Phần 6
Mình có thích em, mình thừa nhận điều đó. Nhưng tình cảm của em như thế nào thì mình không biết. Ngoài em ra, mình vẫn qua lại với nhiều cô gái khác. Và em cũng vậy, xung quanh em có cả tá chàng trai hơn hẳn mình. Mình và em tìm đến nhau chỉ vì niềm vui, và khi mình hoặc em không còn tìm thấy điều đó ở người kia thì đường ai nấy đi là kết quả tất yếu. Do đó, mình không tán em, vì mình không muốn mất đi 1 người bạn tâm đầu ý hợp. Vả lại chỉ “thích” thôi thì chưa đủ, để nghiêm túc với 1 người con gái, mình cần nhiều hơn thế nữa.
Mình và em 1 tháng gặp nhau đôi ba lần, chủ yếu là đi ăn uống chứ không hò hẹn gì. Mình vốn là người không thích những mối quan hệ lằng nhằng, vì thế mình đơn giản hóa mối quan hệ của em với mình đến mức tối đa. Và nếu em và mình cứ như thế thì ít ra bây giờ, em hoặc mình đã không tự dày vò bản thân vì người kia.
Hôm ấy công ty mình được nghỉ, đi nhậu cả ngày rồi nên cũng muốn đổi gió tí, với cả 2, 3 tuần rồi mình không vào pub nên cũng thấy… nhớ. Lúc đầu mình định rủ mấy thằng bạn, nhưng thằng nào cũng bận đi với gấu, không thì cũng không muốn vào pub nên hơi nản. Cũng hơi thiếu mùi gái rồi. Sực nhớ đến em, thế là rút điện thoại ra, gọi cho em:
– Em nghe…
– Tự dưng thấy nhớ… cháo lòng quá, đi ăn với anh không?
– Anh qua cửa hàng đón em đi!
– Chăm thế, hôm nay cuối tuần mà cũng làm việc à?
– Tuần sau nhập hàng mới nên em phải thống kê lại sổ sách. Mà anh qua mau lên không cháo lại nguội mất!
– Ừ, đợi anh 10 phút.
Tắm rửa, vệ sinh cánh cổ, chải chuốt tí rồi gọi báo cho mẹ 1 tiếng và dắt xe ra phóng đến chỗ em. Đến nơi thì thấy em đóng cửa rồi. Đang đứng cầm điện thoại nhắn tin hay làm gì thì mình không rõ. Mình chạy chầm chậm, dừng xe trước mặt em:
– Xe ôm không em ơi!
– Giá cả thế nào hở anh?
– Em muốn trả bao nhiêu thì trả, tùy lòng hảo tâm.
– Nhưng mà em không có tiền.
– Không có tiền thì ngồi ngoan, ôm chặt vào là được.
– Thế anh không sợ lỗ vốn à?
– Được chở người đẹp thì chịu lỗ chút cũng đáng.
Em không nói gì, nhìn mình cười cười rồi leo lên xe. Trời thì không lạnh lắm, em ôm mình cũng khá chặt. Thỉnh thoảng ngồi nghe chuyện mình kể rồi cười, giọng em nhẹ như gió, nhưng nghe ấm áp lắm. Ít ra là mình nghĩ như vậy. Vừa ăn, em và mình vừa chém gió sôi nổi. Em và mình đều không thuộc tuýp người nói nhiều, nhưng mà nói chuyện hợp cạ quá nên thành ra gặp nhau là nói chuyện say sưa quên cả trời đất. Hôm ấy em mặc đơn giản lắm. Giày cao gót, quần jean xanh, áo thun ngắn tay cổ trái tim và áo khoác da. Nhìn khỏe khoắn. Ăn uống xong, nhìn đồng hồ thấy mới hơn 8h, mình hỏi:
– Giờ còn sớm, về cũng chả biết làm gì, em có kế hoạch gì không?
– Hay mình đi uống chút gì đi, em đang khát!
– Ừ, hôm nay T7, đi uống tí cho vui.
Mình ra thanh toán rồi đèo em đến pub. Mình để em chọn. Mình và em ngồi uống, không nói chuyện với nhau mấy. Vì mình và em mải theo đuổi dòng suy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng mình quay sang em, ghé tai kể đôi ba câu chuyện cười. Em nghe xong thì mỉm cười và nâng li mời mình. Chẳng mấy chốc chai rượu hết veo. Mình thì vẫn khá là tỉnh táo, còn em thì hơi say rồi. Thanh toán xong, mình dìu em ra. Chẳng hiểu sao lúc ấy, mình lại minh mẫn lạ thường. Mình vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trên trán em sang 1 bên, hỏi nhỏ:
– Thế giờ em còn muốn đi đâu nữa không?
Em cười, giọng nửa tỉnh nửa mê:
– Đi với anh thì đâu cũng được!
Lúc ấy cũng hơn 12h rồi. Sực nhớ là mẹ qua bà hai ngủ để sáng hôm sau đi chùa Hương. Thế là mình quyết định đưa em về nhà!
Phòng mình ở tầng 2. Lúc mình đưa em về nhà, em hơi tỉnh rồi. Mình dìu em vào phòng. Mình vừa cởi áo khoác ra thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng cái cạch sau lưng. Mình trèo lên giường, bật TV xem phim. Đang coi thì em bước ra. Em mặc chiếc áo thun hình con chim cánh cụt của mình. Trông ngồ ngộ. Mình thấy thế thì phì cười. Em vừa sấy tóc vừa liếc mình cười gian:
– Nhìn gì?
– Anh có nhìn gì đâu!
– Đừng có chối, em thấy anh nhìn em nãy giờ!
– Là anh nhìn cái áo chứ nhìn gì em!
Em nhìn mình, cười cười. Chậc! Lại cái kiểu cười đó. Em làm mình bối rối kinh khủng. Em trèo lên giường. Đắp chăn. Mình đứng dậy đi tắm. Tắm xong đi ra thấy Tv đã tắt từ lúc nào rồi. Em nằm cuộn tròn trong chăn, quay lưng về phía mình. Mình trèo lên, ghé tai em nói nhỏ:
– Cho anh vào với!
Giọng em ngái ngủ:
– Không, anh đắp chăn khác đi!
– Cho anh vào đi, anh có 1 mỗi 1 cái chăn này thôi!
Không đợi em trả lời. Mình giật chăn, chui vào, xoay em quay lại đối mặt với mình. Mình hôn em. Em cũng đáp lại nhiệt tình. Mình buông em ra, em mỉm cười, với tay tắt cái đèn ngủ. Và… mình không kể chi tiết đâu, kể ra anh em lại mất công cởi quần.
– Anh xe ôm ơi, dậy chở em về điiii!
Mình dụi mắt, nhìn lại đồng hồ. 7h hơn rồi. Mình lăn sang 1 bên:
– Còn sớm mà em, cho anh ngủ thêm tí nữa.
– Dậy điiiii! Dậyyyyy!
Em nũng nịu, giọng dễ thương lắm. Thế là phải dậy. Đánh răng rửa mặt xong. Mình đưa em đi ăn sáng. Em đòi ăn bánh cuốn. Mình cũng ừ. Sau khi đã yên vị trong quán. Mình lau đũa, thìa cho em. Tuyệt nhiên không nhắc chuyện tối qua. Vì mình không muốn em và mình khó xử. Em thì vừa ăn vừa cười đùa với mình. Mình thì ăn ít lắm. Vì mải suy nghĩ. Em thấy mình như vậy thì lên tiếng:
– Anh vẫn còn suy nghĩ chuyện hôm qua à?
Mình giả bộ như không nghe thấy gì:
– Sao? Em bảo gì cơ?
– Just like friends with bebefits!
Em nói xong, cúi đầu ăn tiếp. Mình thì ngồi thừ ra. Em nói phải. Cũng chẳng có gì to tát lắm. Friends with benefits! Ừ thì cứ cho là vậy đi. Suy nghĩ làm gì cho mệt óc, tới đâu thì tới vậy! Lúc ấy mình nghĩ thế. Ai mà ngờ vì thế mà sau này em và mình lại sinh ra lắm chuyện đau đầu.
Thời gian sau đó thì mình và em thường xuyên gặp nhau. Cũng rủ rê nhau đi ăn uống, xem phim … các kiểu. Cũng không có gì đáng để nói. Hôm đó mình đang ngồi nhậu với bọn bạn thì nhớ đến em. Rút điện thoại ra, gọi cho em?
– Em đây!
– Anh tính đi uống 1 tí, em đi không?
– Em nghĩ mình không nên gặp nhau nữa!
Mình nghe em nói mà tỉnh cả rượu, tưởng em đùa:
– Vì sao?
– Em muốn thế!
– Ừ!
Tút…tút…tút…
Mình cầm chai rượu lên và nốc thật lực. Hôm ấy mình uống say mềm. Mình uống để quên. Từ sau khi chia tay với Quỳnh, mình đã tự nhủ với lòng, rằng là sẽ không yêu ai, sẽ không để ai chà đạp lên tình cảm của mình. Vậy mà…
Lần thứ 2 mình say sau hơn 25 năm làm người, không có mẹ, không có cậu, không có những cái bạt tai, không có tiếng mẹ rấm rứt khóc, không có ai bên cạnh mình cả. Chỉ có mình và chai vodka. Mình uống bao nhiêu, mình cũng không nhớ nữa. Bọn bạn thì mình đuổi về hết rồi. Chỉ nhớ đến khi mình tỉnh dậy, là ở trong bệnh viện. Cựa mình. 1 cảm giác đau buốt đến tận óc! Mình bị gãy chân! Chắc hôm qua say quá, đi xe về nên bị tai nạn. Mình nhìn qua, thấy cô hộ lí đang thay bình đạm khác cho mình. Mình hỏi:
– Ai đưa em vào đây thế chị?
– Cậu uống say tông vào gốc cây, người ta thấy thế nên đưa cậu vào đây.
Nhìn lên bàn, thấy có mấy hộp sữa và bịch trái cây.
– Mấy thứ này ai đem đến thế chị?
– Mẹ cậu đấy. Bà ấy vừa ra ngoài. Thôi cậu nghỉ ngơi đi. Lát bác sĩ đến.
– Em cảm ơn chị.
Mình lật chăn ra. Ôi mẹ ơi! Cả cái chân mình bị bó bột! Thế này thì chắc cả tháng mới lành. Còn công việc nữa chứ! Cả tháng mới đi làm lại được thì dễ ăn mì tôm chan nước mắt luôn quá! Mải suy nghĩ, mình thiếp đi lúc nào không biết. Thỉnh thoảng chập chờn lại có cảm giác như tay của ai đó vuốt mặt mình nhưng mà mệt quá nên ngủ không biết trời đất gì luôn. Thức dậy, thấy đã quá 3h chiều rồi. Nghe giọng mẹ mình ngoài hành lang. Nhìn qua lớp kính mờ thì thấy mẹ đang đứng nói chuyện với 1 người. Nam hay nữ thì mình không biết. Rồi thấy mẹ đi vào cùng người đó. Là em! Thì ra em đứng nói chuyện với mẹ nãy giờ. Mình xoay lưng lại, giả vờ ngủ. Mẹ gọi mình:
– Dậy đi Hoàng. Có bạn đến thăm này!
Mình nằm im, không nói gì. Mẹ quay sang nói với em:
– Cháu thông cảm. Chắc nó mệt quá. Con với cái, khổ thế đấy. Lớn tướng rồi mà toàn làm khổ mẹ nó thôi. Cháu ngồi chơi coi chừng nó dùm bác. Bác đi mua ít trái cây.
– Dạ. Bác cứ để cháu tự nhiên.
Mẹ nói rồi. Quay lưng bước đi. Hình như em chờ cho mẹ đi khuất rồi mới ghé tai mình, thì thầm:
– Em biết là anh chưa ngủ!
Mình nghe em nói thế thì xoay người lại. Mắt dán lên trần nhà. Em ngồi cạnh mình gọt trái cây. Em vừa gọt vừa hát khẽ. Bỗng em dừng lại. Nhìn mình, lẩm bẩm:
– Uống gì mà ra nông nỗi này không biết!
Mình xoay lại, nhìn thẳng vào mắt em, nói có phần to tiếng:
– Em còn hỏi nữa à!
Em nhìn ra cửa sổ, trả lời lơ đãng:
– Việc gì anh phải thế!
– Ừ, em nói phải. Anh chả việc gì phải làm thế cả. Xin lỗi vì đã to tiếng với em!
Mình xoay người lại, quay lưng về phía em. Mình lúc này hệt như 1 con thú bị thương, lồng lộn, đau đớn. Mình không nói gì, và cũng không muốn nói gì với em cả. Mình nghe thấy tiếng thút thít. Em đang khóc thì phải. Mình xoay lại thì thấy em đang lấy khăn giấy lau nước mắt.
– Anh xin lỗi.
Mình nói, đang đưa tay định lau nước mắt cho em thì em gạt tay mình ra, đứng dậy. Cầm túi xách. Nói với mình:
– Anh nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm khác em lại đến.
Rồi em bước đi. Dứt khoát. Cánh cửa đóng lại. Em đi rồi. Sao mình thấy cô đơn quá. Em khóc vì mình. Mình biết điều đó. Mình đoán em đã rất lo lắng khi biết tin mình bị tai nạn. Em mặc quần jean. Áo sơ mi trắng. Áo em nhăn nhó. Chắc là biết tin thì chạy ngay đến nên không kịp ủi. Nhưng dù em có lo cho mình, có khóc vì mình như thế nào đi chăng nữa, mình cũng dặn lòng là không được động lòng với em.
Mình nằm viện mất hơn 1 tháng. 1 tuần em đến thăm mình 2 lần. Lúc thì em mang cháo gà, lúc thì lại sen hầm, có khi lại mang cả trái cây. Mẹ mình thì cứ tưởng em là bạn gái mình nên mỗi lần gặp em là mẹ lại tay bắt mặt mừng rồi lôi em ra hành lang nói chuyện. Lúc nào em đến cũng đặt đồ ăn ở trên bàn, rồi ra nói chuyện với mẹ, làm mình có muốn nói chuyện với em cũng không được. Mà hình như em cũng không muốn nói chuyện với mình thì phải. Mình ra viện và đi làm lại. Cậu mình cả tháng vào thăm được có 1 lần, chị Diệu thì chỉ có đôi ba lần. Có lần mình hỏi thì chị bảo là vào xem thử mình chết hay chưa. Vãi cái bà chị này! Nhưng mà thôi, cũng không trách được, chị và cậu còn có cuộc sống riêng, với cả nếu là mình, thì mình cũng không muốn đi thăm 1 thằng uống rượu nhiều đến nỗi bị tai nạn.
Để lại một bình luận