Phần 22
Đến nhà Hàng thì chị Huyền tươi cười bảo tôi:
– Đợi chị lâu không?
– Dạ cũng không lâu lắm ạ, em đưa chị về khách sạn nhé!
– Ừ cũng được, thế em đặt mấy phòng thế?
– Hai ạ!
Chị Huyền cười khúc khích bảo:
– Đúng là thằng ngố, hai chị em chỉ cần một phòng thôi. Chắc là không còn sức chứ gì!
Tôi trêu lại:
– Sức thì vẫn còn nhưng mà thuê một phòng người ta đánh giá!
– Đánh giá cái gì… hì hì… đúng là tuổi trẻ!
Tôi vừa lái xe vừa khách sạn vừa trêu:
– Như anh Phong ở nhà chị cứ như thế này thì chắc là không thể nào mà phục vụ được chị cũng đúng đấy nhỉ.
– Nhầm nhé, trông anh ấy thế thôi hơi bị lâu đấy!
Tôi cười khà khà rồi bảo:
– Thế thì phải học anh ấy rồi.
Chị Huyền nói tiếp:
– Chị còn bình thường chứ em mà rơi vào tay cái Nga bạn chị, người cho em thuê phòng chắc là em đi bằng đầu gối đấy nhé!
– Vậy cơ à! Chẹp chẹp… thế khéo phải chuyển công tác nhỉ.
– Sang lái xe cho chồng chị nhé. Được không nào.
– Dạ được!
Hai chị em về khách sạn thì tôi lại vào tắm cùng chị Huyền rồi kì cọ cho chị và chị em lại quấn lấy nhau. Lần thứ bốn trong nhày khiến tôi mệt vô cùng nhưng vẫn cố gắng làm cho cả hai cảm thấy hưng phấn.
Bình thường vẫn nghĩ chị Huyền dâm nhưng không nghĩ là dâm như vậy. Sáng hôm sau thì cả hai về công ty, Tôi được nghỉ còn Tuyết thì thêm một đống giấy tờ do chị Huyền bảo làm nên đến hai ngày hôm sau mới gặp được.
Cả hai đi ăn rồi đi chơi, thong dong trên bờ sông hóng gió Tuyết hỏi:
– Thế mấy hôm trước đi công tác với chị Huyền có thích không?
Tôi mỉm cười bảo:
– Cũng bình thường em ạ!
– Gớm! Nhìn cái mặt phởn như thế kia mà bảo bình thường á!
– Thì bình thường mà!
– Đi với chị Huyền mà bình thường thì cũng lạ!
Tôi cười hì hì rồi nắm nhẹ bàn tay mềm mại của Tuyết nói:
– Thế em cũng biết tính của sếp em à?
– Không biết tính thì làm sao mà làm nhân viên được.
Huyền nói thế rồi ghé nhẹ đầu vài tôi hỏi tiếp:
– Chị ấy có tuyệt không? Có bằng em không thế?
– Làm sao bằng em được!
Tuyết ôm nhẹ rồi véo tôi một cái mà nói:
– Có thật không hay là nịnh em đấy!
– Thật còn gì, em tự so sánh cũng biết còn gì nữa.
Tuyết mỉm cười hãnh diện vì tôi nói như vậy, nhận tiện tôi hỏi Tuyết để xem so sánh tôi với anh Phong thế nào.
– Vậy so sánh anh với anh Phong thì thế nào?
Tuyết thấy tôi hói thế thì ngẩng lên, âu yếm nhìn rồi lộ ánh mắt tinh nghịch trêu mà nói:
– Chắc là không bằng rồi!
– Này thì không bằng này!
Tôi bế luôn Tuyết lên rồi luồn tay vào trong cái quần mà xoa xoa cái mông. Tuyết vội giữ lại tay tôi mà nói:
– Thôi mà… hơn hơn được chưa bỏ tay ra đi anh, nhỡ ai nhìn thấy thì sao!
– Có ai nhìn thấy được cơ chứ! Vô tư đi… mà họ nhìn thấy thì cũng kê.
Tuyết đành bỏ tay ra để tôi xoa bóp cái mông. Xoay mấy vòng thì tôi để Tuyết đứng xuống mà hỏi tiếp:
– Thế em với anh Phong làm nhiều chưa?
– Cũng chỉ vài lần thôi thế mấy hôm đi với chị Huyền làm mấy cía!
– Bà ấy quần anh có bốn cái thôi mà không thở ra được đây này. Công nhận nhìn cái mặt dâm dật thế không biết nữa.
Tuyết cười rồi kể cho tôi chuyện nhà anh Phong chị Huyền. Hóa ra anh chị tham gia vào cái hội swing với some gì đó mà tôi lần đầu tiên được biết. Giọng kể lúc lên bổng xuống trầm của Tuyết làm cho con cặc bên trong quần tôi cứng ngắc lên từ lúc nào.
Câu chuyện không có một tí hình ảnh sex nào hết nhưng vẫn đủ làm tôi cảm thấy nôn nao trong người.
Tôi hỏi thầm Tuyết:
– Thế hôm nào chúng mình tham gia nhé!
– Không em không thích hì hì… chán kiểu đấy rồi,
Tôi bĩu môi hỏi lại:
– Chắc là làm nhiều rồi nên không thích kiểu đó hả?
– Chẳng phái, nói chung là em không thích hì hì… Làm vơi anh chị ấy còn được chứ với người khác chắc là không có cảm giác!
Tôi gật đầu tiện thể nói cho Huyền biết là tôi không lái xe cho chị Huyền nữa mà chuyển sang lái xe cho anh Phong.
Thấm thoát một tháng trôi qua. Tôi sang lái xe cho anh Phong, không còn lái chiếc Audi A5 nữa mà tôi chuyển snag lại chiếc Ford Explorer. Anh Phong bận công việc liên miên nên tôi phải lái xe nhiều để đưa đón.
Hôm chủ nhật, chị Huyền lại phải bay sang Anh kí hợp đồng rồi gặp gỡ đỗi tác đến hơn một tuần nên Tuyết phải đi theo.
Chán chẳng có người nói chuyện tôi như bẩn thẩn cả người. Thấy tôi có vẻ buồn buồn thì anh Phong nói:
– Này! Sao mặt buồn thế Hùng, nhớ cái Tuyết à?
– Dạ… hì hì… !
Tôi vừa trả lời thì anh Phong cười ha hả nói:
– Đúng là tình yêu lung linh đấy! Thế thấy Tuyết ngon lành chứ hả?
Tôi cười nói lại:
– Cái đấy thì hỏi anh mới chuẩn chứ! Anh còn biết nhiều hơn em!
Anh Phong cười cười chỉ chỉ kiểu khiển trách vu vơ tôi rồi nói:
– Thằng này được, thế có bằng vợ anh không?
Tôi lại nói lại:
– Chị Huyền có một kiểu khác lạ, Tuyết có một kiểu khác lạ, sao mà giống nhau được anh. Nhân tiện em hỏi anh cái này, thế anh không ghen khi chị ấy có người khác à?
– NGười khác là người nào, nói chung là để thỏa mãn thôi chứ có gì đâu!
– Nhỡ có tình cảm thì sao?
– Làm gì có được… cứ như vào vị trí địa vị của anh chú sẽ thấy. Sex đôi khi chỉ là một phương pháp giải tỏa căng thẳng của vợ chồng mà thôi.
– Đúng là nhiều chuyện không thể biết được trong đó nói chung là em chưa có vợ nên chưa biết hì hì.
Anh Phong cười rồi nói:
– Thế còn cái Tuyết, chú mày không tính là vợ à?
– Thì mới yêu thôi đã cưới xin gì đâu mà vợ chồng anh, ai cũng có khoảng không gian riêng của mình mà.
Anh Phong cười rồi bắt đầu tâm sự những điều kín đáo mà đàn ông thì quá rành rồi. Hóa ra anh chị thuộc tuýp người phải nó là dâm đãng, không chỉ vậy mà còn có thể nói là tự do một cách hơi thái quá nữa.
Nói chuyện một thôi một hồi thì anh Phong hỏi:
– Thế lái xe thế này đã được thưởng thức các em xinh tươi ở khắp các tình thành chưa?
– Em làm gì được, mới lái xe được có một thời gian ngắn mà anh, làm gì có đi được đâu đâu mà thưởng với thức, hơn nữa thưởng thức thì lấy tiền đâu ra mà thưởng.
Anh Phong cười hà hà rồi nói:
– Chú mày cứ chăm chỉ đi với anh, trình chém gió của chú mày cũng được đấy, nói chung là cứ đi là sẽ được thưởng thức!
– Hì hì! Vâng!
Lái xe đi đến mấy công ty nhỏ tôi cũng được đón tiếp phải nói là chu đáo, có lẽ lái xe riêng cho sếp tổng nên mới được như vậy. Ăn uống xong tôi lái xe cùng anh phong mà mấy ông sếp bé bé đi massage rồi giải trí.
Tôi viện cớ lái xe nên không bia bọt với nhạc nhẽo gì, nên được mấy sếp cho mấy cái phong bì, mở ra cũng đến gấp ba hay bốn lần lương của tôi.
Không nghĩ được nhiều như vậy, tôi hí hửng lắm. Hi vọng có thể mua cho Tuyết được một cái gì đó gọi là quà tặng vì tôi cũng chưa tặng được Tuyết một món quà gì cả tính từ lúc yêu nhau.
Đợi các sếp đến hơn ba tiếng đồng hồ thì mọi người đi ra, ai cũng có vẻ mặt hớn hở nhưng ngà ngà say vì bia rượu quá mức.
Đưa anh Phong về khách sạn thì anh Phong nói:
– Sao không lên cùng với mấy anh cho vui!
– Thôi em lái xe, phê quá đâm vào đâu thì chết!
– Được! Anh thích chú mày rồi đấy… hôm nào qua nhà anh chơi vơi chị nhé!
Tôi cười rồi vâng ạ một tiếng.
Có lẽ còn quá nhiều góc khuất mà tôi chưa thể biết được trong cuộc sống của anh Phong và chị Huyền. Nếu ngoài đời nhìn vào thì có lẽ thấy gia đình quá hạnh phúc và nghiêm túc gia giáo nhưng bên trong thì có trời mà biết được.
Để lại một bình luận