“Thưa mẹ con đi học mới về!”
Tôi thưa xong cũng không nghe được tiếng mẹ trả lời, chắc có lẽ lại đi làm mướn cho người ta ở ngoài đồng nữa rồi, ở dưới quê cũng không có bao nhiêu xí nghiệp nhà máy nên phụ nữ ở đây họ thường ra đồng làm thuê làm mướn, mẹ tôi với các chị hàng xóm lập thành một đội khoảng mười người để đi làm thuê từ lúc làm đất canh tác cho đến khi gặt lúa để kiếm thêm tiền trang trải gia đình. Đột nhiên nghĩ cái tính lông bông vừa học vừa chơi của mình, hiện tại còn đang lan man giữa ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời mà thấy có lỗi với cha mẹ quá, thôi lát lên nhà bật bài con nợ mẹ nghe cho đỡ tâm trạng.
Tắm táp thay đồ xong cứ thấy khỏe hẳn ra, làm tô cơm nữa là đẹp, hôm nay ăn canh chua cùng cá kho, quá tuyệt, combo hủy diệt cái bụng đói. Ăn xong nhìn đồng hồ cũng hơn 12h30 rồi, rửa cái tô dọn dẹp sơ sơ nhà bếp lại cái tôi phi vào phòng bật quạt, dự là sẽ có một giấc ngủ ngắn ngon chuẩn bị cho buổi chiểu năng lượng.
Tương truyền miền Tây khi xưa ma quỷ cực kỳ nhiều, vào buổi tối chúng hay đi quấy phá dân làng, đôi khi còn man rợ giết người trả thù xưa. Ông bà kể lại, có những đêm nằm ngủ, giữa đêm thì thấy cơ thể nặng trịch, mồ hôi tuôn ra như tắm và Ɩồŋg ngực điên cuồng phập phồng cố gắng hít oxi vì khó thở. Muốn mở miệng kêu cứu nhưng não mách bảo còn miệng chỉ ú ớ được chứ không thể nào mà la lên, mắt chỉ he hé mở ra nhỏ, vừa mở mắt thì trời ơi! Cái gì đó đen thui đang nằm trên người mình, nó đè mình không cho mình thở, cái thứ đáng sợ đó hình như thi thoảng còn xì xầm tiếng gì đó mà “người dương” nghe không hiểu, chỉ nghe được tiếng của rất nhiều con người đủ tất cả mà xì xầm thôi. Đáng sợ thay là tay chân cứng ngắc lạnh toát, máu bắt đầu chậm lưu thông, nếu không kịp thời tỉnh dậy thì thế nào nó cũng bắt đi cho bằng được. Tình huống này người xưa gọi là “bóng đè” họ hay bảo nếu gặp phải thì phải gắng sức cố niệm phật trong đầu để cái thứ xấu xa kia sợ hãi mà bỏ đi, tự cứu lấy mình. “Bóng đè” có thể xuất hiện ngày lẫn đêm, ai nhẹ vía đi ngủ thì dễ có khả năng bị lắm. Người già hay nói, “có thờ có kiêng, có thiêng có lành” chuyện gì không biết thì cứ tin là có đi, để mai đây mang họa sát thân thì lúc đó hối hận cũng không còn kịp.
“Hơ… hơ… ư ư!!”
Tiếng dập “bạch bạch…” cùng tiếng thở dốc nặng nề của ai đó vang lên bên tai tôi, quái lạ, giờ này trong nhà cha mẹ đi làm hết rồi sau lại có tiếng này, chẳng lẽ trong lúc mơ màng tôi bật phim sẽ xem mà quên tắt? Lắc lắc cái đầu, đôi mắt tèm nhem cố gắng thích nghi lại với ánh sáng vì mới ngủ dậy tôi bàn hoàng nhận ra cái khung cảnh này… cái khung cảnh này y chang giấc mơ lần trước của tôi. Trời ơi! Dưới hạ thể tôi là một người phụ nữ quay lưng đối diện, mông ra sức điên cuồng dập dương vật của tôi trong âm đạo cô ấy, tôi điếng người, cảm giác sợ hãi bao trùm cơ thể, từng sợi tế bào đang rung lên bần bật, cái cơ thể kia vật ra sức nhấp dường như không biết mệt. Tối bắt đầu khó thở, miệng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, tôi cứ thể cứng đờ mà hứng chịu từng cú dập mạnh bạo kia. Bỗng, dường như cái người phụ nữ ấy phát hiện ra tôi đã thức giấc, ả ta ngừng dập mà thay vào đó là uốn éo phần thân dưới của ả, từ từ, cái đầu ả quay lại nhìn tôi. Một… một gương mặt không có mắt, mũi, cả chân mày, chỉ duy nhất có một cái miệng đang cười toét đến tận mang tai. Mắt tôi trợn trừng, trong long quá sợ hãi, rồi cái mông đẫy đà kia dập một cái thật mạnh, sâu tới gốc dương vật của tôi, cảm giác sung sướng và sợ hãi làm tôi run rẩy, sau đó không tự chủ được mà xuất tinh vào âm đạo của ả kia, tôi ngất đi, bên tai chỉ nghe loáng thoáng như gần như xa tiếng cười man dại.
“AAAAA!”
Tôi bật dậy, bên tai không còn nghe tiếng cười đó nữa mà chỉ còn lại tiếng thở dốc hì hục của tôi cùng tiếng vù vù của cái quạt gió, kèm với đó đó tiếng chuông báo thức của điện thoại. Mơ sao? Hóa ra nãy giờ tất cả chỉ là mơ mà thôi, nhưng mà sao nó chân thực đến thế, còn mơ đến tận hai lần, lần này như là tiếp theo lần trước, rồi sẽ có lần ba, lần bốn hay không? Tôi rùng mình không dám nghĩ tiếp, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sống lưng, đầu thì đau như búa bổ, từ trước tới nay tôi không tin vào chuyện ma quỷ cho lắm, tôi theo đạo vô thần, nhưng lần thứ hai mơ thấy cơn ác mộng này, cùng với đó là nụ cười quái dị kia làm tôi sợ hãi thật sự, chẳng lẽ trước giờ tôi đã nghĩ sai sao? Lắc đầu, nhìn giờ trong cái điện thoại, gần 15h30 rồi, tôi quăng hết mấy cái suy nghĩ kinh dị kia mà tắm lại thay đồ đi học, định bụng tối ăn cơm sẽ kể cho cha mẹ nghe, dĩ nhiên không thể kể chi tiết, cái cảnh giao hoan kia thật sự quá dọa người. Tâm trí đờ đẫn đạp xe đến trường, học thể dục mà cơ thể hết năng lượng thế này thì chết dở…
Phần 6
“Ê ku! Sao bơ phờ quá vậy? Mới chơi đá à?”
Vâng! Thằng bạn trời đánh của tôi, mở mồm ra là thối vãi beep.
“Đá thằng cha mày, tao ngủ nhiều quá nên mệt thôi!”
“Mặt chó mày ở nhà mới quay tay chứ gì, bởi kiếm con ghệ đi bạn, có gì nó giúp”
Nó đá đểu tôi.
Nói xong nó còn không quên cười kiểu hèn mọn, vừa bực vừa buồn cười thằng bạn, tôi không khách sáo đá vào mông nó một cái thật mạnh, cu cậu đau điếng la oang oang làm cả đám quay lại nhìn làm tôi cũng hơi hoảng, thừa cơ hội tôi lẻn đi, trong lòng thầm nhủ thằng này đéo phải bạn tao, tụi bây đừng nhìn nữa.
Thoát khỏi đám hỗn loạn đằng kia, kiếm cái bóng cây ngồi cho đỡ mệt, nhưng mà hình như cũng không khá hơn là mấy, nghĩ lại cái giấc mơ quỷ quái kia vẫn còn thấy sợ, nhưng mà… cũng thấy sướng nữa. Lắc đầu vứt mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu cho bớt đau, định đứng lên đi mua chai nước suối thủ sẵn trước vì nghe đâu hôm nay học chạy bền, nói chứ mấy môn thể dục thể lực chạy này tôi cũng không ngán cho lắm, con trai mà, sức dài vai rộng ba cái đồ quỷ này sao làm khó được tôi. Nhưng mà hôm nay là ngoại lệ, hôm nay trong người không khỏe cho lắm, cũng có ý định xin giáo viên cho ngồi nghỉ đỡ hôm nay nhưng quay nhìn cái mặt lạnh như tiền của ông thầy là hết muốn nói rồi. Thở dài lê từng bước tới căn tin mua chai nước.
“Tập hợp, tới giờ học rồi, các anh chị mau chóng ngay hàng thẳng lối tranh thủ thời gian nào!”
Tiếng ông thầy thể dục, cả lớp tôi lục đục kéo nhau ra sân xếp hàng, nói chứ trời hôm nay sao nắng nóng dữ dội, gần 4h chiều rồi mà có cảm tưởng như vẫn 12h trưa, hơi nóng từ sân cát bốc lên càng làm không khí ngột ngạt, chưa kể hơn 30 con người đang đứng san sát nhau nữa, khổ càng thêm khổ.
Phần khởi động đơn giản nên cũng không có gì phải kể, đây, tới rồi, phần hấp dẫn nhất trong buổi học chiều nay.
“Như các anh chị cũng thấy, thời tiết đang cực nắng nên ai cũng mệt mỏi cả, hôm nay yêu cầu của tôi cũng đơn giản thôi, cả lớp tự chia ra tập thể dục nhịp điệu 30p, sau đó còn 15p và một tiết sau thì chạy bộ. Nam 5 vòng sân, nữ 4 vòng sân. Ai chạy xong trước thì có thể về sớm. Nghe rõ chưa?”
Sau đó là tiếng hoan hô rần rần của cả lớp, đa số là tụi con gái, nhưng sau đó cũng có đứa không nhịn được mà than thở…
“Thầy ơi nữ 4 vòng nhiều quá sao thân liễu yếu đào tơ tụi em chạy nổi, giảm xuống còn 3 vòng thôi được không thầy?”
Cái giọng õng ẹo của con nhỏ nào đó vang lên, tôi rướn mắt nhìn lên thì thấy đó là con Tiên, cái con nhỏ không chịu ngồi chung với tôi đây mà. Kệ con mẹ mày, ngu thì chết, nhìn cái mặt không thương hoa tiếc ngọc kia là tôi đủ hiểu, không ngoài dự kiến.
“4 Vòng là 4 vòng, ai muốn giảm xuống thì cứ đúng 5h20 về, tôi sẽ quan sát các anh chị, liệu hồn mà học hành đàng hoàng, trời nắng nóng tôi đã chăm chước cho anh chị lắm rồi!”
Sau tiếng quát đó thì cả lớp cũng im im, nói thật chứ dâm uy của ông thầy thể dục này có tiếng trong trường, ổng tên Hiền, cái tên khác với cái tính cách phải gọi là 180 độ, như vừa nãy quát là cũng có thể hiểu phần nào, thôi hơi lan man. Trở lại môn học thì tôi ghép với thằng Tâm và con ghệ nó, ghệ nó cũng là lớp trưởng của lớp tôi luôn, đó giờ hay nghe nếu thời học sinh mà yêu bạn cùng lớp là một sai lầm, nhưng thằng con trai tôi nó cua dính cả con lớp trưởng lớp, hai đứa đi đâu cũng đeo như sam vậy.
Một thân áo trắng đang đứng lẻ loi một góc, ủa sao quen quen ta, nhìn kỹ lại lần nữa thì… ôi? Đó chẳng phải là An sao? Con nhỏ bị cận sao chưa tìm được nhóm mà đứng đực ra ở đó nhỉ. Tò mò tôi tiến lại gần, phía sau ẻm, định bụng chọc nhỏ một chút. Tôi lấy tay chạm vào vai phải nhỏ rồi nhanh chóng quay qua bên vai trái, ẻm quay lại sau lưng nhưng không thấy ai.
“Hù!”
“A”
Cái hù là của tôi, còn cái “a” là của ẻm, nhưng mà oái oăm thay nhỏ nhẹ vía quá nên bị hù hú hồn ngã nguyên người về sau, và cái cảnh hay thấy trên phim được tái hiện vào hiện thực. Não tôi hoạt động hết công suất để dự đoán tình huống và nhanh trí đưa ra cách xử lý. Chân phải bước một bước dài lên trước, tay phải vòng qua cái eo nhỏ của nàng, tay trái dùng hết sức bắt lấy tay nàng để níu lại không cho nàng ngã xuống đất, và tôi đã thành công. Nhưng… cái tư thế này của hai chúng tôi thật sự… thật sự vừa lãng mạn vừa chấn động mấy chục đôi mắt đang săm soi bên ngoài.
Tôi cố trấn định mình, miệng cố gắng nặng ra mấy từ bình tĩnh nhất có thể…
“An không sao chứ?”
Đôi mắt to tròn ngập nước ấy nhìn tôi, đôi môi đỏ nhỏ xinh mím chặt lại, cả thân thể nhỏ nhắn ấy dường như đang run lên, không biết là vì xấu hổ hay vì sợ nữa. Đột nhiên ngay khoảnh khắc này tôi thấy nhỏ yếu đuối đến lạ, phải rồi, nhỏ cũng là con gái, với đôi vai mảnh khảnh đó thì nàng xứng đáng được quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng hơn là bị xa lánh, bị bắt nạt. Một cảm giác dị thường dân lên trong tâm hồn chàng thiếu niên 17 tuổi, mà rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Tôi thấy mình thật khốn nạn, tại sao lại chơi cái trò đùa quái ác như thế chứ, một cảm giác tội lỗi cũng vừa xuất hiện, nó và cảm giác kỳ lạ kia đối chọi gay gắt trong nội tâm tôi.
Nói ra thì dài nhưng tất cả những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, cũng may là có con Hân và thằng Tâm đến giải vây cho tôi và nhỏ, Hân dắt nhỏ An đi vào bóng cây cho bình tĩnh lại, thằng Tâm đứng lại cùng với tôi, nó dùng tay huých tôi…
“Coi bộ động tâm rồi hả? Ẻm nhìn cũng xinh đó, nhưng mà theo tao quan sát nãy giờ thì cũng không dưới mấy cặp mắt của mấy thằng mặt lờ lớp mình cũng như lớp khác nhìn mày tỏ vẻ khó chịu, có đối thủ đó bạn”
Tôi thì vẫn im lặng tiêu hóa những gì xảy ra lúc nãy, tai vẫn nghe được những lời thằng Tâm nói…
“Triển đi bạn, trời có sập xuống thì tao với lũ kia cũng cùng mày gánh, sợ mẹ gì hết!”
Tôi cũng hơi cảm động vì mấy câu này của thằng bạn thân, tôi cũng biết tụi kia chắc chắn cũng sẽ như lời nó nói mà làm vậy. Nhưng chưa kịp nói cảm ơn thì tôi không nhịn được mà lại thẳng chân mà sút vào mông nó vì câu nói kế tiếp của nó…
“Đừng cảm ơn, mai mốt đi nét bao tao tô mì trứng thêm chai sting là được”
Sau đó thì cả cơ thể tôi khỏe lại dị thường, tôi hoàn thành bài thể dục cùng với đó là 5 vòng quanh sân không chút trở ngại, tôi cũng hơi bất ngờ với sự hồi phục khó tin của cơ thể mình, tự nhủ chẳng lẽ như lời thằng Tâm nói, tiếp xúc thân mật với gái có thể chữa bách bệnh, nghĩ đến đây tôi hận không thể tự vả mặt mình một cái thật đau để tỉnh lại. Sau đó thì tôi ra về, cũng không thấy An sau đó nữa, định bụng thôi sáng mai đi học rồi mua bánh gì đó xin lỗi nhỏ vậy.
Tối trước khi đi ngủ tôi nhận được tin nhắn hình ảnh của thằng Tâm, trong ảnh là tôi đang đỡ An lúc buổi chiều, phía dưới là cái icon cười dâm đãng của thằng bạn. Mai mày tới số với bố con trai ạ! Sau đó tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ, bên cạnh là cái điện thoại vẫn còn tấm ảnh kia…
Phần 7
Trong căn phòng có phần hơi u ám, nhang đèn tứ phía, khói nhang nghi ngút càng làm tăng lên sự ngột ngạt cùng với huyền bí cho căn phòng. Trong phòng là một người phụ nữ tầm 30 mấy tuổi đang quỳ lại, phía trên cái bồ đoàn được đặt đối diện là một người phụ nữ khác, trông cách ăn mặc kia thì đây chắc là một thầy pháp hay cô đồng gì đó, người phụ nữ quỳ kia dường như rất thành tâm mà khấn vái, đôi lúc bà ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt mà cầu khẩn với cô đồng điều gì đó.
“Ta nói cho nữ biết, việc này thật sự quá hệ trọng, nếu làm việc này thì không khác nào nghịch luyện càn khôn, thay đổi nhân quả, nói cách khác là tự tìm đường chết. Cái nhân quả này thật sự quá lớn ta không đảm đương nổi. Nữ hãy quay về đi, việc này của nữ ta lực bất tòng tâm!”
Cô đồng nói, trên gương mặt là đầy vẻ khó xử cũng thương cảm cho hoàn cảnh của người phụ nữ kia.
Để lại một bình luận