Phần 2
Hôm sau là chủ nhật… Nó lại theo thói quen là ra quán cafe ngồi… Một tách cafe. Một bao thuốc. Đang nhớ về những ngày cũ…
Nhật ký, ngày 19 tháng 2 năm 2015
Hmm… Hôm nay là con đã được 2 tuổi rồi vợ ạ… Càng lớn càng giống em… Anh đã hiểu cảm giác được bế cái thân hình bé nhỏ ấy nó thực sự hạnh phúc như nào… Con khỏe lắm… Anh biết em vẫn luôn ở cạnh con nhưng em lại không được nghe con nói từ ”mẹ”… Anh dạy bé đấy… Dù ngay sau đó anh cũng chẳng kìm nổi nỗi nhớ em… Và một niềm hạnh phúc nho nhỏ chớm nở…
Làm ông bố đơn thân chẳng đơn giản tí nào em ạ… Bón cơm cho bé cũng phải mất hàng giờ đồng hồ… Nhưng có lẽ đó mới là điều hạnh phúc đơn giản mà cuộc sống ban tặng…
Bé cũng nghịch lắm… Toàn chơi siêu nhân không à… Mua búp bê là ném ra một xó… Mẹ cứ bảo giống anh mà hồi bé anh chỉ thích chứ có được chơi bao giờ đâu?
Bé cũng sắp biết đi rồi… Anh cũng được chuyển công tác xuống Đà Nẵng… Giá mà anh có thể mang bé đi cùng… Xa chút thôi là nhớ lắm…
Đang ngồi suy nghĩ về chuyện cũ thì nó bị vỗ vai… Là chị…
– Em ngồi đây nhé – Chị chỉ về phía ghế đối diện với nó
– Khách sáo cái gì nữa… Ngồi đi – Nó ngạc nhiên vì chuyện lần trước làm thế mà giờ chị vẫn cười được…
– Anh… – Chị đang nói thì nó ngắt lời..
– Lần trước làm Vy ngại rồi… Cho tôi xin lỗi nhé…
– Ừm. Không sao đâu. Nhưng nếu muốn xin lỗi thì phải đền… – Chị nhìn nó tinh nghịch
– Đền????
– Ừm. Hôm đấy em đang hát dở… – Chị nói mà cười tươi.
– À… Rồi… Thế thứ ba tuần sau nhé… Tối đấy tôi mới hết lịch hẹn…
– Quyết định vậy đi… Hihi
Nó bật cười…
– Mà nãy định nói gì thế?
– Đang định hỏi anh thích màu gì?
– Xanh dương… Sao vậy?
– Xanh dương hả? Xanh chờ đợi… – Chị nhìn nó gật gù…
Nó nghĩ cũng đúng… Nó vẫn luôn cho người khác phải chờ đợi và chính bản thân nó cũng phải chờ đợi nhiều thứ…
– Mà anh ở đâu?
– Xxx
– Gần chỗ em mà sao không thấy anh đi qua nhỉ? – Chị nhìn nó suy nghĩ
– Tôi ở tận trong ngõ xyx mà… Giờ làm cũng thất thường nữa…
– Ừm. Hẳn nào….
Nó và chị nói thêm đôi ba câu chuyện về cuộc sống thì nó tạm biệt chị vì phải về phòng ăn cơm, không thì bụng nó biểu tình mất… Chị lấy số điện thoại của nó xong vẫy tay chào…
Công việc trôi qua nhanh hơn… Tối thứ ba nó chọn cho mình một cái quần lửng với cái áo phông cổ tròn mỏng… Nó vẫn đơn giản như vậy thôi… Đi trên con dream thái đến quán chị đặt trước… Hẹn 7h mà 7h20 nó mới đến nơi làm chị gọi liên tục vì sợ nó bùng…
Đến nơi thấy chị đang đứng ở cửa quán ngóng ngóng… Thấy nó là kéo nó đi vào luôn trong phòng… Nó thấy mấy người bạn của chị… Đa số là hôm nó gặp ở sinh nhật chị… 3 nữ tính cả chị còn hai ông kia thì không biết là ai… Nhìn cũng biết là đang yêu nhau.. Chị lên cầm mic nói
– Hôm nay bạn mình muốn chuộc lỗi vì lần trước nên các bạn cứ thoải mái đi…
Chị nói xong là cả lũ ngồi cười… Còn nó thì mếu dở… Nó lại chọn chỗ trong góc để ngồi… Đang Bật lửa châm điếu thuốc thì chị dựt lại…
– Ở đây không ai được hút thuốc.
Nói xong là chị tịch thu hết của nó… Nó đành chịu… Bia đã bật… Mọi người cùng uống… Nó cũng kịp xã giao với mấy người bạn của chị… Cũng vui… Chị bắt đầu hát… chị hát bài ” nếu em được lựa chọn” của lệ quyên… Ai chưa nghe thì nên nghe thử và cảm nhận nhé… Vừa hát vừa thi thoảng nhìn nó… Nó hiểu nhưng nó không thể… Nó chỉ muốn làm bạn thôi.. Hát xong chị ra ngồi cạnh nó… Hỏi dồn
– Hay không? Hay không?
– Hay mà. – Nó bật cười.
Cả phòng tưng bừng khí thế… Ai cũng hát hay… Chị kéo cái mic về phía nó bắt nó hát…
– Hát đi… Ngồi im thế?
– Chịu… Lâu lắm rồi có hát hò gì đâu?
– Kệ… Một bài thôi… – Chị nhìn nó nũng xong đẩy nó lên trên…
– Ừm…
Nó chọn bài ” khi người lớn cô đơn ”
Nó thích bài này…
” Thành phố bé thế thôi
Mà tìm hoài chẳng được
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình
Chiều đứng giữa ngã tư
Nhìn dòng xe tấp nập
Dừng lại bên quán nước, khu chợ vắng thưa người
Nào nhắm mắt chút thôi
Mặt trời đang không hát
Nắng sắp tắt, chẳng buông lời hình như
Chiều tôi lên xe loay hoay giữa thành phố không màu, nhạc Trịnh ngân lên nghe da diết gầy hao
Mùi thuốc lá bay bay
Mùi cafe sao đắng lòng
Trạm xe dừng không ai đón đưa
Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi
Rồi có những đêm mưa
Nằm nghe câu ca rất xưa
Từ radio phát lên, nghe thật buồn
Người lớn cô đơn, tự mình trong bao nghĩ suy
Ngồi bên ai sao thấy riêng tôi quạnh hiu..”
Nó hát xong cả phòng im lặng nhìn nó… Có tiếng vỗ tay… Nó cười buồn.. Hết buổi tối đấy thì nó cũng ngà ngà… Thanh toán xong là phi xe về luôn… Ngủ sáng mai còn đi làm nữa… Sáng sớm hôm sau thì có tiếng gõ cửa sớm… Nó ngái ngủ nên mắt nhắm mắt mở đi ra… Mở xong cái khóa là nó tỉnh luôn ngủ… Là chị…
– Anhhhhh
– Sao tìm được hay vậy… Nhà khó tìm lắm mà?
– Chuyện… Em mà… Đi ăn sáng đi… – chị nhìn nó thích thú
– …
Nó vẫn đang ngơ ngơ thì chị đấy nó vào phòng vệ sinh…
– Từ từ… đi mà… – Nó nhăn nhó…
Đến quán bún quen thuộc ông chủ quán nhìn nó cười đểu:
– Bạn gái xinh mà cứ dấu…
– Có chồng hai con rồi chú ơi…
Nó nói xong là bị chị cấu rát sườn… Nghịch ngu là rất khổ…
Vậy là mấy ngày sau. Hôm nào chị cũng sang phòng nó…
– Em không về mà đi học đi… – Nó nhìn thẳng vào chị.
– Ở đây ăn chực ngon hơn ăn ở nhà… – Chị nhìn nó cười
– Nói thật nhé… Anh là ông bố đơn thân… Một người như em thì không nên làm vậy… Em có nhiều lựa chọn… Ai cũng sẽ phản đối và ngay cả anh cũng không thể chấp nhận được chuyện này chứ đừng nói là ai khác…
Chị nhìn nó im lặng… Chị nhận ra điều gì đó…
– Em nên đi về đi… Mọi thứ đã là quá khứ rồi thì hãy để nó ngủ yên… Chúng ta chỉ có thể làm bạn…
Nó nói xong là chị khóc luôn… Chị buồn. Nó biết… nhưng đau mãi rồi… Thêm một lần nữa mà chị có được hạnh phúc thì không có gì để nó phải suy nghĩ cả…
– Em chờ đợi đến tận bây giờ… Anh có biết là bao lâu rồi không?
– ….
– Anh lúc nào cũng vậy… Vô tình… Anh chỉ nghĩ đến bản thân thôi… Anh có nghĩ anh bỏ đi rồi thì em sẽ hạnh phúc hơn?
– Vì cái gì mà em phải làm vậy?
Nó ngỡ ngàng sau câu nói ấy… Chả lẽ chị đợi một người như nó bằng ấy năm?
– …
– …
Cả hai cùng im lặng…
Cái gì là của mình thì dù có đi đâu hay làm gì… Vẫn sẽ quay lại với mình…
Cái gì không là của mình thì dù có cố gắng vẫn sẽ chẳng bao giờ là của mình…
Sau không khí im lặng là chị đứng dậy đi về… Nó nhìn theo… Không nói gì… 30phút sau có tin nhắn của chị
” Em ghét anh… ”
Để lại một bình luận