Phần 15
Tôi đứng nhìn lên phiến đá cẩm thạch và tòa án cũ tại quảng trường của thị trấn. Nó trông mòn và lỗi thời, như chính thị trấn của nó. Giờ là đầu tháng 10, sức nóng vẫn tiếp tục nướng vùng phía nam Mississippi, không làm gì để cải thiện nó. Tôi quay lại và nhìn xung quanh thành phố nhỏ quê hương của cha tôi và giống như ông ta, nó đã không làm gì để gây ấn tượng với tôi. Tôi chuyển các tập tin dày tôi đang cầm từ tay này sang tay khác.
Bên kia đường từ trụ sở tòa án, một dãy hàng các tòa nhà cũ đã được đẩy lên cạnh nhau. Một tiệm bánh mì nhỏ và bên cạnh đó, một cửa hàng có một cửa sổ lớn với hàng chữ “BẦU LẠI GARRETT – CẢNH SÁT TRƯỞNG TIẾP TỤC LÀM NGHỊ SĨ” sơn màu đỏ, trắng và màu xanh da trời. Trong nhỏ, chữ vàng lá, nó để lộ ra đây là thuộc các văn phòng địa phương từ Andrew Garrett của Hạ viện Mỹ. Đây là lúc mà LM đã nói nó. “Thời gian để cuộn tất cả các viên bi”. Hít một hơi thật sâu, tôi băng qua đường và bước vào trong văn phòng của ông nội tôi.
Bên trong, tôi thấy một vài người bận rộn gọi điện thoại cho những người ủng hộ hoặc cùng soạn đồ đạc cho chiến dịch bầu cử. Với chỉ một tháng để làm trước cuộc bầu cử, không có thời gian để lãng phí và với tâm lý “quăng người đương nhiệm ra’ của năm nay, đã có một ý thức cấp bách trong bọn họ. Tôi phớt lờ những người vận động và tiếp cận một bàn gỗ gụ lớn, nơi một phụ nữ trẻ đáng yêu với bộ tóc dài màu vàng với vai trò trông coi toàn bộ hoạt động. Cô ta tưởng tôi cùng nhóm người có vẻ quen thuộc.
“Tôi có thể giúp gì cho bạn? ”
Cố gắng không để bối rối trong giọng nói, tôi trả lời:
“ Tôi muốn gặp dân biểu Garrett”
Mỉm cười tự mãn, cô ta đáp:
“Bạn có cuộc hẹn không? ”
“À, không”
Cô gái đẹp cười vẻ thông cảm và nói:
“Vậy tôi phải xin lỗi. Nghị sĩ là người rất bận rộn và bạn cần phải có một cuộc hẹn”
Với một không khí thô bạo, cô ta quay sang chiếc điện thoại. Cô ta dừng lại khi tôi nói:
“Ồ, tôi nghĩ ông ta sẽ gặp tôi. Nói với ông ta rằng cháu trai ông, John, muốn gặp ông”
Cô ta quay lại nhìn tôi ngạc nhiên.
“Cháu trai? Dân biểu Garrett không có cháu trai”
Tôi có thể nhìn thấy não cô ta làm việc điên cuồng sau đôi mắt xanh lấp lánh đó. Cô ta lướt qua lý lịch của ông nội tôi – giống như tôi đã học được trong những ngày gần đây. Andrew Garrett – 68 tuổi. Tái hôn ở tuổi 57, sau cái chết của người vợ đầu tiên của ông, Edith đã qua đời vì bệnh ung thư năm năm sau cái chết bất ngờ của con trai ông, Lee Dean. Với người vợ mới của ông, ông đã có hai con, lứa tuổi chín và sáu. Tôi thực sự đã có một người chú và một cháu gái.
“Chắc chắn ông ấy có” Tôi trả lời.
“John – Con trai của Lee Dean tôi lấy tên Henderson chứ không phải Garrett. Tôi thà bị thiêu cháy trong địa ngục hơn là sử dụng tên đó. Hãy đi nói với ông ấy tôi đang ở đây”
Cô nhân viên tiếp tân bây giờ cũng thấy bối rối và lỉnh đi từ bàn của mình như thể sợ tôi có thể làm điều gì đó điên rồ và lẩm bẩm.
“Hãy đợi ở đây”
Cô ta đứng dậy và vội vã ra khỏi phòng, đi sâu hơn vào trong tòa nhà.
Tôi chờ đợi, giết thời gian bằng cách nghiên cứu môi trường xung quanh tôi. Rất nhiều hình ảnh trang trí các bức tường – tất cả đều kết nối với Andrew Garrett. Hình ảnh của ông nội tôi trong ngày cảnh sát trưởng của ông, một bức ảnh lớn, người đàn ông mạnh mẽ, hình ảnh của ông là đại biểu quốc hội hay trên các chiến dịch tranh cử, hình ảnh của ông và các chính trị gia khác, thậm chí ông ta với một cặp vợ chồng của Chủ tịch. Đôi mắt của tôi cuối cùng cũng đến phần còn lại trên một bức ảnh của ông với cha tôi và bà nội tôi.
Tôi muốn bỏ qua một vài hình ảnh của Lee Dean trong khi làm nghiên cứu, nhưng chúng đã nổi hạt và mờ. Ở đây tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rằng mẹ tôi đã đúng. Tôi nhìn giống ba tôi, mặc dù nơi ông ta mập hơn khi ở tuổi của tôi, còn tôi lại hơi rắn chắc. Có một điều mà chúng tôi dường như có khác biệt là ở đôi mắt – mắt tôi màu xanh giống như mẹ còn mắt của ông ta màu tối, ánh mắt đầy vẻ đe dọa. Tôi dừng lại ở những hình bà nội tôi – những thứ tôi chưa từng thấy trước đây. Ba tôi và tôi giống bà – cùng giống nhau ở mũi và cằm và cùng tóc màu cát vàng. Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng nụ cười của bà trong bức ảnh gia đình bị ép buộc, nụ cười gần như đau đớn. Lần đầu tiên, tôi hiểu rằng cuộc sống của bà là như thế nào. Tôi lắc đầu và tự hỏi còn những đau khổ nào khác mà tổ tiên tôi đã gây ra.
“Nghị sĩ sẽ gặp bạn ngay bây giờ”
Nhân viên lễ tân tóc vàng đã trở lại, đứng ở một khoảng cách an toàn. Cô ta ra hiệu về phía cửa. Tôi theo cô xuống một hành lang dài hẹp cho đến khi cô dừng lại trước một cánh cửa và chỉ tay ra hiệu. Cô ta nhìn tôi vẻ kỳ lạ khi tôi đi qua và sau đó tôi quên mất cô ấy khi tôi gặp ông nội của tôi lần đầu tiên.
Andrew Garrett xuất hiện trông già đi đáng kể so với những hình ảnh trên tường. Có lẽ ông tráng kiện và có tâm hồn trong hầu hết quãng đời mình, nhưng bây giờ sự chết chóc dường như được bắt tay với anh ta do một sự trả thù. Tóc ông ta mỏng và màu xám, ông là một người đàn ông to lớn, nhưng đã bị thu hẹp đáng kể và bây giờ dường như gần như bơi dưới một chiếc áo sơ mi ủi phẳng, cà vạt buộc treo bừa bãi quanh cổ. Khuôn mặt của ông có những nếp nhăn. Ông nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt của ba tôi trong một phút dài.
Cuối cùng, ông ta thở dài và nói:
“Vậy mày là thằng nhóc của con điếm, hở? ”
“Rất vui được gặp ông, ông nội”
Ông ta gần như nhổ vào tôi khi ông ngồi ở ghế sau cái bàn làm việc lớn và nói:
“Mày không phải là gia đình của tao, nhóc. Mày là thứ rác rưởi chạy xuống chân con đĩ mẹ mày”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên và tôi giận dữ trả lời:
“Hãy nhìn tôi cho tốt hơn, ông già. Tôi chẳng tự hào gì, nhưng dù sao LeeDean cũng là ba tôi”
Ông ta định nhổ lại trả miếng, nhưng mắt ông chăm chú nhìn vào mặt tôi, không nói lời nào như thừa nhận tôi đã nói sự thật. Ông thò tay vô túi lấy cái khăn tay và khạc vô nó. Cuối cùng ông ta nhìn tôi và nói:
“Mày muốn cái quái gì đây, thằng nhóc? ”
“Tôi muốn mẹ tôi được tha bổng trong tháng này”
Ông ta buông ra một tiếng cười khàn khàn và đập bàn.
“Xuống địa ngục đi. Chỉ có một cách là mẹ mày rời nhà tù trong cái hộp để được đổ tại nghĩa địa của người ăn xin”
“Ông đã lấy mất 20 năm của mẹ tôi – những năm mà bà ta không đáng để mất. Hoặc ông để cho mẹ tôi đi hoặc tôi sẽ hủy hoại ông” Tôi ném tập tài liệu mang theo lên bàn.
Garrett nhìn tập tài liệu như thể tôi đi ỉa xối trên khắp mặt bàn. Thận trọng, ông mở tập tin lên và bắt đầu lướt qua, khuôn mặt ông tối sầm khi ông nhìn nội dung của nó. Ông dừng lại trên một số các hình ảnh kỹ hơn trong khi tôi nhìn thấy một tia xấu hổ hay tình người trong mắt ông, thứ mà tôi chưa bao giờ thấy ở vẻ mặt bề ngoài. Cuối cùng, ông đóng tập tin và cho biết:
“Mẹ mày sẽ không được tái thẩm và nếu mày làm thế, tao đảm bảo nó sẽ mất nhiều năm và nó vẫn sẽ có tội. Bên cạnh đó, hầu hết đống cứt này là không thể chấp nhận được. ”
Tôi gật đầu và nói:
“Tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về phiên tòa tái thẩm. Tôi nói tôi muốn tiêu diệt ông. Ông đang vận động cho cuộc tái cử và nếu bên ông thắng lớn, ông có thể là một chủ tịch lớn của một số ủy ban cứt đái. Tôi đưa cái này cho các phương tiện truyền thông và họ đọc tất cả về các “pháp luật và trật tự” nổi tiếng của cảnh sát trưởng – nghị sĩ và làm thế nào ông ta đã giấu vô lỗ đít của mình vụ đàn bà bị hành hung bởi con trai ông ta và tên của ông sẽ bị vùi xuống bùn… ở đây và ở Washington. Đó là trước khi họ bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng những hành động phi pháp của ông trong văn phòng… sau đó và bây giờ”
Ông tôi liếm môi và sau đó trả lời.
“Nhóc, mày không biết cách làm việc ở đây. Tao nắm hết mọi thứ ở đây”
“Không, ông đe dọa và tống tiền họ và bất cứ điều gì gây ra đó là cách nó luôn được thực hiện, nhưng đây là thế kỷ XXI – Thời đại thông tin. Ông có thể kiểm soát tất cả các cán bộ pháp luật mà ông muốn và các tòa án địa phương, các ban ân xá và đại loại thế, nhưng điều này nếu thông tin đi ra ngoài để các phương tiện truyền thông và internet, ông thực sự sẽ bị chơi… tốt nhất bị gió cuốn đi thành một cựu cảnh sát trưởng và cựu nghị sĩ không có quyền lực và toàn bộ rất nhiều kẻ thù sẽ tìm kiếm ông để đòi nợ”
Tôi đã vẽ ra viễn cảnh khắc nghiệt, tàn bạo, khó có thể thở.
Chúng tôi đã có một cuộc thi nhìn chằm chằm trong hơn một phút trước khi ông ta ngả người trên ghế của mình và nói:
“Có lẽ tao chỉ cần xóa sổ mày và con điếm mẹ của mày để làm cân bằng lại mọi thứ”
Tôi cười và nói:
“Ông có thể làm điều đó, nhưng sau đó các bản sao của tập tin này sẽ đi ra ngoài. Để các đài truyền hình ở đây ở Mississippi và ở Washington, Washington Post và L. M bước vào với những tài liệu phù hợp để chơi với ông”
Mắt ông ta mở to khi nghe tôi đề cập đến tên giáo sư luật.
“Mày đang lừa gạt – ông ta không thể tham gia”
“Có đấy, ông ấy nói ông sẽ không tin tôi. Ông ấy nói cho ông biết ông ấy hy vọng sẽ có một lệnh của tòa án liên bang hoặc hai cho ông để lau đít của ông một lần nữa. Ông ấy nói cho ông biết đây không phải là ngày xưa nữa. ”
Khuôn mặt ông tái đi một chút và sau đó, ông nói:
“Mày vẫn lừa gạt. Đây không phải là một bộ phim chết tiệt. ”
Tôi cúi xuống, để tay lên bàn và nói:
“Đó là chính xác giống như một bộ phim chết tiệt. Ông làm cho mẹ tôi ân xá trước khi kết thúc tháng hoặc tôi sẽ mang ông xuống. Nếu ông chơi trò với tôi, ông nội, ông tốt hơn nên bôi sẵn Vaseline bởi vì kẻ thù của ông sẽ xin được xếp hàng để thông đít ông”
Một lần nữa, có một sự im lặng kéo dài và tôi nghi ngờ ông đang chuẩn bị nói với tôi tự đụ mày đi, nhưng cuối cùng ông nói trong một giọng nói êm hơn nhiều so với trước đây.
“Con điếm đó đã giết ba của mày, nhóc – điều đó không có vấn đề gì với mày sao? ”
Tôi đã không mất một giây để trả lời:
“Bà ấy đã đặt xuống một con chó dại chết tiệt. Tôi xấu hổ rằng tôi đến từ dòng máu của ông ấy và của ông. Ông đã hành hạ mẹ tôi và đang làm trong suốt một thời gian dài rồi. Bà ấy đã phải trả giá một nửa cuộc sống của mình để làm điều đúng. Thế là xong. Hãy cho bà ấy đi”
Khuôn mặt ông nhợt nhạt, sau đó chuyển sang màu đỏ khi nghe tôi nói. Dần dần, nó nhạt lại lần nữa khi ông mò mẫm trên bàn làm việc lấy một gói thuốc lá và bật lửa. Bật lên, ông hút những gì tôi hy vọng là khói ung thư và sau đó ông ấy thở hắt ra, nói:
“Chính xác những gì mày muốn là gì? ”
Tôi mỉm cười và nói:
“Hai tuần nữa kể từ giờ, bà ta có đề nghị ân xá và ông phải chắc chắn sự tha bổng của bà ta được cấp chứng nhận. Ông hãy để bà ta yên. Ông hãy để cho cả hai chúng tôi được yên. Không có sự trả đũa chống lại bà ta, tôi hay bất cứ ai mà ông nghĩ rằng đã giúp chúng tôi. Bất cứ điều gì xảy ra với bà ấy hoặc tôi và như vậy thế giới của ông sẽ kết thúc. Sau khi bà ta hoàn toàn được tự do, chúng tôi không biết ông và ông không biết chúng tôi. Chúng tôi đã hoàn tất. Ồ, và chỉ để ông biết, ông không nhận được phiếu bầu của tôi”
Khói cuộn tròn quanh đầu, bao quanh khuôn mặt của ông già. Tôi chỉ có thể nhìn thấy ông ấy gật đầu và sau đó nói:
“Cút đi, thằng nhóc”
Ông từ từ quay ghế lại đối mặt với bức tường. Ông không nói thêm một lời nào khác và tôi bỏ đi. Tôi không hề thấy có sự hối tiếc nào của tên chó đẻ ấy.
Để lại một bình luận