Phần 51
Nàng liền đưa hai bàn tay của mình mà đặt lên hai bàn tay của chàng. Nàng thở nhanh lên, ra ấn mạnh bàn tay chàng lên vú mình, ra dấu cho chàng biết cái ý thích của nàng. Thấy vậy chàng liền bóp mạnh hai vú nàng lại, rồi hai tay vẫn nắm chặt vú nàng mà đẩy mạnh vào ngực nàng khiến người nàng lùi lại dựa ngay vào vách đá của hồ. Khi lưng nàng đã tựa vào bờ hồ, Đông Phương liền uỡn ngực ra khiến cho đôi vú vươn lên, như muốn đẩy bàn tay Lệnh Hồ Xung ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, chàng đã vận sức bóp mạnh lên cặp nhũ hoa, rồi chàng còn nghiêng mình, đè cơ thể trần truồng lên người Đông Phương khiến hai bầu vú nàng bẹp dí đi. Đôi vú trắng nõn đổi màu, nơi thì trắng dã, nơi thì hồng tím. Bị chàng đè ép lên ngực, Đông Phương mở miệng ra, thở mạnh, kêu lên khe khẽ:
– A… a… a….
Tiếng rên đó có thể là vì nàng phải há miệng hầu thâu hút không khí vào lồng ngực đang bị Lệnh Hồ Xung đè chặt, hoặc cũng có thể là nàng đang sung sướng khi đuợc chàng nhồi bóp cặp vú một cách mạnh bạo như vậy.
Nghe tiếng nàng rên trong cơn sướng khoái, Lệnh Hồ Xung không còn giữ gìn được nữa, chàng nhanh chóng lột bỏ quần áo của Đông Phương ra và ném nó lên bờ hồ. Lúc này Đông Phương hoàn toàn trần truống trước mặt Lệnh Hồ Xung, phơi bày toàn bộ cơ thể căng tràn sức sống của mình trước mặt chàng. Lệnh Hô Xung liên lao tới, ôm trọn tấm thân trần truồng của nàng vào lòng và đặt lên môi nàng một nụ hôn nòng cháy và vồn vã, đồng thời liền đưa một bàn tay xuống mà sờ lên mu lồn nàng, sửa soạn cho một màn bẻ khóa động đào. Đoán biết là chàng sắp làm gì rồi, Đông Phương bất chợt ôm choàng lấy người chàng, xiết chặt lại vừa thở hổn hển mà nói khẽ:
– Lệnh Hồ Xung…ta mong chờ ngày này lâu…lắm rồi, huynh hãy làm đi, nhanh lên…địt…ta đi… – Đông Phương ngượng ngùng đến đỏ mặt khi phát ra những ngôn từ dâm đãng đó.
Đáp lại, chàng ép người mình sát vào người nàng, một tay vẫn bóp chặt lấy vú nàng, tay kia vẫn xoa nhẹ trên vùng tam giác vàng, môi chàng hôn hít liên hồi trên cái cổ trắng ngần, thơm phức của nàng. Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới nhận ra cái hương thơm xử nữ toát ra từ người nàng. Đông Phương nhắm nghiền mắt lại. Nàng ngẩng mặt lên, ôm lấy đầu chàng, đưa cổ ra mặc cho chàng hít hà. Trong cơn đê mê, nàng bám lấy cổ chàng, đôi môi hé mở, từ nơi đó thoát ra một tiếng rên khe khẽ. Rồi bất chợt, nàng rùng mình một cái, cắn chặt môi lại, hai tay xoa tít lên tóc chàng khi nàng nhận thấy một ngón tay của chàng đang len giữa khoảng da thịt giữa hai đùi mình, xuyên qua làn vải quần mà thọc xâu vào khe lồn, từ từ xâm nhập vào lỗ, sửa soạn cho một màn giao cấu mê tơi, đã đời…
Một chân nàng được cánh tay rắn chắc của chàng ghếch lên cao, cửa lồn được mở ra hết cỡ, dâm thủy nàng cũng đã tuôn ra rất nhiều để hỗ trợ cho dợt giao cấu đầu tiên giữa hai người. Lệnh Hồ Xung không chần chờ thêm nữa, khúc dạo đầu của hai người như vậy là quá đủ, chàng lấy tay quét quét con cặc quanh cửa lồn ướt nhép của Đông Phương để chuẩn bị đóng cặc vào lồn nàng. Đúng lúc cả hai đang chuẩn bị cho một màn giao cấu có một không hai thì Lục Hầu Nhi từ đâu bước vào và lên tiếng:
– Đại sư ca, đại sư ca, đệ mang cơm đến cho huynh đây.
Đông Phương giật mình chợt tỉnh cơn mê, nàng vội vàng đẩy Lệnh Hồ Xung ra, nhìn ra cửa sơn động thì thấy bóng dáng của tên kỳ đà cản mũi đã đến gần, nàng nhìn xung quanh, không biết trốn đi đâu. Bất ngờ nàng dùng khinh công bay vút lên vách đá cạnh hồ, tóm lấy hai sợi dây leo trên đó và trần truồng treo lơ lửng ở đó, quần áo cũng không kịp thu lại, đúng lúc đó thì Lục Hầu Nhi cũng vừa đến nơi:
– Đệ mang đồ ăn đến cho ta sao? – Lệnh Hồ Xung tươi cười nói, nhưng trong lòng thì rủa thầm tên trời đánh này.
– Chuyện này còn cần phải hỏi sao, mà uynh ở trên này luyện tập một thời gian, không ngờ cơ thể lại cường tráng như vậy, thế này thi tiểu sư muội hay các cô gái khác chết với huynh thôi, nhìn nó kìa. – Lục Hầu Nhi vừa nói một tay chỉ vào dương vật của Lệnh Hồ Xung, một tay che miệng cười lớn. Câu nói của Lục Hầu Nhi khiến Đông Phương cũng không nhịn nổi cười.
– Đệ chỉ giỏi nói bậy. Mà bây giờ tiểu sư muội đã có Lâm sư đệ rồi, sẽ không đoái hoài đến ta nữa đâu. – Lệnh Hồ Xung buồn bã nói.
– Ủa, mà bộ quần áo của ai đây? – Lục Hầu Nhi chỉ vào bộ quần áo của Đông Phương. Ở phía trên khiến nàng chột dạ, không dám cử động, nếu như hắn ngước lên và bắt gặp bộ dạng trần truồng này của nàng có lẽ nàng chỉ còn nước độn thổ.
– À…Của…Điền Bá Quang. – Lệnh Hồ Xung lên tiếng.
– Điền Bá Quang, vậy hắn đâu rồi. – Lục Hầu Nhi giật mình nhìn quanh.
– Không sao, bị ta đánh cho một trận, bỏ cả quần áo chạy đi rồi.
– À, vậy sao, không ngỡ võ công của đại sư ca tiến bộ mau lẹ như vậy.
Bỗng nhiên có vài giọt nước tích lại trên lông lồn của Đông Phương nhỏ xuống đúng đầu của Lục Hầu Nhi làm hắn giật mình:
– Lạ thật, chẳng lẽ trong sơn động này có mưa sao?
Lục Hầu Nhi vừa nói và vừa ngước đầu lên phía trên. Hắn vừa định nhìn lên thì Lệnh Hồ Xung đã nhanh trí dùng tay hất nước xối xả vào mặt Lục Hầu Nhi:
– Đại sư ca, huynh làm cái gì vậy?
– Thủy chiến, lại đây nào, ha ha.
Và thế là Lục Hầu Nhi cũng lao xuống hồ thủy chiến với Lệnh Hồ Xung, được một lúc Lệnh Hồ Xung giả vờ thua, chay ra cổng phía sơn động, lợi dụng lúc đó Đông Phương nhẹ nhàng đáp xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm và khẽ nở một nụ cười tinh nghịch….
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung còn đang ngồi tơ tưởng về hình dáng thiên thần của Đông Phương thì nàng xuất hiện trước mặt chàng trong bọ y phục của nữ nhi, mái tóc dài dũ xuống trông thật chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần. Lệnh Hồ Xung vội vàng chạy đến:
– Đổng cô nương, đêm qua cô đi đâu vậy, có biết ta rất lo cho cô không?
– Là ngươi bị phạt diện bích chứ không phải ta bị phạt diện bích, ta đương nhiên có thẻ tự do đi ại rồi. Ngươi đâu cần lo lắng cho ta.
– Ờ, phải, là ta đã lo lắng thừa rồi.
– Chuyện đêm qua có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời. Vì vậy nên ta cấm ngươi không được thích ta, vì nếu ngươi thíc ta, Nghi Lâm tiểu muội của ta sẽ rất buồn. – Nói đến chuyện đêm qua, làn má của nàng đỏ hồng lên trông thật đáng yêu.
Bị chạm tự ái, Lệnh Hồ Xung lên tiếng:
– Ta sẽ không thích cô đâu, bở vì thích một người vô cùng đau khổ, cảm giác ngay cả tính mạng cũng không cần. – Nói đến đây, chàng chạnh lòng nghĩ tới Linh San, có lẽ giờ này nàng đang say đắm bên Lâm Bình Chi.
– Được, vậy từ bây giờ ta và ngươi hẹn nhau, chúng ta chỉ làm hảo bằng hữu, vĩnh viễn không yêu đối phương, được không?
– Được, rất sảng khoái, nhưng mà cô thật ra tên là gì, không lẽ cô tên Đổng Phương Bá thật sao? – Lệnh Hồ Xung thắc mắc.
– Ha ha ha, ta là một cô nương, sao lại có cái tên hùng vĩ như vậy chứ, đó chỉ là một cái tên giả thôi, tên của ta là Đông Phương Bạch.
Từ đó hai người trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Đông Phương vẫn thường lui tới mang gà béo và rượ ngon đến cho Lệnh Hồ Xung và luyện kiếm cùng chàng, còn Thanh Phong Dương lão tiền bối thì nói đã truyền thụ hết khẩu quyết tâm pháp cho chàng, nói chàng theo đó mà ôn luyện rồi từ biệt, mất hút phía sau chân núi Hoa Sơn, dù Lệnh Hồ Xung cố gắng ngăn cản nhưng không sao lay chuyển được ý chí của ông. Trước khi đi ông dặn dò Lệnh Hồ Xung hãy đề phòng chính cô nương bên cạnh mình thường ngày.
Trong khi đó, dưới núi Hoa Sơn đã xảy ra chuyện:
– Hai vi, các vị muốn tìm ai??? Các vị tiền bối xin dừng bước, thật ra các vị muốn tìm ai? – Một đồ đệ của Hoa Sơn cố gắng ngăn chặn hai người lạ mặt vào sảnh đường.
Nào ngờ hai người đàn ông này không nói không rằng lạnh lùng đánh một chưởng vào lồng ngực khiến cậu ta bắn ra xa và rơi xuống, may mắn là Lục Hầu Nhi đến và đón kịp.
– Không ngờ đệ tử của Nhạc Bất Quần công phu lại kém cỏi như vậy. – Một tên già mồm lên tiếng.
– Lẽ nào là vậy, dám đột nhập trọng địa phái Hoan Sơn giữa ban ngày, cỏn đả thương đệ tử của ta nữa.
Lục Hầu Nhi chưa nói hết câu thì yết hầu cậu đã bị chặn đứng bởi bàn tay của kẻ còn lại, tốc độ ra đòn nhanh như chớp khiến cậu không kịp nhìn thấy gì.
– Mau, gọi tên Nhạc Bất Quần ra đây cho ta.
– Với thân phận của hai vị, lại chịu xuất chiêu với tiểu đồ, anh hùng giỏi giang thế này, nếu truyền ra ngoài, không sợ bị người ta chê cười sao? – Nhạc Bất Quần và Nhạc Phu nhân cùng lúc đó xuất hiện.
Lục Hầu Nhi được thả ra, sau đó hai người lạ được mời ngồi vào bàn:
– Hai vị thoái ẩn giang hồ đã nhiều năm rồi, sớm đã không cùng hái Hoa Sơn của ta có liên quan gì nữa, hôm nay bỗng dưng đến đay là có chuyện gì vậy?
– Tức cười, lẽ nào Hoa Sơn là do Nhạc sư huynh mua đứt sao, kiếm tông bọn ta không thể trở về sao?
– Hai vị lên Hoa Sơn du ngoạn sẽ được hoan nghênh, chỉ là Nhạc mỗ đây từ lâu đã không coi các vị là sư huynh đệ nữa. Cho nên ba chữ Nhạc sư huynh, xin gói mà trả lại.
– Tốt, rất thẳng thắn, nếu ngươi đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách Phong Bất Bình ta không niệm tình đồng môn. Năm xưa sư phụ ngươi chiếm phái Hoa Sơn dùng âm mưu quỷ kế, hôm nay món nợ cũ này tính cho xong đi.
– Vậy các vị muốn sao?
– Ngươi chiếm đoạt ngôi vị trưởng môn đã 20 năm rồi, nên hôm nay bọn ta đến đây là muốn ngươi nhường ngôi.
Nhạc Bất quần cười lớn nói:
– Thì ra hai vị đến Hoa Sơn, là muốn chiếm đoạt ngôi vị trưởng môn của ta, tuy nhiên kiếm tông các người sớm đã đi vào ma đạo. Nếu Hoa Sơn do kiếm tông các người chưởng quản, chẳng phải sẽ làm ô uế thanh danh của phái Hoa Sơn sao?
– Ăn nói xằng bậy, nếu Nhạc huynh biết cách lãnh đạo, thì sao Ngũ nhạc Kiếm Phái lại do Tung Sơn đứng đầu. Còn bản thân ngươi lại chịu lép vế chứ?
– Thành Bất Ưu, ý ngươi nói là bản thân ngươi bản lãnh hơn người chứ gì, vậy hôm nay ta xin lãnh giáo. – Nhạc Phu nhân tức giận lên tiếng.
– Ai cũng biết Ninh nữ hiệp là cao thủ phái khí tông Hoa Sơn, hôm nay để thành Mỗ lĩnh giáo để xem khí tông hay Kiếm tông mới thực sự mạnh hơn.
Dứt lời, cả hai người lao vào nhau, Nhạc phu nhân dùng khí tông của phái Hoa Sơn đấu với Kiếm tông của Thành Bất Ưu, cả hai đấu với nhau hơn hai mươi hiệp mà bất phân thắng bại, thế nhưng thực sự khí tông rất lợi hại, hơn hẳn kiếm tông nên càng về sau thì Nhạc Phu nhân càng chiếm ưu thế, thấy vậy, Phong Bất Bình đứng xem liền phóng phi tiêu vào Nhạc Phu Nhân khiến nàng đang ở thế công phải lùi lại thủ thế, nhanh như chớp Thành Bất Ưu lợi dụng cơ hội hiếm hoi lao vút đến tấn công, một tay đánh văng kiếm của nàng, tay kia tóm tay này lại xoay một vòng ra phía sau và bóp luôn lấy bộ mông nẩy nở của nàng. Tức giận vị bị đánh lén, Nhạc Phu nhân định dùng khí công phản đòn thì bị Thành Bất Ưu xoay người tấn công, bàn tay hắn không hiểu vô tình hay cố ý tóm ngay vào một bên ngực nàng rồi bóp mạnh một cú khiến Nhạc Phu nhân cảm thấy vô cùng đau đớn bên vú bị hắn bóp. Nàng tung cước đạp một chưởng vào người hắn để thoát thân, cú ra chân quá mạnh khiến cả nàng và hắn bị bắn ra hai bên, ngặt nghèo một nỗi, Thành Bất Ưu nắm rất chặt bầu vú của nàng khiến cho những chiếc áo nàng mặc bị xổ tung ra, rách tới tả, một bầu vú căng tròn và trắng ngần của nàng lộ ra trước mặt tất cả lũ nam nhân và đám đệ tử. Đám đệ tử của nàng bất giác quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn vào bầu vú đó của nàng, nhưng Thành Bất Ưu thì rất khoái chí trước hoàn cảnh đó, hắn buông lời trêu trọc:
– Hahaha…Nhạc phu nhân, không ngờ nàng lại có một thân hình hấp dẫn như vậy. Nhạc Bất quần ông thật có phúc. Ông ngày đêm vui thú bên phu nhân của xinh đẹp thế này, thảo nào mà Hoa Sơn bị Tung Sơn vượt qua. He he.
Nhạc Bất Quần thấy thế đỡ nhanh chóng phu nhân của mình dậy, ông cởi áo choàng ra khoác lên cho vợ mình rồi lao vút tới dùng Tử Hà thần công đánh thẳng vào người Thành Bất Ưu, quá bất ngờ, hắn lĩnh trọn cú đò đó và bắn về phía Phong Bất Bình, miệng hộc ra một vũng máu tươi. Phong Bất Bình thấy sư đệ mình bị đánh hạ, định lao tới tất công Nhạc Bất Quần thì đúng lúc đó thì người cầm cờ minh chủ của Tả Lãnh Thiền thuộc phái Tung Sơn đến:
– Dừng tay lại, Nhạc trưởng môn.
Nhạc Bất Quần thu chưởng về, bình tĩnh lên tiếng:
Để lại một bình luận