Phần 21
Đứng ở một nơi bí mật trên độ cao có thể quan sát tổng thể, ông Nam đã chứng kiến toàn bộ cảnh trả thù tàn độc của Tùng.
Vậy là mối hiểm họa lớn nhất luôn canh cánh trong lòng đã bị loại bỏ, khuôn mặt già nua nở nụ cười thâm độc.
Ngồi ở văn phòng, máy điều hòa êm ái tỏa ra làn hơi mát lạnh nhưng trán Lan vẫn thấm đẫm mồ hôi, nàng liên tục nhìn vào điện thoại và sự lo lắng ngày một dâng lên khi chấm sáng trên bản đồ đã dừng lại ở một khúc quanh.
Càng bấn loạn hơn khi không thể gọi cho Trí, Lan refresh màn hình liên tục nhưng không thấy chấm sáng di chuyển, và lần cuối cùng làm động tác này, điểm sáng rời hẳn con đường trên bản đồ.
Lan zoom lớn màn hình và ngã quỵ khi nhận ra bên dưới con đường là vực thẳm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trí đã gặp nạn.
Ý nghĩ đó gào thét trong đầu như xé nát trái tim Lan.
Nàng bắt xe đi ngay khi giờ tan tầm vừa điểm, chỉ kịp dặn dò với nhân viên cấp dưới công việc vài ngày tới rồi tức tốc lên đường.
Chiếc taxi vừa rời khỏi thành phố lao đi như một viên đạn bắn khỏi nòng, đưa người con gái đáng thương đến lưng chừng đèo, nơi mà lúc chiều vừa diễn ra một cuộc mưu sát.
Hai người bạn thân thiết thời còn học đại học cũng đã kịp đến theo địa điểm Lan chia sẻ trên bản đồ.
Mọi người xúm lại rọi đèn dắt nhau tách những bụi rậm men theo triền dốc đi xuống vực sâu bên dưới.
Một người trong số đó gọi to khi thấy chiếc Camry đen nằm gác đầu vắt vẻo trên một thân cây đại thụ.
Chiếc xe bị hư hại rất nặng nhưng may là không bốc cháy.
Lan được mọi người giúp sức cạy cánh cửa nhìn vào trong.
Nàng bắt gặp chiếc camera hành trình gắn trên kính hậu và nhanh tay gỡ lấy.
Chiếc máy đã méo mó không còn sử dụng được nữa nhưng thẻ nhớ thì vẫn còn nguyên.
Tay Lan run run tháo thẻ gắn qua điện thoại.
Những hình ảnh cuối cùng được ghi lại bắt đầu phát trên chiếc điện thoại nhỏ trong lòng bàn tay.
Chiếc Camry đen đang ôm cua lên đỉnh đèo bị chặn đường bởi một toán thanh niên.
Trí mở cửa bước ra xem là chuyện gì thì bất ngờ bị nhóm người đó tấn công tới tấp.
Một kẻ đứng từ xa đạo diễn toàn bộ tấn bi kịch này chính là Tùng, gương mặt khốn kiếp ấy không thể nào nhầm lẫn với ai khác.
Cả người Lan run lên uất hận, và càng đau lòng hơn khi thấy họ kéo lê Trí trên đường rồi ném xuống vực sâu.
Lan ôm mặt khóc nấc lên, lòng đau nhói như ai cắt từng đoạn ruột.
Nàng cố dằn cơn xúc động để cùng mọi người tìm kiếm rộng hơn quanh khu vực Trí bị ném xuống nhưng không thấy người đâu cả, chỉ có vết máu đã khô và dăm mảnh quần áo bị cây cào rách.
Phía trên, ánh sáng chói lóa và loa thông báo vang lên inh ỏi, cảnh sát đã đến cùng xe cứu hộ.
Mọi người được yêu cầu trở lên dốc đèo và giữ nguyên hiện trường.
Lan giấu nhanh chiếc camera hành trình và thẻ nhớ để không bị cảnh sát bắt gặp.
Rồi họ sẽ tìm ra Tùng là thủ phạm nhưng Lan không muốn điều đó đến quá sớm trong lúc này, như thế mọi việc sẽ tồi tệ hơn rất nhiều.
– Các người làm gì dưới đó, đây là việc của cảnh sát, đề nghị mọi người rời khỏi hiện trường.
– Thưa các vị – Lan đến trước mặt cảnh sát trưởng với đôi mắt đỏ hoe còn vương những giọt nước mắt – Người bị nạn là chồng tôi.
– À, xin lỗi thưa bà. Nhưng chúng tôi buộc phải giữ nguyên hiện trường để điều tra.
– Tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh, chỉ khẩn cầu các anh một việc thôi. Xin hãy giữ kín mọi thông liên quan đến vụ tai nạn, vì nếu chuyện này lộ ra ngoài, tôi không thể nào ngăn nỗi làn sóng tháo chạy của đội ngũ nhân sự mới thành lập và cái kết là sự phá sản khi cơ nghiệp của chồng chỉ mới định hình.
– Đây là một đề xuất chính đáng, tôi sẽ trình bày với cấp trên. Mong bà yên tâm.
Lan chợt thấy mình bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Sự căm phẫn đã chiếm lĩnh lý trí không còn chỗ cho nỗi đau ngự trị.
Rửa hận, đó là hai từ dậy lên trong tâm trí nhưng rồi nó chợt lắng xuống để nhường chỗ cho điều lớn lao hơn, đó là trụ vững cơ nghiệp của Trí.
Được rồi, sớm muộn chuyện đó cũng sẽ đến, Lan tin chắc là mình không thể bỏ qua chuyện này.
Hắn có thể đánh nàng, ngược đãi nàng nhiều lần nhưng không được phép tước đoạt Trí khỏi vòng tay yêu thương.
Cảnh sát đã kéo chiếc xe hơi đưa về trụ sở tiến hành điều tra.
Những ngày sau đó họ có liên lạc với Lan để thông tin một số nội dung nhưng vẫn không đề cập đến vụ mưu sát mà cho rằng đó là một tai nạn, họ cũng hứa là không công bố thông tin cho đến khi Lan cho phép.
Vậy là tốt rồi, toàn thể nhân viên Quốc Phong đều tin rằng Trí bận công tác nước ngoài tìm đối tác mới nên họ đều nghe theo sự điều hành của Lan.
Nàng dùng photoshop ghép chữ ký của Trí vào giấy ủy quyền mỗi khi cần trình với đối tác hoặc nộp cho cơ quan nhà nước.
Dẫu biết đó là điều không nên làm nhưng trong tình huống này nàng không còn lựa chọn nào khác.
Lan không biết mình sẽ cầm cự được bao lâu, nàng chỉ biết cố gắng hết sức mình để ngăn một sự sụp đổ có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Hơn bao giờ hết nàng cần một bờ vai để nương tựa, để đưa nàng vượt qua tất cả những khó khăn.
Nhưng ai?
Ai sẽ là người có thể giúp Lan trong tình thế ngặt nghèo này?
Khải cầm bản thiết kế của Đại Lộc do ông Nam mới chuyển đến vài ngày, với chuyên môn của Khải thì việc đọc thiết kế chẳng chút khó khăn và tất nhiên hắn sớm nhận ra những ưu và khuyết điểm về kỹ thuật lẫn thẩm mỹ.
Con số 3 tỷ tiền “cảm ơn” đang nhảy múa trong đầu nhưng hắn chợt nghĩ đến một bóng hồng của Quốc Phong đó là Dạ Lan nên tiền đối với hắn tạm xem như chưa đủ hấp dẫn.
Hắn bốc máy gọi cho Trí nhưng cuộc gọi không thành, hắn lục tìm số bàn của Quốc Phong và người tiếp điện thoại là Lan, một giọng nói ngọt ngào đến mê người, theo cách nghĩ của hắn, khiến cảm giác sờ trộm vùng kín trong bữa tiệc hiện về nguyên vẹn.
– Dạ anh Trí đi nước ngoài ít hôm mới về, anh là ai và cần liên hệ chuyện gì ạ?
– Tôi là Đức Khải, tư vấn thiết kế công trình của nhà nước.
– À, em nhớ ra rồi.
– Tôi có việc hệ trọng muốn bàn với bên công ty cô.
– Vậy bao giờ thưa anh?
– Ngay bây giờ. Địa điểm…
Lan đã biết qua về “thành tích” của Khải từ những mẫu chuyện Trí kể, hắn là kẻ vòi vĩnh trắng trợn và hám gái.
Một kẻ đáng khinh bỉ và là cơn ác mộng của mọi doanh nghiệp muốn bắt cầu vào hệ thống nhà nước.
Thật chẳng may dự án lần này lại là bốn block cao ốc cho khu tái định cư, một giá trị quá cao mà mọi nhà thầu đều thèm muốn.
Kế hoạch vừa mới khởi động thì đại nạp ập xuống Quốc Phong khiến Lan như chết điếng.
Nàng không có chuyên môn và kinh nghiệm về thiết kế lẫn giám sát, càng không thể tuyển nhân sự trong lúc này vì làm sao có thể trả lương cho họ khi mọi nguồn lực đều dồn vào dự án này.
Phá sản ư, không thể để chuyện đau lòng này xảy ra.
Nhưng chống chọi ư, Lan dựa vào cái gì để có thể đứng vững trước giông tố đang rình rập?
Được rồi, trước mắt cứ đi gặp Khải xem hắn muốn bàn về chuyện gì, chắc chắn không ngoài chuyện vòi vĩnh để được chấm điểm cao phần kỹ thuật gói thầu sắp tới. Để xem con số sẽ là bao nhiêu rồi chừng đó tính tiếp.
Điểm hẹn là một nhà hàng thủy tạ có những khu chòi lá nằm dọc theo một khúc sông.
Mỗi khu đều tách biệt nên thích hợp để bàn những việc kín đáo.
Khải đã có mặt từ sớm trong bộ com lê rất chỉn chu.
Khuôn mặt lạnh như tiền chợt thư giãn khi nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển trong chiếc juyp ngắn chết người ôm bó cơ thể.
Đôi chân trần thẳng tắp, những đường cong đầy ma mị với điểm nhấn gợi cảm sau chiếc jip ôm ấp thân thể nõn nà.
Hắn tặc lưỡi tỏ ra thèm khát trước một vóc dáng quá đỗi hấp dẫn, hắn dồn sự tập trung vào khối tròn mơ hồ ẩn hiện ở vùng bí hiểm, nơi mà hắn từng trộm sờ vào, cảm giác mềm mại vẫn còn in dấu trong tâm trí kẻ tà dâm. Lan khẽ đưa tay chạm vào một nút bấm bí mật, chiếc máy ghi âm lặng lẽ hoạt động. Nàng thả từng bước chân sang trọng đến bên chiếc bàn nhỏ chỉ có hai ghế đối diện, trên đó trải tấm khăn màu trắng phủ vừa khuất cạnh bàn.
– Chào anh Khải, xin lỗi vì em đến trễ.
– Ồ, do tôi đến sớm.
Khải đứng dậy bắt tay Lan. Bàn tay mềm mại ấm áp khiến hắn muốn dại đi. Khi cả hai cùng ngồi xuống, hắn nhanh tay lấy điện thoại bấm chức năng quay phim rồi loay hoay kẹp vào đùi hướng ống kính vào chiếc váy ngắn đối diện.
– Tôi gọi cho sếp của cô nhưng không được, nếu cô được ủy quyền quyết định thì cũng dễ làm việc thôi.
– Dạ, anh cứ thẳng thắng cho đôi bên dễ hợp tác. Công ty em mới thành lập nhưng đội ngũ không phải loại tầm thường, chuyện này chắc anh biết rõ.
– Tôi biết, cái tên Quốc Trí đâu xa lạ gì trong giới xây dựng và bất động sản. Anh ta là một thiên tài, một bộ óc đầy bản lĩnh và sáng tạo.
Khải không nói quá, Lan đã từng làm việc với Trí trong nhiều dự án và học được rất nhiều từ cách linh động ứng phó của anh. Anh thực sự là một tài năng hiếm có, một cái đầu quản trị vô cùng lợi hại, đó cũng là lý do vì sao lão Nam lại tỏ ra sợ sệt khi đối đầu với anh. Tình yêu của em ơi, giờ không có anh bên cạnh em biết làm sao đây!
– Tôi luôn có cái nhìn thiện cảm và thiên sự ưu ái cho Quốc Phong, chính vì vậy tôi mới chủ động tạo ra cuộc hẹn này – Khải sửa lại chiếc điện thoại đang quay lén để đảm bảo ống kính luôn hướng đúng vào chỗ cần thiết.
– Dạ cảm ơn anh đã chiếu cố.
– Cô nghĩ sao nếu tôi đưa cho cô bản thiết kế phác thảo của Đại Lộc?
Lan suýt ngất đi vì kinh ngạc lẫn phấn khích, nhưng rồi nàng cố trấn tĩnh để tiếp tục nghe những điều còn chưa nói phía sau, chắc chắn sẽ là những yêu sách của kẻ nổi tiếng là ăn bẩn.
– Cuộc đời không cho không ai thứ gì, chắc cô hiểu đạo lý này.
– Dạ đương nhiên là vậy. Em đang lắng nghe yêu cầu của anh đây – Lan khoanh tay nhìn Khải và chuẩn bị nghe một con số đề nghị.
– Đại Lộc sẵn sàng chi 3 tỷ để đổi lấy sự đảm bảo trúng thầu – Khuôn mặt Lan chợt tái đi dù đã cố giữ bình tĩnh – Tôi biết, với một công ty non trẻ như Quốc Phong thì điều này là bất khả thi, vậy nên tôi đang cân nhắc đến một ý tưởng khác giúp cho công ty cô có cơ hội – Lan thở hắt ra tiếp tục nuốt từng lời Khải nói – Tôi chợt thấy tiền bạc đôi khi là phù phím, có nhiều hơn một chút hay ít đi một chút cũng không đáng quan tâm.
Lan khẽ nhíu mày, gã này đang chơi trò gì đây? Mèo vờn chuột ư? Trước nay hắn vẫn thích tiền, tham tiền và chưa bao giờ tỏ ra nhân đạo với một đối tác nào, vậy thì lý do gì khiến hắn thốt ra những lời này?
– Tôi sẽ nhận ở Quốc Phong một con số hết sức tượng trưng nhưng vẫn đảm bảo cho bên cô trúng thầu với hai điều kiện.
Tim Lan sắp nhảy khỏi lồng ngực, nàng cố ngăn sự xúc động, cố giữ nét mặt bình thản trước những lời hứa hẹn khó lòng cưỡng lại. Trí đã từng dạy cho nàng, mọi cám dỗ luôn ẩn chứa sự trả giá. Nàng chợt thấy đau nhói khi cho rằng mình chính là cám dỗ của đời anh, đã khiến cho anh phải gánh lấy sự trút hận của một kẻ không ra gì. Thật đau đớn vô cùng khi giờ đây chỉ còn một mình Lan bơ vơ chống chọi trước phong ba bão táp.
– Điều kiện thứ nhất mang tính tiên quyết, đương nhiên phía Quốc Phong phải đảm bảo yêu cầu kỹ thuật.
– Dạ về điểm này xin anh yên tâm.
– Việc thắng thầu không đơn thuần nằm ở giá và kỹ thuật. Sếp của cô là người biết rõ chuyện này. Tôi sẽ giao bản phác thảo của Đại Lộc cho cô nghiên cứu để hoàn thiện thành thiết kế của riêng mình. Điều này sẽ chắc chắn giúp sếp cô hạ knock out đối phương – Khải đặt lên bàn cuốn thiết kế có ghi rõ tên đơn vị thiết kế ĐẠI LỘC ngay trên trang bìa.
– Vậy… bên em phải chi bao nhiêu để…
– Điều kiện thứ hai, chỉ 500 triệu thôi và kèm theo… một đêm với em, Dạ Lan.
Lan tái mặt ngã ngửa ra lưng tựa. Nàng giận run lên muốn xáng cho hắn một bạt tai. Thật là vô liêm sỉ, trơ trẽn, bỉ ổi… trong đầu không ngớt gào thét những lời thóa mạ. Lan chết lặng cả người trước một điều kiện khốn kiếp nhất cõi đời. Nàng không thể hình dung một quan chức nhà nước lại có thể đê tiện đến như thế.
– Em cứ bàn với sếp đi không cần trả lời ngay. Tiền thì anh không thiếu, chỉ thiếu những phút giây cuồng nhiệt với người mà mình si mê. Anh không giấu là mình đã si mê em Lan à! – Khải chồm qua cầm lấy tay Lan, nàng run run rụt tay lại.
– Cho tôi thời gian suy nghĩ.
Lan nói mà không tin đó là giọng của mình. Trong tình thế khó đỡ này, nàng chỉ có thể phản ứng như thế thôi. Nàng không thể liều lĩnh chửi vào mặt hắn, hậu quả chắc không cần nói đến, nhưng còn đồng ý với điều khoản ma quỷ đó thì… trời ơi em biết phải làm sao đây anh Trí ơi!
Lan lảo đảo đứng dậy rời khỏi bàn ra về. Khuôn mặt vẫn chưa thoát khỏi cơn hãi hùng vừa rồi.
Khải nhìn theo đôi mông đong đưa trong bước chân nặng nề, đó là một cô gái thánh thiện.
Đúng thế, chỉ có sự thánh thiện mới khiến người ta chao đảo đến vậy.
Hình ảnh đó càng kích thích sự thèm muốn ở Khải hơn bao giờ hết.
Hắn đã chơi qua không biết bao nhiêu cô gái, nhưng tất cả đều có điểm chung là tự nguyện dâng hiến để đổi lấy địa vị hoặc tiền bạc của hắn.
Chưa một ai trong số đó bị ép buộc phải hiến thân.
Đây là lần đầu hắn chơi trò này và chấm ngay một em quá hấp dẫn mà lại là tình nương của một kẻ có tiếng trong giới xây dựng.
Khải và cả thiên hạ vẫn chưa biết Lan và Trí đã có hôn thú, hắn cứ đinh ninh đó chỉ là người yêu mà thôi.
Nhưng cho dù là Lan là vợ Trí thì đã sao, không chừng cuộc chơi sẽ còn thú vị hơn bội phần.
Con người hắn là thế, cái gì càng khó càng kích thích khám phá.
Em nào càng khó hắn càng muốn đưa lên giường.
Khải mãi nhìn theo Lan cho đến khi nàng đi khuất. Hắn phấn khích nghĩ tới cái ngày nằm trên bụng Lan nhấp điên cuồng cái giống đực vào chỗ mềm mại giữa hai chân nàng.
Ôi chắc phải sướng đến chết mất.
Với những lợi thế nghiêng hẳn cho Quốc Phong, Khải tin là Lan sẽ vác xác đến tìm hắn trong bộ mặt thảm sầu u uất.
Cho dù là thế thì đã sao, nàng càng chống đối hắn sẽ càng vui thú khi được hưởng thụ một thân xác quá đỗi gợi tình.
Hắn lấy điện thoại mở lại đoạn phim quay lén như một cách để giải tỏa dục vọng đang dâng lên.
Mặc dù Lan đã ý tứ bắt chéo chân nhưng chiếc jip quá ngắn không thể che lấp vùng tam giác đầy mơ ước.
Chiếc quần lót rực rỡ giữa hai đùi nõn nà hiện lên lồ lộ một khối căng đầy, rồi thỉnh thoảng Lan thả chân đổi phía, những lúc đó cả phần đáy quần xì líp hiện ra nguyên vẹn như đang nhìn trực tiếp bằng mắt thường.
Trời ơi đẹp quá, hấp dẫn đến khó cưỡng. Khải thấy rõ cả đường may nối liền phần đáy quần với thân trước của chiếc xì líp vàng rực. Hắn mơ đến cái ngày được úp mặt và khe của Lan liếm láp rồi thọc khúc gân khiêm tốn vào cái lỗ bí hiểm nhấp đến kiệt sức.
Để lại một bình luận