Phần 2
Mẹ ruột của tôi và tôi đứng đó trong vài phút, chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, dò xét nhau và không biết nói gì. Người hộ tống mẹ có cái nhìn lạnh lùng và hiểm ác về phía chúng tôi đến khi cả hai ngồi xuống, vẫn không thể nói lên điều gì.
Cuối cùng, tôi phá vỡ sự im lặng.
“Mẹ có khỏe không, mẹ? ”
Điều làm tôi buồn cười là từ thời điểm này tôi nhận ra bà ta đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi mà tôi đã gọi bà ta là “mẹ” từ khi tôi còn rất nhỏ.
Mẹ cau mày, có vẻ ngượng ngùng và đau khổ khi nghe tôi nói và trả lời:
“Mẹ cũng khỏe” Giọng nói của mẹ nghe có duyên lắm.
“Con trông giống ba con”
Tôi không biết nói gì. Chắc chắn, giống như tất cả trẻ em được nuôi, tôi đã tự hỏi theo thời gian, nhưng chỉ đơn giản là bỏ qua một bên khi tự hỏi những người tôi được thừa hưởng về tóc hoặc mũi của tôi. Cố hình dung, hình ảnh về người cha thực sự của tôi đã lụi tàn nhanh chóng ra khỏi tâm trí của tôi.
Mẹ nhìn tôi và sau đó là những giọt nước mắt trong mắt cô ấy chảy ra và mẹ nói:
“Donna đã chết, phải không? ”
“Dạ. Bà ấy… Mẹ đã chết khoảng sáu tháng trước đây”
“Mẹ đã biết điều đó. Bà ấy không bao giờ ngừng viết thư cho mẹ. Bà là một người phụ nữ tốt”
Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới với cái nhìn chăm chú khiến tôi loay hoay không thoải mái.
“Chắc chắn là bà ta nuôi dạy con tốt. Con vẫn đi học chứ? ”
Tôi gật đầu rồi nói:
“Dạ, thưa mẹ. Con sẽ học đại học Missisippi và đang làm luận án thạc sĩ”
Mẹ cười toe toét sau đó và tôi đã biết nhiều hơn về mẹ so với những hình ảnh chập chờn về mẹ mà tôi biết từ rất lâu.
“Chết tiệt thật. Nghĩ mà xem. Không ai trong gia đình học qua lớp 8 ngoại trừ mẹ và mẹ bỏ đi bụi khi mới 15 tuổi. Con trai của mẹ là một người tốt nghiệp đại học”
Trong giọng nói của mẹ có cả niềm tự hào và vui sướng, tôi cảm thấy vừa hài lòng vừa có chút khó chịu mà không biết tại sao.
“Dạ, à – từ giờ trở đi con sẽ gần bên mẹ. Con nghĩ có lẽ con sẽ ghé thăm mẹ và có lẽ chúng ta sẽ biết rõ về nhau hơn sau này”
Mặt mẹ có vẻ vui lên và mẹ nhìn xuống bàn rồi nói:
“Mẹ cho rằng, John ơi, tốt hơn là con hãy quên mẹ và hãy giữ lấy cuộc sống của con”
Tôi không mong đợi câu trả lời đó và không thể giấu sự tổn thương trong giọng nói của tôi khi đáp lại:
“Tại sao? ”
Mẹ ngẩng đầu lên và nhìn tôi giống như tôi là kẻ ngốc và mẹ khoác tay ra xung quanh.
“Này cậu bé, tôi đang ở tù. Tù chung thân! Con không cần phải có một người mẹ là tù nhân đeo quanh cổ, kéo con xuống. Con có bằng cấp giáo dục để sử dụng. Từ bỏ Missisippi và cuộc sống khốn kiếp, chết tiệt! ”
Giọng nói của mẹ tăng lên đến khi gần như la hét, làm cho những người bảo vệ nhìn chúng tôi, cau mày.
Tôi như bị sét đánh ngang tai, tôi tưởng là chúng tôi sẽ có cuộc tái hợp đầy nước mắt và hạnh phúc và mẹ có lẽ thực sự vui mừng khi gặp tôi. Một nữa tôi muốn đứng dậy và bỏ đi, nữa kia tôi muốn gì đó thêm.
“Mẹ, chúng ta chỉ còn lại có nhau. Mẹ và ba nuôi con đã mất và mẹ là người duy nhất trong gia đình mà con có. Thích hay không, mẹ vẫn mắc kẹt với con. Con nhớ là đã yêu mẹ và nhớ mẹ từ khi con còn rất nhỏ và giờ gặp lại mẹ, con biết là con sẽ không bao giờ ngừng yêu thương mẹ”
Miệng mẹ như lắp bắp gì đó, nhưng không có gì xảy ra. Nước mắt tuôn rơi trên mặt mẹ trong lúc mẹ co người lại. Cuối cùng, mẹ lắc đầu và nói, giọng mẹ vẫn rất to:
“Con nghĩ điều này có thể làm cho chúng ta tốt hơn sao? Có một tiếng gặp gỡ nhau mỗi tháng? ”
“Cô em, chúng ta phải trải qua một giờ trong đây với mấy con chó cái đang tức giận, phải không? ”
Cả hai mẹ con tôi quay sang nhìn một gã trai trẻ tóc vàng với hình xăm trên tay ở bàn kế bên với một người đàn bà lớn tuổi hơn nhiều đang ngồi đối diện. Bà ta nói với mẹ tôi:
“Ít nhất mày nên ngồi nói chuyện với gã đẹp trai thay vì vật nhau trên thảm để bú mấy con ô môi, Carlie! ”
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn bà – nhận ra nơi này như thế nào. Tôi biết bà ta nói gì và định mắng lại nếu như nó không kích hoạt một chút râm ran trong đáy quần tôi, làm cho con cặċ tôi ngọ nguậy.
Mẹ tôi trừng mắt nhìn người đàn bà kia trong khoảnh khắc. Ngay sau đó mẹ cười và liếc nhìn lại tôi, trả lời:
“Nó đẹp trai, phải không? ”
Mẹ quay lại và nụ cười tắt dần.
“Mẹ đã ở đây rất lâu rồi, John à. Mẹ không còn biết là một người mẹ nghĩa là như thế nào nữa”
Mẹ cúi xuống và tôi thấy ngực mẹ thật đồ sộ, căng cứng trong lớp vải kaki và dường như thòng xuống và tựa lên mặt bàn. Mẹ nhẹ nhàng đưa tay phải ra đặt lên trên đầu tôi.
“Nhưng mẹ không bao giờ ngừng yêu thương con… con trai”
Mẹ nói từ đó một cách vụng về như thể mẹ đã không nói nó trong suốt một thời gian rất lâu rồi.
Có những lý do mà dường như để làm tan băng, chúng tôi nói – hầu như tôi hỏi mẹ – về gia đình của chúng tôi, rất nhiều khi mẹ ngừng nói để lảng tránh khi cả hai chúng tôi cố gắng làm quen. Cuối cùng, bảo vệ thông báo các khách thăm là còn 5 phút nữa và chúng tôi lại im lặng. Lần đầu tiên cuộc gặp gỡ giữa hai mẹ con kết thúc. Cả hai đứng dậy nhìn nhau một cách không thoải mái.
“Um… chúng ta có được phép ôm nhau không? ”
Tôi hỏi, liếc nhìn xung quanh và thấy các tù nhân khác nhận được những cái ôm và nụ hôn từ vợ, chồng, cha mẹ và con cái.
Mẹ nhìn quanh và rồi nhún vai nói:
“Mẹ cho là vậy. Không giống như mẹ, không có nhiều khách thăm đã nhiều năm rồi”
Mẹ bước tới chỗ tôi, cả hai lúng túng và ngập ngừng, choàng tay nhau ôm – tay mẹ vòng quanh vổ tôi. Tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng trong người mẹ và sau đó với một cái thở nhanh, mẹ kéo tôi sát vào mẹ, ôm chặt tôi.
Tôi không chuẩn bị để cảm giác về mẹ như thế nào – ấm áp và nhiều thịt – cái áo kaki mỏng không giấu được sự thật rằng mẹ có cơ thể rất… nảy nở. Cơ thể tôi phản ứng theo bản năng khi tôi cảm thấy hơi thở nóng bỏng của mẹ vào cổ tôi và vú mẹ ép vào và bao bọc ngực tôi. Tôi cảm thấy cặċ tôi nảy giật và bắt đầu phồng lên. Vào lúc chúng tôi rời nhau, tôi cảm thấy mặt tôi nóng rực đầy bối rối. Trước sự ngạc nhiên của tôi, mặt mẹ cũng đỏ.
Khi chúng tôi bước ra, mẹ cười và lắc đầu:
“Wheeeow. Đã lâu lắm rồi mẹ mới ôm một người đàn ông! ”
Hai mẹ con tôi nhìn nhau cười và sau đó những người bảo vệ gọi tên các tù nhân để về phòng.
Mẹ tôi bắt đầu đi về hướng ra của tù nhân, nhưng quay đầu lại với nụ cười lớn trên khuôn mặt và nói:
“Mẹ không thể bác bỏ một điều rằng con rất giống ba con”
Mẹ nháy mắt rồi nói:
“Dám cá là con phải làm mấy cô gái cười vui và banh chân ra cho con giống như họ đã làm với ba con! ”
Mẹ và người đàn bà tóc vàng đều cười hô hố khi họ bước đi trong khi tôi đứng đó, mặt tôi nóng bừng và cặċ tôi gần như cương hết cỡ. Sau khi được ba mẹ nuôi dạy dỗ – những người rất đứng đắn và giáo điều, đột nhiên tôi nhận thấy mẹ là một người từ một thế giới hoàn toàn khác. Ba nói về mẹ như một người đàn bà dâm đãng, kết hợp với cách mẹ nói năng dễ dãi và phóng túng về tôi, cả những câu chửi thề và lời ám chỉ về tình dục khiến tôi nhận ra mẹ khác với bất cứ ai tôi từng gặp trước đây.
Hai chân run nhẹ, tôi hướng về phía ngõ ra, tâm trí tôi bị phân tán. Khi đến bãi đậu xe, tôi bị sốc và nước mắt tuôn trào và khi nhìn vào gương chiếu hậu, tôi ngạc nhiên hơn khi thấy nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt mình. Nó bất ngờ xảy ra với tôi và nhiều điều tôi được nghe nói là sự thật. Trong sự điên cuồng của năm ngoái, tôi đã từ từ làm cho quen với nỗi đau của sự cô đơn – không còn ai trong gia đình, nhưng giờ đã thay đổi tất cả. Mẹ tôi vẫn còn sống, thật sự bị ở tù, nhưng vẫn đang sống và chúng tôi muốn tạo sự kết nối.
Trên đường về trường, tôi tái hiện lại chuyến thăm của chúng tôi trong đầu tôi cả chục lần và đã bị sốc khi phát hiện ra một sự thật mới và đáng lo ngại hơn, tôi đã nổi hứng lên một chút – cặċ tôi cương lên một nữa bên trong quần jean của tôi. Tôi đã cố gắng để làm cho tương thích với những gì xảy ra. Đó có phải là cách giản dị mà mẹ và người phụ nữ đó đã nói chuyện hay là chính mẹ là như vậy. Cô ấy thật không giống như bất cứ ai tôi từng gặp… hoặc có thể nhớ tới. Lớn lên ở thị trấn nhỏ Illinois đã không chuẩn bị cho tôi điều đó – không phải đến khi học đại học. Sở thích gái gú của tôi là theo hướng trẻ tuổi, tóc vàng, kiểu thể thao, nhưng bây giờ tôi đã được đánh thức bởi những gì hoàn toàn trái ngược lại những điều đó. Tôi không biết phải thích thú hay là chán ghét với bản thân mình nữa.
Cuối cùng, nó không thành vấn đề. Ngày tựu trường bắt đầu và những nghiên cứu cũng như công việc của tôi là một phụ tá tốt nghiệp nuốt gần như tất cả thời gian của tôi. Chỉ vào cuối buổi tối tôi tìm cách để rơi vào giấc ngủ nhưng tôi lại nghĩ về mẹ và trong những giấc mơ của tôi đầy những hình ảnh hiếm hoi về mẹ – hầu như tái hiện cảnh dã ngoại thời thơ ấu và mẹ rượt đuổi tôi làm tôi cười khi mẹ cù và hôn tôi. Mặc dù bận rộn, tôi vẫn để ý xem lịch, hồi hộp chờ tới ngày khách thăm tù kế tiếp.
Khi ngày đó đến, tôi hầu như không thể chờ đợi, lái xe chạy nhanh tới nhà tù nữ và trải qua những giao thức an ninh rồi chờ đợi sốt ruột trước khi các nữ bảo vệ bắt đầu dẫn tù nhân vào. Tôi đứng dậy và quét mắt lên hàng người tù nhân để tìm kiếm mẹ tôi.
Mắt tôi mở to ra ngạc nhiên khi mẹ bước chậm rãi về phía tôi. Mẹ nhìn chăm chú vào tôi một cách thận trọng, hai mắt cụp xuống như thể sợ những gì tôi nói. Mắt nhìn xuống khi đi tới cái bàn, mẹ nói nhẹ nhàng:
“Hê, con trai”
“Mẹ… um, chào mẹ! ”
Tôi không thể rời mắt khỏi mẹ.
“Wow, mẹ ơi – mẹ trông tuyệt quá! ”
Đúng là như vậy. Mẹ vẫn là người phụ nữ mà tôi đã nói chuyện tháng trước, nhưng đã thay đổi nhiều. Mẹ đã cắt mái tóc của mình – nó thật sự ngắn – rất giống với kiểu của nữ diễn viên Audrey Hepburn và mẹ đã có một ít trang điểm – không có nhiều, nhưng một chút má hồng và son môi. Mẹ cũng làm gì đó với bộ đầm kaki xanh của tù nhân, thu nhỏ và làm cho nó vừa với vóc dáng để làm nổi bật vóc dáng nảy nở của mẹ. Không còn gài nút tới tận cổ, giờ nó mở ra nhiều hơn là lờ mờ thấy hai vú căng phồng tuyệt vời của mẹ. Vạt áo đầm được nâng cao hơn – giờ trông giống như một phụ nữ hiện đại hơn là một bộ đồ tù nhân. Nó chứng tỏ cho thấy là dù mẹ có thân hình đầy đặn, mẹ lại có đôi chân trông thật tuyệt.
Mẹ đỏ mặt theo kiểu cách vốn có, với ánh mắt cảm kích, mẹ nhìn tôi rụt rè.
“Aw, con không nên như thế, John”
Mẹ thì thầm nhẹ nhàng, giọng nói biểu hiện sự ngại ngùng.
Tôi đưa tay ra cầm lấy tay mẹ.
“Ô đúng, con làm vậy đó. Mẹ trông đẹp lắm! ”
Tôi siết chặt tay mẹ để nhấn mạnh, làm cho mẹ liếc lên nhìn tôi chằm chằm.
“Mẹ đẹp lắm, mẹ à! ”
Mẹ cười gượng gạo rồi có vẻ như sắp khóc. Mẹ di chuyển rồi ngồi đối diện với tôi và tôi cũng vậy, không rời tay mẹ.
“Đã lâu rồi mẹ không được nghe ai nói như vậy” Mẹ thì thầm.
“Cảm ơn con”
Mẹ kéo một tay tôi lên miệng mẹ và hôn nhẹ lên mấy ngón tay tôi. Nó làm tôi rùng mình và bất ngờ tôi nhận ra khúc gân tôi đang nổi lên trong quần jean.
Để lại một bình luận