Phần 6
Rạng sáng ngày hôm sau. La Linh thức dậy thì thấy mình đang nằm trong một khuê phòng xinh xắn.
Chàng nhìn lại thấy bản thân thì chợt nhớ lại tình cảnh kinh hoàng đêm qua. Chàng vừa kinh hãi vừa lo lắng không biết giờ này Mạn Sương Sương đang ở đâu.
Đột nhiên phía ngoài phòng có tiếng chân người đi tới. La Linh vội nhìn ra thì thấy đó là 2 thiếu nữ mỗi người bưng một khay nước bước vào.
Hai nàng để khay nước xuống gần giường rồi đưa tay kéo màn sang hai bên.
La Linh thấy thế hoảng hốt vội trùm chăn che kín người miệng nói:
– Các cô định làm gì?
Hai thiếu nữ nhìn thấy tình trạng La Linh như vậy đều không khỏi che miệng cười. Một thiếu nữ nói:
– Bọn nô tỳ đến hầu hạ tướng công.
La Linh kinh ngạc, bật hỏi:
– Ai làm tướng công của các cô?
Hai thiếu nữ nghe vậy đều bật lên tiếng cười khúc khích. Nàng lúc nãy vừa lên tiếng lại nói:
– Cung chủ đã có lệnh. Từ hôm nay trở đi. Công tử sẽ là tướng công ở đây.
La Linh vừa ngạc nhiên vừa bực bội mà không biết làm thế nào. Chàng nghĩ một lúc rồi khoác tay nói:
– Các cô ra đi. Ta tự một mình làm được rồi.
Không ngờ khi chàng vừa nói xong, hai thiếu nữ liền kinh hoảng quỳ rạp xuống run rẩy nói:
– Xin tướng công hãy để bọn nô tỳ phục vụ. Bằng không nội tình đến tai Cung chủ thì bọn nô tỳ sẽ bị trừng phạt mất.
La Linh hết sức kinh ngạc nhìn lại hai nàng thiếu nữ. Chàng thấy họ thần thái hết sức sợ hãi, lo âu chứ tuyệt không phải là giả.
La Linh không biết làm sao ấp úng nói:
– Ta… ta… không có mặt quần áo gì cả thì làm sao để các nàng phục vụ được.
Hai thiếu nữ vừa rồi sợ hãi đến suýt bật khóc. Giờ đây lại nghe La Linh nói như vậy thì đều không khỏi nhìn nhau tủm tỉm cười.
Hai nàng liền đứng dậy, uyển chuyển bước đến dùng khăn thấm nước rồi lau mặt cho chàng.
La Linh toàn thân chùm trong chăn. Chỉ còn ló mỗi cái mặt ra. Chàng định lên tiếng ngăn cản hai nàng nọ thì đã không còn cơ hội rồi.
Hai thiếu nữ vừa lau mặt cho La Linh vừa lên tiếng.
– Tướng công có biết việc để lộ cơ thể ở đây vốn rất thường không. Xung quanh Vạn Hoa Cung chỉ độc một mình nữ nhân. Các nam nhân đều không được phép bén mảng. Vì thế các nữ nhân nơi đây ai muốn ăn mặc thế nào cũng được. Không bị gò bó gì cả.
La Linh ấp úng:
– Nhưng mà ta là nam nhân ở đây. Chẳng lẽ việc đó cũng không khiến các nàng lo ngại sao?
– Tướng công đúng là chưa biết chuyện. Hiện nay ở Vạn Hoa Cung tướng công đã là nhất phu tướng công. Tất cả các nữ nhân trong này đều tùy nghi cho tướng công thưởng thức không hề hạn chế gì cả. Vì vậy, cơ thể họ có khoe ra trước mặt tướng công cũng chẳng lấy gì làm hại họ. Thậm chí có khi việc đó lại là điều hay nữa.
La Linh nghe chuyện đến đây chỉ còn nước lắc đầu bái phục. Chàng chẳng còn biết rốt cuộc rồi đây mọi việc sẽ xảy ra như thế nào nữa.
Hai thiếu nữ lau mặt mũi cho La Linh xong liền lên tiếng:
– Tướng công hãy ra đây để bọn tiểu tỳ bới tóc cho chàng.
La Linh đỏ mặt cúi gầm đầu đứng lên theo hai nàng ra phía ghế ngồi xuống.
Hai nàng thiếu nữ không chút xấu hổ khi nhìn thấy toàn thân lõa thể của nam nhân. Thậm chí bọn họ của liếc nhìn nhau tủm tỉm cười.
La Linh nhìn vào trong gương thấy hai nàng nhìn nhau cười tủm thì vừa xấu hổ vừa ngượng nghịu.
Hai nàng thiếu nữ tranh nhau chải tóc cho La Linh còn mắt thì thỉnh thoảng liếc nhìn vào gương ngay chỗ dương vật của La Linh.
La Linh lúc đầu xấu hổ. Nhưng chàng thấy hai vị cô nương vui vẻ và tinh nghịch như vậy cũng đã bắt đầu trở nên tự nhiên hơn.
Chàng thấy hai nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn dương vật của mình ra vẻ thắc mắc thì lấy làm ngạc nhiên.
– Các nàng làm gì mà có vẻ lạ lùng vậy?
Một nàng thiếu nữ ấp úng nói:
– Bọn tiểu tỳ thấy cái “ấy” của tướng công lạ quá.
La Linh hơi đỏ mặt nói:
– Cái của ta cũng như của mọi người thôi. Có khác gì nhau đâu.
Một thiếu nữ lắc đầu, tru miệng lên cãi:
– Không phải đâu. Bọn tiểu tỳ nghe các sư tỷ kể lại. Cái của tướng công đêm qua phá thành đoạn luỹ, cực kỳ oai dũng. Các tỷ muội nhìn thấy đều hết sức thán phục.
La Linh nghe lời thiếu nữ nói đột nhiên đỏ bừng mặt. Chàng nhớ đêm qua đã chung đụng ái ân với Mạn Sương Sương ngay trước mắt không ít nữ nhân thì không khỏi ngượng nghịu.
Một thiếu nữ lên giọng:
– Sao cái thứ của tướng công lại nhỏ xíu vậy. Thật chẳng hề giống như lời mô tả của các tỷ muội đêm qua.
Nàng kia nghe vậy liền cười khúc khích chọc ghẹo:
– Ngươi chẳng hiểu gì cả. Cái thứ đó của tướng công có thể tùy nghi to nhỏ. Không tin ngươi hỏi tướng công mà xem.
La Linh nghe hai nàng nói chuyện với nhau về dương vật của mình thì đỏ dừ cả mặt.
Chàng ấp úng hỏi:
– Các cô nương chẳng lẽ chưa biết gì về chuyện này sao?
Hai nàng thiếu nữ không ngờ nghe La Linh hỏi như vậy đều cùng đỏ ửng mặt lên.
Một thiếu nữ tròn mắt nhìn chàng nói:
– Tướng công nghĩ bọn tiểu tỳ là gái gì?
La Linh nghe nàng ta nói có vẻ giận dữ thì bối rối, thầm trách mình sơ thất đụng chạm đến danh dự của các cô nương này.
Không ngờ thiếu nữ nọ thấy chàng như vậy liền bật lên tiếng cười khanh khách:
– Bọn tiểu tỳ đều là gái trinh cả. Tướng công có tin không?
Rồi nàng không đợi La Linh lên tiếng liền tự động vạch áo để lộ ra bên trong là hai bầu vú đỏ tươi nhỏ nhắn.
Làn da thiếu nữ mịn màng, trắng trẻo. Điều này khiến La Linh không khỏi có chút mơ màng ngây ngất.
Thiếu nữ còn lại cũng không chịu kém. Nàng ta vừa đưa tay cởi bỏ y phục dưới thân vừa nói:
– Tướng công hãy xem. Tiểu tỳ liệu còn là gái trinh không?
La Linh thấy nàng ta định đưa lồn ra cho chàng xem thì vội vàng xua tay nói:
– Thôi! Thôi! Tại hạ tin cô nương rồi. Bất tất phải cởi ra nữa.
Thiếu nữ thấy chàng có vẻ ngượng nghịu không dám để mắt nhìn hạ thể mình thì bật cười khanh khách nói:
– Rõ là tướng công thiên vị! Không xem thì thôi. Tiểu tỳ cũng không dám bày ra để bẩn mắt tướng công.
Rồi nàng kéo lại y phục. Nhúng nhảy bước ra phía sau tiếp tục bới tóc cho chàng.
La Linh chào thua các cô nương này. Họ có những tính cách khác lạ đến mức chàng cũng chẳng hiểu con người họ ra sao nữa.
Thiếu nữ đã khoe ngực lúc nãy hơi có vẻ ấp úng nói:
– Tướng công! Tiểu tỳ có một việc thỉnh cầu.
La Linh thận trọng hỏi:
– Cô nương thỉnh cầu chuyện gì?
Thiếu nữ hơi đỏ mặt nói:
– Tiểu tỳ nghe các tỷ muội trong cung bàn luận. Nữ nhân chung đụng với nam nhân sẽ rất khoan khoái. Nhưng mà tiểu tỳ chưa từng được nếm trải. Không biết nó như thế nào. Tướng công có thể cho tiểu tỳ được thưởng thức một chút không?
La Linh nghe nàng ta tự tiện nói như thế thì không khỏi hoảng kinh. Chàng vừa định nói mấy lời khách sáo thì thiếu nữ đã kéo đầu chàng áp ngay vào vùng ngực mềm mại của nàng.
La Linh lập tức cảm thấy một sự ma sát hết sức êm dịu. Hai môi chàng áp sát lên vùng da thịt mềm mại, láng mịn, còn mũi thì thưởng thức mùi hương thơm trinh nữ thoang thoảng tỏa ra.
Thiếu nữ nhắm hờ đôi mắt, còn thân hình nàng khe khẽ run lên trong một cảm giác ngây ngất đầu đời.
La Linh cảm nhận thấy trái tim thiếu nữ đập lên dồn dập. Chàng chợt phát hiện ra nàng nọ quả là đang hết sức kích động và hồi hộp.
Đôi môi chàng như bị thôi miên trước mùi thơm da thịt thiếu nữ. Hai cánh môi chàng từ từ mở ra ngậm lấy một bên nhũ hoa rồi bú mút say sưa.
Cảm giác thần tiên bay bổng làm La Linh quên hẳn thực tại. Chàng chợt phát hiện ra dương vật của chàng đang bị một bàn tay mềm mại khẽ khàng nắm lấy. Bàn tay nọ vừa ve vuốt, vừa mơn trớn dương vật làm cho La Linh cảm thấy nứng cặc vô cùng.
Đột nhiên tiếng của một thiếu nữ kêu khẽ lên một cách ngạc nhiên:
– Ôi chao! Dương vật của tướng công đã phồng to ra rồi!
Hoá ra nàng nọ đang sờ nắn dương vật của La Linh thì thấy cặc cứ lớn dần lên nên hết sức ngạc nhiên.
La Linh vừa bú liếm vú của một nàng thiếu nữ, miệng thì lại giục:
– Mau sục cặc của ta đi. Càng sục nó càng to nữa đó.
Nghe chàng nói như vậy, thiếu nữ nọ hăng hái liên tiếp sục cặc cho chàng. Bàn tay mỹ nhân mềm mại ấm nóng sục vào cặc La Linh làm chàng cảm thấy đê mê tê tái vô cùng.
Mọi người đang hứng thú, mê mải thì chợt có tiếng nữ nhân từ xa vọng lại:
– Tiểu Quyên, Tiểu Phụng. Hai mi đang ở đâu vậy?
Tiếng gọi làm cho hai thiếu nữ nọ giật bắn mình. Cả hai vội vàng chỉnh trang y phục, chạy vội ra cửa, miệng thốt:
– Tiểu Quyên ở đây. Tiểu Phụng ở đây.
Dường như ngay tức khắc. Tại khung cửa đã có một nàng thiếu nữ mặc hoàng y xuất hiện.
Thân thủ của nàng ta làm La Linh cũng phải giật mình.
Hoàng y thiếu nữ đưa mắt liếc nhìn Tiểu Quyên, Tiểu Phụng đang đứng đó rồi đảo mắt nhìn La Linh khẽ mỉm cười.
– Tướng công thật là phong lưu.
Hoá ra Hoàng y thiếu nữ quá thông minh. Nàng ta nhìn thấy dương vật đang cứng ngắc của La Linh và thấy vẻ mặt không chút tự nhiên của hai ả nữ tỳ nên đã đoán ra sự tình.
La Linh thất kinh vội quay lưng lại. Chàng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ xuống đất cho xong.
Hoàng y thiếu nữ quay ra quát hai thiếu nữ:
– Hai ngươi thật không biết nặng nhẹ, làm chậm trễ công việc, còn không mau mang y phục cho tướng công.
Tiểu Quyên, Tiểu Phụng đồng loạt dạ ran một tiếng rồi vội vàng đi lấy y phục. Trong thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hoàng y thiếu nữ thấy La Linh quay lưng lại phía mình thì khẽ cười, chấp tay nói:
– Tiểu muội Thượng Quan Hân, nội tổng quản Bạch Hương Cung xin ra mắt tướng công.
La Linh ngượng ngập không biết nói gì. May sao, hai ả Tiểu Quyên Tiểu Phụng đã quay trở lại. La Linh vội vàng lui vào trong mặc lại y phục. Nhưng trước mắt kinh ngạc của chàng. Y phục của hai ả mang tới chỉ là một tấm vải nhỏ được cắt rất khéo chỉ vừa đủ che hạ thể. Ngoài ra còn lại là một chiếc áo choàng mỏng dính.
La Linh định kêu lên đòi đổi lấy y phục khác thì hai ả Tiểu Quyên, Tiểu Phụng đã lui cả ra ngoài.
Chàng không biết làm thế nào thì ở bên ngoài Thượng Quan Hân đã gọi lớn:
– Tướng công. Chàng nhanh lên. Cung chủ đang đợi.
La Linh nghiến răng thầm nghĩ, bây giờ có mặc còn hơn không mặc. Chàng khoác vội y phục vào rồi gắng gượng bước ra phía ngoài.
Thượng Quan Hân liếc mắt quan sát La Linh trong bộ y phục mới rồi quay nhanh người lại tủm tỉm cười, miệng nói:
– Mời tướng công.
La Linh theo sau Thượng Quan Hân đi qua mấy dãy nhà màu xanh nhạt. Đi đến đâu chàng cũng thấy không ít các thiếu nữ y phục mát mẻ đưa mắt nhìn chàng chằm chằm.
La Linh ban đầu còn cố gắng trấn tĩnh, nhưng sau vì các thiếu nữ đổ ra nhiều quá làm chàng đỏ mặt tía ta, không dám nhìn ai nữa.
Thượng Quan Hân đi trước nhưng thỉnh thoảng cũng để ý quan sát, thấy chàng như vậy thì cười trấn an.
– Tướng công khỏi phải lo lắng. Bọn họ chỉ là hiếu kỳ thôi. Chàng hiện giờ là Nhất phu tướng công, bọn họ đều là nương tử của chàng, việc gì phải sợ.
La Linh nghe nói giật bắn mình vội hỏi:
– Cô nương bảo các thiếu nữ kia đều là nương tử của ta sao?
Thượng Quan Hân cười ngất:
– Chàng chắc là hứng thú lắm phải không?
La Linh thấy nàng ta hiểu lầm liền đỏ mặt lên phân trần:
– Không phải. Ta chỉ cảm thấy việc này quá vô lý. Không sao hiểu được.
Thượng Quan Hân cũng thôi cười. Nàng nghiêm mặt lại:
– Tướng công quả là thông minh. Chuyện này để rồi gặp mặt Cung chủ rồi sẽ bàn.
Hai người kéo nhau đi một hồi nữa thì đến một căn nhà màu đỏ. Xung quanh nhà có hai hàng thiếu nữ cầm kiếm đứng giữ cửa.
Họ thấy hai người tới thì khẽ cúi chào, rồi im lặng không nói lời nào.
Thượng Quan Hân đi trước. Thần thái nàng cũng có chút biến đổi khi bước vào căn nhà này.
La Linh thì cảm thấy trong lòng hồi hộp. Chàng đoán chừng thiếu nữ cung trang Cung chủ Vạn hoa cung đang ở tại đây. Nếu lần này gặp được Cung chủ chàng phải quyết tìm hiểu xem Mạn Sương Sương cô nương tình hình ra sao.
Hai người vào đến. La Linh đưa mắt nhìn, thấy căn phòng được trang hoàng rất lộng lẫy. Có hơn chục thiếu nữ đang ngồi xếp hàng dọc hai bên Cung trang thiếu nữ Cung chủ Vạn Hoa Cung.
Thượng Quan Hân chỉ cho chàng ngồi vào một chiếc ghế đặt ở ngoài cùng, còn nàng ta bước vào ngồi lên một chiếc ghế còn trống ở hàng thứ tư.
Cung chủ Lý Ngọc Uyển lên tiếng mào đầu:
– Chư vị tỷ muội. Hôm nay, nô gia có 2 việc vui muốn gửi đến mọi người. Việc thứ nhất, đó là nô gia đã chọn được như ý lang quân làm Nhất phu tướng công cho Vạn Hoa Cung chúng ta. Đây là việc rất đáng chúc mừng vì từ hơn mấy chục năm qua, từ trước khi nô gia tiếp nhiệm Cung chủ, các đời Cung chủ tiền nhiệm chưa ai thực hiện được điều này.
Việc thứ hai liên quan đến sự an toàn của Bổn cung chủ. Hiện nay nô gia đã tìm được hai trợ thủ rất có năng lực đó là Mạn Sương Sương tỷ tỷ và Bạch Ngọc Tiên Tử muội muội. Hai người từ nay trở đi sẽ là Song sát tiên tử của Bổn cung, chịu trách nhiệm hộ vệ Cung chủ.
La Linh giật mình kinh ngạc. Chàng nhìn ra phía sau Lý Ngọc Uyển quả thấy đúng là khuôn mặt của Mạn Sương Sương và Bạch Ngọc Tiên Tử thì không khỏi sững sờ.
Phải nói Bạch Ngọc Tiên Tử đã làm cho chàng và Bạch Thái Tiên Hồ tốn không ít công phu và thời gian để truy tìm. Không ngờ, giờ đây, nàng ta lại trở thành hộ vệ cung chủ của Vạn Hoa Cung.
Quần nữ nghe xong đều hết sức vui mừng. Tiếng vỗ tay liên tiếp nổi lên.
Lý Ngọc Uyển khuôn mặt rạng rỡ, giơ tay hai tay lên nói:
– Khoan đã! Nô gia có việc muốn lưu ý chư vị. Đó là hiện nay chúng ta đã có tướng công. Việc duy trì hậu duệ cho Bổn cung là hết sức quan trọng. Vì vậy, phàm là người của Bổn cung, từ chức vụ Đường chủ trở lên đều phải đến cho Tướng công phát lạc.
Toàn trường lập tức chấn động. Các nữ nhân liên tiếp quay sang nhìn ngắm La Linh. Có vẻ cả bọn đều đang muốn thẩm định lại tư cách trượng phu của chàng.
Lý Ngọc Uyển mỉm cười đưa tay chỉ một vòng rồi nói với La Linh.
– Tướng công! Thiếp xin giới thiệu cho chàng. Phía bên phải đây là ngũ đại đường chủ bao gồm cả nội đường và ngoại đường là các cô nương Thiếu Cung Đơn, Vạn Ngọc Tình, Tiêu Thanh Thanh, Thượng Quan Hân và Hạnh Gia Linh. Còn phía bên trái đó là Ngọc Linh San, Hồng Gia Bình, Tiểu Phụng Cô, Hồ Lăng Ba cùng giữ chức tứ đại hộ pháp. Hai vị cô nương đứng phía sau thiếp là Mạn Sương Sương và Bạch Ngọc Tiên Tử. Toàn bộ các cô nương đây kể cả thiếp đều được xem là nương tử của chàng.
La Linh thấy nàng ta tự tiện sắp đặt. Xem chàng giống như một công cụ truyền giống để phục vụ cho mục đích riêng của Vạn Hoa Cung thì hết sức giận dữ. Chàng đứng lên định cự tuyệt thì bỗng nghe tiếng vo ve bên tai.
– La công tử! Thiếp là Mạn Sương Sương đây. Chàng hãy bình tĩnh đừng có nóng giận. Mọi chuyện hãy để sau khi thiếp tìm được giải dược cho chàng rồi hãy tính.
Lý Ngọc Uyển nhìn thấy La Linh đứng dậy liền cười hỏi:
– Tướng công, chàng có việc gì?
La Linh thấy mặt Lý Ngọc Uyển vừa cười vừa hỏi mình thì càng tức giận. Nếu không vì lời truyền âm nhập mật vừa rồi của Mạn Sương Sương thì chàng sẽ nổi xung lên rồi muốn ra sao thì ra.
Nhưng lúc này chàng đành gắng gượng nở nụ cười gượng gạo nói:
– Tại hạ chẳng qua định đứng lên cảm tạ Cung chủ đã hậu ái quá đấy thôi.
Lý Ngọc Uyển chợt cười lên khanh khách rồi nói:
– La tướng công quá khen. Chàng xem xem hôm nay ở đây chàng đã chọn được ai nào?
La Linh kinh hãi không ngờ cô nàng này lại nhanh nhảu như vậy. Rõ là nàng ta muốn làm khó cho chàng rồi.
Lý Ngọc Uyển thấy chàng lúng túng thì bật cười khúc khích lại nói tiếp:
– Hôm nay chàng chọn ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được chọn Mạn tỷ tỷ. Đêm qua hai người đã tưng bừng với nhau lắm rồi.
La Linh bối rối không biết làm sao. Đột nhiên mắt chàng nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đứng ở phía sau Lý Ngọc Uyển liền đưa tay chỉ rồi nói:
– Tại hạ xin được chọn cô nương kia.
Toàn bộ các cô nương đều không khỏi để mắt nhìn. Người được La Linh chọn chẳng phải ai khác hơn chính là Bạch Ngọc Tiên Nữ – hộ vệ mới của Cung chủ.
Vừa nghe La Linh tuyên bố, đôi mắt Lý Ngọc Uyển đột nhiên lóe lên nét giận dữ và ganh tỵ. Nàng ta nghĩ rằng mình xinh đẹp nhất ắt sẽ được La Linh chọn lựa đầu tiên. Chẳng ngờ người được chàng chọn lại là một cô ả mặt mày suốt ngày cứ như đưa đám, chẳng chút sinh khí.
Lúc này, khuôn mặt của Bạch Ngọc Tiên Tử đã trở nên đỏ bừng. Nàng nhìn La Linh một thoáng rồi cúi gằm mặt xuống không nói tiếng nào.
Bọn thiếu nữ cũng không ít những người tỏ ý khó chịu hay ghen tị. Tuy nhiên, điều này chỉ thoáng qua rất nhanh.
Rồi sau đó là tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Lý Ngọc Uyển ra vẻ quan tâm quay sang nói với Bạch Ngọc Tiên Tử:
– Lãnh muội mau đưa tướng công về phòng đi. Bây giờ cho đến hết đêm nay, chàng là người của muội rồi.
Các vị cô nương nghe thấy đều cất tiếng cười khúc khích. Họ mạnh ai nấy đều rút về chỗ ở của mình.
Bạch Ngọc Tiên Tử Lãnh Băng (tên này do Lý Ngọc Uyển tự đặt cho nàng vì khuôn mặt Bạch Ngọc Tiên Tử lúc nào cũng lạnh băng băng) khẽ cúi chào Lý Ngọc Uyển rồi vội vàng bước ra khỏi phòng. La Linh thấy nàng ta đi ra một mạch mà chẳng nhìn chàng lấy một lần thì không hiểu ra sao cả vội vàng bước theo.
Hai người đi một lúc thì đến trước một tiểu trúc nhỏ nhắn. Bạch Ngọc Tiên Tử vừa bước vào phòng thì Bảo Nhi, Bảo Ngọc đã chạy ùa ra la lớn:
– Cô nương đã về!
Nhưng cả hai đều không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy La Linh đứng đằng sau Bạch Ngọc Tiên Tử liền ấp úng kêu lớn:
– Cô nương! Cô nương… sao… sao y lại đến đây?
Bạch Ngọc Tiên Tử mặt ửng đỏ lên quát khẽ:
– Hai ngươi còn nhỏ biết gì? Mau vào trong pha cho ta một bình trà nóng để ta mời khách.
Rồi nhìn theo hai đứa nhỏ đi khuất nàng mới thở dài quay đầu nhìn La Linh:
– Bây giờ ta phải gọi người là gì đây?
La Linh thấy mặt nàng ủ rũ, hình dung tiều tụy, nét tươi xuân ngày đầu tiên hai người gặp nhau nay còn đâu. Bất giác chàng thở dài xót xa cho nàng.
La Linh trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Thanh Hà muội! Từ khi muội bỏ đi, ta và sư phụ muội vô cùng lo lắng. Chúng ta đã bỏ rất nhiều công sức mà không tìm ra nơi hạ lạc của muội. Không ngờ, muội lại ở nơi này.
Bạch Ngọc Tiên Tử hai mắt đỏ ngầu. Nàng cảm thấy tình quân ở đây mà sao xa cách ngàn trùng. Làm sao hai người có thể kết hợp với nhau một khi chàng lại là trượng phu của chính sư phụ nàng. Bạch Ngọc Tiên Tử càng nghĩ càng đau lòng, nức nở nói:
– Ta và huynh, chúng ta không có duyên phận. Hai người còn tìm ta làm gì?
La Linh thấy nàng sầu khổ như vậy thì không nén được xúc động. Chàng bước vội đến ôm nàng vào lòng rồi an ủi:
– Thanh Hà muội, là ta sai! Muội hãy tha thứ cho ta. Có điều, sư phụ muội cũng đã biết chuyện giữa chúng ta rồi.
Bạch Ngọc Tiên Tử kinh hãi đưa tay quệt nước mắt:
– Chàng nói sao! Là chàng kể chuyện của chàng và thiếp ra ư?
La Linh lắc đầu nói:
– Không phải! Đó là do sư phụ muội căn cứ vào vết chưởng thương của muội mà đoán ra.
Bạch Ngọc Tiên Tử run rẩy ở trong vòng tay La Linh ngập ngừng một lúc mới nói được mấy từ đứt đoạn:
– Phải! Phải rồi!
La Linh thấy nàng xúc động quá đỗi liền ôm chặt hơn thân hình mềm mại thon thả của nàng. Chàng khẽ thì thào:
– Nàng có biết không? Sao khi nàng bỏ đi. Sư phụ nàng và các vị cô cô đều đã đồng lòng tha thứ cho nàng. Họ đã đồng ý nhận nàng làm tiểu thiếp cho ta.
Bạch Ngọc Tiên Tử nghe xong liền chấn động toàn thân. Nàng không tin vào tai mình nữa liền ngửng mặt lên nhìn La Linh hỏi:
– Chàng… chàng… nói thật không?
La Linh trìu mến nhìn sâu vào mắt nàng nói thật kiên quyết:
– Ta làm sao dám dối nàng.
Bạch Ngọc Tiên Tử ngẩn ngơ một lúc rồi đột nhiên nàng oà lên khóc nức nở.
La Linh thấy nàng khóc lóc như vậy không khỏi cuống quýt cả lên:
– Nàng… nàng… làm sao lại khổ vậy?
Bạch Ngọc Tiên Tử không quan tâm, nàng lại càng khóc dữ hơn. Nàng khóc một hồi rồi mới chịu ngừng lại, ngước mặt lên nhìn La Linh nhoẻn miệng cười.
La Linh thấy nàng thần thái như vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa cảm động. Chàng tuy không hiểu đầy đủ lý do tại sao nàng vừa khóc vừa cười, nhưng chàng cũng hiểu đại khái nguyên nhân của việc này là do Bạch Ngọc Tiên Tử quá vui sướng mà nên.
Bạch Ngọc Tiên Tử quả là do quá vui sướng. Nàng cảm thấy mối ưu tư bấy lâu đè nặng vào hồn bây giờ đã được cởi bỏ. Tâm tình người xuân nữ rào rạt niềm vui khó nói lên lời.
Bản thân nàng giờ đây lại được La Linh ôm gọn vào lòng. Cái cảm giác tình yêu ngây ngất đó khiến nàng khó thể nào quên được trong cuộc đời này.
Hai người ôm chặt lấy nhau, lại nữa lúc này y phục của họ thật mong manh. Điều đó khiến cho cả hai có chút gì đó mê mê man man hết sức vi diệu.
Dương vật của La Linh vốn dĩ chỉ được che đậy một cái sơ sài bởi một thứ vải mềm. Trong khi đó, cái lồn của Bạch Ngọc Tiên Tử lại ở sát ngay gần đó. Âm khí miên man, âm dương cọ quẹt. Dương vật chẳng khác nào như cá gặp nước, lửa gần rơm. Tức thì sửng cồ lên đâm thẳng nhằm vào cái lồn mà áp tới.
Bạch Ngọc Tiên Tử lúc này thì có khác gì như kẻ đói khát lâu ngày. Nàng ở trong lòng La Linh mới chỉ một lúc mà dục tình đã bốc lên rồi. Tâm tình nữ nhân đã được cởi mở chẳng khác gì như hổ xổng chuồng. Nàng ôm ghị lấy La Linh mà hôn thắm thiết lên mắt lên môi. Còn bản thân cái lồn nàng đã ra đầy khí ướt nhẹp ngay ở bên dưới.
Để lại một bình luận