Cô liếc nhìn hồn ma của người đàn ông phía sau.
Ông ta có khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn nhìn cô.
Có lẽ ông ta đang thắc mắc làm thế nào cô ấy nhìn thấy mình ưh?
Đặc biệt, trên miệng ông ta rỉ ra những dòng nước bọt màu xanh, áp sát vào làn da trắng bóc như xác chết trôi.
Nếu cô gái tóc ngắn nhìn thấy cảnh này, có lẽ cô ấy sẽ nhảy không dưới 3 mét. Nhưng Tuyết Hoa cô tránh ánh mắt của ông ta, giả vờ như không nhìn thấy.
Một khi hồn ma người đàn ông biết cô nhìn thấy sẽ rất rắc rối.
Cô lấy ra một mảnh giấy màu vàng hình chữ nhật gọi là hoàng chi.
Tiếp theo cô lấy cây bút máy chứa mực chu sa, là loại chuyên dụng vẽ bùa, nét vẽ như rồng uốn lượn. Một lá bùa có bốn phần: Đầu bùa đại diện cho vị thần tối cao truyền pháp, thân bùa là thần hỗ trợ tác pháp, chân bùa thông thường là thiên cang địa sát, mật bùa là ký hiệu riêng chỉ đạo sĩ trong nghề mới biết được.
Cô bước đến gần đưa lá bùa trước mặt cô gái tóc đuôi ngựa.
“Đây là bùa bình an, chúng ta có duyên, tôi xin tặng cho cô phòng thân!”
Cô gái tóc ngắn nhỏ trợn tròn mắt nhìn, Cô gái tóc đuôi ngựa nhận lá bùa, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn!”
Sau đó ôm lấy cô và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy trên môi. Cô không muốn thô lỗ nên hôn miệng lại với cô gái tóc đuôi ngựa.
Làn da mịn màng và mát lạnh, cô đạt cực khoái… môi cô và môi cô gái tóc đuôi ngựa tiếp tục di chuyển đều lên nhau.
Người đẹp mà tính nết cũng đẹp, tựa tiên nữ sống giữa nhân gian. Lúc này ở đằng sau, hồn ma người đàn ông run rẩy một trận, cả người rơi ạch xuống đất.
Cô gái tóc ngắn dường như nghe thấy tiếng động, tò mò quay lại.
Thực ra ông ta vừa mới ngã xuống, nhưng cô ấy không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lúc này Cô gái tóc đuôi ngựa và Tuyết Hoa cô đang hôn miệng nhau thì dừng lại hỏi cô gái tóc ngắn.
“Mày bị gì vậy?”.
Cô gái tóc ngắn trả lời:
“Không, không gì?”.
Cô gái tóc đuôi ngựa bất giác đem bàn tay xoa cổ, kinh ngạc nhìn qua Tuyết Hoa cô và nói:
“A, hiệu nghiệm, tôi hết rồi!”
Cô cười nói:
“Không có gì, không có gì!”
Sau đó, cả hai định hôn miệng với nhau tiếp thì bỗng nhiên cô gái tóc ngắn lên tiếng:
“Hiệu nghiệm hả? Tao không tin đâu, coi chừng bị lừa!”
Rồi kéo cô gái tóc đuôi ngựa rời khỏi người Tuyết Hoa cô.
Tuyết Hoa Cô nhìn theo không khỏi bực mình, không lấy tiền cũng không tính là lừa gạt, haiz… Còn hồn ma người đàn ông ngơ ngơ ngác ngác ngồi dưới đất, thân hình như que củi, tay chân như bốn cái ống hút gắn vào, lộ ra đói khổ cũng cùng trang phục rách nát là đặc trưng của quỷ đói.
Sau đó cô lấy lại bình tĩnh, giả vờ gãi đầu, xách ba lô lên và rời đi.
Trong ngõ vắng, hai bên là tường xi măng, xa xa là ngọn đèn đường chiếu lên tường, phản chiếu vài tờ áp phích dán trên tường.
Sắp đi đến cuối ngõ, thấy mình quá đơn quá, nên ngân nga bài hát của Trịnh Công Sơn.
Đột nhiên một tiếng cười kỳ lạ lọt vào tai. Cô rùng mình một cái, sống lưng run lên, nổi da gà khắp người.
Tiếng cười vang lên từ phía sau, nhưng như cơn gió mùa đông, nó nhanh chóng đến và nhanh chóng biến mất.
Cô chậm rãi quay đầu… Con đường vắng tanh không có một ai cả. Thở phào một tiếng, thì bất thình lình bị bàn tay ai đó nắm lấy cổ chân.
Giật thót tim ngoái đầu nhìn xuống, chính hồn ma người đàn ông bên dưới đang bắt chân cô. Ở giữa trán hồn ma người đàn ông có một đốm lửa màu xanh lục.
Thứ này kêu là Quỷ Môn, thể hiện đạo hạnh một quỷ hồn đồng thời là yếu điểm của nó. Cũng như người có đỉnh đầu, giữa ngực và dưới bụng là ba điểm “luân xa” quan trọng.
Quỷ Môn của hồn ma người đàn ông này có màu xanh lục, nghĩa là đẳng cấp Hung Quỷ. Con Hung quỷ xuất hiện dưới chân cô. Cô nhanh chóng thò tay vào ba lô và rút ra một dụng cụ trừ tà.
Hồn ma của người đàn ông nhanh chóng rút lui trong sợ hãi. Về cơ bản ông ta biết cô là một pháp sư với lại là một con quỷ, nhưng vẫn phải cẩn thận. Trên tay cô lúc này đang cầm một bình sữa, lượng sữa trong bình còn đầy, còn có một núm vú màu hồng. Hồn ma của người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đồng thời cô cũng nhìn vào bình sữa trên tay, thầm nói, chết mẹ lấy nhầm rồi.
Cô vội nhét bình sữa vào ba lô rồi quay người bỏ chạy. Phía sau cô là một tiếng cười quái dị.
“Khà khà khà…”
Tiếng cười vang vọng trong gió, như có đôi chân mọc sát tai cô.
Cô chạy hết sức có thể, nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình, như thể cô là người duy nhất ở nơi này. Càng chạy, càng đi càng chậm, cảm giác như không bao giờ đến được cuối con hẻm.
Phía trước, như là không thể thấy điểm cuối con đường. Ngày đầu lên thành thị đã bị mèo vờn chuột, có phải quá trùng hợp không? Chạy dăm ba bước chân, đột nhiên trước mắt cô có một đám oan hồn vất vưởng chặn đường, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào cô. Dừng lại một lúc, cô lục tung trong đầu suy nghĩ, đồng thời mười đầu ngón tay di chuyển tạo thành một ấn quyết chĩa thẳng về phía đám oan hồn.
Ấn quyết này được gọi là Ngũ Lôi ấn. Cò hiệu lực đối với oan hồn, đám oan hồn nhìn thấy động tác của cô lập tức rút lui và biến mất. Đầu ngón tay là nơi năng lượng âm dương của con người thoát ra. Những thủ ấn này sẽ tập trung các khí này tạo thành đòn tấn công, có thể ảnh hưởng đến môi trường âm xung quanh.
Ngũ Lôi Ấn là một thủ ấn trừ tà, tạm thời đẩy lui mấy tên oan hồn như vậy. Cô quay đầu nhìn xung quanh, không thấy hồn ma người đàn ông đâu nữa.
Bỗng âm vang giọng nói rợn người.
“Đói… Tôi đói lắm… Cho tôi xin một ít thức ăn…”.
Cô cảnh giác nhìn về tám hướng, rồi ngồi xuống và đặt một chiếc bánh bao xuống đất. Đồng thời rút ra một nén hương.
“Này ông già, tôi cho ông ăn này! Đừng theo phá tôi nữa, ăn đi ăn đi!”.
Lúc này, cái bánh bao như quả bóng xì hơi bỗng dưng xẹp xuống.
Cô ngửi thấy mùi hôi thối, nhìn xuống thấy giòi bò ra khỏi bánh bao. Cô gần như nôn mửa, đồng thời cây nhang trong tay dần chuyển sang màu đen sẫm.
Hồn ma của người đàn ông biến mất rồi lại xuất hiện về phía trước hơn mười bước. Cô hít một hơi thật sâu rồi quay người bỏ chạy.
Chạy được một lúc, cô cảm thấy trong người khó chịu và nặng nề.
Cả người cô như muốn ngã xuống. Cô nghĩ về khoảnh khắc hồn ma của người đàn ông và những đám oan hồn sẽ đuổi kịp.
Cô liền lấy cắn đầu ngón tay vẽ pháp ấn trong lòng bàn tay phải, trong miệng lầm rầm chú ngữ.
“Phụng thỉnh thiên thượng ngũ lôi binh, địa hạ ngũ lôi tương, ngũ lôi binh mã giáp binh tương giáng lai lâm, đả khởi tồi tồi chúng thần lai, bội mã tồi tiên chúng thần lai. Phụng lệnh Thái Thượng Lão Quân sắc, thần binh hỏa cấp như luật lệnh!”.
Sau đó cô vung tay đánh thẳng về phía hồn ma người đàn ông và đám oan hồn. Lập tức có một tia sáng chói mắt… “Bang”… một âm thanh đinh tai nhức óc, khiến những oan hồn phải rút lui. Thật không may cho hồn ma của người đàn ông bị trúng chiêu.
Cô quay đầu nhìn, từ xa có một cây cột lửa đang nhảy múa.
Không đúng, là hồn ma người đàn ông đã bị bốc cháy. Lúc này cô nhìn lại bàn tay mình, thầm khen một tiếng.
Ngũ Lôi Bộ Pháp của cô chưa bao giờ sử dụng, có hiệu quả như vậy sao. Hồn ma người đàn ông vùng vẫy trong hoa lửa nóng bức, một lúc sau cô thất thần chạy đến.
Nhanh chóng lấy ra một chai nước, mở nắp, đổ lên đầu hồn ma của người đàn ông. Đúng lúc này, một thân ảnh đi đến. Đó là một cô gái tóc đuôi ngựa, vừa nhìn thấy cô đang chữa cháy, liền chạy tới, kỳ thật chính là cô ấy cũng có ý định đi tìm cô.
“Lại là cậu?”
Cô vừa nói, vừa đổ hết chai nước.
“Cậu đang làm gì? Sao cháy đến như vậy?”
Cô lo đang gấp, không có thời gian giải thích.
“À phải rồi, giúp tôi! Có nước không?”
Cô gái tóc đuôi ngựa thuận ý, tìm được chai nước trong giỏ xách hỗ trợ cô…
Trong tầm nhìn của cô gái tóc đuôi ngựa, chỉ đơn giản là có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng lại không nhìn thấy hồn ma của người đàn ông bị thiêu.
Cô ấy cũng không quan tâm lắm, đổ bình nước vào lửa.
Đến khi ngọn lửa được dập tắt thì hồn ma của người đàn ông đã ra tro.
Cô ngồi xuống đất và nói.
“May mà vẫn còn kịp!”
Pháp Ngũ Lôi chuyên trừng phạt ma quỷ, ngay cả người cũng có thể bị đánh trúng chết không kịp ngáp, nhưng may mắn thay cô là pháp sư nghiệp dư nên mọi thứ xung quanh vẫn không sao.
Lúc này, cô gái tóc đuôi ngựa lại nhìn cô, ánh mắt khó hiểu hỏi:
“Cái thứ bị cháy thành tro, vậy mà còn bảo kịp, ủa mà cậu đốt gì thế?”
Cô chỉ tay xuống nói:
“Cái thứ bám trên lưng cậu!”
Nói xong, cô lấy ra tấm vải vuông màu vàng trải lên mặt đất, hai tay hốt tro than gom vào trong lớp vải.
Cô gái tóc đuôi ngựa bất ngờ không gì sánh bằng, mấy thứ này bám lên người mình, nghe qua thì không có cách nào tiêu hóa.
“Thật ra là gì? Là ma sao?”
“Là quỷ đói!”
Cô vừa nói, vừa đem tro than vén thành một mớ.
Cuối cùng cô gom nó vào một chiếc túi nhỏ trong tay mình.
Nói xong, cô đứng dậy, nhìn vào đôi môi của cô gái tóc đuôi ngựa rồi nói.
“Cậu muốn nghe à? Nhưng bây giờ không phải là tháng bảy?”
Cô gái gật đầu, cô không hiểu, một cô gái xinh đẹp như vậy lại muốn cô nói chuyện ma.
Cô cũng thành thật giải thích.
“Bóng ma luôn tồn tại, không liên quan gì đến tháng 7 cả! Bởi vì thời tiết tháng 7 mang năng lượng tiêu cực nặng nề, khiến con người chán nản, làm ăn không tốt. Thực ra đó không phải lỗi của ma quỷ”.
Sau đó, cô lấy ra một khung gỗ hình vuông, dài và rộng khoảng một tấc, có một khe hở ở trên giống như một chiếc hộp từ thiện.
Đây là chiếc hộp quý giá của cô, cẩn thận mở nắp, cho túi vải vào và đóng lại. Lúc này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa lên tiếng:
“Thật ra tôi quay lại tìm cậu, cậu có phải là pháp sư không? Không biết tôi có thể gửi một ít tiền không?”
Cô đứng có chút bất động và quan sát.
Không tin trên đời có chuyện tốt như thế, nhưng hắn sẽ tin nàng.
Cô cười nói.
“Thu tiền ưh, bình thường nguyên tắc trong giáo không thu tiền!”
Cô gái tóc đuôi ngựa cười duyên một cái.
“Cậu tên gì?”
Câu này khiến cho cô tự kỷ hết sức, đang nghĩ có phải mình tương đối đẹp gái không hả.
Cô mỉm cười nói:
“Cứ gọi tôi là Hoa!”
“Cảm ơn cậu, tôi rất thích tìm hiểu về tâm linh, nhất định sẽ gặp lại!”
Cô gái tóc đuôi ngựa nói xong, vẫy tay chào cô, nhẹ nhàng quay người bước đi.
“Hẹn gặp lại!”
Cô nhìn bóng hồng tiếc nuối.
Trước khi chia tay, cả hai đứng hôn miệng nhau dưới chân cột đèn.
Cô đứng nhìn bóng lưng cô gái tóc đuôi ngựa đi khuất thì cô cũng nhanh chóng lên đường.
Bên kia đường một chút, có hai cánh cổng sơn màu xanh nhạt.
Cô nhanh chóng bước tới. Trên hai cánh cổng sắt có đôi phượng đang chụm mỏ vào nhau. Phía trên có một bóng đèn màu trắng quay đầu xuống. Nhìn đi nhìn lại chỉ có nơi này là sáng sủa nhất. Nhưng cửa khóa, cô lấy điện thoại ra, nhìn dãy số để gọi.
Hai hồi chuông vang lên, trong điện thoại vang lên giọng một người phụ nữ. Cô lập tức giải thích tình huống hiện tại. Người phụ nữ này biết bà thầy đồng giới thiệu cho cô thuê một căn nhà và bảo cô đợi hai phút. Chưa đến hai phút, thì có người mở cửa.
Cánh cửa mở ra, bên trong là một cô gái ở trần truồng khoe long Ɩồŋ đen tuyền và bộ ngực, trông lớn hơn cô hai tuổi.
Cô gái đờ đẫn nhìn cô không chút tự nhiên, cô cười trừ rồi bước vào trong, thuận miệng nói.
“Ở đây người ta ngủ sớm nhở? Bên trong tối đen như mực, có mấy căn phòng đều đóng kín cửa”.
Cô gái chậm chạp khóa cổng, nói.
“Cô đi cửa sau.”
Lúc này cô mới ngộ ra, gật gù, vô ý quay lại.
Một màn hình gây sốc đập vào mắt cô là cái mông của cô gái… có cái đuôi chó, hai tai cũng là tai chó.
Cô giật mình lùi lại, chợt cảm thấy muốn bệnh sốt rét.
Khi cô gái quay lại, mọi chuyện trở lại bình thường. Theo phán đoán của cô, cô cho rằng đó là một con Ma Khuyển đang bám lấy.
Cô tìm cớ để lên tiếng:
“Cô là chủ nhà à?”.
Cô gái trả lời:
“À… không… Là con gái!”
Ngay cả cách trả lời cũng cần thời gian, xem ra ma khuyển bám lấy trong thời gian dài, tinh thần không tốt.
Lúc này cô đi phía sau, vẫn là thấy cái đuôi chó lộ ra, lúc la lúc lắc…
Hai người đi qua hầm ô tô, ở đây có rất nhiều xe ô tô, cạnh sảnh, người người ra vào tấp nập. Cô gái đưa cô đi gặp người phụ nữ ấy.
Bà chủ nhà tuy đã lớn tuổi nhưng biết giữ gìn vóc dáng, có điện nước đầy đủ lại còn có khuôn mặt ưa nhìn. Tuy dáng dấp bà ấy không phải là người mẫu nhưng cũng khá xinh xắn.
“Cô là người của bà đồng gửi tới à? Gọi tôi bà Ngọc là được!”
Bà chủ nói xong, liếc qua con gái.
“Thanh Mai, dẫn cô ấy lên phòng đi!”.
Nói xong bà chủ giao lại chìa khóa cho cô, cũng không nhắc đến quy định nhà thuê hay tiền nhà, rồi tiền cọc, làm cô cũng quên mất. Theo chân cô gái, đi lên cầu thang bộ, vẫn thấy cái đuôi, lỗ tai, có chút không thể chấp nhận.
Khi lên phòng, cô gái không nói thêm gì nữa mà chỉ đứng hôn miệng với cô rồi bỏ đi. Không để ý đến cô gái nữa, cô bước vào phòng bật đèn lên, bên trong đương nhiên là căn phòng trống rỗng.
Để lại một bình luận