Diễm Trang đọc xong tin nhắn mà ông Vinh gửi cho Hữu Tuấn với lời lẽ quan tâm lo lắng cho mình thì cô bật khóc vì xúc động, cô mới vội vàng mặc quần áo vào chỉnh tề và lấy chiếc điện thoại của mình mà bật nguồn lên thì ôi âm thanh “Tính toang! Tính toang” nó phát ra dồn dập đến nổi chói cả lỗ tai bởi có rất nhiều tin nhắn ông Vinh gửi cho cô ấy. Diễm Trang nhanh nhẹn bấm nút nhỏ âm lượng lại để không có ảnh hưởng đến giấc ngủ say của Hữu Tuấn chồng mình, cô khóc nấc thành tiếng vì sự buồn phiền của mình mà cô đã chút hết cơn giận lên ông Vinh người đàn ông cô yêu. Do buổi chiều cô đến nhà ba mẹ đẻ chơi thì bị mẹ cô giáo huấn đủ điều, nào là chồng con, nào là ân ân ái ái, nên khiến cô phát bực bởi sự đè nén tình dục âm ĩ trong người cô những ngày qua.
Trong những ngày qua Diễm Trang chưa có cuộc làm tình nào trọn vẹn cho ra hồn cả, chồng cô thì quá yếu mà lại ra sớm nữa, còn ông Vinh thì không có ở nhà về quê luôn rồi, nên cô hờn dỗi ông Vinh và cũng rất thương yêu ông Vinh sâu đậm, bởi tình cảm cô dành cho ông ấy không đơn thuần là tình dục hay là tình yêu giữa đàn ông với phụ nữ, mà ông ấy là mối tình đầu của Diễm Trang. Khi cô định hình lại được bản thân thì cô ấy mới gọi lại cho ông Vinh, cô gọi cho ông mà hai dòng lệ của cô cứ rơi mãi, có khi giọt lệ nó rơi xuống màn hình điện thoại của cô nữa và làm cho dòng chữ hơi úa mà mờ đi đôi chút…
– Anh nghe nè em! Sao chiều em hông nghe máy anh gọi vậy Diễm Trang? Em có chuyện gì hông vui hay là hờn dỗi anh chuyện gì hông? Nếu em hông vui hay buồn phiền chuyện gì do anh thì em nói ra để anh khắc phục, như vậy thì em mới hết buồn nữa. EM!!! EM!!! EM ĐÂU RỒI!!! Sau hông lên tiếng…
– Em đây nè anh ơi! Anh nói một câu dài không ngớt thì em biết trả lời sao nè! HI HI… Mà anh đã làm cho em buồn lắm đó, anh có biết hông dzạ! HI HI…
Diễm Trang khi nghe được giọng nói trầm ấm và trong trẻo của ông Vinh thì cô rất vui và tươi tắn hẳn lên liền, cô trêu ghẹo lại ông ta và còn nói giọng nũng nịu nữa như muốn ông biết mà quan tâm yêu thương mình nhiều hơn. Cô nũng nịu nói tiếp:
– Anh làm xong việc dưới quê chưa anh? Em nhớ anh lắm đó, ngày mai nữa là nữa tháng rồi mà anh hông chịu về nữa? HU HU… HI HI…
– Hi Hi! Anh cũng nhớ em lắm Diễm Trang, chứ có tốt lành gì đâu nè, ở đây đang vào vụ mùa thu hoạch lúa nên anh ít khi rảnh để tâm sự trò chuyện với em ban ngày được…
– Dzạ! Em biết mà, nhưng em buồn vì nhớ anh lắm, anh ơi! Hông mấy anh về lại thành phố với em chơi một ngày đi, luôn tiện anh về thăm nhà luôn, chứ nhà để vắng lâu hông có người ở thì coi chừng có “MA” vô ở đó nhé! HI HI…
– HI HI! Cho dù có ma thì anh cũng không sợ vì nhà anh vẫn có em chăm nom nhà cửa rồi còn gì nè! Chứ có bỏ hoang vắng đâu mà sợ có ma vô em hé! HI HI…
– ANH… Anh!!! Ghét anh ghê luôn vậy đó!!! HI HI…
Diễm Trang được tâm sự trò chuyện với ông Vinh người đàn ông mà cô ấy yêu thương thì tâm tình yêu đời vui vẻ như trẻ thêm vài tuổi vậy, cô cầm chiếc điện thoại trên tay nhỏ nhắn mà nghe vì cô ấy bật loa ngoài nên khỏi phải để gần lỗ tai cũng vẫn nghe rõ từng lời ông Vinh nói. Diễm Trang nói với ông Vinh và cũng đề nghị:
– Anh Vinh ơi!!! Mình chuyển qua gọi “Video call” đi anh hé! Em muốn nhìn thấy hình dáng và khuôn mặt của anh? Anh hông muốn nhìn thấy hình dáng và khuôn mặt của em sao anh?
– Đâu có đâu nè! Em nói oan cho anh rồi đó! Anh rất muốn gọi “Video call” nhưng vì đêm khuya rồi nên anh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác…
– HI HI… Vậy anh chờ em chút nhé! Em đi xuống dưới nhà rồi em sẽ gọi lại cho anh… Hi Hi…
Nói xong thì Diễm Trang tắt máy và đi xuống dưới nhà bếp, trong lúc đi cô cũng mở ứng dụng và bật chế độ mạng không dây lên để vào chương trình chát qua “Video call”, cô cũng mũm mỉm cười tươi và cũng tự hỏi chính bản thân mình:
“Tại sao mình lại yêu anh ấy đến vậy cơ chứ! Chỉ nghe giọng nói của anh thôi mà mình đã vui vẻ và yêu đời hơn rất nhiều, như xua đi mọi ưu phiền những ngày qua”
Khi Diễm Trang đi đến không gian bếp rồi đi tới nơi tủ lạnh, cô ấy lấy một chai nước thanh lọc, cô mở cửa nhà bếp ra để đi đến chiếc ghế hoa bằng gỗ ở sau nhà, do nhà cô có cái sân sau rất là rộng nên hễ khi có phiền muộn trong công việc thì cô ấy thường ra đây để thư giãn giải khuây. Đêm hôm nay, cô muốn tâm sự với ông Vinh nhiều hơn, mặc dù đêm đã khuya cũng gần mười một giờ rồi nhưng cô vẫn muốn ra đây để tâm sự qua “Video call” cùng người mình yêu, và cô ấy cũng muốn giải bày tâm sự những ước muốn thầm kín bấy lâu cô ấp ủ đợi chờ. Khi cô đi đến và ngồi trên chiếc ghế đung đưa bằng gỗ thì cô bắt đầu gọi cho ông Vinh, vừa mở ứng dụng và đăng nhập vào thì cô đã thấy tên nickname “Chàng Ốc” sáng đèn với dòng chữ hiện đang online trong danh bạ kết bạn của cô. Diễm Trang tạo một tài khoản riêng và chỉ có hai người với nhau thôi, họ quen nhau từ thuở còn chat qua “Yahoo! Messenger” lận chứ hông phải bây giờ.
Diễm Trang ấn vô nickname “Chàng Ốc” thì khuôn mặt của ông Vinh hiện lên, đầu thì hớt trải, tóc tém bảy ba, ông mặc một chiếc áo thun ba lỗ và bên ngoài thì khoác lên một chiếc áo sơ mi tay dài màu thiên thanh trông rất trẻ chung. Diễm Trang khi thấy khuôn mặt điển trai của người tình thì cô cười tủm tỉm đôi mắt cô thì sáng lên nhìn vô màn hình điện thoại, cô trêu chọc ông:
– Hì hì… Anh ơi, sao ăn mặc lịch sự làm chi dzạ! Anh mặc chiếc áo thun ba lỗ cũng được rồi, đâu cần thiết phải khoác chiếc áo sơ mi bên ngoài làm gì, gọi “Video call” với em thôi mà!! Hì hì… hihi…
– Hi hi… Bởi anh quen rồi em ơi! Với lại anh muốn khoác lên người chiếc áo sơ mi tay dài màu thiên thanh này, là vì chiếc áo này là do em chính tay may áo cho anh, nên anh mãi luôn mặc khi đi xa và anh luôn luôn giữ gìn… Hì hì…
– Hi hi… Vậy ạ! Sao mà em may áo cho anh nhưng mà em lại hông nhớ vậy ta!!! HÌ HÌ… HI HI…
– Hả??? Em nói gì cơ?? Em hông nhớ hả???
Diễm Trang trêu ghẹo ông Vinh và làm cho ông một phen hú hồn, cô thấy khuôn mặt của ông tái nhợt, cô cũng thấy ngón tay trỏ của ông đưa lên gò má của mình mà khều khều như kiểu đang suy nghĩ. Diễm Trang thấy bộ dạng ông Vinh thì cứ cười cười hồn nhiên mãi, ông thì cũng nhìn thấy Diễm Trang như trêu ghẹo mình nên ông nói lại, vì Diễm Trang nhìn thấy ông thì rất rõ, còn ông nhìn thấy Diễm Trang trên màn hình điện thoại thì lại rất là tối mờ mờ nhìn hông rõ chút xíu nào nên ông ấy nói:
– Em ơi, em đến nơi gần ánh đèn được hông, vì anh hông nhìn rõ khuôn mặt của em?
– Ơ, em xin lỗi anh nhé! Do em gấp rút quá nên quên bật công tắc đèn ở chiếc ghế này! Hì hì… Hi hi…
Diễm Trang vừa nói chuyện trong “Video call” rồi cũng đứng dậy đi đến bật công tắc đèn, khi đèn được bật sáng lên thì cũng là lúc ông Vinh như hồn bay phách lạc, bởi hai đầu vú của cô nó vẫn còn căng cứng trong cuộc ân ái không trọn vẹn với Hữu Tuấn chồng cô ấy lúc nãy, mà Diễm Trang chỉ mặc quần áo vào nhưng không có mặc quần lót và áo ngực, nên ông ta mới thấy hai cái đầu ti nó độn nhô cao lên trong lớp áo ngủ mỏng. Diễm Trang thấy vẻ mặt của ông Vinh thất thần thì cô ấy lo lắng và hỏi:
– Anh nè, sao anh tự nhiên lo lắng vậy?
– Ưm!! Hông có, anh đâu có lo lắng chuyện gì đâu nà! Chỉ tại… Chỉ tại anh thấy em mặc…
Ông Vinh mắc cỡ thì Diễm Trang trêu chọc ông tiếp:
– Tại em mặc áo mà hông mặc áo ngực chứ gì!! Hì hì…
– Hì hì… Đúng rồi đó! Hi hi…
Ông Vinh cười khúc khích và cũng trả lời kiểu bẽn lẽn, nhưng mà Diễm Trang cô ấy cũng không buông tha cho ông, cô ấy ghẹo tiếp:
– Hi hi… Tại vì em đang cùng anh gọi “Video call” thôi chứ có ai xa lạ đâu, nên em để vậy luôn đó, như vậy cho thoải mái… Hi hi… Sẵn tiện em cũng muốn cho anh nhìn thấy luôn… Anh hông thích sao nà!!! Hi hi…
Lúc này thì ông Vinh ngượng ngùng đỏ mặt nhưng vẫn trả lời lí nhí:
– Anh… Hì hì… Anh cũng muốn nhìn thấy nữa nhưng hơi ngại… Hi hi… Thôi anh tắt máy em nhé! Đêm khuya lắm rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi… Chúc em ngủ ngon!
Cái hành động của ông Vinh làm cho Diễm Trang ngỡ ngàng vì câu “Chúc em ngủ ngon” vội vã của ông, nên Diễm Trang vội vàng ngắt lời xen vào:
– Ơ, anh, khoan đã, đừng tắt máy mà… Anh này, thật là… Người ta còn nhiều điều muốn tâm sự với anh… Huơ… haizz…
Diễm Trang hông vui nhưng rồi hai người họ cũng đành chia tay nhau và tắt máy đi ngủ, mặc dù cuộc tâm sự còn nhiều dang dở nhưng cả hai muốn tạm thời dừng lại để nghỉ ngơi vì mai còn đi làm công việc của mình…
Phần 12
Sau khi trò chuyện với ông Vinh xong thì Diễm Trang vô nhà và lên phòng đi ngủ, cô dù rất muốn tâm sự với người tình lâu thêm chút nữa nhưng tiếc là trời đã khuya nên phải tạm dừng. Cô ấy vừa đặt lưng lên giường thì ngủ một giấc ngon lành tới sáng lúc nào hổng hay, cô nhìn sang bên cạnh thì Hữu Tuấn chồng cô đã thức dậy đi làm từ sớm rồi. Do tối hôm cô ngủ trễ nên bây giờ cô phải thức muộn và phải đi làm một mình, chứ hổng như mọi ngày cô ấy được chồng mình sáng đưa chiều rước được. Cô cũng cảm nhận bố chồng cô chắc cũng đi tập thể dục rồi, và thế là cô vội vàng mà quên ăn sang chạy xe ô tô riêng của mình đến bệnh viện làm việc luôn.
Khi xe vừa tới bệnh viện và cô đã đưa ô tô của mình vào chỗ giữ xe rồi cô đi ra ngoài, khi cô vừa ra ngoài thì bỗng có một cuộc rượt đuổi ngoài cổng bệnh viện và có một người thanh niên trẻ tuổi chạy va chạm mạnh vô người cô nên làm cho Diễm Trang té nhào xuống đường. Khi va chạm xong thì cô ấy có cảm giác là hai chân mình bị trật khớp rồi nên đứng dậy đi hông được, nhưng cô vẫn cố gắng mà bước từng bước vô trong bệnh viện rồi đến khoa chuyên về xương khớp để nắn nót hai khớp chân lại. Sau khi được bác sĩ thoa thuốc và xoa bóp thì khớp chân của cô cũng khá hơn nhiều nhưng phải hạn chế vận động mạnh, cô cũng cố gắng mà làm tốt công việc của mình hôm nay nhưng nghề nghiệp hổng cho cô được nghỉ ngơi.
Khi sắp ra về thì cô được một bạn đồng nghiệp nhờ cô trực dùm thêm 3 tiếng nữa vì gia đình người đó có việc đột xuất, bởi Diễm Trang là một người tốt bụng và hay giúp đỡ đồng nghiệp nên cô ấy vui vẻ nhận lời mà trực dùm thêm tới tối. Thời gian rồi cũng qua nhanh và cô ấy cũng đã ra về, nhưng khi khởi khỏi bệnh viện được một đoạn khá xa thì hai chân cô khá đau nên hông thể nhấn ga và đạp phanh cho an toàn được, vì vậy cô cho tấp xe sát vô lề và dừng lại mà gọi cho Hữu Tuấn:
– Chồng ơi! Anh đến chỗ nơi gần công viên chở em về với, chân em đau quá nên hông đạp ga và phanh được.
– Ơ, nhum… nhum… ực… ok bà xã… ực…
Diễm Trang thấy chồng mình lải nhải thì hỏi tiếp:
– Hả! Anh đang uống rượu sao mà giọng lè nhè vậy… Haizz…
– Hi Hi… Anh chỉ uống chút thôi mà! Thôi anh cúp máy để đến rước em đây…
Ở bên cạnh Hữu Tuấn nãy giờ thì tên Lân nghe rất rõ và hắn chợt mỉm cười vì đây là cơ hội tốt để hắn trò chuyện cùng người đẹp, hắn cùng Hữu Tuấn và tên Minh ba người lên xe ô tô chạy đến nơi Diễm Trang chỉ định. Khoảng 20 phút sau thì xe của họ cũng đến được chỗ xe ô tô của Diễm Trang, trời bây giờ cũng gần 8 giờ 30 tối rồi nên Hữu Tuấn hơi hoa mắt và một phần do say rượu bia nên anh ấy điều khiển xe quá đà nên chạy xe xuống dưới lề đường luôn. Đường ở đây nó có bậc thềm khá cao so với gầm xe nên hì hục lắm thì xe mới lên được trên đường, khi xe lên được yên chỗ rồi thì giọng của Diễm Trang càu nhàu:
– Ông xã uống gì mà say bí tỉ vậy? Như thế thì sao mà chở em về được?
– Ơ… Ực… Anh chở em được mà!!! Ức ực…
– Coi anh kìa! Đi đứng còn hổng xong thì sao mà chạy xe cho được. Haizz…
Tên Lân thấy vậy thì nhanh nhẹn trả lời:
– Thôi để tôi chở hai vợ chồng về cho, còn thằng Minh thì chạy một mình về nhà cũng được mà! Dù sao thì xe này cũng của vợ chồng mấy người, hai đứa tôi chỉ đi ké thôi.
Hữu Tuấn nói là đưa bọn họ về nhà nhưng bây giờ thì để bạn mình đưa về thì thấy hơi ngại nên nói:
– Như vậy thì tôi ngại quá… Ức ực…
– Hổng như vậy thì như thế nào nữa hả ông xã… Haizz… Thôi nhờ anh đưa vợ chồng em về dùm ạ!
– Khà khà! Được mà, được mà…
Tên Lân nghe giọng nói ngọt ngào của Diễm Trang và gọi anh xưng em thì hắn như mở cờ trong bụng mà vui vẻ trả lời nhanh, rồi hắn tiến tới rồi lên xe ở ghế trước để lái, còn vợ chồng Diễm Trang Hữu Tuấn thì ngồi phía sau. Khi ngồi phía trước lái xe thì cặp mắt của tên Lân cứ nhìn trộm Diễm Trang qua gương chiếu hậu, hắn tinh ý thấy cô ấy có vẻ rất đau chân nên lâu lâu thì thấy cô ta cứ nhăn nhó mặt mày liên tục. Hắn biết nếu hông đau hai chân lắm thì Diễm Trang sẽ không bao giờ chịu để hắn chở về nhà đâu chứ đừng có mơ, nên hắn tận dụng tối đa những gì xảy ra đêm nay để mà tâm sự với Diễm Trang.
Để lại một bình luận