Chiều ngày đó Vũ nhận được quyển truyện được Ngọc lén lút trao cho, Vũ mừng rỡ vô cùng, linh tính của nó báo cho nó biết là trong quyển truyện này sẽ có lời hồi âm của Ngọc. Và Vũ đoán không lầm khi chạy vội về nhà, mở gấp quyển truyện ra và lục lọi tìm cái gì mà Vũ muốn tìm. Vũ đã được toại nguyện khi cầm lá thư của Ngọc ở trên tay, được đọc từng lời văn tâm sự của Ngọc, được ngắm những dòng chữ xinh xinh màu mực tím nắn nót trên trang giấy tập trắng tinh.
“Vũ thân, đã từ lâu Ngọc muốn nói hết bao tâm sự của Ngọc cho Vũ biết nhưng chưa được cái cơ may nào thuận tiện, nay sẵn dịp hồi âm này Ngọc muốn tiết lộ vài điều thoát ra từ đáy lòng của Ngọc cho Vũ hiểu. Thật ra thì Ngọc đã để ý Vũ từ lâu rồi, từ cái ngày mà Vũ từ thành phố dọn về đây ở. Khác với những đứa con trai cùng trang lứa, tư cách và lời nói của Vũ chững chạc hơn nhiều (tuy thỉnh thoảng cũng còn ham chơi), thật làm cho Ngọc nhiều đêm suy nghĩ nung nao, có lúc Ngọc hay nhìn trước gương để tự hỏi mình về cuộc sống mai sau và nghĩ về cảm giác của Ngọc đối với Vũ, nhưng cũng không lấp nỗi sự trống vắng trong lòng Ngọc, lại càng nhớ Vũ nhiều hơn. Kể từ nay Ngọc không muốn mình là chị của Vũ nữa, Ngọc chỉ muốn ngang hàng với Vũ, được làm người bạn để tâm sự cùng Vũ, kể cả vui lẫn buồn. Vũ hiểu Ngọc muốn nói điều gì rồi phải không, Ngọc biết Vũ thông minh lắm, khác hẳn với đám con trai ở xóm này, nên Ngọc cũng không cần nói thêm nữa. Ký tên – Ngọc. Tái bút: Về cái chuyện đi ăn chè thì gặp mặt hãy nói!”
Vũ cầm lá thư mà mồ hôi rịn ra ướt cả lưng. Thật không ngờ niềm vui bất ngờ đến như cùng tận! Vũ đã hiểu rồi… đây là một sự khéo léo chấp nhận của Ngọc. Thì ra Ngọc đã để ý yêu Vũ từ lâu, Vũ thật xao xuyến quá, cái vui sướng của thằng con trai vừa mới lớn thật không thể nào nói hết trong một vài câu nói được khi lần đầu tiên trong đời có một người con gái ngỏ lời thắm thiết. Thế là đêm đó Vũ nằm trên giường đọc lại lá thư của Ngọc gần cả trăm lần, đến khi thuộc làu thì Vũ mới chịu tắt đèn đi ngủ…
Thời gian trôi qua như tên bắn, thấm thoát thì Vũ đã chính thức quen với Ngọc được hai tháng. Cuộc tình họ thật hồn nhiên, đơn sơ như một tờ giấy trắng không hoen ố một vết lằn nào. Rồi vào những đêm trăng sáng gió mát họ lại hẹn hò lén lút bên nhau dưới những tán cây chùm ruột đã dẫn tới những cái hôn vụng trộm. Khi trở về, nằm gác tay lên trán vẫn thao thức mãi cho tới tiếng gà gáy gọi bình minh thức dậy. Và tới một ngày kia, một ngày trăng thật sáng của đêm Trung Thu năm đó, dưới gốc cây dừa cách nhà Vũ một mẫu ruộng, Ngọc đã chính thức viết lên tờ giấy trắng ấy hai chữ trinh nguyên trao cho Vũ…
– Đêm nay trăng thiệt sáng hả Ngọc…
– Ừ, trăng Trung Thu thiệt khác hơn bao giờ, sáng quá, tròn và bự quá…
– Hai đứa mình đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ…
– Đã hai tháng rồi Vũ, lẹ quá hén.
– Ừ, lẹ thật nhưng sao Vũ cứ thấy càng ngày càng yêu Ngọc nhiều hơn mà không hề thuyên giảm.
– Ừ, Ngọc cũng vậy đó, cứ mỗi lần ôm Vũ trong tay như lúc này vậy, Ngọc chỉ muốn thời gian ngừng trôi mãi, trời sẽ không bao giờ sáng để chúng ta luôn ở bên nhau.
– Sao Ngọc tốt với Vũ quá vậy, Vũ thấy Vũ đâu có cái gì đâu để cho Ngọc thương.
– Vũ nói sao vậy, Ngọc thấy Vũ thông minh, hiền và… đẹp trai nữa.
– Thiệt hả, Vũ cũng thấy Ngọc dễ thương lắm, nhất là khi Ngọc cười lộ hai má lúm đồng tiền, làm Vũ cứ muốn… muốn hôn Ngọc hoài hà!
Vũ nói xong thì ôm Ngọc vào trong cánh tay, đặt lên môi nàng một nụ hôn đắm đuối. Ngọc cũng kéo ghì Vũ xuống đè sấp nàng lên đám lá dừa mà người ta vừa mới cắt xuống hồi chiều hôm qua.
– Ngọc à… – Vũ thì thào bên tai… – sao Vũ thương Ngọc quá hà!
Ngọc ỡm ờ trong miệng không định trả lời vì lúc này Ngọc chỉ thấy toàn thân rạo rực dưới sức mạnh cánh tay và nụ hôn cháy bỏng của Vũ đang miết vào đôi mộng của nàng. Ngọc đã tự hỏi biết bao lần đã tự cưỡng chế lại bản thân không hiến thân cho Vũ, nhưng lần này… lần này sao khác hẳn. Chắc nàng đành khuất phục thôi: Khi con tim của nàng đã ngự trị trên khối óc, tiếng hơi thở, mùi da thịt của con trai ngay ngáy cứ quyện vào trong mũi nàng, cứ thôi thúc nàng hãy chấp nhận, hãy chấp nhận đi dẫu sao này bị bà con lối xóm xỉ vả…
Vũ lại thì thào bên tai Ngọc, hơi thở của Vũ làm cho Ngọc nổi gai ốc cùng mình:
– Cho Vũ nghe Ngọc… Cho Vũ đi, Vũ thương Ngọc quá hà!
Trong thoáng chốc đó Ngọc không biết trả lời sao, nhưng nàng biết đứa con trai đang nằm trên mình nàng chính là người mà nàng yêu nhất. Ngọc nguyện làm bất cứ chuyện gì cho Vũ được hạnh phúc cũng chính như nàng hưởng được cái hạnh phúc đó vậy!
Ngọc khẻ gật đầu đủ để cho Vũ hiểu được là nàng đã tự nguyện…
Vũ từ từ cởi từng chiếc cúc áo trên người của Ngọc ra. Bộ ngực nảy nở mịn màng đổ sồ ra ở trước mặt Vũ, dưới ánh trăng vàng thấp thoáng Vũ có thể thấy được sự căng tròn vung cao của chúng. Khi chiếc cúc cuối cùng được bức tung một cách vội vã thì đã thấy Vũ vục mặt vào giữa ngực nàng hít thở mùi da thịt còn trinh nguyên tươi mát. Ngọc chợt thấy toàn thân dấy động. Nàng chỉ biết ưỡn mình cong theo đầu môi và chót lưỡi ướt đẫm của Vũ. Vũ còn tham lam vừa hôn lên ngực vừa luồn bàn tay vọc vạch khắp hang cùng ngõ hẻm của Ngọc làm cho hai chân Ngọc càng lúc càng dang xa…
Đôi môi Vũ hôn lên cái núm vú xinh xinh rồi thì ngậm nó vào mút nhè nhẹ rồi nhanh mạnh dần. Bú chùn chụt tham lam như đứa trẻ lâu ngày thèm sữa mẹ…
Ngọc ưỡn người đón nhận cái nhột nhạt không làm nàng thấy khó chịu trái lại còn tỏa lan khắp cơ thể…
Vũ bắt đầu hôn xuống vùng bụng khiến Ngọc thót ruột lại…
Ngọc ôm chặt đầu Vũ kéo trở lại. Ngọc muốn cho đi nhưng lại nuối tiếc muốn bảo vệ cái quý nhất của đời con gái. Nhưng bàn tay tham lam của Vũ đã nhẹ kéo quần nàng xuống và cũng lúc đó không hiểu tại sao Ngọc lại hơi nhấc mông lên cho Vũ kéo tuột quần nàng xuống đầu gối và rồi cởi hẳn quần nàng ra…
Vũ ngây người ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Ngọc dưới ánh trăng và chị Hằng Nga như đồng tình chiếu sáng hơn lên soi rõ tấm thân ngà ngọc…
Vũ vuốt nhẹ cặp đùi thon dài và ngập ngừng dừng lại ở ngọn đồi phủ lớp cỏ đen mượt, hơi ẩm của những giọt sương còn đọng. Cảm giác trơn tru mịn màng làm Vũ thấy khó chịu hơn…
Thế là Vũ cúi đầu hôn một cách trân trọng lên gò vệ nữ một lần nữa và trở xuống liếm nhẹ lên hai cánh cửa còn khép kín của động đào nguyên như muốn gõ cửa xin vào thì Ngọc bật ngồi dậy trong một chút lý trí còn sót lại nàng nhẹ kêu khẽ:
– Đừng Vũ ơi… Ngọc sợ…
Vũ ôm Ngọc vào lòng hôn say đắm lên đôi môi chín mọng, bàn tay không ngừng vuốt ve bộ ngực thanh tân săn chắc tràn đầy nhựa sống, trong giây lát Vũ nhẹ nhàng đẩy Ngọc nằm xuống… Vũ nằm song song ngược chiều kéo hai đùi Ngọc dang ra háo hức trở lại khám phá động đào… lưỡi Vũ như con rắn trơn ướt tìm thấy hang cửa mình len lỏi xuyên qua đám cỏ chui vào âm đạo uốn éo quét ngang quét dọc…
Ngọc thấy cái sướng dồn dập như ngọn sóng rào rào đẩy từng đợt đê mê khắp cơ thể, mọi thứ trong mình cùng một lúc trào ra hết… Ngọc dúi đầu vào giữa háng Vũ như muốn tránh né… hai tay quều quào ôm đùi Vũ như muốn bấu víu vào cái phao để khỏi bị chết đuối trong biển khoái lạc… nàng trân người thốt tiếng rên rỉ:
– Ahhh… Ahhh… Vũ ơi… Ô… ôô… Vũ…
Lấy đầu ra hít một hơi dài vì nãy giờ bị nước suối tiên rỉ ra làm ngộp thở, Vũ hấp tấp cởi quần mình cho cái vật truyền giống cương cứng thoát khỏi sự gò bó…
Ngọc mở to hai mắt trân trối như đang bị thôi miên nhìn cơ quan sinh dục của thằng con trai ở độ tuổi sung mãn sừng sững bật tung ra như cái lò – xo gật gù lắc lư…
Vũ vục đầu trở lại giữa hai đùi Ngọc tiếp tục công phá thành trì con gái, hạ thể Vũ ép tới trong sự vô thức thèm muốn sự va chạm xác thịt, Ngọc há miệng đón nhận trái còng to thập thò chui vô thụt ra dưới sự điều khiển của đôi mông Vũ…
Mùi vị mằn mặn cảm giác ấm áp trong cái cứng ngắc gân guốc còn có sự mềm mại của da thịt làm Ngọc mê muội bất chấp tất cả nồng nhiệt đón tiếp, bú mút cuồng nhiệt như đang ăn cà – rem… nóng. Điều kỳ lạ ở chỗ cây cà – rem này không tan chảy nhỏ đi mà lại to hơn, cứng hơn, hình như dài thêm hơn trong khi nước vẫn ri rỉ ra hòa lẫn nước miếng thơm tho của nàng…
Trước khi cho cái bộ phận nối liền cơ thể nam nữ vào Vũ nhìn sâu trong mắt Ngọc khẽ hỏi:
– Ngọc có hối hận khi cho Vũ… không?
Hàng lông mi dài cong vút từ từ khép lại Ngọc nhắm mắt trong tiếng thở dồn dập hồi hộp khẽ lắc đầu. Vũ và Ngọc cùng một lúc rên lên:
– Ahhhh…
Khi lớp da bọc đầu đời trai tân bị kéo trật hẳn xuống và bức màn che chắn đời con gái bị đâm thủng. Nóng rát quá, cả hai lịm người nằm im trong nỗi đau đớn thoáng qua của cơn đau tình ái, cũng là cái giá phải trả cho sự hoan lạc đầu đời… mười đầu móng tay Ngọc bấu chặt lưng Vũ rướm máu nới lỏng dần khi sự đau đớn dần biến mất nhường chỗ cho cái sướng tăng nhanh theo đà nhấp nhổm nhịp nhàng của Vũ ra vô trong cơ thể trơn ướt của Ngọc.
Cả hai người song tấu khúc nhạc giao… hợp, tiếng rên rỉ ngân vang hòa tiếng sột soạt của đám lá dừa bên dưới to dần và không gian như ngừng lại khi Vũ và Ngọc đồng lúc gồng người rùng mình xuất tinh… chấm dứt bản hợp xướng, họ vẫn giữ nguyên nhịp cầu nhỏ nối liền nam nữ ôm chặt lấy nhau mà linh hồn và thể xác cả hai như hòa nhập lại thành một thể “Một lần nữa” rồi lại lần nữa…
Vũ và Ngọc lại đi vào đời nhau cho tới khi cơ thể mệt nhoài khoái lạc, nhục cảm đầy ắp không còn có thể chứa thêm được nữa thì mới chịu về. Vũ dìu Ngọc đi trong ánh trăng sáng vằng vặc, lúc này mặt trăng như có vẻ tròn hơn cũng đang mỉm cười đồng tình chia sẻ tình yêu trọn vẹn của họ…
Và cũng kể từ đêm đó Vũ và Ngọc hân hoan háo hức chìm đắm ngụp lặn trong biển tình, trong làn sóng ái ân cho đến một ngày khi Vũ vừa bước vào cửa thì Ngọc đã ôm chầm lấy, bật khóc nức nở trước ánh mắt kinh ngạc của thằng Hòa và thằng Thuận. Ngọc nghẹn ngào cho biết gia đình nàng sẽ dọn ra Huế vì đơn vị ba nàng phải di chuyển tới đó và Ngọc phải theo bà, sẽ xa Vũ. Vũ lặng người đi, trời đất như quay cuồng, cõi lòng tan nát, tuy hai mắt khép lại nhưng không cản được những giọt lệ lưng tròng tràn lan xuống đôi má non. Vũ không thấy gì ngoài một màu đen tối, tai Vũ ù đi chỉ còn nghe được loáng thoáng tiếng Ngọc khóc bên vai, nước mắt làm ướt cả áo.
Tối hôm đó Vũ và Ngọc trắng đêm không ngủ ngồi trên băng ghế gỗ trước sân, hai người ôm siết lấy nhau như sợ giờ chia ly thình lình đến bứt lìa họ. Trời đất cũng xót xa cho mối tình của họ, mặt trăng dường như xấu hổ đã không giúp được gì dấu mình sau vầng mây, tiếng dế kêu rỉ rả phụ họa với tiếng ếch nhái tạo thành một giai điệu sầu thảm bi ai than khóc cho đóa hoa tình yêu sớm nở tối tàn của đôi trẻ.
Nghìn trùng xa cách thư đi thư lại một tuần có khi 4 – 5 lá Vũ và Ngọc gửi cho nhau những nhớ thương được viết bằng mực hòa với nước mắt. Được gần một năm thì tạo hóa lại trớ trêu, biến cố Mậu Thân đã xảy ra, thư từ bị đứt đoạn rồi Vũ bặt tin của Ngọc, hỏi thăm mãi thì mới biết nhà Ngọc bị trúng pháo kích nhưng không biết rõ có ai còn sống hay không…
Ngọc ơi, em còn sống hay đã mãi mãi lìa bỏ Vũ trong nỗi khắc khoải đợi chờ.
— Hết —
Để lại một bình luận