Cứ vào tháng bảy âm lịch hàng năm, tôi thường nhớ về những kỷ niệm trong cuộc đời mà tôi đã từng trải qua với một mối tình ngoài luồng, giữa tôi và một cô gái trẻ chứ không phải vợ mình. Tôi năm nay tuy tuổi cũng không còn trẻ nữa, nó cũng đã vượt qua bốn mươi nhưng chưa tới năm mươi. Mái tóc tôi cũng bắt đầu mọc lên nhiều sợi bạc trên đầu, còn những sợi mi cong dài thì thưa thớt và sợi lông chân mày thì nó cũng rậm một màu đen nhạt to ra. Đó cũng là một biểu hiện của người đàn ông sắp qua rồi thời kỳ trai trẻ, nay chúng bắt đầu tuổi làm ông làm bà của con cháu mai sau.
Vợ tôi tên là Sương Mai, cô ấy nhỏ hơn tôi bốn tuổi và cũng là mối tình đầu tiên của tôi khi tôi còn là “học sinh – sinh viên” ở trường làng. Chúng tôi yêu nhau, rồi cưới nhau nên duyên chồng vợ khi Sương Mai mới vừa lên đôi tám trăng tròn. Ngày vợ tôi sinh em bé cũng là ngày tôi đã làm chuyện có lỗi với vợ mình, tôi đã chính thức ngoại tình với một cô gái tên là Nhạt Nắng. Cô ấy cũng bằng tuổi với vợ tôi, nhan sắc thì cũng mười phân vẹn mười không hề kém cạnh so với Sương Mai là bao nhiêu. Duy chỉ có điều là Nhạt Nắng còn đi học nhưng vợ tôi thì không, bởi vợ tôi phải làm vợ hiền với tôi và làm dâu thảo với ba má tôi nên việc học vấn của cô ấy chỉ đến lớp mười là dừng. Đứng bên hiên nhà, tôi nhìn những giọt mưa ngâu của tháng bảy âm lịch nó rơi tí tách dưới nền gạch tàu màu đỏ. Những hạt mưa rơi thì làm lòng tôi nhớ về kỷ niệm ấy da diết…
… Quay về mùa mưa ngâu năm ấy…
Đi dưới trời mưa gió ở phố thị, tôi tình cờ thấy một cô gái trẻ xinh đẹp trạc tuổi với vợ tôi, cô bé ấy mặc một bộ áo dài trắng tuổi học trò, áo dài trắng của nàng ấy rất mỏng và bị ướt sủng bởi cơn mưa thì làm lộ ra những mảnh đồ lót nội y bên trong cơ thể. Cô bé có mái tóc dài ngang lưng, trên đầu thì đội một chiếc nón vải kiểu tai bèo nhưng hơi to ra và vành nón thì rộng. Tôi thấy cô bé nữ sinh này dầm mưa nên muốn nhường lại chiếc ô(dù) cho cô ấy, không phải vì tỏ ra ga lăng gì mà tôi chỉ mong sao cho cô ấy bớt lạnh lẽo và cây dù nhỏ này có thể sẽ làm ấm thêm phần nào cho cô ấy đến được nơi cần đến. Tôi nói nhỏ với giọng vừa đủ cho hai ngươi nghe:
– Cô bé nữ sinh ơi! Sao em lại đi dầm mưa thế này, không mấy em cầm cây dù của anh để che bớt những hạt mưa khi về nhà nhé!
Cô ấy khi nghe lời nói của tôi thì mắc cỡ, mặt thì đỏ ửng hết cả lên, còn hai tay thì bấu víu cái cặp da màu nâu ở trước ngực mình. Tôi mới ngờ ngợ ra rằng: “Có lẽ cô bé này mắc cỡ vì bộ đồ lót của mình nó lộ ra trước mặt người đàn ông như tôi đây”. Cô bé khẽ đáp, giọng run run vì lạnh:
– Dạ! Em cảm ơn anh ạ! Nhưng… anh là trai vùng khác đến đây sao? Bởi em thấy… em thấy anh lạ quá!
– Oh! Sao em đoán hay vậy! Đúng là anh ở vùng khác tới đây! Anh là sinh viên năm hai trường Đại Học Cần Thơ, quê anh ở An Giang. Hôm nay anh đi ra bắt xe đò để lên An Giang, nhưng trời mưa xe họ không có chạy nên anh đành phải lội bộ ra bến xe Cần Thơ nè!
Cô bé lúc này mới nhìn tôi rồi mỉm cười, trên khuôn mặt trái xoan với hai má lúm đồng tiền cười thật có duyên làm sao, nụ cười ấy khiến tim tôi như hơi bị vụn vỡ. Vụn vỡ ở đây là vì nét mặt của cô bé nữ sinh này rất giống với vợ tôi, chứ không phải vụn vỡ kiểu mê gái như “Thiên bồng nguyên soái với chị Hằng Nga”. Cô bé cười nhìn tôi và hỏi:
– Thế anh về lại An Giang làm chi ạ? Cho em biết thêm đôi chút về anh được không ạ?
– Oh! Được mà, có gì đâu chứ!
– Vậy thì anh nói cho em biết đi… Anh về lại An Giang làm gì?
– Ưm… Bởi vì hôm nay… hôm nay vợ anh hạ sinh em bé, nên anh…
– Hả? Anh nói sao cơ??? Sinh em bé ư? Anh còn là sinh viên mà hay là gì mà lại có vợ rồi lại sắp làm cha nữa???
Cô bé khi nghe tôi nói là vợ tôi sinh em bé thì ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm, kiểu nhìn như ngụ ý rằng: “Sao thấy dáng vẻ thư sinh mà coi vậy cũng dữ quá nhỉ?”. Tôi cũng trấn sự suy tư và ngơ ngác của cô ấy bằng vài lời chân thật của người trai nam bộ:
– Ừm! Đúng là anh sắp làm cha rồi! Anh lấy vợ hồi năm ngoái, năm nay thì anh lại có con. Anh nghe mẹ anh nói là vợ anh sinh con trai.
– Ơ… Nhưng mà anh còn đi học sao lại… À, mà vợ anh, chị ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ?
– Vợ anh nhỏ hơn anh bốn tuổi, cô ấy sinh năm 1985, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.
– Hả? Trời ạ! “Bộp bộp”… Anh gan quá nha! Chị ấy mới mười sáu tuổi và cũng bằng tuổi của em thôi, vậy mà anh lại làm cho chị ấy có bầu, anh không sợ mình bị vi phạm pháp luật sao anh?
Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra mà cô bé nữ sinh này lại dùng một tay đánh vào ngực tôi “bộp bộp”, kiểu đánh trống trường vậy! Thậm chí còn chu mỏ làm duyên nhìn tôi như hỏi khẩu cung luôn, tôi cũng giải thích:
– Oh! Tại ở quê anh người ta “cưới vợ gả chồng” sớm lắm em ơi! Cũng may mắn là bọn anh yêu nhau trước, chứ nếu không là anh bị bắt lấy vợ năm mười tám tuổi rồi đó.
– Hahaha… Hahaha… Chứ không phải anh đòi vợ sớm… Như ong bướm kia tìm hoa hút mật sao ta?
– Ơ… Chuyện này…
Tiếng cười giòn tan của cô ấy khiến tiếng mưa rơi như nhỏ lại, và hơi ấm của hai cơ thể giữa tôi và cô bé như tỏa ra nhiều thêm. Cô ấy cũng biết tôi khó nói nên không trêu tôi bằng tiếng cười đó nữa mà thay vào đó là sự tinh tế của ánh mắt của nàng như dò xét tôi nhiều hơn, còn tôi thì quả thật lúc này tôi cũng không biết giải thích thế nào, bởi vì tôi với cô ấy chỉ vừa mới gặp nhau lúc ban sơ thôi. Cô ấy nhích thân người lại sát bên tôi, để cho hai cơ thể nam và nữ chạm vào nhau ngăn cách bởi hai lớp áo, cho cây dù nó che được những hạt mưa. Cô ấy nhìn tôi và nói:
– Ưm! Mà anh nè, anh tên là gì ạ?
– Oh! Anh tên Lúa Ngọc, biệt danh “ncamtinh”, sinh năm 1981, hai mươi tuổi. Thế còn tên em thì sao?
– Dạ, tên em hả? Em tên là Nhạt Nắng, biệt danh “bé heo”, sinh năm 1985, mười sáu tuổi.
– Ô hay!!! Sao thân hình em cân đối và xinh xắn như thế mà gọi là bé heo chứ…
– Hihihi… Dạ, tại vì trong lớp em thích ngủ lắm nên các bạn đặt cho em cái biệt danh đó luôn ạ! Rồi theo năm tháng dần trôi em lớn lên nhưng tên bé heo đã gắn liền với em luôn. Hihihi…
– Oh! Thì ra là vậy! Nhưng mà biệt danh bé heo cũng dễ thương mà! Hihihi…
Hai đứa bọn tôi nói vui cười một lúc thì bắt đầu rảo bước chân đi, chúng tôi đi nhưng thân hình hai đứa thì cứ chạm vào nhau không có tách rời, bởi lúc này tôi với bé heo đang dùng chung một cây dù bé xíu. Những hạt mưa ngâu nó rơi “độp độp” trên đỉnh ô, rồi nó nhễu xuống một bên cánh tay tôi, do tôi muốn nhường phần che nhiều cho Nhạt Nắng. Đang đi được nửa đoạn đường, tức tính từ trường Đại Học với bến xe Cần Thơ thì bỗng có một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại trước mặt chúng tôi, rồi có một người phụ nữ đứng tuổi xuống xe và nói với bé heo:
– Nè, con gái của mẹ! Sao con không chờ mẹ rước trước cổng trường mà đi dầm mưa thế này? Vả lại còn giấu diếm mẹ quen bạn trai nữa cơ à! Con không sợ cậu trai trẻ này dụ dỗ hay gạ gẫm gì sao Nhạt Nắng?
Tôi nghe câu nói dài lê thê của mẹ bé heo mà tôi đứng hết vững vì mắt cứ òa đi không có thấy đường, còn bé heo thì cười tíu tít với mẹ mình và cô ấy nhìn sang tôi nhưng nói chuyện với mẹ:
– Mẹ à! Anh ấy thật thà lắm ạ! Nhưng mà anh ấy đã là đàn ông rồi chứ không còn con trai đâu, bởi anh ấy làm cha rồi đấy!
– Cái gì cơ? Thấy chưa con gái, mẹ nói mà! Cậu này chắc lén lút với con gái người ta rồi làm cho có bầu, rồi người ta ép cưới, chứ ai đời nào còn sinh viên mà lại có vợ có con.
– Ơ… Sao dì lại nói vậy chứ… Haizz…
Tôi ngán ngẩm thở dài, bé heo thì nắm lấy bàn tay tôi như kiểu: “Anh đừng trách mẹ em nha!”. Bé heo buông tay tôi ra, rồi cô ấy theo mẹ mình lên xe ngồi. Tôi thấy vậy thì dầm mưa đi bộ thêm chút nữa, nhưng mà chiếc xe ô tô sang trọng ấy cứ chạy sau lưng tôi bóp còi “tin! Tin…” inh ỏi không hiểu chuyện gì nên tôi dừng lại và quay mặt lại nhìn. Bất chợt mẹ của bé heo hạ kính xe xuống và hơi nghiêng đầu ra và nói:
– Nè, chàng trai trẻ? Lên xe đi, tôi sẽ cho cậu quá gian một đoạn đến bến xe cho?
– Dạ, nhưng mà…
– Nè lên xe đi anh ncamtinh, nhưng với nhị gì nữa.
– Uả? Con gọi ai là ncamtinh vậy con gái?
Tôi chưa biết ứng phó thế nào thì ở cánh cửa phía sau mở ra và bé heo lôi tôi vào ngồi trong đó, hành động của bé heo giống như bắt cóc tôi vậy. Khi tôi ngồi vào trong xe thì mẹ của cô ấy bắt đầu lên ga chạy, còn tôi thì do bị kéo vô bất ngờ nên người tôi trườn tới ôm và hơi đè trên người bé heo luôn. Hành động và cử chỉ đè trên người bé heo thì không qua khỏi tầm mắt của dì ấy, bởi tôi thấy ánh mắt của dì ấy nhìn tôi qua cái gương chiếu hậu ở giữa. Tôi thấy vậy thì cũng ngồi lại bình thường, mặc dù động tác của tôi có gọn gàng tỉ mỉ đến mấy thì cũng va chạm vào bầu ngực của của bé heo. Cô ấy thấy bàn tay tôi chạm vào bầu ngực căng tròn của cô ấy nhưng mà bé heo không có gạt tay tôi ra, bé heo chỉ mỉm cười nhìn tôi rồi viết mấy chữ gì đó trong tờ giấy trắng học sinh được lấy ra từ trong chiếc cặp da màu nâu.
Bé heo viết chữ gì mà tôi thoáng nhìn thì hình như giống một bức thư, bởi nét viết của cô ấy rất cẩn trọng không hề vội vã. Tôi thấy phía trước, xa xa là bến xe Cần Thơ dần hiện ra, và mẹ của bé heo cũng dừng xe lại để tôi xuống xe đi vô trong đó. Trước lúc mở cửa xe thì bé heo có dúi một tờ giấy trắng có ghi những dòng chữ mực tím vào túi áo của tôi, do gấp nên tôi không để ý tấm giấy trắng ấy là cái gì. Bé heo nói:
– Anh ncamtinh nè! Khi lên xe đò về lại An Giang thì nhớ mở tờ giấy trắng em trao nha anh. Tạm biệt anh nha!
– Ừm! Anh biết rồi. Tạm biệt em nhé!
Khi tôi lên được xe đò, tôi ngồi vào hàng ghế trống trải và bắt đầu mở tờ giấy trắng ra đọc xem bên trong bé heo viết gì trong đó. Tôi mở một nếp gấp, rồi lại hai nếp gấp thì dòng chữ bắt đầu hiện ra. Trong trang thư bé heo viết: “Anh ncamtinh! Người xưa nói, duyên số do trời định. Mặc dù anh đã có vợ và sắp có con, nhưng bé heo vẫn mong sao tình cảm của chúng mình như nét chữ mực tím với mảnh giấy trắng này: “Giấy có thơm khi có thêm nét chữ. Như Ngưu Lang Chức Nữ mãi bên nhau”. Tiếp đó là những dòng địa chỉ và tài khoản mạng xã hội, và chát Yahoo! Messenger để làm quen.
Để lại một bình luận