Phần 5
4 tháng sau, nhằm ngày 28 tháng chạp âm lịch năm 2002…
Hôm nay là ngày 28 tháng chạp, cũng theo như những phong tục truyền thống của người dân Việt Nam, tôi đã mua những chậu hoa cúc vàng cúc tím, bông vạn thọ với những chậu mai vàng để chưng mấy ngày tết cổ truyền của dân tộc. Tôi mua hoa chưng tết không nhiều lắm, bởi vì hoa đồng nội thì nhà tôi có sẵn, vả lại đây chỉ là ngôi nhà phụ của tôi dùng để ở trong bốn năm học thời sinh viên mà thôi, nên mua hoa nhiều sẽ bị lãng phí.
Tôi hì hục chăm sóc vườn hoa nhỏ cho căn nhà màu tím đỏ hoàng hôn của tôi, ngôi nhà tôi được cất lên tại phường Bình Thủy, thành phố Cần Thơ, nơi đây cách trường Đại học Cần Thơ cũng không có xa là mấy vì tôi đi xe ô tô mà, nên nếu có tiết học thì sáng đi chiều về. “Tới đây, có người xem và đọc thì thắc mắc là tại sao lại gọi phường Bình Thủy mà không gọi là quận Bình Thủy cơ chứ? Sở dĩ gọi là phường Bình Thủy là vì bấy giờ thành phố Cần Thơ nó chưa được là thành phố Trung ương mà chỉ là thành phố trực thuộc tỉnh Cần Thơ mà thôi!”…
Các bạn học của tôi thì họ về quê ăn tết hết rồi, người thì ra Bắc, kẻ thì về Cà Mau, Kiên Giang… Nhưng tôi thì còn ở lại với căn nhà màu tím thương nhớ. Tôi tỉ mỉ chăm sóc những chậu hoa đầu xuân sắp nở rộ, tôi thấy những chậu hoa ở ngoài hiên nhà thì nó con vươn đọng lại những giọt sương mai thì làm tôi nhớ đến vợ tôi. Tôi nấu những món chay để cúng ông bà cho căn nhà nhỏ ở Cần Thơ này thì trên túi áo sơ mi màu xanh ngọc của tôi có tiếng reo “reeng! Reeng” của điện thoại, tôi liền mở để nghe thì có giọng nói trong trẻo và quen thuộc đó là của Nhạt Nắng:
– Anh ơi! Anh về quê chưa?
– Chưa em ơi! Anh đang ở nhà nè! Anh đang nấu món chay để cúng ông bà.
– Uả? Sao kỳ dạ? Ở nhà trọ sao lại cúng ông bà chứ anh ạ?
– Oh! Anh đâu ở nhà trọ hay ký túc xá chi đâu em nhỉ? Anh đang ở nhà của anh mà! Anh cất nhà cũng hai năm rồi đó! Hì hì…
– Vậy sao anh không cho em biết sớm, nhưng anh nè! Anh… anh đến rước em đến đó chơi đi, ở đây buồn thấy mồ luôn vậy à!
– Ừm! Vậy để anh tắt lửa bếp rồi đến rước em nha!
Tôi chạy xe ô tô cổ màu nho tím trên cung đường thành phố Cần Thơ vào ngày đầu xuân, tôi thấy những người dân họ buôn bán hoa tết với cây cảnh nhiều chủng loại và đầy màu sắc. Tôi cười thầm trong bụng: “Không mấy mình mua hai chậu mai vừa đủ to để tặng cho Nhạt Nắng với gia đình cô ấy nhỉ?”.
Như vậy thì tôi nói là làm và mua hai chậu mai vàng cũng khá to để tặng cho bé heo, tôi cũng không biết Nhạt Nắng có thích mai vàng không nữa, bởi có lần bé heo nói với tôi rằng: “Em không thích màu vàng… Em thích màu tím cơ!”
Tôi nghĩ chắc do bé heo thích màu sắc tím thôi, còn đây là hoa thể hiện tết của mùa xuân mà nên tôi cũng nhờ người bán hai chậu mai vàng năm cánh to và mỏng về đúng địa chỉ tôi nêu ra. Khoảng một lúc thì tôi cũng đón bé heo lên xe ô tô cổ và đưa cô ấy về lại căn nhà thứ hai của mình tại phường Bình Thủy – thành phố Cần Thơ – tỉnh Cần Thơ để vui chơi. Khi bé heo thấy căn nhà màu tím của tôi thì cô ấy vui tươi cười hớn hở vì căn nhà tím tím của tôi rất hợp với ý nghĩ của Nhạt Nắng, bé heo nhảy lên tung tăng như trò chơi nhảy dây thun của các bé nữ sinh cấp 1, nhìn dễ thương lắm và đáng yêu lắm.
Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau trò chuyện những mẫu truyện thời xưa mà ông bà ta kể lại, như là Sự Tích Cây Nêu, Bánh Chưng Bánh Dày và còn truyện Táo Quân nữa… Do ở đây là căn nhà phụ, chủ yếu lưu trú để học hành nên tôi không có nấu nhiều món ngon, tôi với be1 heo nấu món mà có ý nghĩa như Cánh Khổ Qua, Thịt Kho Hột Vịt và đương nhiên là không thiếu phần Bánh Tét rồi. Tôi với Nhạt Nắng cùng phối hợp như kiểu Ý hợp Tâm Đầu để mà hoàn thành những đòn bánh tét ngon bổ và chất lượng, tôi với nàng nữ sinh ấy, tức là bé heo vui vẻ nấu những đòn bánh tét trong một cái nồi lớn ở phía giữa sân sau nhà.
Cái mùi bánh tét thơm phức nhưng còn cái mùi khói lửa của củi than tràm thì hơi nồng và ngột ngạt làm khó thở nếu có cơn gió thổi qua mang theo làn khói trắng từ trong lò bánh tét tới chỗ hai đứa tôi. Đòn bánh tét chúng được tôi với bé heo quấn quanh bằng tàu lá chuối và những sợi dây chuối được làm từ cọng tàu chuối phơi khô. Trong khi chờ nồi bánh tét chín thì hai đứa tôi chụm lửa than lêu riu rồi đi làm việc khác.
Thời gian thấm thoát cũng đã xế chiều và mọi việc cũng bắt đầu đâu vào đấy cả, đến đây mới là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời giữa tôi với Nhạt Nắng. Chỉ qua vài ngày nữa thì bé heo cũng lên một tuổi mới và tôi cũng vậy luôn, chúng tôi cùng ngồi tâm sự ở phía sau nhà để ngắm cảnh chiều tà, cùng tựa đầu vào nhau và cùng đưa tay chỉ về hướng mặt trời lặng. Tôi thì biết hướng mặt trời lặng là hướng Tây và ở đó có vợ con tôi đang ngóng đợi tôi về để sum vầy bên gia đình nho nhỏ của tôi. Mắt tôi đăm chiêu nhìn về hướng ấy với bao ý nghĩ, còn ánh mắt của Nhạt Nắng cũng đăm chiêu nhưng suy nghĩ gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết có một điều là… bé heo có tình cảm gì đó rất đặc biệt với tôi.
Mặt trời rồi thì cũng lặng và buổi cơm chiều ngày 28 tháng chạp âm lịch năm 2002 cũng diễn ra, tôi với bé heo cùng thưởng thức những món ngon ngày tết do chính hai đứa tự nấu tự biên soạn. Tôi rắp những thức ăn ngon cho bé heo và ngược lại thì bé heo cũng rắp thức ăn cho tôi, động tác chia ngọt sẻ bùi này làm tôi nhìn bé heo đến nỗi đánh rơi cả đôi đũa.
Ở ngoài đường thì những người dân bắt nhạc xuân rộn ràng nhưng con trong nhà thì tôi với bé heo im lặng không nói lời nào, bởi vì hai đứa tôi biết sau buổi cơm này thì chúng tôi sẽ tạm thời xa cách nhau. Buổi cơm rồi cũng xong và chúng tôi cùng nhau dọn dẹp, bé heo không cho tôi rửa chén dĩa nhưng tôi cũng muốn phụ giúp nên rốt cuộc thì cô ấy cũng cho tôi làm theo. Khi mọi việc hoàn thành thì bé heo cùng tôi đi ra ngoài băng ghế đá ở cạnh chậu mai vàng đang hé nở, và gần chậu mai cũng có hai chậu hoa dạ lý hương bắt đầu nở theo, bởi hoa này chúng là loài hoa nở về đêm nên ban đêm thì mùi hương thơm ngào ngạt đến nức cả mũi. Tôi ngắt một nhành hoa dạ lý hương cài lên mái tóc của bé heo và nói:
– Nhạt Nắng nè! Sáng mai anh về quê rồi. Em… ở lại nha!
Nhạt Nắng không trả lời mà cô ấy nắm chặt bàn tay tôi và hơi rưng rưng dòng lệ ngọc, cô ấy dắt tay tôi đi vô trong nhà và lấy một chai rượu hồng đào mà cô ấy đem theo lúc nào tôi không hề hay biết. Bởi ly rượu hồng đào chẳng phải dùng trong ngày cưới đêm động phòng hoa trúc sao? Vậy tại sao bé heo lại muốn uống chứ? Tôi cũng ngớ ngẩn nên cũng đi theo với bé heo, tới nơi thì bé heo lấy một ly và rót rượu hồng đào từ trong chai ra với một mẩu bánh gạo màu trắng. Bé heo nói:
– Bây em với anh cùng uống chung một ly rượu hồng đào nào? Bởi rượu hồng đào thay cho dòng máu đỏ của anh và của em.
– Em sao vậy Nhạt Nắng? Sao lại nghiêm trọng vậy? Anh chỉ về quê ăn tết thôi mà, chứ có phải chia ly nghìn trùng cách biệt phương trời đâu.
– Không nhưng uống chung một ly rượu mà anh phải còn ăn chung cùng em một cái bánh gạo này nữa á!
– Hả??? Em… bị gì vậy bé heo?
Thế là tôi phải uống chung một ly rượu hồng đào với bé heo và ăn chung một cái bánh gạo trắng. Ăn chung ở đây không phải là tôi cắn một miếng rồi tới bé heo cắn một miếng đâu, mà là chúng tôi đều cắn một lượt trên một cái bánh gạo, và ăn tới khi nào hai bờ môi chạm vào nhau mới thôi, cho nên ăn chung một cái bánh là như vậy.
Khi ly rượu hồng đã làm cho hai đứa tôi ngà ngà say nên miếng bánh gạo đã được chúng tôi ăn hết vào trong bụng, lúc này thì hai bờ môi của tôi với Nhạt Nắng đụng vào nhau, và từ từ hôn nhau không tự chủ được. Cái men rượu say nồng kèm theo hơi cay xé môi của rượu hồng đào, đến đây thì tôi mới hiểu tại vì sao trong đêm động phòng hoa trúc thời phong kiến dưới ngọn nến đỏ là gì? Bởi khi rượu hồng đào vào thì làm cho hai giới nam và nữ, tức chú rể và cô dâu thêm bền chặt không sờn lòng. Chúng có ý nghĩa là vợ chồng như rượu hồng đào vậy, vợ chồng thì có lúc ngọt lúc bùi, lúc cay lúc nóng nảy nhưng khi chúng được hòa vào thành một thì men rượu ấy nó giúp cho đôi tân lang tân nương thêm bền bỉ với thời gian.
Khi nụ hôn chúng tôi bắt đầu khởi động thì cũng là lúc hai đôi bàn tay của tôi với của bé heo tung hoành khám phá và ve vuốt cơ thể của nhau, chúng tôi say sưa hôn nhau và quấn lấy cơ thể của nhau mà chẳng hề để tâm tới cái khung cảnh xung quanh chúng tôi là gì? Rồi xui khiến thế nào mà tôi lại bế cô ấy vào phòng ngủ của tôi, chắc do 9 tháng trời không quan hệ tình dục và kèm theo men rượu hồng đào nên khiến tâm tư tôi không kiểm soát được.
Tôi bế bé heo vô phòng ngủ nhưng mà nụ hôn của tôi với nàng vẫn bấu víu vào nhau, vẫn say sưa cuốn lấy đầu lưỡi của nhau và cùng nhảy múa trong khoang miệng của nhau liên tục. Khi tôi đến bên giường ngủ thì tôi nằm ngửa ờ bé heo thì nằm sấp trên người tôi, do chiếc túi quần jean của bé heo có điện thoại. Tôi ôm lấy cơ thể của bé heo sát vào người, rồi bé heo cũng dùng bàn tay thon thả của mình cởi các nút áo của tôi ra. Bàn tay của bé heo cởi từng nút áo sơ mi xanh ngọc của tôi theo từng cái nút một rất gọn gàng, tôi cũng vén chiếc áo thun tím trắng của bé heo lên theo từng nụ hôn.
Bé heo thường mặc quần jean áo thun, và bé heo cũng có thói quen là để áo trong quần nhìn xinh xắn và đáng yêu của tuổi trẻ phái nữ hay dùng. Tôi đưa tay vào trong áo thun của bé heo rồi lần mò tới chỗ nút thắt của chiếc áo ngực, tôi thấy là lạ là bé heo không thích mặc áo ngực như người khác mà bé heo thích loại áo ngực có dây buộc, và nút thắt ở đây là kiểu hình cánh bướm như kiểu thắt nút dây giày thể thao vậy nên dễ lắm, cứ cầm tay vô dầu sợi dây thì kéo là nó rời ra luồn à.
Tôi kéo sợi dây áo ngực ra thì cái áo ngực của bé heo cũng theo đó mà rời ra luôn, tôi cầm chiếc áo ngực của bé heo trên tay nhưng chưa biết chiếc áo màu gì cả, bởi tôi đâu có thấy được là do tôi đang bận hôn môi và quấn lưỡi nhau với bé heo rồi. Lúc này tôi cũng hưng phấn lắm bởi sự đè nén trong 9 tháng trời, nên tôi mới mạnh dạng dùng hai bàn tay nắm lấy mí áo thun của bé heo mà tuột ra khỏi đầu. Khi tôi tuột áo của bé heo đến ngang đầu thì mắc kẹt, thế là tôi với bé heo tạm thời ngừng hôn và bé heo cũng phối hợp với tôi để cho tôi tuột chiếc áo thun được dễ dàng hơn.
Khi chiếc áo thun của bé heo rời ra khỏi cơ thể thì dòng điện lạnh nó chạy rần rần trên ngực của tôi, bởi ngực tôi với ngực của bé heo thì trần như nhộng rồi, nên cảm giác ấy nó khiến tôi tưng tức ở đầu cu. Tuy ngực tôi cởi trần nhưng mà chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc của tôi vẫn chưa được cởi ra hoàn toàn mà nó vẫn còn trên người tôi, còn chiếc áo thun của bé heo thì khỏi phải nói luôn rồi, do tôi cởi ra mà. Lúc này thì hai đứa tôi lại ôm hôn nhau tiếp tục, nhưng đợt hôn này thì âm thanh phát ra từ nụ hôn và hai đầu lưỡi nó mạnh mẽ hơn lúc nảy rất nhiều lần. Tôi hôn môi với bé heo nhưng một bàn tay thì tôi vuốt ve tấm lưng trần của bé heo, còn một bàn tay thì tôi vuốt ve bờ mông của bé heo, lâu lâu bàn tay tôi nó di chuyển đến mí lưng quần jean của bé heo để đòi khám phá bên trong. Bé heo nói lời thầm thì:
– Ưm… Anh… anh cởi quần jean em ra đi…
Cái câu nói của bé heo ngắn gọn nhưng tôi thì lại suy nghĩ dài, bởi tôi lúc này cũng có men rượu trong người nên mới đưa bàn tay tới chỗ khuy quần jean của bé heo.
Để lại một bình luận