Phần 1
Sài Gòn 1995.
“Ahhh… Ahhhh…”
“Lồŋ em bóp chặt quá… Sướng vô cùng… hít hà”
Bạch… Bạch… Bạch.
Những âm thanh dâm dục vang vọng trong một căn phòng chật hẹp, thiếu ánh sáng giữa trung tâm thành phố từng được mệnh danh là “Hòn ngọc Viễn Đông”. Một đôi nam nữ tuổi trung niên đang quấn lấy nhau không rời.
“Phượng ơi… em còn ngon lắm hắc hắc hắc”
“Hmmm… ahh… ahhh…”
“Anh ra… uhmmm… anh xuất hết vào trong nhé”
“Uhmm… hmm… uhhmmm… hmm xuất hết vào… đi…”
Tiếng mở cửa bất chợt làm cả hai giật mình, vội lấy chăn che lấy thân. Người mở cửa là một thằng nhóc, tuổi trạc 14, khuôn mặt hoảng hốt.
“Ơ… mẹ”
“Mẹ cái con mẹ mày! Tao đang làm việc bảo mày đừng có về giờ này mà” người phụ nữ vừa chửi vừa lấy cái ly cạnh giường ném nó.
“Con xin lỗi mẹ… con đi ngay đây”
Người trung niên đứng lên mặc áo, rồi ném 300 nghìn cho mẹ thằng nhóc. Hai tay lão cứ mân mê cặp vú của ả rồi hỏi.
“Con em à? Trông lớn phết nhỉ, cũng có nét giống em đấy có khi sau này nó có số làm trai bao ăn tiền cũng nên hắc hắc”
“Con mẹ anh, chơi xong thì đi đi còn ở đó nói nhảm” vừa nói bà vừa lấy giấy chùi tinh dịch trắng xóa chảy ra ở mép âm đạo trước mặt con trai mình.
“Cho nhóc 20 ngàn ăn vặt này, mẹ mày chơi sướng tê tê hắc hắc”
“Cảm… cảm ơn… chú”
Hai tay nó nắm chặt tờ tiền, mặt cúi gằm xuống, hai mắt đỏ hoe như trực chờ để khóc. Nó khóc vì bị coi thường, nó khóc vì cuộc đời đẩy đưa mẹ nó phải làm cái nghề mà xã hội khinh thường. Nó khóc vì nó bất lực…
“Lần sau anh tới có trò mới cho em hắc hắc, nhiều tiền hơn nữa có chịu không?” Vừa nói hắn vừa nhìn thằng bé mập với nụ cười nham hiểm.
“Có tiền thì gì cũng được phù…” mẹ nó ngậm điếu thuốc phì phèo khói.
“Mẹ lại làm nữa à? Đừng làm nữa được không mẹ?”
“Con mẹ mày, không làm đĩ lấy tiền đâu mà tao xài hả, còn phải đi đánh bài với mấy con đĩ bên xóm trọ nữa, mày có tiền cho tao không mà kêu nó bỏ làm?”
“Con sẽ nghỉ học đi làm kiếm tiền cho mẹ, mẹ đừng làm nữa” thằng bé nắm lấy tag mẹ nó lay.
“Mày nhìn lại mày đi Sơn, mặt thì tù đụ y như thằng cha của mày, vô tích sự như vậy mày làm gì ra tiền cho tao hả!?” Mẹ nó chỉ thẳng vào mặt nó mà xỉ vả.
Nó là Thái Sơn, con của bà Phượng – một người phụ nữ nghiện rượu và bài bạc, làm gái sống qua ngày. Hai mẹ con nó sống trong một khu xóm trọ nghèo ở quận 4. Nơi đây đầy tị nạn và những người có địa vị ở tận dưới đáy xã hội và ba nó là ai thì mẹ nó cũng chả biết vì bà có thai sau khi bị hiếp dâm tập thể khi trên đường về nhà. Nó chính là hậu quả của vụ hiếp dâm ấy, vì chuyện đó mà mẹ nó bị ông bà ngoại từ mặt vì sợ ô uế gia tộc nên mẹ nó lúc nào cũng trút hết những giận dữ, bực dọc lên người nó. Bà Phượng cho rằng nó là đứa con nguyền rủa mà đáng lẽ bà không nên sinh ra.
“Chặn nó lại… Coi chừng nó chạy mất… Đập nó! Mẹ nó làm gái đó đập nó tụi bây”
Thái Sơn vừa chạy vừa loay hoay né những viên đá được lũ trẻ trong khu trọ ném nó. Nó phải chạy như vậy mỗi khi gặp những đứa bạn cùng tuổi chỉ vì mẹ nó làm gái.
“Hộc… Hộc… hộc”
“Nó đâu rồi tìm nó xem… Thằng chó này chạy lẹ đấy”
Thái Sơn phải trốn trong một cái thùng rác để trốn những trận đòn mà lũ bạn đồng trang lứa sắp dành cho nó.
“Tụi nó đi rồi bạn chui ra đi” Thi Thi nói.
“Hộc… hộc… hộc cảm ơn Thi Thi nha, không có bạn chắc tui bị đập chết rồi hihi”
Từ bé đến lớn nó luôn phải sống một mình, duy chỉ có cô bé Thi Thi là bạn của nó. Thi Thi cùng ba mẹ sống đối diện phòng nó, cô bé rất trong sáng, và có nét đẹp hồn nhiên của lứa tuổi thiếu niên.
“Nè ăn đi” Thi Thi xòe tay đưa cho Sơn một bịch bánh mì.
“Ơ… cảm ơn… Mình ăn chung nha”
“Hôm nay ba cậu lại say rượu nữa hả?”
“Uhm…”
“Cậu có sao không? Ông ấy lại đánh mẹ và cậu à?”
“Mình không sao đâu, mai mốt là khỏi thôi mà hì hì”
Thi Thi nở một nụ cười nhẹ, gió thổi tóc Thi Thi bay, cành cây kêu xào xạc, yên tĩnh vô cùng, chỉ có hai đứa trẻ ngồi tâm sự về những nỗi bất hạnh của mình, đồng cảm với nhau mà vượt qua.
“Mày đi đâu mà giờ mới về hả thằng kia?”
“Tao hỏi mày không nghe à! Thằng mất dạy!”
“Con đi đâu mẹ cũng quan tâm à!”
“Ơ hay hôm nay láo nhỉ, mày chết chắc rồi” bà Phượng đưa tay toan định tát Sơn.
“Chào người đẹp hôm nay có làm không nhỉ?” Năm Gà vẫy tay đi vào.
“Có, vào trong đi”
Năm Gà tiến đến hít một hơi tóc của bà Phượng rồi cười một cách dâm đãng.
“Tí nữa là chú địŧ mẹ mày nữa rồi khà khà” hắn xoa đầu Sơn cười nham nhở.
“Im miệng rồi vào trong đi, còn mày hôm nay may mắn đấy còn không mau cút cho khuất mắt tao”
Thái Sơn hai tay nắm chặt, nhịp tim và huyết áp của nó tăng đến tột đỉnh. Chỉ có cách giải tỏa nếu không nó sẽ đứt mạch máu mấy. Thái Sơn vào bếp lấy một con dao rồi đi vào phòng nơi mẹ nó và người đàn ông bẩn thỉu nó chuẩn bị mây mưa.
“Chết đi thằng chó đẻ!!!”
Phập!!!
Con dao găm thẳng vào tim của Năm Gà khiến hắn không kịp trở tay, máu tuôn ra lênh láng cả nền nhà. Thái Sơn rút con dao ra và đâm liên tiếp vào người Năm Gà đến khi hắn bất động hoàn toàn. Bà Phượng thì sững sờ, hoảng hốt, bà không tin đứa con trai ngày nào nhẫn nhịn nay hóa thành một con quỷ với con dao trong tay.
“Hộc… hộc… hộc” Sơn bỏ con dao xuống nền nhà thở hồng hộc.
“Mày… mày… giết người rồi…”
“Hộc… hộc…”
“Mày có biết mày vừa làm gì không hả?”
“Mày gói đồ đi mau đi, nếu không mày sẽ bị người ta chém chết đó. Cút mau! Nếu không ông Pháo sẽ truy sát mày” Bà Phượng nắm lấy cố áo Sơn mà hét lên.
“Nếu con bỏ đi, còn mẹ thì sao, còn cái xác?”
“Mày cứ đi đi, ở trong đây pháp luật không có giá trị, chỉ sợ ông Pháo sẽ giết mày. Năm Gà là đàn em của ổng. Vậy nên mày hãy đi mau, và đừng bao giờ quay lại tìm tao”
Phần 2
Một cơn mưa bất chợt trên đường phố Sài Gòn như bao cơn mưa khác ở thành phố này…
Cầu Ông Lãnh.
“Mày là người mới à? Chỗ đó là của anh Ba Thẹo, mày bên kia mà nằm”
“Ừm” Thái Sơn nói, nó bây giờ như người mất hồn, mọi thứ xảy đến quá nhanh với nó, giờ đây nó là kẻ giết người.
“Mày bỏ nhà đi hay sao? Có gì làm chưa? Hay là theo tụi tao đánh giày đi, có anh Ba Thẹo bảo kê không lo đói đâu hehe”
Thái Sơn im lặng không trả lời, nó ngước mắt nhìn những giọt nước mưa rơi trên nền đất lạnh lẽo, những giọt nước mưa đó cũng giống như một đời người vậy, mỗi người đều là một hạt nước rơi từ những đám mây số phận xuống mặt đất và cuối hành trình của hạt mưa ấy ai cũng phải sẽ hòa vào đất.
“Mày bị câm à???” Thằng nhóc bụi đời nằm cổ áo Thái Sơn lên hét to.
Thái Sơn vẫn không trả lời, trừng mắt nhìn thẳng đối phương.
Bụp.
Thái Sơn bị đấm thằng nhóc bụi đời đấm thẳng vào hàm trái, phụt máu. Nó đưa tay đấm trả vào mắt trái đối phương. Vì từng phải đánh lộn nhiều trong khu trọ để sinh tồn nên Thái Sơn khá có kinh nghiệm thực chiến so với thằng nhóc đánh giày.
“Chuyện gì đó!? Thằng nào dám đánh lộn trong khu của tao” Một thanh niên da ngăm đen, cao, đầu đinh tay cầm điếu thuốc còn cháy dở ném xuống đất.
“Dạ anh Ba, thằng này là người mới nên chưa biết chuyện, nên thằng Huy định đập nó một trận cho nó biết mùi”
Ba Thẹo đi lại gần Thái Sơn, anh nâng cằm nó lên, ngó xung quanh, sờ vào tay chân nó, rồi cười.
“Tướng thằng này được, cũng cứng cáp đó, theo tao đi đánh lộn kiếm miếng ăn không?”
“Việc gì tao cũng làm, miễn là có tiền” Thái Sơn nói.
“Đàn ông là phải như vậy, phải như vậy, phải như thằng này, tụi mày học hỏi nghe chưa” Ba Thẹo vỗ vai nó.
“Phụt” thằng Huy phun nước bọt không phục.
“Sao đấy? Mày có ý kiến gì à Huy?”
“Nhìn mặt thằng Ɩồŋ này em không phục anh à, cho em tay đôi với nó một trận, thua nó em gọi là nó đại ca luôn”
“Nếu tao để im chuyện này thì tụi mày cứ mâu thuẫn sao mãi sao mà ở chung được, đánh tay đôi cũng được, mày thấy sao, à mà mày tên gì?”
“Tao… tao tên Sơn, nếu nó muốn đánh thì đánh, tao thua thì tao theo mày, gọi mày là đại ca”
“Khi nào tao quăng điếu thuốc lên trời thì hai thằng mày lao vào đánh, chừng nào có thằng chịu thua thì mới tính thua còn không thì đánh tới chết cho giống phim xi – nê luôn khà khà”
Ba Thẹo châm điếu thuốc, rít vài hơi rồi giơ lên trời. Rồi hắn búng điếu thuốc lên. Thái Sơn lao vào đấm thẳng vào mặt thằng Huy, rồi bồi thêm một đòn gối vào be sườn của nó. Huy nhăn mặt đau đớn sau khi bị đầu gối của thằng Sơn đập vào.
“Hay, hay, thằng này có tố chất này” Ba Thẹo cùng đám đàn em xung quanh vỗ tay.
Thái Sơn vung tay định đấm thì bị Huy gạt ra phản đòn bằng một cú đấm thẳng vào má. Sơn cũng tung một cú đá vào mặt Huy nhưng bị Huy bắt bài và né được. Cùng lúc đó sấm chớp nổ vang rền làm Huy giật mình. Thừa nước đục thả câu Sơn đấm mạnh vào cổ Huy làm gã ngã gục xuống ôm cổ giãy đành đạch. Sơn tiến lại định đánh tiếp thì Ba Thẹo nắm tay Sơn lại.
“Mày thắng rồi, tha nó đi, mai nó còn đi kiếm tiền nữa”
Ba Thẹo đỡ Huy lên, cầm tay hai thằng bắt với nhau.
“Từ nay hai thằng mày cố gắng làm việc với nhau, đừng có đấu đá nhau, tụi mình đều là bụi đời đánh lẫn nhau làm đéo gì, thích đánh thì theo tao vô chợ đánh tụi bảo kê chợ Cầu Ông Lãnh kia kìa”
“Mày có sao không? Tao xin lỗi vì mạnh tay với mày” Thái Sơn vỗ vai Huy.
“Không sao, hơi đau một chút. Mày cũng có”nghề”đó. Đánh lộn thì mới quen nhau chứ”
“Sơn, từ nay mày theo tụi tao kiếm ăn, có đói cùng chịu có no cùng no”
Sáng hôm sau, chợ Cầu Ông Lãnh.
“Đưa tiền đây, hết tháng rồi còn chưa chịu đưa à, mày có tin tao dẹp có sạp rau này không” Một đám du đãng đứng trước một sạp rau củ của một bác gái uy hiếp.
“Mấy cậu thông cảm cho tui, mấy bữa nữa tui gửi mấy cậu, mấy hôm nay trời mưa liên miên bán ế quá”
“Con mẹ bà, bà trễ gần cả tháng rồi, có tin anh Tám không cho bà bán nữa không” Tụi du đãng đập phá tan nát làm ai đi ngang cũng sợ không dám đến gần.
Đứng gần đó là Sơn và Huy đang đi bán báo và kẹo cao su.
“Tụi nó là ai vậy?” Sơn hỏi.
“À, tụi nó là đàn em của anh Tám Sọ đó, khu vực chợ nông sản này do ổng bảo kê”
“Bảo kê gì mà phá hàng của người ta hết vậy”
“Chắc bả thiếu tiền tụi nó đó, thôi đi bán lẹ đi, gần trưa rồi kìa”
“Sau này tao sẽ lên làm trùm, để mọi người dân ở đây không phải khổ sở như vậy nữa”
“Trời đụ, mày be bé cái mồm đi, ảo tưởng cũng vừa thôi chứ để tụi nó nghe được nó chém cho tan xác bây giờ” Huy bịt miệng nó lại.
Thái Sơn nhìn cảnh tụi du đãng đi đến từng sạp thu tiền, lớn tiếng dọa nạt từng tiểu thương trong chợ. Tiền bảo kê với giá ngất ngưởng trên trời như triệt đường sống của họ, nếu không đóng thì họ coi như hết đường kinh doanh ở trong chợ vì sẽ bị tụi nó làm khó làm dễ thậm chí dọa giết. Lúc này trong đầu Sơn nảy lên một tham vọng đó là lên làm người đứng đầu.
Phần 3
“Hôm sau ngày đầu mày bán được không cu Sơn? Ngồi xuống uống miếng nước nè”
“Cũng được anh, mà khu này rộng quá nên em đi lạc hoài”
“Mà mày nên nhớ, bán trong khu Cầu Ông Lãnh, Bến Vân Đồn thôi nha, qua khỏi đây coi chừng bị tụi Bi Lớn nó đập đó”
“Bi Lớn là thằng nào vậy anh?”
“À là thằng bảo kê tụi bụi đời bên khu trên, cũng máu mặt lắm, nó là đàn em của Tám Sọ bảo kê khu chợ Cầu Ông Lãnh, không dây được đâu.”
“Anh có từng đánh với nó lần nào chưa?”
“À thì… cũng có”
“Rồi sao anh… thắng hay thua?”
“Thua chết mẹ chứ sao. Tao còn nhớ lần đó ổng bị thằng Bi Lớn kéo nguyên một đám dồn vào đường đánh, phải chạy chết mẹ mới còn mạng về.” Thằng Huy chen vào, vừa kể vừa nhìn Ba Thẹo cười đểu.
“Mẹ mày, ai hỏi mà mày khai vậy. Làm mất mặt bố mày” Ba Thẹo đứng dậy cầm ghế nhá thằng Huy.
“Thằng Bi Lớn này ỷ nó là đàn em của đại ca trong chợ nên phách lối ngang tàn lắm, không coi ai ra gì. Gặp nó thì nhớ coi chừng lời nói đó, nó điên lắm, coi chừng ôm đầu máu mà về”
Thái Sơn gật đầu chí phải, mắt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Nó đã từng giết người, thằng đó còn là đàn em của ông Pháo – một trong ngũ đại giang hồ huống hồ gì thằng cầm đầu đám bụi đời…
“Thái Sơn, tí mày theo tao đi làm việc, bữa nay thằng Huy, thằng Tài ở nhà coi tụi nó”
“Dạ đại ca”
“Đi đâu vậy anh?”
“Theo tao thì biết” Ba Thẹo khoác vai Thái Sơn dắt đi.
Cả hai đi tới một con hẻm vắng, chỉ có ánh đèn đường le lói chiếu sáng yếu ớt xuống mặt đường. Ba Thẹo đi lại một căn nhà số 79 nằm ở góc đường rồi gõ cửa.
“Ai đấy? Đến đây làm gì?”
“Tui đến uống cà phê đỏ”
“Cà phê đỏ là cái đéo gì anh?” Thái Sơn hỏi nhỏ Ba Thẹo.
“Suỵt, đó là mật khẩu để vô đây, trong này là sòng bạc của anh Bảy Sấm, tụi mình vô đứng canh cửa thôi, mỗi thằng được vài chục nghìn một đêm đấy”
Bước vào trong là một nhà máy may công nghiệp bình thường, nhưng bên trong lại là một sòng bạc cỡ nhỏ với đủ mọi loại hình từ xóc đĩa, bầu cua, bài tây các thứ, khách ở đây đủ mọi thể loại từ trung niên sồn sồn cho tới lũ choai choai tóc nhuộm hai ba màu cũng có. Một người đàn ông khá mập ngồi trên ghế chễm chệ mồm ngậm điếu thuốc tay thì ôm eo một cô đào.
Để lại một bình luận