Chị Thảo nói với anh:
– Tôi sắp xếp như thế này nhé: Tôi sẽ tăng phần ăn để bồi dưỡng cho anh hàng ngày, rồi cung ứng thêm cho anh một loại thức uống đặc biệt. Thứ này không phải là thuốc kích dục gì đâu, chỉ là giúp tăng hưng phấn phòng trường hợp có cô nào quá căng thẳng làm cho anh mất hứng. Tôi đã xem qua chu kỳ kinh nguyệt của ba cô để xếp lịch cho anh dễ đạt kết quả. Tôi sẽ đưa các cô đi thử SIDA dù các cô còn trong trắng, để anh an tâm các cô không bị SIDA vì kim tiêm bẩn trong mấy lần điều trị, hay đại loại như thế. Rồi tôi nhờ bác sĩ chọc màng trinh các cô cho rách chút ít, kẻo các cô lớn tuổi rồi màng trinh quá dai, tôi e anh khó hoàn tất.
Anh cười thầm khi nghe chị Thảo nói chuyện “bồi dưỡng”, “xếp lịch”, “kết quả” và “hoàn tất” cứ như khi hàng ngày làm việc với minh. Nhưng anh nghiêm chỉnh trả lời:
– Vậy thì tôi cũng nên đi xét nghiệm nữa. Để hai bên an tâm với nhau.
Chị Thảo mỉm cười:
– Thật ra thì tụi tôi tin tưởng nơi anh là người có kiến thức, đâu có quan hệ bừa bãi gì. Nhưng nếu anh tính như thế cũng được.
Đó là chuyện mấy ngày trước. Hôm nay chị Thảo lại đến gặp anh, hỏi:
– Về phần anh, anh cần dặn dò gì các cô không?
Anh nói:
– Chị nói với các cô là tôi sẽ không làm gì mà họ không thích. Chỉ cần nói một tiếng “đừng” là tôi ngưng ngay. Tôi chỉ có một yêu cầu là các cô nhớ tắm rửa sạch sẽ, đánh răng kỹ càng để cơ thể và hơi thở thơm tho. Giữ vệ sinh như thế là tốt cho hai bên. Chị hiểu ý tôi chứ?
– Vâng, tôi hiểu. Nhưng từ bây giờ anh nên bắt đầu gọi ba người là “em” thì vừa để tạo tình thân thiết, tuy rằng họ hơi lớn tuổi hơn anh.
Anh mỉm cười, bâng khuâng. Chị Thảo đã tinh tế chọn 3 người có ngoại hình khá nhất và tư cách tốt nhất để anh giúp họ có con. Sự việc diễn tiến bất ngờ, khiến cho anh cảm thấy chao đảo.
Chỉ mới hai tuần trước, anh xách ba lô đến cái huyện nghèo nàn vùng sâu vùng xa này tham gia vào một dự án phát triển. Cùng làm việc với anh là một nhóm phụ nữ 8 người còn độc thân, trong chiến tranh đi Thanh niên Xung phong. Anh hỏi chị Thảo, làm công tác phụ nữ huyện, tại sao các cô chưa có chồng thì chị đáp:
– Họ đã lỡ thời rồi anh à. Đi Thanh niên Xung phong lúc tuổi chưa đến hai mươi, chưa từng hẹn hò với ai, bây giờ chiến tranh đã qua mười mấy năm, ở cái tuổi cuối “băm”, nhan sắc đã kém, da dẻ đã nhăn nheo đen sạm, lại không có tài sản khá, thì ai chịu lấy!
Anh tỏ vẻ xót xa.
Đến một ngày, chị Thảo thấy anh có tư cách, lại hay tỏ vẻ băn khoăn cho các cô, nên mạnh dạn nói:
– Anh biết không, bây giờ các cô chỉ mong có một đứa con để nương tựa sau này, nhưng chung quanh đây đâu có ai tạo điều kiện đó.
Anh ngạc nhiên:
– Ý chị nói là làm mai mối hả?
Chị khẽ cúi đầu:
– Không phải… Đó là làm cho các cô… có con.
Anh ngớ người:
– Làm như thế nào?
Đến phiên chị Thảo bối rối dù đã hành nghề y tế và công tác phụ nữ. Sau một hồi im lặng, chị nói:
– Thôi thì tôi cũng nói thẳng với anh: đó là… ngủ với họ để họ… có thai.
Anh cảm thấy hoàn toàn bất ngờ:
– Trời đất! Rồi cơ quan các cô chấp nhận như vậy sao?
Chị Thảo giải thích:
– Cơ quan chấp nhận chứ, vì biết trong tình cảnh này đó là cách giúp cho tương lai các cô được ổn định. Chứ anh nghĩ xem, còn có cách nào khác? Nghe nói mới có dịch vụ thụ tinh nhân tạo, nhưng quá tốn kém, các cô không có tiền, lại chờ đợi không biết đến bao giờ vì có quá nhiều người đăng ký chờ đến lượt.
Anh thắc mắc:
– Không có ông nào giúp được sao?
Chị Thảo trả lời:
– Anh nhìn quanh đây xem có ai không? Hoặc là mấy ông nông dân cục mịch lấy vợ từ hồi còn là con nít, vợ họ đâu có chịu, hoặc ông chồng không dám mà các cô cũng không ưng. Cũng có mấy đứa con trai nhưng ở tuổi mới lớn, các cô đáng tuổi dì của họ. Rồi vì các cô đã quen thân với cánh đàn ông con trai ở đây rồi, sau này đẻ con của họ, hai bên tiếp tục gặp nhau hàng ngày, khó xử lắm!
Anh thở dài.
Chị Thảo nắm lấy bàn tay anh, thiết tha nói:
– Hay là… anh giúp dùm họ nhé?
Anh tròn mắt nhìn chị Thảo:
– Chị nói sao? Ý chị nói là tôi ngủ với các cô sao?
Vẫn lấy tay nắm chặt lấy tay anh, chị Thảo đáp:
– Chứ còn cách nào khác? Anh… anh giúp làm tình với các cô… cho các cô mang bầu.
Anh lắp bắp:
– Nhưng… các cô có… chịu không?
Chị Thảo đáp:
– Anh vừa có ngoại hình khá vừa có học thức, lại có tư cách tốt, hai tuần nay hai bên đã làm việc với nhau, họ mến anh, anh mến họ, anh còn ngại gì nữa?
– Chị nói đúng. Chắc chị cũng đã thấy tôi mến họ như thế nào. Tình thương mến giữa người với người, chứ tôi nhỏ tuổi hơn họ, đâu dám có ý gì… Nhưng để tôi suy nghĩ đã, tôi bị bất ngờ quá! Trong thời gian đó, chị dò hỏi họ có toàn tâm toàn ý chấp nhận tôi không.
Rồi chị Thảo cho biết các cô chấp nhận kế hoạch. Anh mừng mà thấy chị Thảo đã tinh tế chọn 3 người có ngoại hình khá nhất và tư cách tốt nhất mà anh có cảm tình. Rồi anh cũng đồng ý. Thế là chị Thảo và anh sắp đặt chương trình để thứ Hai đến thứ Sáu anh vẫn làm việc bình thường, riêng trong hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật một cô sẽ đến ngôi nhà sắp xếp cho anh cư ngụ, ở với anh. Chi tiết ra sao trong hai ngày đó là tùy hai người. Mỗi cô còn giúp nấu nướng giặt rũ cho anh, dọn dẹp căn nhà anh đang cư ngụ, để tạo không khí như là người thân thương của anh chứ không phải chỉ có chuyện tình dục.
Tuần thứ nhất
Sáng Thứ Bảy tuần kế tiếp, Quỳnh gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài. Anh bước ra, mỉm cười, cố lấy giọng tự nhiên:
– Vào đi Quỳnh. Coi bộ trời mới sáng mà nắng đã nóng rồi phải không?
Anh muốn nói chuyện thời tiết trước để tạo không khí tự nhiên cho cô.
Quỳnh chỉ đáp một tiếng: “Dạ”.
Cô bước vào, cúi mặt xuống sàn nhà.
Anh hỏi:
– Các cô lo chỗ ăn ở của tôi được lắm. Đây chỉ là ngôi nhà nhỏ, nhưng tôi rất thích vì nó biệt lập, đơn giản. Tôi không ưa xa xỉ, chỉ mong tươm tất thoáng mát như thế này là được rồi.
Lại thêm một tiếng: “Dạ”.
Anh vẫn còn ngượng chưa dám gọi “em” và xưng “anh”, nhưng bây giờ thấy cần tạo không khí thân thương trước. Anh tươi cười nắm lấy tay cô, cảm nhận rõ bàn tay run run, dẫn cô đến chiếc sofa và trao cho cô cốc nước:
– Em ngồi xuống đây.
Cô ngồi xuống, bàn tay vẫn hơi run rẩy, thốt lên “Cảm ơn anh”.
Anh lại cười:
– Này này, đã làm việc với anh hai tuần qua mà sao còn khách sáo vậy?
Tuy cố tỏ ra tự nhiên nhưng đến phiên anh lại bối rối. Anh nghĩ: “Hôm nay Quỳnh trông dễ thương quá, như là lột xác hoàn toàn!” Ý nghĩ về “lột xác” khiến anh nóng bừng mặt, nghĩ đến việc mình sắp lột áo quần Quỳnh. Cô mặc đồ bộ may bằng vải đơn sơ, điểm những bông hoa tim tím nho nhỏ, không có gì lộ liễu mà anh vẫn nhận ra bầu ngực xinh xắn, vòng eo thon gọn, mông nở, đôi chân thon dài… Trong ba cô thì Quỳnh là người đi “tiên phong”, nên cô căng thẳng và anh ngượng ngập thì cũng phải thôi.
Để giúp cô trấn tĩnh và cũng để cho mình lấy lại chủ động, anh xưng hô với Quỳnh khác ngày thường:
– Bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của em là phụ với anh làm bữa ăn sáng cho hai anh em mình.
Quỳnh lật đật đáp:
– Anh cứ nghỉ ngơi hay làm việc gì đi. Việc đó để mình em lo.
Trong bữa ăn sáng, anh tìm cách nói chuyện thân mật với cô, thỉnh thoảng lại đưa tay vỗ vai cô hoặc vỗ lên bàn tay cô cho cô dạn dĩ dần với anh.
Rồi anh vào bên trong phòng ngủ cũng vừa là phòng làm việc, làm ít việc vẩn vơ trong khi Quỳnh thu dọn bát đĩa. Quỳnh cũng vào nhà tắm một hồi; anh đoán cô muốn rửa ráy cho cơ thể mình thêm vệ sinh.
Khi Quỳnh bước ra, anh tiến đến cô, quàng hay cánh tay ôm lấy người cô trong khi cô cúi mặt xuống:
– Tóc em đẹp quá! Đôi mắt em cũng đẹp…
Anh khen thật tình, lựa chỗ nào đáng khen mới khen.
Lại vẫn câu nói cũ: “Cảm ơn anh”.
Anh đưa tay nắm lấy cằm Quỳnh cho cô ngước lên, rồi nói:
– Anh cũng ngượng lắm! Em đừng làm cho anh ngượng thêm.
Lần đầu tiên anh thấy Quỳnh cười mỉm nhưng vẫn e lệ, khác với nụ cười thoải mái trong những ngày làm việc với anh.
Anh nghĩ mình không cần nói gì thêm. Anh kéo Quỳnh đến sofa, ấn hai vai cho cô ngồi xuống rồi anh ngồi xuống bên cô, quàng một tay bên vai cô để kéo cô dựa vào bờ vai mình. Quỳnh ngoan ngoãn ngồi tựa vào anh, im lặng. Anh cũng ngồi bất động một lúc cho cô quen dần với cảm giác có một người đàn ông ngồi kề thân mật – lần đầu tiên trong đời cô. Anh đưa tay vuốt tóc cô, rồi kéo cô ngã thêm về phía mình. Hương thơm cơ thể gái trinh thoang thoảng, thêm mùi xà phòng thơm, mùi bồ kết trên mái tóc… chứng tỏ cô đã gội đầu tắm rửa trước khi đến đây. Đã nửa năm nay anh không gần phụ nữ, trong khi anh lại mạnh về tình dục. Bây giờ ngồi kế bên người phụ nữ hiền dịu mà anh đã có cảm tình, tự nhiên dương vật anh bắt đầu cương lên.
Anh hôn lên má cô, hít lấy mùi hương, ôi mùi hương làm anh đê mê quá!… Cô không dùng nước hoa, chỉ có mùi hương tự nhiên từ cơ thể thơm ngát. Bàn tay anh nắn bờ vai cô, anh gục đầu xuống bờ vai bên kia, nhìn xuống người cô. Qua lớp vải không mỏng không dầy, anh nhận ra viền đăng ten nịt vú, bờ vú căng phồng phía trên. Dương vật anh càng cương thêm. Bờ môi anh từ từ dịch xuống, kề bên khóe miệng cô. Hơi thở anh bắt đầu nhanh lên. Hình như cô cũng thở mạnh hơn.
Rồi môi anh tìm môi cô, hôn nhẹ nhàng. Anh đưa lưỡi rà dọc hai bờ môi vẫn còn khép kín. Bàn tay trên bờ vai từ từ lần xuống cổ, rồi xuống bờ ngực, vẫn còn có lớp vải ngăn cách. Cô thở mạnh hơn, mắt nhắm lại.
Anh thì thào:
– Em dễ thương quá…
Tay anh nắn bóp nhè nhẹ bầu vú cô, môi anh vẫn đặt trên làn môi cô.
Rồi bàn tay anh dịch xuống dưới ve áo, lần vào trong, từ từ tách vào dưới nịt vú. Anh ngạc nhiên cảm nhận làn da thật mịn màng cho dù cô không còn trẻ. Hai ngón tay anh mân mê nhẹ hai núm vú.
Cô thở mạnh thêm, đôi môi hé mở. Anh đưa lưỡi vào bên trong miệng cô, rà nhè nhẹ qua lại. Anh nói:
– Em ôm anh đi…
Không đợi cô có phản ứng, anh cầm lấy bàn tay cô đưa qua hông mình, rồi một bàn tay ép khuôn mặt cô sát vào mặt anh.
Lưỡi cô bắt đầu quấn quýt lấy lưỡi anh, đắm mình trong đê mê. Nhưng khi bàn tay anh rời khỏi bầu vú, bắt đầu di chuyển xuống thì cô giật bắn người.
Anh thì thào:
– Em đừng sợ. Anh thấy em hiền dịu dễ thương nên muốn âu yếm với em. Em thư giãn với anh nghen!
Cô đáp nhỏ, vẫn một tiếng: “Dạ”. Anh nghĩ: Trời ơi!, tiếng “dạ” sao mà kích dục lạ!
Anh nắm lấy tay cô kéo lên:
– Em vào đây.
Anh dắt cô vào phòng ngủ, dìu cô ngả người xuống chiếc giường chìm trong ánh sáng lờ mờ vì trước đó anh đã kéo rèm cửa sổ che kín mít. Anh nằm một phần đè lên thân thể cô, nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười trấn an:
– Anh mến em, anh sẽ tránh làm cho em khó chịu, em hiểu không?
Lần này thì Quỳnh không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Anh hỏi tiếp:
– Em muốn anh giúp em phải không? Anh chịu giúp, vì có tâm tư tình cảm anh mới giúp được… Em hiểu không?
Lại khẽ gật đầu.
Anh cuối xuống hôn miệng Quỳnh, lưỡi anh rà quanh bờ môi rồi đưa vào, rà qua nướu răng, rà từ đầu lưỡi và hai bên lưỡi cô…, trong khi hai bàn tay anh sờ soạng khắp cùng dưới làn áo.
Rồi anh từ từ mở hàng cúc áo, đưa cả hai bàn tay luồn dưới nịt vú, xoa lên hai bầu vú, rồi mấy ngón tay se nhẹ hai đầu vú. Anh không thích phụ nữ có vú quá to, vừa vặn trong lòng bàn tay anh là đủ. Anh cảm nhận làn da thật mịn màng, và cảm nhận hai núm vú cô dần dần săn lên… Dương vật anh lại cương cứng thêm.
Anh xoay người Quỳnh qua một bên, lần mò mở nịt vú từ phía sau lưng, trong khi vẫn say mê nút lưỡi cô. Hơi thở cô thơm tho càng làm anh thêm hưng phấn. Cô để yên cho anh hành động.
Anh gục mặt lên ngực Quỳnh, hít thật sâu hương thơm nhẹ nhàng nhưng đầy kích dục. Một bàn tay xoa nhẹ một bên vú, lưỡi rà nhẹ núm vú bên kia. Thân người Quỳnh bắt đầu uốn éo.
Bàn tay anh lần xuống lưng quần Quỳnh, xoa nhẹ bụng cô, rồi dần xoa xuống hai bên đùi cô, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng. Anh muốn cho cô quen dần với cảm giác… Rồi bàn tay anh xoa nhẹ bên ngoài âm hộ cô, ngón tay chà lên xuống bên ngoài lớp lụa xì líp. Anh cảm nhận hơi thở cô gấp gáp hơn. Anh lột dần từng mảnh áo quần trên người Quỳnh rồi nằm xuống bên cô, vẫn còn mặc bộ pijama trên người anh. Anh quàng tay ôm lấy cô, thầm thì:
– Em đừng co cứng nhé! Dãn người ra đi.
Quỳnh chỉ gật đầu nhẹ.
Anh thì thào:
– Em cho anh nhé?
Hình như Quỳnh khẽ gật đầu.
Bàn tay anh kéo lưng quần Quỳnh xuống, rồi kéo luôn xì líp cô xuống. Các ngón tay anh bắt đầu lần mò từ phía đùi non, làn da thật mịn màng, trắng nõn nà. Rồi các ngón tay từ từ di chuyển lên, và vừa chạm vào âm đạo, anh cảm nhận dâm thủy cô đã nhỉ ra, ươn ướt, trơn nhớt.
Anh nhanh chóng tuột ra tất cả áo quần của mình rồi nằm lên người cô, một tay chống đỡ bớt sức nặng của thân người mình, nhưng cố ý để ngực anh chạm lên ngực cô, hai đùi anh kẹp lấy hai đùi cô.
Để lại một bình luận