Bất quá bất ngờ cơ thể văng ngược ra sau.
Khi nhìn thấy cô bị đánh, nữ quỷ vô cùng phẫn nộ, từng centimet há miệng đầy răng nhọn và nhảy tới. Hai tên âm binh to lớn vung đao xuống, một cây chém vào đầu, một đâm vào cổ họng.
Một âm thanh tội nghiệp. Trong mắt cô, nữ quỷ mờ dần.
Cô vội vàng cắn ngón tay út của mình và máu trào ra.
Nhưng ngay khi máu chảy xuống, nó chuyển sang màu đen.
Cô ngồi dậy, vẩy máu trên người nữ quỷ. Bên trong Thất Sơn Thuật tồn tại một thứ gọi là Pháp định Hồn, có khả năng chữa lành linh hồn.
Nữ quỷ được Pháp định hồn chữa trị, sức mạnh bạo tăng. Đột nhiên đầu nữ quỷ hóa hành hai đầu chó vươn dài ra cắn vào hai tên âm binh.
Nghe tiếng nhai răng rắc, hai tên âm binh bị cắn nát.
Người đàn ông thất sắc định ra tay nhưng đã muộn, miệng phun ra ngụm máu.
“Sư phụ!”
Tên thanh niên vội đỡ lấy người đàn ông sắp gục xuống. Nữ quỷ tràn đầy lửa giận, phóng đến…
Người đàn ông hồn vía bay mất, đẩy tên thanh niên ngã phía trước.
Cô thấy vậy nhanh chân chạy đến.
Cô không kịp theo kịp, nữ quỷ lao về phía tên thanh niên rồi biến mất, chỉ thấy hắn ta với đôi mắt trắng bệch, quay lại, hai tay bóp cổ người đàn ông, ấn ông ta xuống đất.
“Quay lại nhanh lên!!!”
Cô hét lên rồi nhìn ra ngoài…
“Chết người rồi, nhanh vào đây!”
Năm giây trôi qua, người bên ngoài nhịn không được liền đi vào.
Nữ quỷ cũng vừa thoát khỏi cơ thể hắn ta, hắn ta hoảng hốt nhìn người đàn ông.
Lúc này, người đàn ông suýt nữa sùi bọt mép, đẩy tên thanh niên ra, bồi thêm một cái tát ngay mặt.
Cô lợi dụng lúc thu nữ quỷ vào cái hộp.
Sau đó chụp lấy ba lô nhảy ra khỏi cửa sổ tẩu thoát.
Người đàn ông tức giận quát:
“Ta nuôi dưỡng ngươi một cách vô ích, vậy mà ngươi dám…”
Đang mắng mỏ tên thanh niên, bà chủ nhà chen vào, thì thầm:
“Thầy ơi, thầy đã bắt được nữ quỷ chưa?” “Nữ quỷ…”
Người đàn ông quay lại nhưng cô và nữ quỷ đã không còn ở đó nữa.
Ở một gốc cây ven đường, cô trần truồng ngồi đó và gọi điện cho bà thầy đồng để phàn nàn. Tại sao lại khiến cô gặp rắc rối?
Bà thầy đồng nghĩ rằng cô có thể kiếm tiền bằng cách xua đuổi tà ma, nhưng bây giờ cô lại nói như vậy.
Sau một hồi nghe cô lảm nhảm, Bà thầy đồng lại giới thiệu một công ty cho cô làm việc. Có điều công việc có chút xíu kỳ kỳ là nữ nhân viên bảo vệ phải ở trần truồng làm việc khi tuần tra.
Kết quả là cô cũng đồng ý làm. Sau một số giấy tờ rườm rà, cô được dẫn vào phòng nhận đồng phục. Ngày đầu tiên đi làm ở công trường, ban ngày chia ra làm 4 ca, cô được phân công trực đêm…
Vào ban đêm, công trường không hoạt động. Nhân viên bảo vệ chỉ canh gác máy móc, vật tư để đề phòng người khác đột nhập vào.
Trực đêm cùng cô có một cô gái tên Liên, hơn ba mươi tuổi, nước da đen. Hai người uống cà phê ở chòi canh, Liên tự tin bộc bạch.
Mãi đến mười hai giờ cô ấy mới nhìn lên đồng hồ treo tường và bắt đầu nói chuyện với nhau…
Cô lên tiếng ngăn cản, cho rằng để văn minh lịch sự, trước khi nói chuyện phải hôn lên miệng nhau. Liên thấy cô nói đúng nên hôn miệng cô.
Lúc này, cô và Liên ngồi hôn miệng nhau say đắm trước bếp lửa hồng.
Trong lúc hai người đang hôn nhau say đắm, Liên dùng tay chặn môi cô lại và nói:
“Hay… Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng nhé!”
“Ừm, hả? Chúng ta lại đi tuần tra, chúng ta hôn miệng chưa xong mà?”
Cô hỏi một cách khó chịu.
Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu, cởi trần truồng đứng dậy định rời đi nhưng cô bị giữ lại, ấn vào tường và tiếp tục hôn vào miệng nhau. Điều kỳ lạ là Liên không hề phản ứng hay làm gì mà chỉ đứng yên tận hưởng nụ hôn của cô.
Tiếng tráo lưỡi tiếng rên rỉ vang vọng khắp chòi canh…”ư… ư… chóp chép… chóp chép…”
Bỗng nhiên bên ngoài chòi canh có tiếng ai đó gõ cửa “cọc… cọc…”. Khiến cho cả hai ngừng lại quay đầu về hướng cánh cửa chòi canh.
Liên tò mò lên tiếng hỏi:
“Ai đó…”
Thấy bên ngoài không có trả lời thì Liên lại lên tiếng hỏi:
“Ai vậy…”
Biết có chuyện gì xảy ra thì cô ngăn lại không cho Liên hỏi tiếp mà ra hiệu tiếp tục hôn miệng nhau. Hiểu ý, Liên và cô tiếp tục hôn miệng nhau.
Tuy nhiên, cả hai người vẫn tập trung quan sát diễn biến bên ngoài chòi canh.
Môi của họ không còn cử động nhanh như trước nữa mà ngừng lại.
Bên ngoài không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa mà giờ đây im lặng phăng phắc đáng sợ. Cô rời môi khỏi môi Liên từ từ di chuyển đến bên cửa sổ để quan sát.
“Tuyết Hoa em cẩn thận chút kẻo nguy hiểm đấy”.
Liên run rẩy lắp bắp lên tiếng nhắc nhở cô.
Cô mỉm cười ra hiệu không sao đâu, đừng lo lắng, sau đó cô thầm niệm chú để gọi nữ quỷ ra. Nữ quỷ vừa đi ra ngoài, thì liền nhìn cô, không hiểu tại sao lại gọi mình ra ngoài.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho nữ quỷ rằng ngươi ra ngoài quan sát diễn biến rồi quay lại đây báo cáo lại cho ta.
Nữ quỷ hiểu ý, lập tức bay ra ngoài quan sát tình hình. Một lát nữ quỷ quay trở về, nói là bên ngoài không có ai, chỉ có một vài hồn ma lang thang.
Biết được tình hình bên ngoài, cô ra hiệu cho nữ quỷ không còn việc gì phải làm nhanh chóng quay trở lại hộp gỗ. Sau đó quay lại bếp lò mang theo đèn pin và đi ra ngoài, nhất định không thể thiếu chiếc ba lô.
Thấy vậy, Liên chạy theo, vẫn hét lớn:
“Tuyết… em vẫn chưa cởi truồng kìa.”
Nghe Liên nói thế, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa cởi trần truồng để đi tuần tra. Sau đó cô nhanh chóng cởi trần truồng và cười hihi…
Liên thấy cô vác ba lô, cười nói đùa.
“Ba lô em có vàng sao? Bỏ lại đi!”
Cô lắc đầu lia lịa nói:
“Thứ này của em rất quan trọng, có chết cũng phải mang theo!”
Liên ngẩn tò te một hồi, xem ra thấy cô nói mười phần nghiêm túc. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, công việc như cũ chia đôi con đường, Liên liền ngăn lại, nói là chúng ta nên đi chung.
Cô cảm thấy kỳ lạ, không phải vì đặc thù công việc mà vì Liên thực sự rất kỳ lạ, có lẽ sợ ma. Hai người đi được nửa vòng công trường trong bóng tối, gió xào xạc xuyên qua kẽ lá.
Lúc này, Liên đã đi vào nhà WC.
Tại công trường, WC được thiết kế vô cùng tối giản, chỉ có một phòng hẹp, không phân biệt nam nữ.
“Đi, sao em đi chậm như vậy?”
Liên thúc giục. Cô đi theo sau, thấy lạ là đi vệ sinh sao gọi mình đi theo.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh, cô dừng lại, cách xa vài mét. Cô còn cẩn thận quay lưng ra ngoài, dùng đèn pin giả bộ quan sát.
“Này… này…”Tới đây!”
Liên quay ngoắt lại.
Không biết nói sao, cô thoáng qua ánh mắt khó chịu, nói.
“Ha ha, em không phải như chị nghĩ đâu!”
“Nghĩ gì, con nhỏ này… Lại đây với chị xíu coi!”
Liên cười thân thiện, trong cái nhìn của cô, gương mặt chị ấy so với mấy con yêu quái thấy thịt Đường Tăng rất giống nhau trong phim Tây Du Ký.
Cô khó hiểu chuyện gì xảy ra. Thì Liên bước tới, cô giật mình, rốt cuộc chị ấy muốn làm gì và có ý định làm tình dục với mình ở đây ưh?
Nhanh chóng, Liên ôm hôn lên miệng cô, thấy lạ nhưng cô vẫn đáp lại Liên. Cảnh nồng nàn giữa hai người lúc này đang diễn ra một cách say đắm trước cổng nhà WC.
Khoảng một lát sau…
Cô lên tiếng và nói:
“Được rồi… không cần phải làm tình như thế đâu, em muốn nói gì?”
“Chị mắc tiểu, để chị đi xong thì kể cho em nghe!”
Cô là người nửa tin tưởng, nửa hoài nghi.
“Chị đi đi, nếu không thì…”
Cô giơ tay lên làm ra vẻ…
Liên mở cửa bước vào WC. Cô quay mặt ra ngoài, vẫn không thoải mái.
Công trường vô cùng vắng vẻ, bê tông, cát và đất chất thành một đống, ở giữa là một cây bàng khá lớn với nhiều cành lá.
Từ đầu vào đến cuối dãy nhà có khoảng năm sáu phòng, hai tầng.
Nó trông cũ kỹ và phủ đầy bụi.
Có một vài chỗ lồi lõm, cô không biết là đang được xây dựng hay bị phá bỏ. Vừa quay đèn pin về phía cái cây, cô chợt phát hiện một người ở trần truồng đang ngồi trên cây bàng.
Vì ở quá xa nên không nhìn rõ dáng người hay khuôn mặt nhưng thấy người ấy có mái tóc đen dài có thể là phụ nữ. Ngay lập tức lông mu Ɩồŋ của cô dựng đứng.
Đột nhiên một âm thanh… “Bùm!”… làm cô suýt đập đầu xuống đất. Cô quay lại thì thấy Liên vừa bước ra ngoài.
Liên bực bội nói:
“Cánh cửa này cứ hay kẹt, chị bị hoài!”.
Cô nghe Ɩồŋg ngực đập phập phồng, thở mấy hơi quay lại, nhưng trên cây bàng bóng người kia đã biến mất.
Cô dùng đèn pin soi lại nhưng vẫn không thấy gì.
“Cảm ơn, đi nào!”
Liên nắm tay cô bước lại gần một tảng đá lớn.
Ngồi xuống tảng đá, liên giơ tay xoa xoa cái Ɩồŋ của cô, cô xoa bóp lại Ɩồŋ Liên.
“Chị… Mau kể lại đi!”
Liên nhìn cô, hôn nhẹ lên miệng cô, hai người lại hôn miệng nhau.
Một lúc sau Liên mới lên tiếng:
“Em có tin… Trên thế giới có ma không?”
Cô khúc khích cười. Liên mất hứng thú quay mặt đi.
Cô quay mặt Liên lại, hôn miệng lần nữa rồi đáp:
“Ừ… gì nữa?”
Nói.
“Nghe này, công trường xây dựng này bị ma ám.”
Liên giận dữ nói.
Thấy vẻ mặt cô không thay đổi, Liên tiếp tục.
“Em có nhìn thấy cây bàng bên ngoài không? Có vấn đề rồi.”
“Có vấn đề gì thế?”
Liên tiếp tục:
Chị nghe nói cách đây hai tháng, công ty xây dựng muốn di dời cây bàng đi nơi khác.
Chỗ đó họ làm thành mặt sân, là hướng đi vào cửa chính, không để cây bàng che cửa. Đồng thời nơi đó để làm nơi nghi ngơi cho nhân viên.
Lúc dời đi, còn chưa kịp dời, người trên xe cần cẩu chết.
Nghe vậy cô rặn hỏi.
“Làm sao chết?”
“Đột quỵ mà chết”
Liên trả lời.
“Sau khi ông chủ lo lắng chuyện này, tuần sau có người khác tìm cách di chuyển cây bàng cũng chết, từ đó không ai dám làm chuyện này nữa.”
“Có hai người chết.”
Cô nằm xuống tảng đá, nghĩ thầm, có lẽ họ đã va vào Lệ Quỷ.
“Hehe…”
“Sợ em không tin, người ta chết… Vậy mà còn cười!”
Liên đưa môi lại gần môi cô nói.
Về phần mình, cô nằm ngắm sao trên trời và suy nghĩ.
“Sau này còn chuyện gì nữa?”
“Người chết thứ ba cũng là bảo vệ như chúng ta”.
“Ngày đầu tiên bị phá, ngày thứ hai cũng bị phá, ngày thứ ba có vụ giết người. Ngày hôm sau, người ta vào phòng thì thấy thi thể người chết nằm cười một cách kỳ quái, nổi da gà!”
Liên xoa tay, cố gắng nói tiếp.
“Từ đó trở đi, ca đêm cần hai người. Chị mới làm được một năm! Đây là ngày đầu tiên, nhớ lại sợ quá!”
Cô nghẹn ngào.
“Mới gặp lần đầu, còn tưởng rằng chị đã nhìn thấy nhiều!”
Bỗng nhiên sắc mặt Liên tái nhợt.
“Vậy thì khá tốt, con bé Tiết mới xin nghỉ ngày hôm qua, lần đầu tiên chị và con bé ngồi hôn miệng nhau và làm tình ngay tại đây đã nghe được tiếng cười của cô gái trên Cây Bàng”.
Liên tiếp tục:
“Mẹ kiếp, nghĩ mà xem, từ mười hai giờ đến ba giờ sáng, cứ mười phút lại nghe thấy tiếng cười, đừng nói nữa!”
“Ừ ừ, đừng nói nữa giờ làm tình với em nha chị Liên?!”
Sau đó, Cô và Liên lên kế hoạch làm tình với nhau để giảm bớt nỗi sợ hãi.
Khi đang làm tình trên tảng đá, đột nhiên, “lẹp xẹp… lẹp xẹp…” tiếng bước chân tưởng chừng như có như, cái bóng đèn trên cây cột vụt tắt rồi lại sáng lên.
Cô và Liên thôi cọ xát hai cái Ɩồŋ vào nhau và nằm cứng đờ trên tảng đá.
“Cái, cái gì… Đó là tiếng bước chân của ai vậy?!”
Liên run rẩy ôm cô thật chặt nói:
“Có phải ma không… Không?”
Thấy vậy, cô hôn vào miệng Liên để trấn an.
Trong tâm trí cô nhớ lại bóng dáng cô gái trên cây bàng. Tiếng bước chân lại vang lên, “lẹp xẹp… lẹp xẹp…” Cả hai đứng dậy nhìn về phía Cây Bàng.
“Úi dào… Đau quá…”
Nghe tiếng Liên hét, cô hỏi:
“Sao vậy chị?”
Liên chỉ vào hai cái Ɩồŋ. Cô hiểu ý, nhìn xuống phát hiện hai cái Ɩồŋ đang dính chặt vào nhau.
Cô kêu lên:
“Lúc này, má nó bị dính chặt vào nhau.”
Cô ấy có cảm giác rõ ràng về năng lượng âm nhưng không thể nói được gì.
Cơ bản đã quá mười hai giờ, công trường vắng tanh, xung quanh có rất ít nhà cửa, chắc chắn có rất nhiều năng lượng âm.
Cả hai nằm ôm nhau, nín thở quan sát động tĩnh phía trước trong lúc hai cái Ɩồŋ đang rưới nước cho nhau.
Sau khi quan sát một lúc lâu, cô lên tiếng và nói:
“Chị Liên… có thấy cô gái đó không?”
Liên nhíu mày lại để quan sát cho rõ rồi mới trả lời:
“Có nhưng không rõ, chỉ thấy bóng trắng thôi”.
Vài phút sau, hai cái Ɩồŋ của họ ngừng rưới nước cho nhau. Lúc này, hai người có thể rời Ɩồŋ của nhau ra và đi thẳng về phía Cây Bàng… Vừa bước đi, cả hai đều run lên vì sợ hãi.
Đi được một lúc, hai người nhìn thấy ai đó, lập tức cảm thấy như bị thôi miên, không thể rời mắt khỏi người đó. Một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ trang phục màu đỏ tươi, thêu rồng phượng, mang khăn che mặt cô dâu thời phong kiến.
Một cơn gió mạnh thổi bay tấm vải trên mặt cô gái, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt đỏ ngầu. Cùng lúc đó, bộ trang phục được tung lên, để lộ cái Ɩồŋ đầy long đen tuyền.
Biết lành ít, dữ nhiều, lúc này Liên như lạc mất hồn. Cô thấy Liên đứng yên, trong lòng nói không ổn nên đi tới. Đột nhiên, cô gái quay lại nhìn chằm chằm vào Liên.
Một nửa cơ thể cô gái đột nhiên biến đổi, da thịt nhăn nheo khô héo, giòi bò ngoằn ngoèo.
Để lại một bình luận