Phần 2
Ngày thứ 7 trôi qua mệt nhưng khá thú vị. Vậy là công việc đầu tiên cũng là công việc nặng nhọc nhất đã xong. Tôi thuê cho em 2 người giúp việc theo giờ lau dọn từng ngóc ngách căn nhà. Dọn dẹp xong, ngôi nhà màu trắng toát lên vẻ đẹp thuần khuyết tinh khôi.
Sáng nay chủ nhật, em rủ cả nhà tôi (cả vợ và con) đi cùng để chọn lựa những món đồ nội thất trang trí cho ngôi nhà. Bé nhà tôi 4 tuổi. Nó quấn dì hơn cả mẹ, chỉ đơn giản mỗi lần gặp, hai dì cháu lại thủ thỉ phấn son tô môi kẻ mắt. Em cũng rõ khéo nịnh trẻ con. Buổi đi mua sắm nghiễm nhiên tôi trở thành osin xách đồ. Lúc đầu dự định đi mua nội thất mà đến giờ trở thành buổi shopping quần áo mỹ phẩm của ba chị em dì cháu nhà nó. Thằng ml nào lẽo đẽo đi theo mấy con mụ shopping sẽ cảm thấy mệt đến mức nào. Đứng trước tôi là 2 người đàn bà, một người từng trải, có vẻ đẹp quý phái thanh tôi đậm chất quý tộc. Người còn lại thì nhí nhảnh, ngây thơ như nàng công chúa mới lớn (cho dù lúc đó em cũng đã 26 tuổi). Ước gì… Ước gì… đúng là thằng đàn ông nào cũng tham lam. Ý nghĩ đó lại vụt tắt bởi bao năm thương trường tôi nhận ra những kẻ tham lam thường nhận kết cục cay đắng.
Cuối cùng bọn tôi cũng chọn được một vài đồ ưng ý. Em hẹn họ thứ 7 tới giao hàng và lắp đặt. Tuần tới, công ty tôi phải chạy dự án khá lớn nên cả em và tôi đều sẽ rất bận rộn. Giờ thì em chẳng thèm khách sáo nữa, em ra lệnh cho tôi “Sáng thứ 7 anh tới giúp em kê đồ nhé” thay vì lúc trước “Anh ơi giúp em được không” hay “Anh có rảnh không”. Con bé nhà tôi thì ôm cổ bố, papa ơi thứ 7 cho con lên nhà dì Trang xem nhà mới của dì được không? OK con. Đàn ông sinh ra để phục vụ phụ nữ mà…
Buổi shopping kết thúc. Chủ nhật nên hôm nay bà Nội lại đón con bé sang chơi với mấy đứa con nhà ông anh vợ. Còn tôi với vợ phi thẳng ra Hương Sen làm một hiệp massage. Vợ tôi hỏi tôi có bị phiền không khi phải lo cho em vợ. Tôi cười bảo vợ “Em có ghen không?”. Vợ tôi cười khẩy, bao năm nay trên công ty của anh có hàng chục nhân viên nữ mà em có bao giờ để ý đâu. Có lẽ vợ tôi rất tin tôi. Tôi cảm thấy hối hận.
Về đến nhà hai đứa lại lao vào nhau. Chẳng mấy khi được riêng tư như vậy. Đứa con gái tối đến là ôm chặt lấy bố, chỉ cần bố dậy đi vệ sinh thôi nó cũng biết nên phải hết sức rất cảnh giác. Tôi bắt đầu ôm eo vợ, kéo khóa váy xuống tận mông, hôn lên bờ vai trắng nõn của nàng, từ từ hôn lên gáy, lên tai. Tôi cắn nhẹ vào dái tai và thở nhẹ nhàng kích thích. Vợ bắt đầu hưởng ứng thở mạnh hơn, quay người lại để cho chiếc váy lụa tụt xuống chân. Vợ chủ động hôn tôi, nút lưỡi. Tay tôi bắt đầu khám phá ngực vợ. Gái một con, ngực căng tròn, đầu ti hồng sau khi đi làm đẹp lại. Nàng quỳ xuống ngậm chặt và bắt đầu mút. Sở trường BJ của vợ thì đến tận giờ chưa con nào sánh được. Cũng có lẽ vì thế mà tôi chưa một ngày nào hết yêu vợ.
“Em mút gì đấy” – “Em mút que kem đấy. Anh sướng không?”
– “Mút thế không sướng mới lạ. Vợ mút sướng lắm”.
Tôi bế em lên giường, bắt đầu thăm khám cô bé. Cô bé được wax sạch sẽ, để lại chỏm củ hành trông thật hấp dẫn. Tôi đưa lưỡi từ ngực xuống rốn rồi xuống hai cặp đùi trắng hồng của vợ. Kéo lưỡi dọc xuống chân, mút từng ngón chân. Vợ bắt đầu co chân lên, tôi đưa lưỡi vào cô bé, ngoáy dọc rồi theo hình zic zac. Vợ bắt đầu rên “Anh ơi, chịch em đi”. Tôi vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục thọc lưỡi vào sâu hơn mà móc, ngoáy rồi mút như que kem Tràng Tiền mát lạnh.
Tôi bắt đầu đè lên em tư thế truyền thống. Đút vào tiếng ót, em ưỡn người rùng mình thích thú. Được một lúc thì em kê chân lên vai, tôi được thế cứ đóng mạnh làm em rên ư ử.
Hết từ thế truyền thống, tôi chuyển sang tư thế úp thìa. Úp thìa nằm nghiêng cặp vú lại càng to, tôi vừa nhấp vừa mút vú em.
Tư thế cuối cùng luôn là từ thế em ngồi lên bọc tha hồ nhấp. Em bắt đầu rên to hơn, gì chặt cổ tôi rồi lên đỉnh. Tôi cũng lập tức đè em ra mà nhấp nhanh, đóng như máy khâu. Từng dòng tinh dịch chảy ra nóng hổi ướt hết ga giường báo hại phải thay ga đi giặt.
Một tuần làm việc đúng là căng như dây đàn. Dự án lần này của công ty tôi là outsource cho một đối tác Hàn Quốc. Bọn Hàn rất nghiêm túc trong công việc không thua gì bọn Nhật. Đó là lý do từ một đất nước nghèo đói họ vươn lên thành cường quốc chỉ trong mấy chục năm. Làm việc trực tiếp với tôi là ông phó Tổng của công ty đó. Sau này tôi với ổng khá thân nhau, ngoài công việc còn thường xuyên rủ nhau đi nhậu. Bọn Hàn không chỉ làm việc như trâu, bọn nó còn chơi hết bến. Mỗi lần đi tiếp ông này thường 3 giờ sáng mới được tha về. Việt nam có tăng 2 tăng 3, bọn này có đến tăng 5 tăng 6. Có một điều tôi rất khâm phục bọn Hàn xẻng đó là chúng nó chỉ chơi ngày thứ 7 còn chủ nhật thì nghỉ, đố rủ đi đâu được. Chúng nó bảo Chủ nhật nghỉ để thứ 2 còn đi làm.
Hết tuần, lại là một thứ 7 tiếp theo. Tôi dẫn con gái đến nhà em rất sớm, trước lúc đi còn chuẩn bị một món quà khá thú vị. Hai dì cháu nó gặp nhau lại quấn quýt, thì thầm với nhau. Tôi lại trở thành osin cao cấp chuyên nhận hàng, chỉ đạo thợ kê đồ đúng chỗ. Buổi trưa thì chỉ được chiêu đãi một suất cơm hộp để tiếp tục công việc làm đẹp cho căn nhà của người khác. Có mỗi việc sắp xếp đồ cho căn nhà mà thật sự mất nhiều thời gian. Mà thời gian nhiều nhất là chờ đợi mấy thằng giao hàng delay hẹn 9h sáng nhưng 11h nó mới giao. Nếu phải nhà tôi thì hàng đã được trả về nơi sản xuất rồi. Cuối cùng đến chiều muộn mọi thứ mới xong.
Tôi bảo em “Anh thấy nhà em vẫn thiếu thiếu cái gì đó, em có đoán được không?”
Em ngẫm nghĩ một lúc rồi đành chịu thua. “Tranh treo tường đó”. Em lúi húi vào trong bê ra một đống đồ vẫn được bọc trong túi nilon. Là khung tranh sơn dầu chưa vẽ.
“Hạ Trâm ơi, con có muốn vẽ tranh cùng dì không?”
“Dạ có ạ”
“Vậy sang tuần con bảo bố cho lên đây vẽ tranh cùng dì nhé”.
Thì ra em muốn tự tay vẽ những bức tranh trang trí cho ngôi nhà của mình. Bọn phương Tây rất đa tài. Chúng nó được học nghệ thuật từ nhỏ nên không giỏi thì cũng biết một vài thứ gì đó.
Con bé lại ôm cổ “Papa ơi, tuần sau lại cho con lên đây vẽ tranh cùng dì nhá”.
“Cuối tuần con không muốn ở nhà cùng papa với mama à?”
“Con sẽ ở nhà với mama ngày thứ 7. Còn chủ nhật thì cho con lên vẽ tranh với dì được hông?”
Biết làm sao được, phải đồng ý với con bé thôi. Vậy là hai bố con lại hẹn em sẽ tới vào ngày chủ nhật tuần tới. Em nói mọi việc đã gần xong, trong tuần em sẽ chuyển về đây ở hẳn. Sẽ mời tôi một bữa ăn thịnh soạn thay cho bát bún chả với cơm hộp ngày hôm nay.
Vậy là nhiệm vụ tìm và mua nhà cho em đã hoàn thành. Tôi và em giờ đã trở nên thân thiết hơn, không còn khách sáo như trước nữa. Em coi tôi như người anh, chồng của chị gái. Còn tôi thì vẫn tự nhủ, cảm xúc chỉ là nhất thời, nó sẽ qua nhanh thôi!!!
Lại một tuần nữa trôi qua, sáng nay thứ 7, vợ về quê ngoại ăn cỗ cưới phải sáng Chủ nhật mới lên. Như đã hẹn, hai bố con tôi lại cắp đít đến nhà em. Cô con gái mặc một chiếc váy hồng Elsa điệu đà và không quên đem theo đồ vẽ. Trên đường đi tôi tạt vào lề đường mua một bó hoa cúc Họa Mi trắng, một loài hoa đặc trưng của Hà Nội chỉ có vào tháng 11, 12 hàng năm. Một loài hoa vừa đơn giản, vừa kiêu sa.
Cộc… cộc… cộc…
Tôi vẫn có thói quen gõ cửa hơn là bấm chuông. Chắc cũng vì thói quen đó mà em nhận ra ngay đó là tôi. Em mở cửa. Hôm nay em mặc một chiếc váy suông cotton ngắn (hở gối) kiểu dạng váy mặc ở nhà. Em trang điểm nhẹ nhàng, cột tóc cao. Em đang bận tạp dề chuẩn bị bữa sáng. Chả là sáng nay vợ đi sớm không kịp nấu ăn sáng cho hai bố con, em kêu lên nhà em ăn sáng luôn.
“Chúc mừng tân gia” tôi tặng em bó hoa…
“E cảm ơn. Hoa đẹp quá anh”
Vừa bước vào căn nhà tôi đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi nến thơm Cire Trvdon hương Nhài, hoa bưởi kết hợp với mùi gỗ và oải hương làm ngây ngất lòng người. Đây chính là món quà hôm trước tôi tặng em, hôm nay em lại thắp lên khi tôi qua chơi.
Bữa sáng tinh tươm với món bánh mì trứng ốp, xúc xích và 1 cốc sữa. Thực ra tôi không khoái lắm mấy món Tây. Hồi ở bên UK toàn phải chạy ra khu chợ Châu Á làm bát phở bò mới chịu được. Nhưng đứa con gái lại thích bánh mì. Ăn sáng xong, hai dì cháu bắt đầu trổ tài vẽ tranh. Còn tôi thì tranh thủ hoàn thành nốt công việc còn dở cho tuần sau có buổi thuyết trình dự án mới.
Hai dì cháu nó líu la líu lô nguyên buổi sáng. Cuối cùng sản phẩm của xong. Sản phẩm của dì là bức tranh về biển, có cô gái một mình ngồi trên bãi cát nhìn ra phía biển, làn tóc cô bay trong gió. Con sản phẩm của cô con gái không có gì khác ngoài vẽ gia đình, có bố, có mẹ đang dắt tay đứa con gái. Dì nó trêu “thế không có dì trong này à?”. Nhanh trí con bé trả lời “để con vẽ dì nhé. Con đang nắm tay bố mẹ rồi thì sao mà nắm tay được dì nhỉ? Hay dì nắm tay mẹ con nhé?”. Hai dì cháu nó lại tíu tít.
Vẽ xong tranh, công đoạn khoan tường và treo tranh là phần của tôi. Bức tranh to tướng của em được treo trên tường ngay sau ghế sofa. Còn bức tranh của cô con gái, em bảo tôi treo ở phòng trẻ em màu hồng.
“Trang này, em có thích nghe nhạc Trịnh không? Anh biết có một chỗ tối nay họ hát nhạc Trịnh đó”.
“Thế ạ. Anh cho em theo với” Em trả lời trong hứng khởi.
Buổi nhạc đó diễn ra ở một quán café nhỏ trong phố Cổ Hà Nội. Tôi đưa con gái về nhà Nội chơi và hẹn buổi tối sẽ qua đón em đi ăn tối.
Em đồng ý!
Tối nay em mặc bộ váy lụa màu đỏ mận chín. Em trang điểm nhẹ nhàng như thường ngày và đi đôi giày khá cao. Em cao 1m62 cùng với đôi giày chắc phải 7cm khiến tôi cũng phải ngước nhìn (tôi cao 1m72). Em chào tôi và lên xe. Vẫn như thường lệ, em ngồi phía sau, tôi phải bẻ gập gương hậu để nhìn được gương mặt em. Mùi hương Tomford tỏa ngào ngạt khiến bất kỳ thằng đàn ông nào dù lý trí đến đâu cũng phải rung động. Tôi trêu em phải đi thi hoa hậu thì mới xứng tầm. Em cười bảo em không thích mấy cuộc thi đó.
Bữa tối hôm nay tôi chọn là một nhà hàng Mexico đặc trưng với món beef steak tuyệt hảo. Tôi chọn 1 ly vang đỏ, còn em chọn 1 ly vang trộn hoa quả dầm. Nhà hàng hôm nay có nhạc sống, cô ca sĩ người nước ngoài tôi đoán là người Tây Ban Nha ngồi hát vài bản nhạc Jazz hấp dẫn.
Trong không gian đó, uống vài ngụm rượu, em bắt đầu mở lòng hơn. Em kể về cuộc sống của em hồi còn ở bển. Em kể lý do tại sao em lại về Việt Nam. Em kể về mối tình sâu đậm 4 năm để rồi chia tay, em là người bị tổn thương đến nhường nào. Em và cậu ta cũng người Việt quen nhau trong một lần đi ăn tiệc cưới của một người bạn. Hai người yêu nhau được 4 năm, cậu ta đã đưa em về ra mắt. Vậy mà đùng một cái, hắn ta làm đứa con gái khác có bầu, chỉ trong nháy mắt đã cưới. Bỏ lại em một mình bơ vơ. Em nghỉ làm, ở nhà suốt 6 tháng và rơi vào trạng thái trầm cảm. Bố mẹ em sợ phải đưa em về Việt Nam. Lúc đầu em không đồng ý, nhưng rồi quyết định về tìm một cuộc sống mới. Tôi không ngờ em lại nặng tình đến vậy. Khổ thân em tôi!
Ăn tối xong, bọn tôi thẳng tiến quán nhạc Trịnh. Lúc đó là 8h, đã có vài người đến và toàn là những cặp đôi. Tôi đã đặt bàn trước, chỗ ngồi đối diện với ca sĩ. Khoảng 8h15 thì buổi nhạc bắt đầu. Người hát là một anh ca sĩ mà tôi cũng đéo biết, để tóc dài nhìn cũng phong trần giống Trịnh thật. Vẫn là những bài quen thuộc, “một cõi đi về”, “Ru tình” và để rồi:
Tình ngỡ đã quên đi…
Như lòng cố lạnh lùng…
Người ngỡ đã xa xăm…
Bỗng về quá thênh thang…
Và…
Tình ngỡ đã phôi pha…
Nhưng tình vẫn còn đầy…
Người ngỡ đã đi xa…
Nhưng người vẫn quanh đây…
Anh đi đâu về đâu…
Anh đi đâu về đâu…
Có nhớ trong em từng ngày yêu dấu…
Có biết trong em tình mãi bền lâu…
Nước mắt em rơi nhưng em cố giấu, lòng em buồn nhưng em cố tươi vui. Em ngồi lặng lẽ, căn phòng nhiều người bắt đầu nóng hơn, má em đỏ hồng. Em yêu kiều, diễm lệ nhưng vậy, thằng kia số hưởng mà đéo biết hưởng, để em lại một mình bơ vơ. Tôi thương em, tình thương của hai tâm hồn đồng điệu. Tôi đưa em khăn lau nước mắt. Em hiểu tôi đã biết em khóc. Em cầm lấy, lau nước mắt rồi khẽ gục vào vai tôi, nước mắt em càng nhiều hơn, nghẹn ngào. Tôi khẽ vòng qua eo em, kéo em lại gần rồi, ôm chặt eo em. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, mùi hương em tỏa ra thơm ngào ngạt, giờ tôi chẳng nghe được ca sĩ hát gì nữa.
Em bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu hiểu được việc làm của mình. Em ngồi thẳng và ngồi dịch ra xa. Mặt em càng đỏ hơn, liệu có phải do nhiệt độ phòng, hay do mem rượu chưa tan hay do em ngượng ngùng?
Tôi xung phong hát 1 bài khi đến đoạn giao lưu với khán giả. Trước đây tôi cũng là cây văn nghệ cây nhà lá vườn của trường nên hát cũng không đến nỗi nào. Tôi quyết chọn 1 bài vui vui chút để em đỡ buồn. Nhưng lại chợt nhận ra, Trịnh thì làm đéo có bài nào vui J…
Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng…
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông…
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng…
Em là tôi và tôi cũng là em.
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng…
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh…
Em hiểu, cười thật tươi… Em nhìn tôi, ánh mắt đầy yêu thương.
Những bài hát cuối cùng cũng đã kết thúc. Tôi đưa em về. Em ngồi sau xe không nói gì trong suốt quãng đường dài. Em chào tôi lên nhà.
“Em xin lỗi anh. Đáng lẽ em không nên làm vậy. Anh là của chị, và mãi mãi là như vậy” nửa đêm em nhắn tin cho tôi. Tôi biết em vẫn thức.
“Ngủ đi em. Chúc em ngủ ngon”. Tôi chả biết nói gì ngoài hy vọng em sẽ có một cuộc sống bình yên!
Để lại một bình luận