Nhưng người phụ nữ vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng van xin và càng khóc thảm thiết, nghe thôi mà cũng sẽ khiến cho một con người cứng rắn nhất cũng phải cảm thấy đau lòng.
“Con van cầu cô cứu con của con, nhà con chỉ có mình nó thôi, con từ sau khi sinh nó ra thì bác sĩ đã nói con không thể có thai thêm lần nào nữa. Đây là đứa con duy nhất của con, nó cũng là huyết mạch dòng chính cuối cùng của gia tộc, mất nó tụi con thật sự không sống nổi đâu. Hu hu!”
Nói xong thì bà còn khóc thảm thương hơn nữa, nhìn thấy điều này và từ khi nghe được câu “huyết mạch dòng chính cuối cùng của gia tộc” thì cô đồng trong lòng hơi động, dường như bà cũng biết được điều gì đó trong câu nói này, đôi chân mày nhíu lại thật chặt sau đó dường như đã hạ quyết tâm việc gì đó, cô cắn chặt răng đến mức có thể nghe tiếng ken két.
“Thôi! Chuyện đến nước này đến với ta thì đâu cũng xem như là nhân quả ta phải gánh, ta sẽ giúp cho nữ cứu con của nữ. Nhưng trước lần phát bệnh lần tới phải theo lời ta mà tìm cho ra những vật này, bằng mọi giá phải đem tới đây.”
Sau đó cô đồng đưa cho người phụ nữ một lá bùa, nhìn xong thì người phụ nữ thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh bà cũng mím chặt môi mà gật đầu.
Bên trong căn nhà tổ, một việc đại sự đã phát sinh, nói có liên quan đến nhân và quả, cái chết và sự sống. Bên ngoài ngôi nhà, dưới gốc cây hòe có hai đứa nhỏ, một bé gái một bé trai đang nghịch đất, hai đứa trẻ hồn nhiên vẫn vui vẻ chơi với nhau mà không biết tương lai đầy rẫy những đau thương đang đón chờ phía trước.
“Lam, mười điểm!”
Tiếng ông thầy chủ nhiệm kiêm dạy toán lớp tôi, cái ổng vừa mới đọc là điểm kiểm tra năng lực đầu năm, mục đích là để khảo sát tình hình kiến thức để thầy cô có phương án dạy học, cũng như biết ai học kém mà liền kèm để vượt qua kỳ thi.
Nói chứ học chơi chơi như tôi nhưng mười điểm cũng không có gì là lạ cả, bình thường trên lớp tôi nghiêm túc ngồi học đàng hoàng nên cái điểm mười này cũng bình thường, bàn bên thằng anh em cây khế đang đưa ngón tay cái biểu thị phục với tôi, tôi hất mặt lên trời, như muốn thị uy với nó, chuyện, ba cái đồ quỷ này làm gì mà làm khó được tao!
Nhưng lớp tôi học sinh giỏi thật ra cũng rất nhiều, cũng không phải chỉ có mình tôi mười điểm, nhưng mà cũng không phải toàn bộ…
“Tiên, sáu điểm.”
Ông thầy đọc tới đây thì thoáng dừng lại, liếc mắt đến chỗ ngồi của con Tiên với ánh mắt dò xét kiểu như “con nhỏ này học như vầy mà cũng dám đăng ký vào lớp tự nhiên.”
Trong lòng tôi thì thấy người gặp họa nhưng mừng như điên, chết mẹ mày chưa, ngu thì chết khóc lóc cái lờ. Nhưng mà nghĩ lại thì mình hơi khốn nạn quá nhưng vẫn thấy vui vui hehe.
“Minh An, chín điểm!”
Tôi quay qua nhìn nhỏ An, vô tình ngay lúc nhỏ cũng nhìn tôi, sau đó cả hai dường như điện giật không hẹn mà cùng quay đầu ra phía sau. Từ sau vụ hôm thể dục đến nay cũng ba ngày rồi mà tôi vẫn chưa ú ớ với nhỏ được câu nào ra hồn cả, cứ mỗi lần định nói là nhỏ sẽ tìm cách chuồn, tôi cũng không biết vì sao nữa, có khi nào nhỏ định cạch mặt mình luôn không ta. Thở dài, tôi hơi nản rồi…
Chủ nhật, hôm nay ngày nghỉ nên chả có việc gì làm, tôi ngủ liền mạch tới 8h sáng mới thức cho đã cái nư, lên kế hoạch việc làm hôm nay trong đầu sẵn rồi, giờ rửa mặt, đánh răng sau đó kiếm gì ăn sáng, lên bàn ngồi ôn tập chút vì dù sao cũng là năm cuối không thể qua loa được, sau đi đi net xíu. Ấy vậy mà dường như ông trời cũng ghen tị với tôi hay sao, ổng lúc nào cũng chơi tôi hết vậy, tôi chỉ vừa mới lếch xác khỏi cái bàn học sau đó định rón rén chuồn đi chơi net thì y như rằng, cái giọng nói quyền lực trong nhà lại vang lên.
“Đi đâu? Tao nói mày liệu hồn nghe chưa tối ngày đi chơi đi chơi đi hé, rồi rớt đại học thì tao đập chết cha mày!”
Ơ kìa mẹ, con vừa mới học xong mấy tiếng lận đó! Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng mà cho tôi mười lá gan cũng không dám cãi lại, hó hé một từ thì xác định, nghĩ thôi mà cảm thấy rùng mình rồi. Lủi thủi đi về phòng nằm, mà nằm lướt điện thoại hồi nó chán thì thôi thôi. Tôi quyết định đi quanh xóm xem có hóng hớt gì không, đi thử qua nhà thằng đệ, thật ra là nhà của thím út hôm trước, tự nhiên thấy hơi nóng nóng trong người, nhưng cảm giác rất nhanh trôi qua. Nhà tôi và nhà thím út cách nhau chỉ hai căn nhà thôi nên cũng không có khó khăn gì cả. Tôi thì quá quen thuộc xóm rồi nên cứ tỉnh như ruồi mà để dép bên ngoài, không cần lên tiếng thông báo mà bước vô nhà kiếm thằng đệ rủ chơi game, nhưng quái lại đi từ trước ra sau phía nhà dưới rồi mà chả thấy bóng mấy đứa nhỏ đâu, tôi lên nhà trên tìm, tôi cũng gọi thử xem coi nó ở đâu.
“Lực ơi, đệ có nhà không đệ?”
Phải vài giây sau thì có người trả lời tôi, nhưng không phải thằng lực mà là giọng của thím út…
“Lam à con, mấy đứa nhỏ nay đi lên ngoại nó chơi hết rồi con ơi. Mà may quá thím đang bị cái này con vô đây phụ thím làm cái này với”
Tiếng thím út, nhưng mà chỗ vang lên nếu tôi đoán không lầm là nó ở trong phòng riêng hay sao ấy? Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nghe thế thì tôi phi vô phòng để xem xem giúp được gì không…
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận