Phần 2
“Con có sao không? ” Mẹ hỏi với môt giọng tỉnh táo.
“Con không sao” Tôi nói, xoa xoa vào mặt mình và không nhìn mẹ.
“Có ai thấy chuyện đó không? ” Mẹ chỉ vào điện thoại của tôi.
“Không. Đó là lần đầu tiên mà con xem nó”
“Tại sao con lại quay cái cảnh dơ bẩn đó? Tại sao con giữ nó? ”
“Con đoán là nó quan trọng. Cũng giống như con chưa từng chứng minh một điều gì đó trong hàng trăm năm”
“Chứng minh rằng nó là của con chứ gì? ”
Mẹ không còn hỏi nhiều vì đã biết nguyên nhân. Mẹ nhìn ra xa khi nói chuyện.
“Dạ, con nghĩ vậy”
“Tuấn! Tại sao? Tại sao con làm vậy? ”
“Tại vì con muốn cho mẹ và ba được hạnh phúc. Để có một đứa con khác mà ba mẹ khao khát đã lâu lắm rồi. Và con nghĩ là mọi thứ sẽ tuyệt vời. Ba sẽ tự hào còn mẹ sẽ hát hò suốt ngày khi mẹ… ”
“Mang thai” Mẹ nói thay tôi.
“Con không muốn mẹ phải thất vọng một lần nữa, giống như luôn như vậy sau khi đã cố gắng. Mẹ đã buồn chán quá lâu rồi, mẹ à. Khi con nhìn thấy cái lọ của ba… tất cả xảy ra trước khi con kịp suy nghĩ điều gì”
“Con nói vậy mà nghe được sao Tuấn? Con không biết suy nghĩ gì cả! Con không hề nghĩ đến mọi hậu quả của nó, những tác động về mặt đạo đức trong chuyện này”
“Con thấy ba rời khỏi đó, vậy là con thực hiện quyết định ngay. Giờ thì con biết là sai trái rồi. Giờ thì mọi thứ đã trở nên tệ hại, quá tệ hại”
“Ba con không bao giờ, không bao giờ được biết chuyện này. Nó sẽ làm hại ông ta vì là một người đàn ông mà. Con có hiểu không? ”
“Dạ, tất nhiên là con hiểu. Con biết ba mà. Đó là lý do tại sao mà con nghĩ mình đã làm một việc tốt khi nhìn thấy ba rất hạnh phúc. Giờ thì ba cũng đang hạnh phúc khi nghĩ rằng nó sẽ có kết quả trở lại. Ổng tin chắc là sẽ hiệu quả bởi một số phép lạ như lần trước vì những gì bị lấy đi sau tai nạn của mẹ”
Mẹ nghĩ ngợi về những câu nói của tôi một hồi thật lâu, còn tôi thì im lặng vì không muốn làm gián đoạn mẹ. Cuối cùng, mẹ nói:
“Đưa cho mẹ điện thoại của con rồi về phòng con chờ, đến khi mẹ bảo con ra ngoài. Mẹ cần phải xử lý chuyện này”
Tôi đưa điện thoại cho mẹ và nói:
“Con xin lỗi mẹ” Tôi chắc rằng đây không phải là lần cuối tôi nói câu này trong vài ngày tới.
Ngồi trong phòng mình trong một tiếng rưỡi đồng hồ dường như là bất tận, trừ khi tôi xem thể thao hoặc chơi trò chơi điện tử. Nhưng tôi cứ ngồi và suy nghĩ suốt thời gian đó, thậm chí không di chuyển.
Tôi nghĩ về mẹ và đứa con của tôi trong bụng mẹ. Tôi nghĩ về ba khi ba cho rằng nó là con của ba trong bụng mẹ. Tôi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ không thể giấu ba chuyện này. Tôi nghĩ đến người cha tội nghiệp của tôi, ông ta cảm thấy thế nào nếu biết con trai ổng nghĩ rằng ổng quá yếu không đáng mặt đàn ông, rằng ổng không thể thụ thai cho người đàn bà của mình.
“Tuấn! Tuấn ơi! ”
“Dạ. Gì đó mẹ? ” Tôi mở hé cửa và nói vọng ra ngoài.
“Ra đây ngồi với mẹ trong nhà bếp nè” Giọng mẹ gần như bình thường trở lại rồi.
“Mặt con ra sao rồi? ”
Mẹ đưa tay lên cằm tôi và kéo xuống đến khi cái mảng màu hồng sáng trên má tôi phẳng ra cho mẹ nhìn.
“Con ổn mà. Không đau đâu” Tôi nói láo.
“Vậy thì, mẹ không đánh mạnh hơn một lần” Mẹ nói.
Mẹ ngồi xuống khoanh tay lại và nhìn tôi một hồi lâu. Điện thoại của tôi để trên bàn ăn giữa hai mẹ con tôi. Thế rồi mẹ cũng lên tiếng:
“Từ lúc con vào phòng con, mẹ nhìn nhận chuyện này một cách rất tức giận. Kèm theo đó là sự kinh tởm, thật là kinh tởm. Cực kỳ đáng xấu hổ. Nó làm cho mẹ muốn bệnh, làm cho mẹ muốn phát điên lên”
“Con biết chứ mẹ. Giờ thì con hiểu rồi và không biết có gì ở trong con đã làm cho con điên lên trong ngày hôm đó. Con chỉ biết làm những gì bị thôi thúc trong khoảnh khắc đó. Con đã tự phán xét mình hàng trăm lần, nhưng khi mẹ có bầu thì con nghĩ là con đã làm một việc đúng đắn”
“Tuấn à, con đã có một lựa chọn đúng ở khía cạnh của con, vì con còn trẻ và bốc đồng, con cứ lao về phía trước mà không cần biết thực tế và chỉ hành động bộc phát thôi”
Đây là người mẹ mà tôi biết hàng ngày, bình tĩnh và sáng suốt. Đó là lý do tại sao mẹ đã nổi giận lên hồi lúc nãy, thậm chí còn đáng sợ hơn.
“Mẹ ơi, con hiểu rồi, con sẽ không bao giờ làm bất cứ thứ gì giống như vậy nữa. ”
Tôi nghĩ đó là điều bảo đảm để mở cánh cửa cho sự tha thứ trong tương lai xa, nếu có xảy ra chuyện gì.
“Nhưng mà, đó là chỗ con sai lầm rồi” Giọng mẹ trở nên lặng lẽ.
“Sai lầm? Con không hiểu”
“Con tuyên bố là con sẽ không bao giờ làm ‘bất cứ thứ gì’ giống như vậy nữa. Điều đó là sai. Sai vì ngày mai, con sẽ làm một điều CHÍNH XÁC giống như thế”
“Cái gì? ”
Mẹ nghiêng người về phía tôi, nói thì thầm như thể mẹ không muốn cho bất cứ ai trên thế giới này biết được mẹ nói về chuyện gì tiếp theo.
“Ngày mai, con sẽ chở ba con đến phòng khám một lần nữa. Con sẽ phải tìm cách vào trong phòng ổng. Và… con sẽ thay thế tinh trùng của ba con với con… giống như lần trước đó”
Miệng tôi chắc đã mở to ra vì mẹ đặt ngón trỏ dưới cằm tôi và ấn lên đến khi tôi ngậm miệng lại.
“Con có hiểu không Tuấn? ”
Một từ xuất hiện trong đầu tôi: “Không”
Mẹ hít một hơi thật sâu, và trông như thể đang giảng giải một việc vặt vãnh.
“Khi con nói với mẹ chuyện con đã làm, mẹ đã bị sốc. Ý tưởng rằng con đã làm một điều rất táo bạo, rất hoang dã, rất không đoán trước được, là điều gì đó đã xé toạc mẹ ra khỏi thực tại. Mẹ như kẻ mất hồn. Sau đó mẹ rất tức giận. Mẹ cảm thấy bị xúc phạm. Con đã lấy đi quyết định gần gũi riêng tư nhất của một người đàn bà ra khỏi mẹ, đó là quyền chọn lựa người cha cho con mình”
“Con xin lỗi, thưa mẹ. Đó chỉ là… ”
Mẹ giơ tay lên ra hiệu tôi ngưng nói tiếp.
“Đó là cách mà mẹ nhìn nó lúc đầu. Sau đó, mẹ nhìn nó từ một tầm nhìn dài hạn từ sự thất bại của ba con và mẹ. Suốt những năm qua ba mẹ không có con. Tất cả là vì ba con đó Tuấn à”
Mẹ nhìn tôi như thể xem xét để chia sẻ một niềm tin. Sau đó mẹ quyết định.
“Ba con già hơn mẹ nhiều. Hồi xưa, khi ba mẹ còn trẻ, điều đó hình như không rõ ràng. Nhưng mà, nhiều năm trời trôi qua, phải nói rằng sức mạnh của ba con đã phai nhạt. Ổng đã mất hết hứng thú trong phòng ngủ”
“Kìa mẹ! ” Tôi chắc chắn là không muốn nghe điều này.
“Con nên biết vì đây là điều quan trọng đối với con. Mẹ muốn cho con một lựa chọn mà con đã không cho mẹ. Mẹ đang nói cho con biết những thực tế mà nó đang tồn tại. Bác sĩ đã nói là ba con có lượng tinh trùng rất thấp. Họ nói lần cuối cùng là… họ nói gì nhỉ? Một hạnh phúc bất thường. Nó đã có tác dụng, cả ba và mẹ đều cảm ơn chúa về điều đó”
“Giờ thì mẹ đã biết sự thật, và mẹ ghét con vì điều đó, đúng không? ”
“Mẹ không ghét con. Mẹ không nghĩ tới hai lần về sự bất thường hoặc phép lạ hoặc tai nạn hoặc may mắn, hoặc bất cứ thứ gì. Khi mẹ biết tin mình đã có thai, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời mẹ, kể từ khi con được sinh ra”
Mẹ cúi xuống hôn lên má tôi, chỗ bị thương do mẹ tát lúc nãy.
“Ngồi ở đây suy nghĩ, xem lại đoạn phim chết tiệt đó, làm cho mẹ nghĩ rằng vì mẹ đã từng mang thai đứa con của con trai mẹ, vậy tại sao không làm lại điều đó một lần nữa? Giờ thì mẹ biết không có phép lạ trong tương lai với ba con nữa. Mẹ sẽ không bao giờ có con được nữa”
Khuôn mặt mẹ hiện lên vẻ cứng rắn và quyết tâm, mẹ nghiến răng vào nhau và gầm lên:
“NHƯNG MÀ MẸ MUỐN có một đứa con nữa! ”
“Con được nói gì trong việc này không? Con có cơ hội để suy nghĩ lại được không mẹ? ”
“Con có tất cả cho đến ngày mai, khi con chở ba con đến phòng khám, xuất tinh vào cái lọ rồi tráo đổi. Con có hiểu những gì con sắp làm không? Con chưa có quyết định, hay là mẹ phải giải thích theo cách khác? ”
“Không đâu mẹ, con biết rồi mà. Nhưng, lần trước chỉ là do may mắn. Nếu con không thể… ”
“Con cứ chở ba con đến phòng khám, xuất tinh, đánh tráo. Chỉ có ba việc thôi”
Trời ạ, bộ mẹ tôi tưởng dễ dàng làm được giống như trước hay sao. Chạy xe, xuất tinh, đánh tráo. Kế hoạch gì lạ vậy? Nhưng có vẻ như mẹ không muốn có bất cứ sự thay đổi nào trong kế hoạch này. Thấy tôi im lặng, mẹ nghĩ là tôi đã đồng ý nên nói tiếp:
“Tốt rồi. Còn một điều nữa là con KHÔNG ĐƯỢC làm một chuyện kể từ bây giờ: Không thủ dâm. Hiểu không? Con tưởng là mẹ không thấy mấy cái khăn trong giỏ đồ của con à? Gớm quá đi! ”
“Mẹ! Phòng của con là chỗ riêng tư mà! ”
“Tử cung của mẹ là chỗ riêng tư, nhưng nó đã từng bị tinh trùng của con xâm nhập đó thôi. Và một điều nữa, tránh xa mấy con bạn gái dâm đãng của con ra, như con Thủy đó. Mẹ không bao giờ thích nó và không muốn con bị nó cám dỗ, cho đến khi xong chuyện này. Hiểu chưa nào? ”
“Thủy là bạn gái của con mà mẹ. Mẹ không nên nói về cô ta như vậy”
“Mẹ mừng là hai đứa học ở hai trường đại học khác nhau. Trong vài tháng tới, mẹ sẽ không phải lo lắng thêm về con nhỏ đó nữa”
Tranh cãi của hai mẹ con tôi về Thủy có lẽ sẽ vẫn tiếp tục, nhưng đã bị ngưng do ba tôi bước vào nhà bếp và mỉm cười.
“Nói gì về anh đó à? ” Ba hỏi mẹ.
Mẹ và tôi nhìn nhau. Nếu ba biết, hẳn là ba sẽ xem hai mẹ con tôi là những kẻ tội lỗi lắm. Nhưng tôi và mẹ không nên nói nhiều về chuyện này vì ba tôi vào nhà bất cứ lúc nào.
“Anh về nhà sớm vậy? ”
“Ừ, có một khách hàng hủy hẹn hồi chiều này, nên anh gọi cho phòng khám để dời cuộc hẹn lại rồi làm chuyện đó trong ngày hôm nay luôn. Anh vô trong, và bùm! Sớm hơn được một ngày rồi. Vậy là tất cả đã xong! Và, họ đã tính toán lại chu kỳ của em và nói rằng ngày mai là ngày tốt nhất của em đó, cho nên anh đã dời ngày của em lên”
Để lại một bình luận