Hồi ấy học lớp 10 là hết cấp 3 (Bây giờ người ta gọi TRUNG HỌC PHỔ THÔNG). Lượng sức học thấy khó đỗ Đại học nên tôi viết đơn xin học sư phạm 10+3.
Gái nông thôn lần đầu xa nhà, mọi thứ đều lạ lẫm và đều được hồ hởi đón nhận và tiếp thu một cách háo hức.
Hết năm thứ nhất, tôi như được lột xác. Vốn có nét mặt thanh tú và như người làng xã vẫn tấm tắc khen là “đẹp gái nhất xã”.
Mấy đứa bạn học cùng thì bảo: “Con Minh mới có một năm uống nước Hà Nội mà thay đổi nhanh thế. Gái thành phố còn thua xa…”. Tự soi gương tôi thấy mình đẹp thật. Da trắng hồng, môi mọng đỏ và đôi mắt đen láy. Tóc dài thướt tha phủ tới hông. Thân hình nở nang, săn chắc và gợi cảm. Tôi biết có muôn ngàn ánh mắt nhìn theo tôi. Tôi ngượng lắm nhưng cũng hãnh diện.
Tuy thế nhưng tôi rất nghiêm túc, không hề có ý tứ hoặc cảm tình với anh con trai nào.
Chỉ chăm chú vào học. Những lúc rảnh thì đi theo những đứa bạn để thăm thành phố. Tối ngủ thì dành thời gian nhớ về quê, nhớ bố mẹ và đứa em gái kém tôi 6 tuổi và nhớ đến… người ấy.
Người ấy chính là chú ruột tôi, chú Kiên hơn tôi 4 tuổi. Chẳng biết tại sao mà tôi lại chủ động nói với chú những lời nói yêu thương khi tôi mới tròn 15. Chú ngỡ ngàng nhưng rồi tôi cũng được đáp lại. Chúng tôi cũng chỉ vụng trộm nhìn nhau hàng ngày, trong bữa ăn và vụng trộm hôn nhau trong những đêm trăng sáng hai chú cháu dắt nhau đi trên đường. Chỉ khi đứng nơi khuất ánh trăng chúng tôi mới dám đứng hôn nhau. Đôi gò vú nhỏ của tôi đã được bàn tay ấm áp của chàng trai lực điền xoa nắn, vuốt ve. Và những lời thì thầm tình tứ.
Nhưng rất lạ là cả chú và tôi không xưng hô anh – em với nhau bao giờ. Chỉ ” Chú yêu Minh” và ” Cháu yêu chú Kiên lắm!”.
Chỉ vậy thôi mà tôi thấy chúng tôi như đã thuộc về nhau. Giữa năm thứ 3, chú Kiên báo tin nhập ngũ khi đang làm công nhân kỹ thuật tại nhà máy cơ khí tỉnh.
Tôi bắt xe về quê để tiễn chú đi bộ đội.
Đêm đó, cũng dưới ánh trăng quê, Kiên trao cho tôi chiếc lược và hộp đựng kem đánh răng, bàn chải được làm từ mảnh đuya – ra xác máy bay. Tôi cũng tặng chú mình một chiếc khăn mùi xoa có thêu hình 2 trái tim Ɩồŋg vào nhau bằng chỉ màu hồng.
Ngồi xuống vạt cỏ ven đường, chúng tôi hôn nhau say đắm. Tôi muốn lắm những cử chỉ yêu đương khác với mọi lần nên chủ động dẫn chú ăn trái cấm.
Hai đêm trước ngày Kiên đi, chúng tôi địŧ nhau 4 lần. Lần đầu tôi biết thế nào là đau đớn khi màng trinh bị xé rách, chọc thủng bằng cái buồi vừa to, vừa dài, vừa cứng của chú ruột mình. Lần đầu tiên chúng tôi xưng hô anh – em với nhau.
Kiên bảo:
– Anh yêu em lắm Minh ạ. Nhưng… mình không lấy nhau, cưới nhau để thành vợ chồng được…
– Cần gì cưới treo? Chỉ yêu nhau mãi thế này thôi. Em muốn sau này khi em có chồng, anh có vợ mình vẫn thế này.
– Nhỡ lần này Minh có chửa thì sao?
– Kệ em! Có chửa thì để đẻ. Anh đừng lo. Cứ yên tâm lên đường, ở nhà có em chờ đón ngày về của người mà em thương yêu nhất.
Thế rồi chú Kiên tôi nhập ngũ. Tôi về trường để kịp kỳ ôn thi tốt nghiệp.
Một buổi, thầy Toản phụ đạo cho mấy đứa còn yếu môn Hóa. Tan buổi thầy bảo tôi nán lại. Thầy nói nhiều lắm, tôi chỉ nhớ thầy bảo thầy yêu tôi từ lâu và muốn cưới tôi khi ra trường chừng 3 tháng sau. Tai tôi ù ù chẳng nhập tâm câu nào. Cứ như thế liên tục ba tối liền thầy không cho tôi yên. Tôi nghĩ đến Kiên và những lời chúng tôi nói cùng nhau. Biết rằng không lấy nhau được nhưng tôi đã tình nguyện hiến dâng đời con gái cho người yêu đầu là Kiên.
Tôi như mụ mị trước những tỉ tê dịu dàng của thầy… để rồi như chết lặng khi Thầy Toản đè tôi xuống và…
Tôi như thấy mình đang làm tình với Kiên và bất giác thốt lên như quen miệng: “Em yêu anh.”
Tôi dần thấy trong mình khang khác, bắt đầu nôn khan và sợ cơm…
– Mày có chửa rồi Minh ạ! Chết! Với thằng nào thế. Bắt nó cưới đi kẻo nó bùng cho thì khổ.
– Con này ghê thật đấy! Chả thấy nó yêu ai. Thế mà…
– Hay có người yêu, có chồng ở quê mà giấu chúng tao thế…
Mọi người xúm vào hỏi han, lo lắng…
Tôi sợ!
Để lại một bình luận