắn dần dần bị tụt lại phía sau, tể tướng thấy vậy bèn sai thái phó đi chậm lại, đi cùng để bảo vệ Tô Định. Thế nào mà càng đi, Tô Định càng tụt lại sâu hơn, khiến cho khi đi được nửa đường thì hắn và thái phó bị cách đoàn rất xa.
Đúng lúc này, con ngựa của Thái phó đột nhiên phải 1 cái hố, ngã xuống gãy chân, may mà thái phó không sao, nhưng ngựa thì chỉ còn 1 con, vậy là hai người đành cưỡi chung con ngựa của Tô Định. Ngay khi thái phó trèo lên ngồi trước hắn, một làn tóc với hương thơm nhẹ bay bay qua mũi hắn. Tay hắn vòng qua eo cầm dây cương thì trượt qua đầu vú.
Ở vương quốc này không ai mặc áo ngực, nên cả 2 người đều cảm nhận rất rõ lần va chạm đó. Hắn làm bộ như phải điều chỉnh dây cương nên chà đi chà lại qua bầu vú của nàng ta mấy lần liều. Sau 1 hồi thì hắn ta ghì tay cương xuống dưới sát cái Ɩồŋ của thái phó, rồi giật nhẹ như thể giục ngựa chạy, nhưng thực chất thì cố ý để tay cọ vào Ɩồŋ thái phó.
Thấy nàng ta không phản đối, hắn ta lần nữa đưa một tay lên xoa ngực, lần này lộ liễu hơn, nhưng nàng ta vẫn chẳng ý kiến, thế là hắn ta được thể, đưa dây cương từ khi nào cho thái phó cầm, còn hắn cả 2 tay đưa lên vê đầu ngực nàng thành 2 hòn bi nhỏ cứng đờ chọc lên khỏi lớp áo. Môi lưỡi bắt đầu hôn gáy, tai, rồi kéo áo xuống hôn dọc vai nàng.
Rồi hắn lần tay xuống, sờ Ɩồŋ nàng. Không ngoài dự liệu, đã đẫm nước rồi. Hắn bảo Thái phó nhấc người lên, hắn lôi cặċ ra khỏi quần rồi chĩa vào cửa mình của nàng, khi thái phó ngồi xuống, cái cặċ khó khăn chui vào trong cái Ɩồŋ còn trinh trắng 100% này. Nàng ta có vẻ đau, rên lên khe khẽ. Tô Định luồn tay ra phía trước, mân mê hột le cho nàng ta thư giãn thêm ít phút, tay kia vê ngực.
– Nàng còn đau nữa không?
– Ta đỡ rồi…
– Vậy ta làm nàng sướng nhé?
Thái phó vừa gật đầu, thì từ phía trước, 1 đoàn 7 nữ kỵ binh chạy ngược lại, hóa ra do quá lâu không thấy 2 người đâu, tể tướng lo 2 người gặp chuyện không may, nên sai người quay trở lại tìm.
Tô Định nhanh tay chỉnh áo, phủ cái váy cưỡi ngựa rộng lên che kín 2 người, nhìn qua chỉ như 2 người đang cưỡi chung 1 con ngựa chứ không phải đang dính chặt lấy nhau.
– Thái phó, mời người chuyển sang chiến mã này, hai hạ quan có thể cưỡi chung 1 con được…
– Không sao, dù sao cũng sắp tới nơi rồi, hơn nữa con ngựa này của ta vẫn to khỏe nhất ở đây. Tô Định cướp lời…
Vậy là 2 người vẫn ngồi chung ngựa, tốc độ cưỡi không nhanh, cũng không ai có thể di chuyển hông, nhưng di chuyển của con ngựa vẫn tạo ra sự cọ xát đều đặn mà êm ái giữa Ɩồŋ và cặċ. Hắn thi thoảng lại thổi nhẹ vào tai, vào gáy, hoặc le lưỡi ra mà liếm. Nhân lúc không ai để ý, Tô Định luồn tay vào dưới lớp váy rộng, lấy các ngón tay vê, gẩy đầu hột le, nước Ɩồŋ đã ướt đẫm yên cương từ khi nào. Thái phó giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng bên trong vách Ɩồŋ thì co bóp dữ dội, lúc nàng lên tới đỉnh, nàng sụp xuống nằm dài lên thân ngựa, khẽ rên lên.
– Thái phó, người có sao không ạ? – Một kỵ binh lo lắng…
– Ta không sao, ta hơi mệt thôi, hôm qua nhiều việc quá nên mãi muộn mới đi ngủ…
– Vâng chỉ còn 1 canh giờ nữa là tới, người chịu khó 1 chút.
Tô Định và thái phó cứ ngồi trong tư thế dính liền như vậy, cặċ ngâm trong Ɩồŋ, không nhanh lên, cũng không chậm đi, các bước đi của ngựa tự nó đã làm cho Ɩồŋ và cặċ ma sát nhau theo 1 nhịp điệu chậm rãi nhưng mê hồn.
Vì không mất sức cử động, nên 2 người cứ vậy mà tận hưởng cuộc đụ đéo dài.
Hết lần này tới lần khác lên tới đỉnh. 2 tiếng sau, nhìn thấy cổng trại bò, thì cũng là lúc cả 2 lại lên tới đỉnh, nhân lúc nhộn nhạo, Tô Định nhanh chóng cất cặċ đã ỉu xìu vì ngâm nước Ɩồŋ nguyên 1 buổi và lên đỉnh tới 5 lần.
Khi nữ kỵ binh nhận ngựa để đưa về chuồng, lúc gỡ yên thì chạm phải 1 đống nước dâm hòa lẫn với máu trinh và tinh dịch nhoe nhoét khắp nơi, “hóa ra là thần y cũng vừa chữa cho thái phó, gần đây không biết sao nhiều người bị bệnh quá vậy”, nữ kỵ binh nghĩ thầm.
Để lại một bình luận