Phần 3
Tôi cúi xuống ôm ghì lấy nàng, nghiến răng, cả người trườn lên.
– Á… đau… Chú ơi…
Tôi hôn lên bờ môi run rẩy của Ngọc Tiên, hôn lên khóe mắt ươn ướt của nàng. Tôi biết mình vừa bước chân vào địa ngục, nhưng lại kéo theo một thiên thần.
Giữ người một lúc cho Ngọc Tiên bớt đau đớn. Tôi chậm chậm nhấp nhỏm để dương vật ra vào xoa dịu vết thương trong âm hộ nàng. Đặt lên môi nàng một nụ hôn. Tôi thở phào khi chiếc lưỡi nàng đáp trả nồng nhiệt. Nàng không giận tôi, ít ra là tại giây phút đê mê tuyệt vời này. Không hiểu sao giây phút này tôi lại tuyệt đối tỉnh táo. Thậm chí tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cơn giận dữ của Ngọc Tiên sau khi tỉnh táo lại. Tôi sẵn sàng đối diện với cơn phẫn nộ của Ba Mẹ nàng. Tôi sẵn sàng chấp nhận lời chửi rủa khinh miệt của vợ con, của đồng nghiệp và xã hội. Nhưng nếu cho tôi lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn sẽ tình nguyện làm một vết nhơ nhớ mãi trong cuộc đời Ngọc Tiên.
– Ưm… Chú ơi… cháu rát…
Ngọc Tiên nấc nhỏ bên tai tôi. Tôi dừng lại. Vẫn giữ dương vật mình chật chội sâu trong người nàng. Tôi cúi xuống ngậm chặt lấy đôi môi run rẩy của nàng. Hai tay tôi vuốt ve khắp cơ thể nàng, mơn trớn hai bầu vú căng tràn nhựa sống của nàng. Ngón tay tôi tìm đến hai núm vú nhỏ nhắn day day đùa nghịch làm cho thân thể Ngọc Tiên hổn hển căng cứng. Hạ thể tôi lại chậm rãi chuyển động, ánh mắt quan sát vẻ đau đớn dần tan đi trên gương mặt của Ngọc Tiên. Hai chân nàng mềm nhũn mở rộng hai bên hoàn toàn thả lỏng cho tôi tự do ra vào.
– Còn đau không? – Tôi hỏi nhỏ.
Ngọc Tiên mở mắt nhìn tôi, gật gật rồi lại lắc đầu. Nàng như còn ngượng ngùng đối diện ánh mắt tôi, liền choàng quanh cổ tôi ôm ghì. Tôi hôn lên vành tai nàng, mút lấy phần thịt nhỏ nhắn. Hạ thể không nhanh hơn nhưng sâu mà chắc nịt. Nghe hơi thở dồn dập của Ngọc Tiên bên tai, ngửi thấy mùi cơ thể nồng nàn của nàng làm tôi sướng lâng lâng. Tôi biết nàng vẫn đau, dù cảm xúc ân ái có mạnh mẽ thế nào vẫn không át được sự rát buốt của lần phá thân đầu tiên. Tôi không kìm nén cơn sướng khoái của mình nữa. Thúc vào thật sâu, ngừng lại, rồi chậm chậm tôi rút người ra…
– Ah…
Tôi ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của Ngọc Tiên. Bên dưới giữa khe mông nàng, dương vật tôi co giật rồi bắn ra từng dòng tinh dịch nóng bỏng. Tôi gục mặt lên bờ vai nàng hổn hển sung sướng không thể tả hết. Sau vài phút đê mê, bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tiên đan vào mái tóc ướt mồ hôi của tôi vuốt ve để tôi tỉnh táo lại.
Tôi chống người lên cho nàng nhỏm dậy. Nhìn xuống. Âm hộ Ngọc Tiên rất đẹp, hay nói là rất non chỉ ít lông tơ nâu nhạt nhạt phất phơ trên vùng mu mềm mại. Hai mép âm hộ nàng đỏ ửng, sưng tấy còn nhòe nhoẹt ít tinh dịch trắng phếu xen lẫn đỏ đỏ. Tôi hơi lùi người lại, dương vật tôi ướt đẫm đung đưa, bên trên còn một vệt máu đỏ thẫm chói mắt.
Tôi ngẩng đầu áy náy nhìn Ngọc Tiên, ấp úng mấy lần mới nói ra thành lời:
– Chú biết lời này là muộn màng, nhưng chú thật sự xin lỗi… Chú…
Nàng gạt nhẹ giọt nước mắt bên khóe mắt, khép hai chân, tay ôm gối. Đôi môi nàng cố mỉm cười, lắc đầu:
– Không phải lỗi chú. Do cháu… cháu muốn như thế.
– Nhưng tại sao… Tại sao là chú?! – Tôi buột miệng hỏi.
Dĩ nhiên tôi không tin rằng mình có gì hấp dẫn được một người con gái như Ngọc Tiên để trao thân qua vài lần gặp mặt.
– Cháu cũng không biết. – Nàng ngập ngừng, thoáng đỏ mặt, lại ngoan cố. – Nhưng tại sao không thể là chú?!
– Chú… Chú già rồi… Lại còn lớn hơn tuổi mẹ cháu…
– Vậy Ba cháu thì sao… Ba lớn hơn mẹ cả hai mươi mốt tuổi. – Ngọc Tiên bĩu môi nói.
– Ba và mẹ cháu thì liên quan gì đến…
Tôi chợt há hốc nhìn Ngọc Tiên. Nàng hơi đỏ mặt quay đi tránh ánh mắt tôi. Tôi và nàng không phải cũng cách biệt gần như vậy?! Không phải chứ! Chỉ vì một ý nghĩ lãng mạn thấm nhuần từ nhỏ mà Ngọc Tiên lại mạo hiểm trao thân cho tôi?! Tôi thấy đầu óc mình lùng bùng như sắp nổ tung.
– Cháu cũng không hiểu. – Nàng nhìn bức tường một cách vô định, ánh mắt nàng lạc lõng cô đơn. – Cháu chưa bao giờ có bạn trai, vì thật sự không thích những người bạn ngang tuổi… Cháu thích sự trưởng thành, vững chãi… Cháu thích có chỗ dựa dẫm…
– Nhưng… chú đã có vợ… – Tôi lúng túng thật sự.
– Thì có sao?!
Ngọc Tiên quay lại nhìn tôi ngạc nhiên, rồi ngã đầu trên tay, mắt lim dim như muốn ngủ, nói tiếp:
– Người đàn ông chưa vợ làm sao gọi là chính chắn được. Mà cháu có muốn làm vợ chú đâu…
Tôi bối rối nhìn người con gái trước mặt. Người con gái chỉ chạc tuổi con tôi mà vài phút trước chính tôi đã cướp đi sự trong trắng. Nói chuyện với Ngọc Tiên chỉ vài câu mà đầu tôi như to ra gấp rưỡi. Tôi không hiểu nổi kiểu tâm lý suy luận kỳ lạ của nàng… Phải chăng tôi thực sự đã già?
Tôi chợt sững người, mọi suy nghĩ rối rắm bay biến mất. Ánh mắt tôi đọng lại trên hình ảnh ngay trước mắt. Ngọc Tiên vẫn ngồi trên bàn làm việc của tôi, toàn thân không mảnh vải che đậy. Hai tay nàng ôm gối, đầu tựa nghiêng, mắt an nhiên nhắm chặt như đang mơ màng ngủ, mái tóc nàng đổ nghiêng lộ ra bờ vai thon thả và phần gáy trắng ngọc ngà tuyệt đẹp. Chiếc đèn tròn phía sau như nhuộm lên mái tóc nàng những sợi nắng lấp lánh tuyệt đẹp. Máu nghề nghiệp tôi trỗi dậy, vội chụp lấy máy ảnh, bấm liên tục mấy kiểu.
– Ư, người ta không thích bị chụp lén đâu.
Ngọc Tiên ư ử phản đối nhưng nàng vẫn không động đậy, mặc tôi chụp hình. Xem lại tác phẩm của mình, trái tim tôi như thắt lại. Đây không phải là sự thật. Tôi như vừa bắt được một thiên thần ngay trên góc nhỏ bừa bộn của mình. Bối cảnh này, ánh sáng này, tư thế này và cả trạng thái trên gương mặt tuyệt đẹp của Ngọc Tiên như trở thành một khoảnh khắc quý giá nhất cuộc đời tôi. Tôi biết mình vừa tìm được một bậc thang mới cho danh vọng và sự nghiệp của mình.
– Cho cháu xem với…
Đột nhiên lòng tôi lại trầm xuống đáy khi nghe tiếng gọi của Ngọc Tiên. Ngọc Tiên là ai chứ?! Tôi sao có thể sử dụng hình ảnh của nàng như một người mẫu bình thường. Sự phấn khích đến nhanh, cũng đi nhanh.
– Đẹp quá… Cho cháu nhé… – Cầm chiếc máy ảnh của tôi, Ngọc Tiên reo vui.
– Ừ… Để chú gửi cho cháu sau…
Nhìn Ngọc Tiên thích thú cầm máy ảnh xem, rồi nhìn xuống hai bầu vú trắng nõn căng tràn nhựa sống, con lợn lòng tôi lại trỗi dậy. Tôi bước đến, bế xốc dưới chân nàng, đỡ cả cơ thể nàng lên.
– Bây giờ để chú giúp cháu vệ sinh nhé…
– Cháu tự làm được mà…
– Không được… Để chú giúp…
Ngọc Tiên im thin thít không phản đối nữa, gò má đỏ bừng áp vào ngực tôi. Tôi bế nàng trên tay nhẹ bỗng như không có chút trọng lượng. Chúng tôi đi vào phòng tắm.
Người ta nói khi đàn ông bị ‘lạc lối’ hay chải chuốt một cách bất thường. Tôi cũng không khác người ta nói là bao. Bỏ đi sự phong trần bụi bặm nghệ sĩ của mình thường ngày, tôi bắt đầu ăn mặc tươm tất, cạo râu, cắt tóc, nước hoa thơm ngát. Đặc biệt là tất cả những trang bị ‘nâng cấp’ đó đều là quà của Ngọc Tiên mua cho tôi.
Khi đàn ông đã ‘lạc lối’, không còn e ngại ánh mắt dò xét của vợ mình. Mặc nàng với những câu hỏi bóng gió vẫn vơ, khi tôi đã quay lưng là trong đầu chỉ còn hình bóng của Ngọc Tiên.
Từ hôm đầu tiên đáng nhớ đó đã qua một tuần tôi và Ngọc Tiên không có dịp gần nhau. Phần do công việc của tôi, phần do Ba Mẹ nàng đã trở về. Nàng liên tục nhắn tin cho tôi. Dặn tôi ngủ sớm không thì mắt thâm quầng sẽ mau già hơn. Dặn tôi kiêng bớt bia rượu để sức khỏe luôn phong độ hoàn hảo. Còn dặn tôi nghe điện thoại để nhận đồ quần áo nàng mua… Tôi ở nhà mà lại thấy mình như đang đi công tác… Ngày ngày cô vợ nhỏ nhắn tin nhung nhớ mỗi ngày. Nhưng tất cả những phiền phức nho nhỏ đó lại làm tôi hạnh phúc.
Và hôm nay là ngày hạnh phúc của chúng tôi sau một tuần chờ đợi. Tôi có vé mời tham dự hội thảo tại Bali do hãng máy ảnh Olympus tài trợ. Họ đang chuẩn bị ra mắt một dòng máy ảnh du lịch cao cấp cần khảo sát ý kiến của các chuyên gia trong khu vực. Thật khéo rằng ba mẹ Ngọc Tiên lại đi xa nên tôi không khó khăn gì thu xếp mang nàng đi theo.
10h15.
Trước cửa vào sân bay quốc tế, tôi đi qua đi lại không biết bao nhiêu lượt, hết nhìn đồng hồ lại bấm điện thoại. Ngọc Tiên đã muộn hơn giờ hẹn bốn mươi phút. Giờ boarding chỉ còn gần nửa tiếng. Nếu bây giờ tôi không vào, sẽ không kịp đi qua hai cổng an ninh và lên máy bay. Điện thoại Ngọc Tiên liên tục không liên lạc được. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của nàng trong dòng người đông nghịt. Mấy lần tôi muốn huỷ bỏ tất cả để quay về đi tìm Ngọc Tiên. Nhưng một nửa lý trí trong tôi không cho phép, tôi còn có trách nhiệm với sự nghiệp với gia đình.
Thêm mười phút trôi qua, tôi càng chờ mong bao nhiêu lại càng thất vọng bấy nhiêu. Không thể chờ hơn được nữa. Tôi đành đi một mình.
Sang đến Bali, hai ngày hứa hẹn hạnh phúc lại trở thành một cực hình đối với tôi. Dù đang tham dự hội thảo, dù đang ăn tối với đồng nghiệp, dù nằm trên giường chờ ngủ tôi vẫn bấm điện thoại gọi cho Ngọc Tiên. Nhưng suốt hai ngày nàng không mở máy. Tôi bắt đầu lo lắng thật sự.
Để lại một bình luận