Phần 10
Đang đi thì thằng Linh có tin nhắn. Mở máy ra xem nó cười hì hì một mình rồi ngẩng lên bảo chúng tôi:
– Này tình hình chúng mày có lên sớm được không?
Mấy đứa ngạc nhiên vì về nhà chơi chưa được một tuần thì lại lên.
Thằng Tuấn nghệt mặt ra hỏi:
– Tự dưng về nhà được mấy ngày lên Hà Nội làm cái gì. Có cái việc đéo gì đâu mà lên sớm thế. Lịch thực tập thì cũng chưa có!
– Có con hàng mà tao bảo chúng mày ấy. Gạ gẫm linh tinh thì em ấy bảo lên đấy chơi với em ấy, tiện thể set kèo some thế nào luôn. Chúng mày không đi thì để tao bảo em ấy vậy.
Vừa nghe thế thì thằng Tú mắt sáng như sao nói:
– Tưởng gì, thế thì lên ngay, đi mạnh. Nhưng có mỗi em liệu có chịu được không?
– Thì cứ lên đi. Cái đó tao sắp xếp cho. Chắc là ổn thôi, mấy em này chắc là vã lắm rồi thì mới nhắn tin có ý với tao như vậy chứ.
– Thế mấy em đó thế nào? Có chắc chắn không để tụi tao còn sắp xếp công việc lên chứ. Nhìn cái mặt mày đéo tin được thế nào ấy.
Tôi nói như vậy thì Tuấn với Tú gật đầu. Thằng Linh huýt sáo vênh lên nói:
– Chúng mày không tin thì tùy. Anh em với nhau tao có giấu chúng mày làm cái mẹ gì đâu cơ chứ. Thế nào? Có đi lên không thì để tao còn tính đây.
– Được rồi tụi tao lên. Nhưng ở nhà một hai hôm nữa nhé.
– Ờ! Được rồi.
Chúng tôi đi chơi rồi lại chém gió. Tôi cũng kể làm với em Giang thế nào. Không kể chi tiết lắm nhưng cũng làm cho mấy thằng kia hứng vô cùng. Buổi tối gia đình quây qyần thì tôi bảo ba bốn ngày nữa tôi phải lên Hà Nội nên cũng chuẩn bị đồ.
Thoáng một cái mà đã đến hôm đi. Qua nhà Giang tặng Giang ít đồ rồi tôi khẽ ôm lấy Giang rồi ra bờ hồ ngồi nói chuyện:
– Anh lại phải lên Hà Nội rồi, ở nhà học tốt nhé!
– Lên đừng có mà quên em đấy biết chưa. Mà nghi lắm, cái mặt của anh lên trên đấy thấy gái đẹp lại tớn lên chắc là quên em thôi.
– Quên là quên thế nào, kiểu gì cũng về. Khéo em ở nhà thấy trai đẹp lại quên anh thì đúng đấy, lên anh xem lịch thực tập thực hành thế nào rồi chắc là cũng về thôi chứ mấy thằng lên có thằng nào thích ở trên đấy đâu.
– Về mua quà cho em nhé!
– Ừ! Còn một năm cấp ba nữa thôi, học xong rồi lên học đó học cùng là anh em mình thoải mái còn gì. Đúng một năm nữa.
– Nhưng chắc gì em đã thi đỗ!
– Giờ thi dễ không ấy mà. Chịu khó ôn một tí là đỗ thôi, em học cũng có kém đâu. Chăm chỉ tầm nửa năm là qua hết.
Giang gật đầu rồi rồi cả hai đứa lại hú hí mà nói chuyện kia. Giang bây giờ lại thích nói chuyện đó rồi, muốn tôi sờ vú và sờ cái lồn của mình. Dĩ nhiên là không thể nào bỏ qua được tồi, tôi luồn tay vào trong quần của Giang mà nghịch cái lồn cho ra thật là nhiều nước. Nghịch nhau chán chê rồi tôi với Giang về.
Mấy đứa lại bắt tàu lên Hà Nội. Ngồi mỗi đứa cầm cái điện thoại ra chơi thì thằng Linh bảo mấy tôi:
– Ê Hùng! Hôm qua đi có thịt em Giang phát nữa lấy may lên không đấy mày?
– Thịt gì mà thịt. Nghịch ngợm sờ mó nhau tí thôi, mẹ lấy sức còn đi chứ. Mà mày còn lo cái vụ của mày đi đấy. Tối nay tình hình thu xếp luôn hay thế nào đấy nhỉ.
– Mẹ lên đến nơi cũng tối mẹ nó rồi, anh em nhậu nhẹt lo say còn sức nữa không? Nếu còn sức thì cứ tiến hành thôi, còn không thì mai, thiếu gì thời gian mà mày cứ phải bấn hết cả lên.
Thằng Tú vội bỏ cái máy xuống nói:
– Ô! Phải bấn lên chứ. Không bến thì chịu làm sao được hì hì. Thế em ấy ở đâu, cụ thể đi.
– Thì chăn dắt thôi, cấp ba bảo lâu rồi còn gì. Tối nay luôn nhưng để tao nhắn tin nếu chúng mày thích nhé!
– Được được! Mày gọi ngay đi.
Thằng Linh cầm máy bấm luôn, cái giọng lừa tình trong điện thoại của nó nghe mà phát bực nhưng mấy em teen teen lại thích. Nó ra phía đầu toa tầu chém gió một thôi một hồi đến gần nửa tiếng vào thì nhe răng nhăn nhăn nhở cười.
– May vãi đái chúng mày ạ!
Mấy đứa vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì thì thằng Linh nói tiếp:
– Bố mẹ mấy em đấy có việc gì đấy đi công tác, mỗi mình em nó ở nhà. Nó rủ thêm hai ba con bạn nữa là đủ bộ.
Thằng Tuấn ngơ ngác nói:
– Ơ bảo some trổ cho vui mà sao lại có thêm thế này. Thế này thì some trổ cái gì nữa.
– Thì không some trổ nữa mà tập thể luôn, mẹ tụi này có cái lồn dâng đến miệng mà còn chê là thế đéo nào.
– Được! Chơi thì chơi đến cùng thôi. Tí nữa phải có tí tửu vào người để giữ sức đấy nhỉ. Mà mấy em bạn em nó thế nào. Cẩn thận không bóc lịch cả lũ đấy nhé.
– Mày sao phải xoắn mấy cái trường hợp này nhỉ, vô tư đi.
Mấy đứa cười với nhau rồi đợi đến tối thì tầu mới lên đến ga. Mấy đứa lỉnh kỉnh xách đồ xuống phi qua nhà trọ vứt đồ đó rồi phóng xe đến nhà mấy em ấy. Ngõ cái nhà em này ngoằn ngoèo vãi ra, đi mãi mới đến.
Vừa đến cửa thì đã thấy tiếng tíu tít bên trong rồi. Tôi quay sang bảo thằng Linh:
– Mẹ có chắc chắn được không đấy, nghe tiếng thế này thì tao thấy là trẻ con rồi.
– Trẻ con đéo gì mày. Cứ gọi cửa đi.
Linh nói xong thì nhảy luôn xuống mà gọi cửa. Mấy em kia chạy ra mà mở cửa rồi nói luôn:
– Hi anh! Sao bảo anh lên sớm mà bây giờ mới lên là thế nào?
– Tàu chạy chậm quá, mở cửa cho tụi anh vào cái nào , có cho tụi anh vào nhà không đấy?
– Có chứ! Em mời các anh vào.
Linh quay ra mà bảo bọn tôi:
– Vào hết đi mày, phi xe vào trong sân ấy.
Cái sân tuy bé nhưng cũng đủ nhét vài cái xe máy. Vừa vào thằng Linh nó đã lấy một ít mực khô thủ từ lúc nào rồi để lên mà bảo:
– Này! Mực khô này, hôm nay nhậu luôn nhé. Mà bố mẹ đâu rồi em?
– Đi chơi hết rồi anh, tiện thể liên hoan hôm nay đập phá luôn. Để em nướng nhé, mọi thứ chuẩn bị xong rồi đó, làm nồi lẩu ăn luôn.
– Nhanh phết nhỉ.
Mấy em ra cũng chào hỏi và nói chuyện tự nhiên với chúng tôi. Tôi với thằng Tuấn và thằng Tú ngắm nghía căn hộ. Chắc mấy em này bố mẹ cũng công chức hoặc dân buôn bán gì đấy. Nhà khá là điều kiện, em nào em ấy trắng bóc và có vẻ tiểu thư lắm. Nếu so với những em hot girl thì không bằng được nhưng nếu so với mặt bằng chung thì cũng xinh gái ra phết.
Em nào cũng trắng với cái kiểu tô son đỏ chót rồi búi tóc cao. Trời mùa he nên em nào cũng quần soóc để lộ đùi trắng ngần.
Thằng Tú ghé vào tai tôi nói:
– Mấy em ngày ngon vãi đái mày nhỉ. Không biết thế nào chứ tao nhìn là nuốt nước miếng ừng ực rồi đấy!
Tôi cười mà bảo lại:
– Tao thì cũng khác gì mày đâu, thèm vãi đái ra. Giang ở nhà nhìn đã ngọt nước mà mấy em này da trắng vãi, nhìn còn ngon lành hơn. Tí nữa phải chiến hết mình thôi, mà mấy em này không biết có chịu chơi không, tao là tao nghi lắm.
Thằng Tuấn thấy hai đứa tôi to nhỏ với nhau thì nó cũng nhảy vào nói:
– Sao sao! Có chuyện gì đấy!
Tôi lại bảo:
– Nhìn mấy em này ngon lành thế này thì không biết có làm ăn được gì không. Nó mà gào ầm lên là anh em mình toi luôn đấy. Mày thấy có ăn được không hả Tuấn?
– Tao thấy tụi này dễ vãi đái ra, vừa động chạm tí mà mấy em ấy còn tớn tớn lên. Chắc là được thôi, mà thằng Linh không lẽ còn lừa tụi mình.. Thôi tí nữa xem sao.
Mấy đứa gật đầu rồi sắp đồ ra. Chẳng mấy chốc mà đã đầy đủ mọi thứ. Ngồi cùng nâng chén, mà chém gió nói chuyện với nhau.
Để lại một bình luận