Phần 5
Đưa thằng nhóc về mà nó còn sợ không nhớ nổi đường về… Dừng chân tại ngôi nhà nhỏ đơn sơ, thằng nhóc xách bịch đồ ăn vào nhà… Vậy mà Nó cứ tưởng ở thành phố đẹp đẽ này thì không có nhà nghèo đến thế… Hai đứa nhỏ em gái sinh đôi của thằng nhóc thấy thằng nhóc về thì mừng quýnh lên… Trong cái ánh sáng mờ mờ của bóng đèn sợi đốt nó thấy lại cái khuôn mặt hồn nhiên ngày nào của nó vẫn hay đợi mẹ đi chợ về… Hai đứa nhóc em thằng nhóc thấy nó thì thoáng khựng lại…
– Anh là Hiếu. Làm quen được không?
Nó giơ cả hai tay ra để bắt tay hai đứa nhỏ… Hai đứa lưỡng lự nhưng nhận được cái gật đầu của thằng nhóc mới dám bắt tay nó… Mang đồ ăn vào trong… Nhìn lũ trẻ ăn ngon lành mà nó thấy vui quá… Thằng nhóc ăn một hai miếng xong đi ra ngoài rót cho nó cốc nước…
– Mẹ em đâu rồi? – nó hỏi
– Mẹ em đi làm đêm tới sáng mới về cơ…
Thằng nhóc nói xong là quay ra nhìn hai đứa em tầm 5 6 tuổi đang ăn…
Ngồi nói thêm đôi ba câu là nó đi về… Nó không biết phải giúp đỡ gia đình thằng nhóc như thế nào nữa… Tiền đưa mãi cũng hết và lại nó cũng không phải là đại gia. Một cái gì đó thiết thực thì có lẽ tốt hơn…. Vậy là hôm sau nó quay lại nhà thằng nhóc kéo đi luôn. Thằng nhóc chưa hiểu gì thì nó đã dừng xe ở tiệm bán xe đạp
– Em thích cái nào thì lấy đi – Nó quay sang nhìn thằng nhóc vẫn ngơ ngơ… Đúng kiểu lúc trước của nó….
– Em… Em… Không… – thằng nhóc lắp bắp.
– Cái này để khi lớn trả cũng được. Mua tạm một chiếc mà đi mua đồ ăn cho mấy đứa nhỏ chứ? Để chúng nó ngồi chờ mai chết vì đói à?
Cái lý do lừa trẻ con của nó vẫn có tác dụng… Thằng nhóc chọn một chiếc xe đạp bình thường… Nó biết là thằng nhóc ngại nên cứ chỉ sang cái xe mini nhật… Chốt hạ là thằng nhóc cũng xuôi theo luôn… Từ lúc có xe mới thằng nhóc cười tươi… Nó thấy thật nhẹ nhàng… Chẳng phải vì làm việc tốt mà nó cũng đang giúp chính bản thân nó… Dắt thằng nhóc đi ăn kem rửa xe mới mà thằng nhóc nhất quyết là phải mua về nhà mới chịu… Về đến nhà nó gặp mẹ của thằng nhóc… Cái khuôn mặt chữ điền khắc khổ làm nó nghĩ về người đàn ông bị thần kinh ở xóm nghèo nó…
Cái thời kháng chiến chống ông ta nhập ngũ… Nhưng khi bị trúng đạn thì phải về quê. Sau ca phẫu thuật chỉ giữ được mạng sống thì ông ta bị thần kinh… Một số còn gọi là động kinh ấy… tưởng chừng về quê nhà ông ta sẽ là anh hùng với những mẩu chuyện thời kháng chiến thì không… Căn bệnh động kinh tái phát làm cơ thể ông co giật. Nước bọt sùi ra khỏi cái miệng. Mắt trợn ngược. Tỉnh lại là ông cứ đi lại vô định, làm ai cũng sợ…. Chẳng biết vô tình hay cố ý những bà mẹ có con nhỏ thường lấy ông ra để dọa những đứa trẻ…
– Không ngoan là ông ba bị… Ông dồ bắt đi đấy…
Có lần nó còn cùng lũ trẻ trêu ông. Về nhà thì mẹ biết mẹ đánh cho nát cả mông. Xong mẹ nó lại kể về cuộc đời ông… Cuộc đời người lính… Thế là tối đó nó quyết định sang nhà ông để xin lỗi… Và Nó đã bắt đầu say xưa trong những mẩu chuyện về thời kháng chiến của ông ở vùng biên giới việt – trung.
Người lính ai cũng biết đánh đàn thì phải… Đó là người thầy dạy đàn đầu tiên và duy nhất của nó…
– Chào cậu – tiếng mẹ thằng nhóc làm nó giật mình
– Vâng. Con chào cô… – Nó cười tươi
– Cô nghe thằng Minh ngày nó kể rồi. Mới gặp mà con đã giúp vậy. Cô không dám nhận đâu- mẹ thằng nhóc nhăn mặt nhìn nó
– Không sao cô ơi… Ngày xưa nhà con cũng y hệt như nhà cô ấy. Mẹ con hay nói là nếu sau này đi làm có tiền thì phải giúp đỡ người khó khăn hơn mình. Với lại cái xe đạp có bao nhiêu đau cô. Cô nhận đi cho con vui…
Nó nói vậy làm mẹ thằng nhóc không từ chối được… Có gì đó vui vui trên khuôn mặt khắc khổ ấy… Vào nhà ngồi nói chuyện môt lúc với mẹ thằng nhóc là nó bảo thằng nhóc đưa ra chợ mua ít thức ăn… Hai anh em đi xe đạp mới đi chợ mà thằng nhóc cứ im im
– Sao thế? – nó hỏi…
– …. Cảm ơn anh nhé – thằng nhóc im lặng một lúc rồi nói
– Không sao… Thống nhất là sau này sẽ trả lại anh mà
– Vâng…
– …
– Mà ngoài bắc có mùa đông hả anh? Nó như thế nào?
– Nó lạnh gấp bốn năm lần những hôm lạnh nhất ở đây. Buốt chân buốt tay lắm…
– Thích nhỉ anh nhỉ… Chỗ anh có tuyết không?
– Không… Phải đi ngược lên sa pa mới có tuyết….
– …
– …
Lại im lặng… Một lúc sau thằng nhóc bắt đầu kể về gia đình…
– Bố em nát rượu… Ngày nào không có rượu là ông đánh chửi mẹ con em… Ông chửi em là đứa con thừa vì em là con riêng của mẹ mà ông ta không đẻ được con trai…
Thằng nhóc lầm lũi kể lại cho nó… Hóa ra sau khi sinh đôi được hai bé Yến và Trang thì một tai nạn cướp đi cái quyền được tiếp tục làm bố của ông… Một cái lối suy nghĩ cổ hủ của đa số người châu á… Con nào mà chả là con… Một thời gian dài dùng rượu thì cuối cùng ông cũng ra đi vì căn bệnh gan… Cuộc đời một con người không biết trân trọng những thứ mình đang có…
Nó nghe xong câu chuyện của thằng nhóc mà nó thấy cuộc sống của nó còn vẫn tốt đẹp chán… Đi chợ về là nó về phòng luôn… Nhiều suy nghĩ…. Vậy là thỉnh thoảng nó lại qua nhà thằng nhóc. Dần dần cũng quen…
Trở lại với lúc nó đến ngôi nhà của thằng nhóc. Lũ trẻ ríu rít hỏi sao nó cả tuần không sang. Nó cười
– Anh bị ốm mà. Hôm nào đền bù sau nhé…
Về phòng mà chị cứ nhìn nó như là vật thể lạ ấy…
– Sao không cho em biết?
Nó chẳng nói gì cõng chị đi tắm xong kéo vào phòng ngủ rồi kể cho chị nghe về thằng nhóc và gia đình thằng nhóc… Chị nghe xong ôm nó sụt sịt…
– Em thương bọn trẻ quá anh ạ…
– Ừm… Anh cũng vậy…
Chị kéo nó lại hôn vào môi nó…
– Chồng ơi… Mình có em bé đi…
…
Xin phép được lan man một chút nhé… Có nhiều ngưỡi sẽ nghĩ sao mình lại viết tại trang web này… Chuyện của nó chỉ cần bỏ đi phần sex thì chắc là ngôn tình luôn rồi còn gì… Hay có người hỏi nó… Bạn được gì khi viết những dòng này… Một câu hỏi đùa nhưng nhiều vấn đề phải suy nghĩ lắm các bạn ạ…
Nó chọn ở cái trang web này không phải để khoe mẽ với thiên hạ rằng nó có nhiều người yêu hay nó là chàng nam thần lạnh lùng có nhiều người chờ đợi… Nó cũng chỉ là một cá thể bình thường trong xã hội này thôi…
Các bạn đã nghĩ về thời gian chưa? Vấn đề nào cũng có hai mặt… Thời gian là những vết sẹo để khi nhìn vào đó chúng ta được mạnh mẽ hơn nhưng có bao giờ các bạn nghĩ thời gian đang giết chính bản thân các bạn không? Vì ai cũng phải già mà… Nó sợ cái tuổi già… Có thể đến lúc đó nó chẳng nhớ nổi bản thân nó là ai nữa… Có thể lúc đó nó quên mất một ai đó hoặc một điều gì đó thì sao?
Ai sẽ kể lại cho nó nghe về cuộc sống đã thay đổi từng ngày như thế nào khi đôi chân nó đã quá mệt mỏi để có thể rong ruổi khắp phố phường…
Ai sẽ bầu bạn với nó khi nó chỉ còn là tia hoàng hôn cô độc…
Ai sẽ nhắc nó nhớ lại cái hồi còn trẻ nó đã như thế đấy… Rằng ai đó đã tốt với nó… Rằng ai đó đã từng yêu nó hơn cả bản thân… Rằng ai đó đã cho nó những bài học về cuộc sống…
Và ai đó có thể ngồi cạnh nắm chặt tay nó chỉ để xem một tập phim mà nó chẳng biết tên…
Cuộc sống mà… Hỉ nộ ái ố… Cơm áo gạo tiền… Những vòng xoáy chẳng bao giờ ngừng lại… Thế nên nó chọn cách viết ra…
Tất cả mọi thứ nó có thể nhớ…
Tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của nó… Gì cũng được… Sao cũng được…
Biết đâu sau này khi đôi mắt đã mờ đục đi… Đôi tai cũng chẳng thể tiếp tục được nhiệm vụ thì có ai đó sẽ cố gắng đọc cho nó nghe mỗi khi ánh chiều tàn về… Hoặc ai đó sẽ có thêm kinh nghiệm sống để tránh qua vết xe đổ của nó… Nó chỉ cần có vậy thôi… Mọi thứ hãy để thời gian quyết định…
Trở lại với câu chuyện nhé… Ai hỏi tiếp vẫn được… Nó chỉ cười thôi… Nó thích những câu hỏi đùa… Những câu chuyện phiếm…
Bắt đầu nào….
Hmm… Cuộc đời của một thằng đàn ông ai cũng sẽ ít nhất một lần được hỏi những câu như thế… Có điều chỉ là cách hỏi khác nhau thôi… Tin nó đi… Chỉ trừ khi các bạn mải mê một điều gì đó mà bỏ quên thôi… Nó cũng vậy… Lâu lắm rồi kể từ ngày ấy… Nó tránh xa những mối quan hệ không tên… Nó muốn toàn tâm cho bé… Cái động lực sống của nó…
Câu nói của chị làm nó giật mình… Nó đâu còn là trai tân hay một anh chàng lãng tử lạnh lùng nào đó nữa mà đòi hỏi một cô gái xinh đẹp trẻ trung như chị làm vợ… Cái nội tâm của nó giằng xé mỗi ngày khi ở bên chị… Một phần nó muốn đẩy chị ra xa nhưng phần còn lại là muốn tiến tới… Mà chị hình như cố tình không muốn hiểu… chị đâu có biết cái cuộc sống hôn nhân rắc rối và vô cùng lắm… Nó đã trải qua một lần… Yêu thương có… Giận hờn có… Hứa hẹn có… Cãi nhau có…
Yêu thương 4 năm không dài nhưng không phải ngắn mà nó vẫn để mất gái khi những lần chạm mặt quá nhiều làm mối quan hệ trở nên nhàm chán. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở… Tình yêu đôi khi cần những khoảng lặng… Và Nó không muốn sau này chị phải nhìn nó và thốt lên rằng chị hối hận khi ngày ấy đã chấp nhận lấy người đàn ông một con gàn dở như nó…. Nên Sau câu nói ấy. Nó đẩy chị ra…
– Anh chưa sẵn sàng….
Chị nhìn nó ngơ ngác vì mấy phút trước nó còn tình cảm với chị lắm mà…
– Anh định trốn tránh quá khứ mãi sao?
Cũng có thể là vậy. Nó trốn tránh quá khứ. Nó sợ lại đi vào vết xe đổ của ngày hôm đó… Nó sợ cái cảm giác mất mát… Nếu biết kết quả là mất mát thì nó thà chọn cô độc còn hơn… Mình nó với bé… Một căn nhà nhỏ… Một khu vườn nhỏ… Hai cha con sống với nhau… Và bé sẽ đi học… Đi làm… lấy chồng… còn nó trở về với cát bụi…
Chị nói xong nằm quay lưng về phía nó. Nó nằm đó… Nhắm mắt ngủ…
Để lại một bình luận