Thúy là một “thiên kim tiểu thư”, con nhà giàu, học giỏi. Nàng rất có nhan sắc, nhưng phải cái tội quá kiêu ngạo nên thành ra không có chàng nào dám “rớ” vào. Những người hội đủ điều kiện để lọt mắt xanh của Thúy như bác sĩ, kỹ sư, cũng như các công tử quý phái, những người học giỏi, những kẻ đẹp trai như ảnh đế vẫn không người nào chiếm được trái tim của nàng. Người giàu có thì bị chê là “xấu trai”, người có bằng cao thì bị chê là không chút “lãng mạn”, người đẹp trai học giỏi thì lại là “con nhà nghèo”! Thỉnh thoảng cũng có một vài anh bạo dạn làm quen với mục đích muốn tiến xa hơn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tính tình của nàng ta thì chỉ còn biết ‘vắt giò lên cổ mà chạy’!
Xuân qua, xuân lại… Xuân đến, xuân đi… Nàng giờ đây đã xấp xỉ gần 30 mà vẫn “phòng không gối chiếc”, trong khi bạn bè hầu hết đã “mồ yên mả đẹp” với hạnh phúc gia đình. Thúy càng nghĩ càng buồn cho thân phận. Nhiều lúc nàng ngồi khóc một mình, tự nhủ:
– “Phải chi hồi đó mình đừng kiêu ngạo quá!”
Ba má nàng lúc đó cũng hoảng hốt, chạy ngược chạy xuôi để kiếm chồng cho con gái nhưng vô hiệu, vì nghe nhắc đến tên nàng là ai cũng bị ám ảnh, mau mau “tìm nơi lánh nạn” chứ không dám nghĩ đến chuyện cưới nàng, vì không ai muốn bị khi dễ nữa. Thúy vẫn tiếp tục “chổng mông” mà gào hàng ngày, thầm trách “bề trên” sao nỡ phũ phàng không chịu ban bố cho nàng một tí… tình…
Ba má của Thúy bèn nghĩ ra một cách. Hai người liền viết một bảng ‘kén rể’ treo ngay trước cổng nhà. Phía dưới bảng kén rể là một tờ “thông cáo” nói rõ điều lệ kén rể, nghĩa là nhà nào có con trai “hội đủ điều kiện” thì cha mẹ cứ việc đem tới nơi để hai đàng nói chuyện, bàn thảo.
Một ngày kia, gia đình ông Ba trong nghe được tin gia đình Thúy muốn “cưới chồng” cho con gái thì gọi đứa con trai là thằng Cả Ngố ra bảo:
– Cả Ngố! Mày đã đến tuổi ‘cập kê’ rồi. Đây là lúc cần phải tìm cho mày một nơi xứng đáng để gửi gắm.
Gia đình ông Ba thuộc giới “bần cố nông”, nghèo rớt mồng tơi. Ông Ba làm nghề “thợ đụng” để nuôi gia đình. “Thợ đụng” đây có nghĩa là “đụng đâu làm đó”, không bao giờ chê bất cứ một việc gì. Cả Ngố vẫn thường theo cha giúp việc. Anh ta không biết chữ, nói năng thì vụng về, không biết suy nghĩ là gì cả. Chỉ vì to người tốt tướng thành ra mới được ông Ba cho đi giúp việc lặt vặt.
Chẳng qua là có người trong xóm vì đã một lần đi hỏi cô Thúy kia làm vợ cho con trai mà không xong nên đâm ra hận, muốn ‘chơi’ gia đình giàu có kia một phen cho bõ ghét nên mới tìm đủ lời ngon ngọt dụ dỗ gia đình ông Ba, nói rằng gia đình Thúy rất ‘ái mộ’ gia đình ông ta, muốn gả con gái cho Cả Ngố, con trai ông. Là người chất phác, ông Ba nghe nói là tin ngay, chẳng chút nghi ngờ. Ông ta thầm nghĩ nếu con trai mình được làm rể gia đình kia thì thật là “vạn phúc”, không chừng gia đình ông ta sẽ được nhờ, biết đâu sẽ “giàu ba họ”…
Hôm ấy, khi nghe ông Ba bảo tìm một nơi xứng đáng để gửi gắm chàng ta, Cả Ngố không hiểu gì cả hỏi:
– Thế nào là nơi xứng đáng hả ba? Còn gửi gắm là gì?
Ông Ba lắc đầu, mắng:
– Mày thật ngu quá đi thôi! Đã 30 tuổi đầu rồi mà chẳng khôn ra một tí nào cho cha mẹ được nhờ cả. Ý tao nói là sẽ tìm cho mày một người vợ để có một gia đình vững chắc, để mày trao thân gửi phận!
Cả ngố lại trố mắt hỏi:
– Trao thân gửi phận là gì hả ba?
Ông Ba chỉ còn biết thở dài nói:
– Thật tao hết biết phải nói gì rồi!
Thấy ông Ba chán nản, Cả Ngố lo sợ hỏi:
– Mà ba nè! Lấy vợ có gì sướng không mà sao đàn ông ai cũng ham vậy?
Ông Ba lại một phen điên đầu vì thằng Cả Ngố. Nhưng ông chợt nghĩ ra được một kế, liền nói với Cả Ngố:
– Miễn là mày chịu nghe lời ba mà lấy vợ thì ba sẽ tìm người dạy cho mày biết cưới vợ sướng tới cỡ nào.
Cả Ngố vẫn không hiểu, nhưng gật đầu đáp:
– Nếu ba đã muốn con cưới vợ thì đời nào con dám cãi.
– Tốt!
Ông Ba vào trong nhà “đập heo”, lấy ra tất cả những đồng tiền để dành được, đồng thời còn phải bán thêm một ít đồ quý trong nhà mới có được một số tiền tương đối kha khá. Ông bèn tìm đến một cái ‘động’, tìm một ả giang hồ thương lượng:
– Tui có ít tiền tặng cô đây. Cô làm ơn dạy cho thằng con trai tui cách làm cho vợ nó sướng sau này, cũng như làm cho nó ‘đã’ một ‘tăng’ để nó chịu lấy vợ dùm tui. Ơn của cô tui nguyện ngàn năm ‘bỏ túi’… í quên, bỏ vào trong quần… chết cha quên nữa… bỏ trong đáy Ɩồŋ… thấy con đĩ mẹ… cứ quên hoài… bỏ trong đáy lòng.
Con Năm, tức ả giang hồ cười híp cả mắt, vui vẻ nói:
– Được! Bác cứ đem anh ấy lại đây. Cháu bảo đảm với bác qua một khóa huấn luyện, ‘ảnh’ sẽ trở thành người chồng lý tưởng, vợ ảnh không thích không ăn tiền.
Ông Năm mừng quá, cảm ơn con Năm rối rít. Sau đó, cứ chiều chiều, ông Ba lại gửi Cả Ngố đến cô Năm học nghề. Mỗi lần ở ‘lớp’ về nhà, Cả Ngố trông vui vẻ yêu đời hết cỡ nói. Ông Ba thấy vậy mừng thầm trong lòng. Số tiền lương làm được hàng ngày dù không được bao nhiêu, ông Ba cũng trích ra chút đỉnh để mang đến tặng cho con Năm để ả vui lòng, tiếp tục ‘dạy’ con trai mình đến nơi đến chốn. Vài tháng sau, một hôm Cả Ngố hí hửng ra khoe với ông Ba rằng:
– Ba nè! Con Năm nó nói bây giờ con đủ sức lấy vợ rồi.
Ông Ba nghe nói mừng lắm, nhưng vẫn hỏi:
– Thế nào là đủ sức lấy vợ?
Cả Ngố đáp:
– Con Năm nó bảo con có cặċ bự và dài, lại đụ dai…
Ông Ba cau mặt, phất tay ngắt lời, mắng:
– Ây! Ăn nói kiểu mày thì làm sao mà có vợ được! Phải khiêm nhường, ít nói. Mày phải biết “hành động hơn lời nói” rất nhiều nghe chưa?
Cả Ngố cúi đầu lắng nghe lời dạy bảo của bậc sinh thành. Ông Ba tiếp tục “giảng luân lý” cho cậu con một hồi rồi nói:
– Ngày mai tao dẫn mày đi hỏi vợ.
Mắt Cả Ngố sáng lên:
– Ai vậy ba?
– Con Thúy, con ông Cao, là tỷ phú ở xóm mình.
Hôm sau, ông Ba lấy quần thung mới nhất của mình mặc vào. Nhờ tài ngoại giao giỏi, ông mượn được thêm một chiếc áo vét và một đôi dép cao su mới mang vào. Ông ta đứng soi gương, gật gù nói với vợ:
– Đẹp trai thật! Sang trọng thật! Má nó thấy tui ‘phông’ không? Còn bảnh hơn hồi mới lấy má nó nhiều phải không? Coi chừng gia đình bên kia tưởng lầm là tui đi hỏi vợ cho chính tui chứ không phải hỏi vợ cho con trai.
Bà Ba bĩu môi “xì” một tiếng, nói:
– Thôi đi cha già mắc dịch! Già rồi mà hổng nên nết!
Ông Ba cười ha hả rồi chỉ huy phái đoàn lên đường. Khi đoàn người tới một ngôi biệt thực nguy nga lộng lẫy, người gác cổng mở cửa nhìn ông Ba từ đầu đến chân rồi hỏi:
– Có phải chú mày là người nhà của ông Ba, có hẹn trước với chủ tao tới đây nói chuyện dạm vợ cho con đó không?
Ông Ba nghe nói nổi trận lôi đình quát:
– Đồ cái thứ người làm gì mà ăn nói mất dạy như vậy hả? Mày có biết tao là ‘ông Ba’ đây không? Mau vào thưa với chủ mày ra đây đón rước.
Người gác cổng mặt mày cau có nhìn ông Ba thêm một lần nữa từ đầu đến chân rồi mới chịu vào trong. Một lát sau, một người mặc com – lê hết sức sang trọng, dẫn theo nhiều người theo sau đi ra. Ai nấy đều nhìn ông Ba như có cảm tưởng ông ta là người hành tinh mới xuống thăm địa cầu. Thay vì mời ông Ba và phái đoàn vào trong, người đàn ông mặc com – lê ngạo nghễ cất tiếng hỏi:
– Tui là Cao, cha của Thúy. Có phải ông là ông Ba đó không?
Ông Ba chắp hai tay khúm núm:
– Dạ… dạ… tui đó… thưa quan lớn…
Ông Cao lại nói:
– Con Thúy nhà tui nó khó tính lắm. Nó không thích ồn ào. Nó chỉ muốn gặp, xem mặt người con trai nào định hỏi nó mà thôi. Vậy con trai ông đâu, mau theo tui vào trong cho nó gặp. Sau đó, nó có bằng lòng hay không thì tụi tui sẽ cho ông biết sau.
Ông Ba liền gọi Cả Ngố ra giới thiệu:
– Dạ quan lớn! Đây là thằng Cả Ngố, con trai tui nè. Coi nó có xứng đôi vừa lứa với cô Thúy của quan lớn không?
Nhìn Cả Ngố trong lớp áo sơ – mi, với nút trên cài lỗ dưới, mặc cái quần đùi màu cứt ngựa rộng thùng thình, ông Cao bĩu môi nói:
– Cái đó thì tui không biết…
Vừa lúc đó, anh gác đang chạy ra nói lớn:
– Thưa ông, cô Thúy nói ông cho cậu con trai vào cho “cổ” gặp đặng mà “làm sớm nghỉ sớm”.
Ông Cao nghe nói lại nhăn mặt. Thật tình ông ta đang định đuổi hết cả đám người này về chứ chẳng thèm tiếp bất cứ người nào. Nhưng ngặt nỗi con gái ông ta đã muốn như vậy thì khó mà trái lời nó được. Ông ta vốn cưng con gái như cưng trứng, nuông chiều từ nhỏ, không bao giờ dám trái ý.
Nghĩ vậy, ông ta “hừ” một tiếng, nhưng lại nghĩ:
– “Cũng được! Cứ để nó coi mặt cho mà vỡ mộng, mình khỏi phải mang tiếng khắt khe với con.”
Nghĩ vậy, ông Cao liền đưa ngón tay giữa ngoắc Cả Ngố, miệng nói:
– Cậu mau đi theo tôi. Chỉ một mình cậu thôi.
Thế là Cả Ngố hiên ngang bước tới đi theo ông Cao, mà cậu ta tin là “ông già vợ” tương lai của mình. Cả Ngố cúi gập người, lễ phép thưa, nói với giọng nghẹt mũi:
– Con xin nghiêng cẳng… í quên… nghiêng mình… kính chào nhạc sĩ… í quên, nhạc rốc (Rock)… ơ… ơ… nhạc… nhạc…
Đã bực mình, ông Cao lại càng thêm cáu kỉnh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói cho ra vẻ là dân “có học thức”:
– Tui đâu có phải là nhạc phụ của cậu đâu. Chừng nào con gái tui ưng cậu thì lúc đó hẵng gọi vậy.
Cả Ngố lễ phép hỏi:
– Vậy thì chừng nào “tiểu thư” chịu ưng con, thưa đậu phụ, ủa… nhạc phụ?
Ông Cao chịu hết nổi lớn tiếng quát:
– Tui đã nói tui không phải là nhạc phụ của cậu. Mong cậu ăn nói cho đàng hoàng một chút!
Cả Ngố nghe nạt thì sợ hãi nói:
– Dạ… dạ… bác đừng giận, con lúc nào cũng ăn uống đàng hoàng… ơ… ăn nói đàng hoàng mà…
Ông Cao lắc đầu như hết ý kiến. Ông thấy cách hay nhất là nên im lặng mà thôi chứ không nên nói thêm điều gì nữa cả. Hai người sắp sửa bước vào phòng thì một chị ở bước ra nói:
– Thưa ông, cô Thúy cho mời anh ấy dzô.
Ông Cao nhìn Cả Ngố nói bằng một giọng khinh khi:
– Đó! Bây giờ cậu nói sao cho vừa lòng con gái tui thì nói. Nó có chịu lấy cậu hay không là quyền của nó chứ tui hổng ép. Người ta nói “ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên”. Tui hổng biết gì hết nữa à nghen.
Nói xong, ông Cao bước thẳng ra vườn lan gần đó ngắm những chậu bông, chậu kiểng đắt tiền. Cả Ngố đi theo chị người làm vào trong. Cửa mở, một nàng thiếu nữ ăn mặc hết sức sang trọng, với thân hình bốc lửa. Người đó chính là Thúy, con gái của ông Cao. Nhìn thấy Cả Ngố, nàng quay qua hỏi chị người làm:
– Chị Sáu! Chị có đem lộn người tới đây không?
Chị Sáu, tức người làm đáp:
– Hông đâu cô Hai! Đây là con trai ông Ba tên Cả Ngố.
Thúy khẽ lắc đầu nói:
– Thôi được rồi. Chị mau ra ngoài kia để tui phỏng vấn anh ta một chút.
– Dạ, cô Hai!
Chị Sáu ra ngoài rồi, Thúy nhìn Cả Ngố từ đầu đến chân, hất hàm hỏi:
– Anh có bằng cấp gì hả?
Cả Ngố ngơ ngác hỏi:
– Bằng cấp là gì hả cô?
Thúy lắc đầu nói:
– Tui hỏi anh học tới lớp mấy rồi. Anh có tới trường hông?
Cả Ngố lắc đầu:
– Dạ thưa cô, ‘con’ chưa bao giờ được tới trường hết.
Thúy vừa bực vừa tức cười với lối xưng hô của Cả Ngố. Nàng lại hỏi tiếp:
– Vậy thì anh làm nghề gì?
Cả Ngố nhanh nhảu đáp:
– Dạ ba con làm “thợ đụng”, con đi theo phụ. Nói cho “dzăng chương” (văn chương) nghĩa là “thợ đụng phụ”.
Thúy lại một phen tức cười hỏi tiếp:
– Thế nào là “thợ đụng”? Tui không hiểu gì cả!
Cả Ngố bèn cắt nghĩa:
– Dạ thưa cô, “thợ đụng” có nghĩa là đụng đâu làm đó.
Thúy lại nín cười, hỏi tiếp:
– Lương anh làm được bao nhiêu? Nhà có giàu không?
Cả Ngố tình thật nói:
– Thưa cô Hai, con làm hổng được bao nhiêu đâu. Nhà con nghèo chứ đâu có giàu.
Thúy cười nhạt rồi bỗng nghiêm nét mặt lại hỏi:
– Nghe nói anh có ý định cưới tôi về làm vợ phải không?
Cả Ngố tủm tỉm cười e lệ nói:
– Dạ, con không dám. Ba con nói cô là người xứng đáng cho con được “trao thân gửi phận”.
Thúy đứng chống nạnh hỏi:
– Vậy thì anh nói cho tui biết. Anh không bằng cấp, không có nghề nghiệp vững chắc, nhà thì nghèo. Vậy thì anh có cái gì để cho tui phải lấy anh về làm chồng?
Cả Ngố đứng gãi đầu một hồi, bỗng ‘à’ lên một tiếng, đáp:
– Dạ, ‘con’ có cái này nè cô Hai.
Vừa nói xong, Cả Ngố đưa hai tay tuột cái quần đùi màu cứt ngựa rộng thùng thình xuống. Thúy hoảng hồn đưa tay lên bịt mắt lại, la lớn:
– Ê! Anh làm cái gì vậy? Xí, đồ nham nhở!
Tuy mắng Cả Ngố, tuy đưa bàn tay lên che mặt, nhưng Thúy vẫn nhìn được qua kẽ hở giữa các ngón tay. Một “cục gân” to bằng cổ tay dài lòng thòng lắc qua lắc lại. Thúy bỗng cười lên thành tiếng nghe ‘hí hí’. Rồi đột nhiên, nàng bỏ tay đang che mặt xuống bước tới gần Cả Ngố nói:
– Anh đứng im cho tui khám.
Cả Ngố nghe lời đứng im không dám cựa quậy, với quần đùi tụt xuống đầu gối. Thúy bước tới cầm “cục thịt” dài và tròn nâng lên rờ một hồi, vuốt lên vuốt xuống, vọc tới vọc lui. Thật là một “phép lạ”, cục thịt đang mềm mại lòng thòng bỗng trở nên cứng ngắc ngổng lên như một cây mã trắc.
Thúy gật đầu nói:
– Được! Được! Khá lắm!
Nhìn Cả Ngố, Thúy nói:
– Anh đã đậu được bài thi thứ nhứt.
Cả Ngố nghe nói mừng rỡ, hỏi:
– Vậy là cô cho ‘con’ được trao thân gửi phận phải không cô?
Thúy dùng ngón tay búng một cái ngay đầu cặċ của Cả Ngố khiến anh ta đau quá kêu ‘ui da’, rồi nghiêm mặt nói:
– Chưa đâu! Còn bài thi thứ hai nữa.
– Là gì cô?
Thúy chẳng nói chẳng rằng, từ từ đưa tay vào bên trong hai bên hông váy khẽ kéo xuống một cái. Tay cầm cái quần xì quăng lên ghế sa – lông dài, Thúy ngồi xuống ghế đưa tay ngoắc Cả Ngố:
– Lại đây!
Cả Ngố hỏi:
– Con kéo quần lên được chưa cô?
Thúy có vẻ khó chịu, nhằn:
– Kéo lên làm gì! Cởi mẹ nó ra cho xong!
Cả Ngố không dám trái lệnh, liền tụt mạnh xuống một cái rồi đi tới trước mặt Thúy đứng. Thúy nói như ra lệnh:
– Quỳ xuống!
Cả Ngố lại làm theo lệnh, quỳ thẳng hai gối xuống đất. Thúy bỗng vén váy lên nói:
– Bài thi thứ hai bắt đầu.
Váy của Thúy vừa vén lên, Cả Ngố trông thấy một cục lông đen dày đặc, phía giữa là cái mòng màu hồng hồng. Dưới cái mòng là một cái lỗ màu đỏ chét. Cả Ngố đưa tay khẽ vuốt chùm lông đen, miệng hỏi:
– Chắc cô không bao giờ cạo hết phải không cô?
Bỗng nhiên Thúy đưa tay đánh một cái lên tay Cả Ngố nghe cái ‘chát’ một tiếng, lớn tiếng quát:
– Cái tay!
Cả Ngố xuýt xoa rụt tay về, không dám sờ nữa, ngơ ngác hỏi:
– Con phải làm gì đây, cô Hai?
Thúy có vẻ khó chịu về câu hỏi này. Nàng đưa ngón tay chỉ vào “bộ chỉ huy” của mình mà ra lệnh:
– Còn làm gì nữa? Liếm! Bú!
Cả Ngố ngoan ngoãn chúc đầu vào chỗ Thúy chỉ. Một mùi khăm khắm đột nhiên bốc lên nồng nặc. Cả Ngố cảm thấy hết sức khó chịu nhưng vẫn phải lè lưỡi ra liếm vào cái khe đỏ chét. Liếm cái khe một hồi, lưỡi của Cả Ngố lại đưa lên liếm vào cái mòng, cọ qua cọ lại. Thúy “đã” quá, rên lên:
– Liếm lẹ hơn chút nữa!
Nghe Thúy hối thúc, Cả Ngố như lính ra trận ngửi thấy mùi thuốc súng. Lưỡi của chàng ta đưa qua đưa lại, đưa lên đưa xuống, liếm theo nhịp điệu của tiếng rên người ra lệnh. Gần nửa tiếng trôi qua. Rồi từng loạt nước nhờn từ bên trong cái lỗ đỏ chét nhiễu ra. Cả Ngố nghe rờn rợn, cảm thấy ghê tởm nên lưỡng lự, ngừng lại, thôi không liếm nữa. Hai tay Thúy đặt đằng sau ót Cả Ngố ấn mạnh một cái xuống, nói:
– Liếm cho sạch, cho khô!
Cả Ngố đành phải le lưỡi ra liếm hết nước nhờn trên “Ɩồŋ cô Hai” mà nuốt vào cổ chứ không dám cãi lời. Khi nếm phải vị nhơm nhớp, Cả Ngố nghĩ mà rùng mình nhưng cũng phải gắng gượng mà nuốt vào chứ không dám nhổ ra. Đến khi Ɩồŋ Thúy đã ra hết nước nhờn và được lưỡi của Cả Ngố “lau sạch”, nàng ta mới cảm thấy tạm thỏa mãn. Cả Ngố thở hổn hển nói:
– Lạy cô! Cho con nghỉ một chút không thì lưỡi con chắc gãy nát quá!
Thúy cười lên mấy tiếng ha hả, nói:
– Nói xạo quá đi! Cái lưỡi làm sao mà gãy được? Bú Ɩồŋ tiếp.
Cả Ngố không còn cách nào hơn phải chúc đầu mà tiếp tục bú Ɩồŋ Thúy…
Để lại một bình luận