Phần 5
… Hai hôm sau, Duy Long vs Thanh An không chạm mặt nhau, trưa cô đi ăn cơm nghe mấy người trong nhà ăn bàn tán với nhau.
A: Ê biết gì chưa? Trường mình mới có học sinh chuyển tới á, nghe bảo xinh gái lắm.
B: Biết! Con nhỏ đó người nuột, ngực to, mặt như người mẫu á. Tao nghe bảo con đó được 2 lần liên tiếp xuống dưới để chịch đó!
C: Chưa hết đâu tao nghe bảo thằng Duy Long thích con đó đến nỗi làm 5 hiệp liên tiếp luôn đó, con đó cũng đâu có vừa, mới bị 5 hiệp xong đeo thằng Duy Long như đỉa, chắc hôm nay bị chịch tiếp rồi!
… Thanh An nghe xong sốc mặc nước canh ra sàn luôn. Ho mấy cái liên tục.
Bạn cùng phòng A: Ế, sao vậy mày?
Uyên Thư: Tự nhiên sặc vậy má?
Thanh An (vừa ho vừa nói): Nãy tao hớp 1 ngụm tiêu thôi, hỏng có gì đâu!
… Đột nhiên cả nhà ăn nháo nhào khi nhân vật chính xuất hiện, đúng như mọi người kể, ngực to, người nuột da trắng và cả như người mẫu nữa đang đi cùng Duy Long. (Tên Khánh Linh)
Khánh Linh (nhõng nhẽo): Anh ơi, tối nay làm nữa nha!
Duy Long (liếc nhìn Thanh An, cố ý nói to): Ok chiều em tất!
Thanh An (nói nhỏ với cả đám): Bây nói Duy Long chịch 2 tiếng mà? Sao tụi nó đồn 5 hiệp ghê vậy?
Uyên Thư: Mày nghĩ sao với 1 con nhỏ nuột nà như người mẫu mà được chịch thì sẽ như nào? Đương nhiên là tăng kích thích rồi còn gì.
Thanh An: Ồ, thế con My không ghen à?
Bạn cùng phòng B: Tất nhiên là không rồi, trong trường này có những đứa được chịch xong yêu luôn người chịch là chuyện bình thường.
… Nghe xong Thanh An trầm mặc, sau đó ăn xong cô đứng dậy đi như người mất hồn. Khi về phòng cô bốc máy điện thoại lên gọi điện cho một người.
Thanh An: Alo! Dạ bác Nhi đúng không ạ? Con muốn xin lại thuốc hồi trước con uống được không ạ?
Bác Nhi (đầu dây bên kia): Sao đấy, con lại tái bệnh nữa à? Đừng lạm dụng thuốc nhiều quá, hay con gặp chuyện gì trong trường hả?
Thanh An: Dạ không, chỉ là con mang phòng hờ thôi, con xin bác đấy cho con xin đi ạ!
Bác Nhi: Thôi được rồi, nhưng uống ít thôi đó, năm 7 tuổi con nhập viện 1 lần rồi, cẩn thận vào! Để tầm ngày mai bác gửi vào cho!
Thanh An: Dạ con biết rồi, con cảm ơn bác! (Nghĩ thầm) Không được tức giận! Bình tĩnh nào!
… Qua hôm sau thuốc của An được gửi tới phòng. Tâm trạng cô bắt đầu hoảng loạn dần khi thấy Duy Long đi cùng với Khánh Linh, tối ngủ không yên, hay mơ thấy ác mộng. Nửa đêm cô giật mình tỉnh giấc.
Thanh An (nghĩ thầm): Không được rồi, phải uống thuốc thôi.
… An lấy thuốc để ngăn tủ bàn học đắn đo suy nghĩ 1 hồi, vẫn quyết định uống sau đó lên giường mới ngủ yên giấc sáng hôm sau. Khi ăn cơm, thấy Duy Long ngồi ăn rồi ôm ấp Khánh Linh, cô ăn không ngon miệng, bản thân muốn bỏ ăn. Mọi người thấy không ổn nên hỏi chuyện.
Uyên Thư: An! An (An giật mình) Mày sao đấy, ăn cơm đi!
Thanh An: Tao ăn không vô!
Bạn cùng phòng C: Sao ăn không vào? Bệnh à?
Bạn cùng phòng A: Dạo này thấy mày bất ổn lắm đó, tối thì ngủ hay giật mình ăn cơm chiều hay trưa gì ăn không vào, học không tập trung ai đánh mày, hay ăn hiếp mày, nói tụi tao xử cho?
Thanh An (lắc đầu): Hong có, chỉ là dạo này bệnh cũ ở nhà tái phát thôi!
Uyên Thư: Từ hồi con Khánh Linh vào học là mày vậy rồi, nó lén chặn đường đánh hội đồng mày hả?
Thanh An: Không! Tốt nhất là tao bớt nhìn lại là được rồi.
… Sau lớp học buổi tối Văn Khoa đi theo hỏi chuyện Thanh An.
Văn Khoa: Nè, cậu sao vậy?
Thanh An (ấp úng): Đâu bị gì đâu!
Văn Khoa: Đừng có giấu tôi, thuốc người nhà cậu gửi vào tôi là người kiểm đó.
Thanh An: À, bệnh cũ tái phát thôi.
Văn Khoa (tức giận): Bệnh cũ? Trầm cảm mà là bệnh cũ sao?
Thanh An (thái độ cầu xin, hoảng hốt): Cậu nói nhỏ thôi, có người nghe thấy bây giờ!
Văn Khoa: Thuốc đó liều mạnh lắm đó! Ai tư vấn nó cho cậu vậy?
Thanh An: Là bác tôi dưới quê! Xin cậu đó, đừng nói ai biết, nhất là Duy Long.
Văn Khoa: Tôi giấu cho cậu thì được, nhưng lỡ bọn kia đi xét phòng đột xuất thấy lọ thuốc thì sao đây? Đừng bảo là cậu ghen với Khánh Linh đó!
Thanh An (ngạc nhiên, nghĩ thầm): Sao biết hay vậy? (Nói) Không, không, tại dạo này tôi hay mơ thấy mẹ tôi nên bệnh tái phát thôi.
Văn Khoa: Thật không?
Thanh An: Thật mà! Nên là cậu đừng nói ai biết nha, tôi sẽ uống ít thuốc lại mà, nha?
Văn Khoa: Ùm, thôi được rồi! Về phòng ngủ đi!
Thanh An: Tạm biệt!
… Nhưng cô không thể nào ngưng việc uống thuốc, thuốc cô uống ngày càng vơi, vơi đến ½ hũ thuốc. Hình ảnh đó, con người đó cứ hiện lên trong đầu. Một buổi chiều nọ, ở căn tin của trường, Khánh Linh đi cùng với hội bạn của cô bàn chuyện phiếm, lúc đó đám Thanh An và Trà My cũng ngồi đó.
Khánh Linh: Ê tụi bây anh Long mới tặng tao cái lắc tay nè, đẹp hong?
Cả đám: Chời đẹp quá vậy? Sướng nhất Linh rồi.
Khánh Linh: Mới chịch tao có 6 ngày mà tặng tao quà các thứ, còn đỡ hơn 1 số người mang tiếng là người yêu mà hỏng được tặng gì hết.
Thanh An (nói nhỏ): Tao đoán sắp có đánh nhau!
Uyên Thư: Chứ gì nữa mặt con Trà My như quả cà tím rồi kìa!
Trà My (đi tới hung dữ, nắm lấy tay Khánh Linh): Nè, cưng ăn nói cho đàng hoàng vào, cưng chẳng qua chỉ là mới vô, tính giật chức với chị hả?
Khánh Linh: Nói đúng quá chứ gì nữa! Chị nhìn lại chị đi khác gì con đĩ đâu? Chị nhắm chơi lại em không?
Trà My: Cưng biết sao cưng được ưu ái vậy không? Tại vì cưng còn trinh, chứ nhìn lại mình coi sau này cũng giống chị thôi à!
Thanh An (cười nhỏ): Nói đúng mà còn nói to.
Khánh Linh: Nhưng ai được hẳn 6 ngày liên tiếp như em hong? Hay là chị phải tới nói với ảnh, ảnh mới cho.
Uyên Thư (há hốc mồm): 6 ngày liên tiếp? Người gì khỏe dữ má! Có nổ quá hong vậy?
Thanh An: Bữa ai nói với tao Duy Long phải có ngày nghỉ mà?
Bạn cùng phòng B: Ai biết được chuyện gì mày ơi! Nhiều khi con Linh nói xạo đó.
Thanh An: Chứ tao thấy là hơi quá rồi đó!
Trà My (tức không nói được gì): Mày hay lắm, cứ chờ đó đi con đĩ! (Quay lưng bỏ đi với nhóm hội)
Văn Khoa (ngồi bàn kế bên, sau lưng Thanh An, nói nhỏ): An! Tối nay kiểm phòng đột xuất, giấu lọ thuốc đi.
… Thanh An nghe xong mặt hoang mang kinh khủng, cô không những muốn giấu lọ thuốc mà cô còn muốn trốn không gặp mặt Duy Long nữa. Duy Long đi tới bàn của Khánh Linh ngồi xuống hôn má, ôm eo, làm cho Thanh An cố tính nhìn thấy.
Thanh An (nghĩ thầm): Đừng có nhìn An ơi! Coi như mày không quen con người đó đi!
… Buổi tối, lại 1 lần họ đến phòng kiểm tra lần này An quyết định trốn trong phòng tắm nhưng cô cầm nhầm lọ thuốc mới vào nhà tắm giấu. Duy Long cùng đám bạn của anh tới phòng cô khám phòng, không thấy An đâu, An dặn bạn cùng phòng nếu Long có hỏi thì bảo là mình đi ra ngoài chưa về.
Duy Long (nhìn quanh phòng): An đâu?
Bạn cùng phòng B: Nó ra ngoài rồi chưa về!
Duy Long: Ra ngoài là đi đâu?
Bạn cùng phòng B: Thì nó bảo thế, tụi tao đâu biết đâu!
… Nhưng trong lúc nói, Duy Long nhìn 1 trong cô bạn cùng phòng cứ hướng mắt ra phòng tắm, Văn Khoa cũng đi vào phòng nhìn thấy lọ thuốc anh hoảng theo, anh thừa biết An trốn trong phòng tắm nhưng không nói. Duy Long đi tới bàn của An cầm lọ thuốc lên mặt bỗng căng thẳng lên. Lúc này trong phòng tắm An mới phát hiện mình cầm nhầm lọ thuốc mới nên run bần bật lên, tay chân hoảng loạn vơ trúng chai sữa tắm trên kệ rơi đất gây ra tiếng động mạnh. Ánh mắt Duy Long hướng mắt về nhà tắm.
Bạn cùng phòng B (nghiêm mặt nói với C): Con này, tao bảo mày mua thuốc diệt chuột để nhà tắm đi không chịu đâu!
Bạn cùng phòng C: Tao quên thôi mà, làm gì căng vậy!
Duy Long: Thôi phòng không có gì tao đi!
… Nhưng anh biết An trong phòng tắm rồi, anh nghiêm mặt kêu cô bạn dụ An mở cửa, sau đó kêu mọi người ra ngoài.
Bạn cùng phòng A: Ê! Tụi nó đi rồi ra đi! (Rồi lủi thủi ra ngoài)
… An tưởng họ đi thật nên mở của nhà tắm, lúc mở cửa An thấy Long, gương mặt hoảng hốt khiến An làm rớt lọ thuốc trên tay.
Duy Long: Sao cậu trốn trong này?
Thanh An: Tôi… tôi…
Duy Long (nghiêm mặt): Nói!
Thanh An: Tại sao tôi phải nói?
Duy Long: Cậu bắt học cái thói cãi ngang ở đâu ra vậy?
Thanh An: Được thôi, nếu cậu muốn biết chính là tôi không nhìn mặt cậu! Hiểu không hả?
Duy Long: Dù cậu cầm lọ mới hay lọ cũ thì tôi cũng biết cậu uống thuốc trầm cảm!
Thanh An: Vậy thì sao? Là do tôi bất cẩn thôi! Đi mà lo cô người yêu mới của cậu đi!
Duy Long: Tại sao?
Thanh An: Không phải cậu thích cô ta lắm à? Tặng vòng tay đồ đó!
Duy Long: Cậu đang ghen à?
Thanh An: Tôi là cái thá gì phải ghen? Nhưng làm ơn nếu không thích tôi thì nói, đừng tỏ ra tốt bụng làm gì, làm tôi ảo tưởng thật nữa.
Duy Long (hét to): TÔI CỐ Ý LÀM VẬY CHO CẬU GHEN ĐÓ, TRỜI ƠI! An ơi, là An không lẽ cậu cậu mù thật hay giả vờ mù vậy? Cậu có biết là tôi chờ cậu tức điên xông tới phòng tôi đánh tôi đó! Sao không đánh tôi, sao lại uống thuốc hả?
Thanh An (bịt tai lại, khóc to): Tôi không muốn tôi giống mẹ tôi đâu! Mẹ tôi trầm cảm không uống thuốc nên thắt cổ tử tử đó! Tôi không muốn, không muốn đâu!
Duy Long: An à! Nghe kỹ nè, từ nay về sau nếu khó chịu thì đánh anh! Anh không để ai đánh anh, nhưng chỉ cần em ngưng uống thuốc, anh chịu đau để em đánh! Được không? (Thanh An nghe xong ngơ ra 1 hồi rồi gật đầu) Đi ngủ sớm đi! (Mở cửa bước ra khỏi phòng)
Mọi người (ùa vào): Sao rồi?
Thanh An: Không sao hết, tao bảo tao đau bụng ngồi hơi lâu thôi! Tao đem đổ thuốc!
Bạn cùng phòng B: Chịu bỏ thuốc rồi à?
Thanh An: Ừ, tao hết bệnh rồi!
Để lại một bình luận