Phần 4
Mình có 1 mối quan hệ không tên với 1 người con gái. Em không phải là rau, càng không phải là người yêu. Giữa mình và em chỉ là trên mức tình cảm bạn bè 1 chút. Mình sẽ kể về em, như 1 lời tâm sự về 1 người con gái chiếm 1 vị trí đặc biệt trong lòng mình.
Lần đầu mình gặp em là tầm đầu tháng 1. Hôm ấy mình vừa bị sếp kiểm điểm nên hơi không vui, thế là vào pub ngồi cho khuây khỏa. Đi 1 mình thì mình thường uống bia, chỉ khi nào đi với bạn mới gọi rượu. Đang ngồi nốc bia thì có cuộc gọi, là chị Diệu, bạn thân của cậu:
– Gọi em có gì không chị?
– Ơ cái thằng này hay nhỉ, phải có chuyện thì tao mới được gọi cho mày à?
– Ấy chết, em đâu dám, chị khỏe chứ ạ?
– Mày mong tao bệnh lắm hay sao mà hỏi!
– Chị em lâu lâu mới gọi mà sao ghê thế!
– Đang ở đâu đấy?
– Em đang ở ABC…
– Sao tao không thấy mày?
– Chị đang ở đây à. Em ngồi ở bàn bên trái quầy rượu ấy.
– À, tao thấy rồi, quay lưng lại đi!
Mình quay lưng lại thì thấy chị đang vẫy tay. Thế là phải sang bàn chị, nói chuyện linh tinh với chị 1 lát thì em bước đến, ngồi vào cạnh chị, hỏi:
– Ai đây hả chị?
– Thằng này ý hở, bồi bàn!
– Bồi bàn gì mà ăn mặc lạ thế.
Mình chìa tay ra:
– Chào em, anh là Hoàng, ôsin của chị Diệu.
Em mỉm cười, chìa tay bắt lại mình.
– Em là Linh, bạn chị Diệu.
Em không đẹp, nhưng có duyên. Thân hình cân đối, đâu ra đấy. Lúc ấy mình thấy em như vậy. Chém gió 1 lát thì mình lôi bao thuốc ra. Đang loay hoay tìm bật lửa thì em quay sang, đưa cho mình cái của em:
– Anh lấy của em mà dùng.
Mình hơi bất ngờ:
– Ừ, anh cảm ơn.
Châm xong điếu thuốc, ngồi săm soi thì thấy bật lửa của em khá là đẹp. Mạ vàng, có hình 1 con rồng quấn quanh. Mình hỏi:
– Em hút thuốc hay sao mà xài bật lửa thế?
– À, cách đây 1 năm, em có đi Hồng Công chơi. Thấy nó ở trong 1 gian hàng bán đồ cũ, trông thích mắt nên mua về.
– Loại hiếm đấy. Anh nghe nói hồi thế kỉ 18, mấy cái bật lửa này được chính quyền Hồng Công thiết kế dành riêng cho người Anh ở đấy. Giá chắc phải vài trăm bảng là ít.
Em nhìn mình, cười cười không nói gì. Chắc biết là mình chém gió. Ngồi với em cả buổi tối. Chị thì mải mê ôm điện thoại, chả biết làm cái gì, nhưng mình không dám hỏi. Chị đã không hỏi mình thì chớ, chứ mình mà mở miệng ra hỏi cái gì là y như rằng chị chỉ chờ có thế để bắt bí, dìm hàng mình. Hôm ấy mình đang không vui, nhưng tám với em 1 hồi thì bao nhiêu bực bội bay đâu hết. Em và mình buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lúc nhìn lại đồng hồ thì đã hơn 11h rồi. Thế là đành phải chào nhau ra về. Mình giành thanh toán luôn cho chị và em. Em ngồi nói chuyện với mình cả mấy tiếng đồng hồ mà không trả được cho em li rượu còn ra gì nữa! Vả lại không tự giác trả để chị đá xoáy thì ngại chết! Em thì ra trước gọi taxi, còn chị thì đứng nói chuyện với mình:
– Thấy được không?
– Chị nói gì cơ?
– Giả ngu à, cái Linh ấy!
– Bổn cũ soạn lại nữa à chị…
– Tao có ý tốt giúp mày mà mày lại nói thế à!
– Ý tốt thì em xin nhận, nhưng mà người thì…
– Thôi tao không nói với mày nữa, mặc xác mày, tao về trước đây!
– Chị về cẩn thận nhé!
Lần đầu tiên gặp em thì mình thấy em khá thú vị. Em nói chuyện rất có duyên, dịu dàng, chừng mực. Em cũng khá bựa tính nên mình thoải mái nói linh tinh với em, cảm giác cứ như nói chuyện với mấy thằng bạn vậy. Lúc dắt xe ra về thì mới sực nhớ là mình chưa xin sđiện thoại với cả facebook của em. Đầu với óc! Thôi đành chờ dịp khác vậy. Chứ giờ mà gọi cho chị xin thì mất mặt lắm.
Bẵng đi 2, 3 tuần gì đấy. Hôm ấy cậu mình đi công tác nên không chở chị đi mua vải như hẹn được nên bắt mình đi thay. Thế là phải lật đật chở chị đi. Mệt lắm! Chị đi hết tiệm này đến tiệm khác mà vẫn chưa ưng ý. Lúc ưng ý rồi thì lại ở trong cả tiếng đồng hồ. Lê la cả tá tiệm mà chị vẫn chưa thỏa mãn, đi từ lúc 5h mà đến 10h vẫn chưa xong. Mình thì chỉ muốn đi đâu đó với mấy em gái thôi. Cơ mà chả dám kêu ca. Chị mà mách lại cậu thì mình ăn đủ.
Mình vào quán nói chuyện nhỏ cạnh tiệm gọi li cà phê, ngồi đốt thuốc và ngắm nhìn đường phố. Vừa xong điếu thuốc thì có chiếc taxi đỗ trước mặt mình. Em bước ra, nhìn mình và nở nụ cười thay cho lời chào. Hôm ấy em mặc 1 chiếc váy đen, tóc búi cao, nhìn quí phái. Em kéo ghế ngồi cạnh mình, hỏi:
– Chị Diệu đâu hở anh?
– Trong tiệm vải ấy, cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ra. Mà sao em lại ở đây?
– Chị Diệu gọi em đến, thôi em vào kẻo chị lại mắng!
Mình trêu em:
– Ừ, em đi cẩn thận không lại bị anh nào hớp hồn đấy!
Em cũng không vừa, trêu lại mình:
– Thì em chả bị anh hớp hồn rồi đấy còn gì!
Mình và em cùng nhìn nhau và cười. Em vào tầm 15 phút sau thì ra cùng chị, lỉnh kỉnh bao nhiêu là túi xách, bao bì, chị thấy mình 1 ngồi 1 đống thì nạt:
– Cái thằng này, thấy tao với cái Linh như thế này mà còn không biết đến giúp hả?
Giật bắn mình! Thấy mình như vậy thì em nhìn mình và cười. Ngại khiếp! Chả hiểu cậu mình làm sao mà thân với chị được ngần ấy năm. Càng nghĩ càng thấy nể cậu. Mình lật đật chạy đến xách đống túi bỏ vào cốp xe, em thấy thế cũng giúp mình xắp xếp cho gọn gàng. Xong xuôi cả thì em xin phép chị và mình về. Chị hỏi:
– Thế định đi bộ về à?
– Để em gọi taxi.
– Về sớm làm gì, đi ăn với chị đã rồi thằng Hoàng chở về.
Mình lên tiếng:
– Em ý đã muốn về thì chị cứ để em ý về, em nhỉ?
Mình quay sang em cười, em cũng cười:
– Giờ khuya rồi, chắc em về thôi chị ạ.
Chị lườm mình 1 cái sắc lẹm:
– Anh hôm nay giỏi nhỉ. Lát về tôi nói chuyện với cậu anh sau. Mở cửa, đưa Linh lên xe, luôn và ngay!
– Thôi mà chị, đừng làm khó anh ý nữa!
– Cả cô nữa, muốn kháng chỉ hả! Lên xe, mau!
Mình và em nhìn nhau cười trừ. Chị mà đã ra lệnh thì đố ai dám cãi. Đến cả cậu bị chị quát cũng phải sợ. Thế là đành phải chở em và chị đi ăn phở. Mình thì không đói, chị cũng chỉ ăn nửa bát, còn em thì đả đến 3 bát. Mình thấy vậy mới trêu:
– Em ăn khiếp thế, không sợ mập à?
Em cũng không vừa:
– Có sao đâu, mập nhưng tấp nập người theo!
Mình và chị nghe thế thì bật cười. Sợ cô nàng này rồi đấy. Ở em có chút gì đó trẻ con, nhưng ẩn sau đó lại là 1 cô gái sắc sảo, mạnh mẽ và có vẻ hơi phá cách nữa. Định bụng chở em về rồi mới sang nhà chị lấy xe, mình quay sang em:
– Nhà em ở đâu, anh đưa về luôn.
Chị cắt ngang:
– Mày chở tao về cái đã, rồi lấy xe chở Linh về luôn!
– Thế xe em thì sao?
– Mai dậy sớm qua lấy, trời lạnh thế này đi ô tô không sướng hơn hay sao mà phải hỏi?
– Chị tính thế cũng được.
Chở chị về nhà, lại phải ôm đống túi xách leo lên tận tầng 3, rạc cả cẳng! Lại còn phải lái xe chở em về nữa. Buồn ngủ vật! Em thấy mình díp cả mắt lại rồi nên hỏi:
– Anh lái xe được không, hay để em kêu taxi?
– Có gì đâu mà không được, em lên xe đi, anh đưa về.
Đưa em về thì đã gần 11h rồi. Trước khi xuống xe, em ghé người, hôn cái chụt vào má mình. Mình còn đang ngơ ngác thì em cười bảo:
– Cái đó là để cho anh tỉnh táo còn lái xe, anh về cẩn thận nhá!
Dứt lời, em đóng cửa xe. Mở khóa vào nhà. Mình lái xe về, công nhận tỉnh cả người! Hình như mình bắt đầu có cảm tình với em từ hôm ấy thì phải!
Để lại một bình luận