Hoàn có 5 chị gái gồm chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Vân, chị Năm Hoàng và chị Sáu Minh (đã qua Đài Loan lấy chồng) có chị Tư Vân là người chị mà Hoàn yêu thương và kính trọng nhất vì chị rất có tình cảm, nuông chìu và chăm sóc Hoàn từng li từng tí còn hơn cả mẹ. Bởi lẽ, từ nhỏ đến lớn, hai chị em thường trò chuyện đùa giỡn với nhau, đi đâu cũng đều dắt nhau đi, ăn gì cũng đều san sẻ cho nhau. Lúc nào hai chị em cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng, như lúa với nước, như áng nắng và mặt trời, thậm chí từ lúc Hoàn được 2 tuổi cho đến khi 11, 12 tuổi, chị Vân và Hoàn vẫn còn ngủ chung với nhau. Năm nay, Hoàn 16 tuổi còn chị Vân thì 27, nghĩa là hai chị em cách biệt nhau 11 tuổi.
Khi Hoàn bắt đầu vào học lớp 10 thì so với lúc còn nhỏ, tình cảm giữa hai chị em càng sâu đậm và nồng nàn hơn. Tuần nào cũng vậy: Cứ hễ tối thứ bảy, ăn cơm chiều xong là Hoàn dắt chiếc xe đạp mini ra khỏi nhà và chở chị Vân ngồi nơi yên sau để đi xem phim rồi đi uống café hay ăn chè, ăn bánh bèo, bánh khọt… còn chủ nhật thì mới sáng sớm, chị Vân đã mượn xe Honda Dame của bố chở Hoàn đi chơi xa, khi đi Vũng Tàu, lúc xuống Long Hải, có lần hai chị em đến tận cả Lộc An… Chị Vân sau khi thi Tú tài xong, do sức học cũng không được khá cho nên chị xin vào làm ở xí nghiệp đông lạnh Thị xã Bà Rịa với đồng lương hàng tháng khá cao, vì vậy không những có tiền đi chơi cùng Hoàn mà chị còn mua sắm cho Hoàn rất nhiều thứ: Nào là quần áo, nào là mũ nón, nào là giày dép, nào là dụng cụ học tập, thậm chí, chị còn cho Hoàn cả tiền tiêu vặt.
Từ trước đến giờ, luồng tư duy quan hệ tình cảm của Hoàn đối với người chị thứ tư của nó luôn ở mức độ bình thường nhưng thời gian gần đây, dù muốn dù không, nó vẫn phải tự thừa nhận rằng mối quan hệ ấy đang dần dần thay đổi. Nguyên nhân thì cũng chẳng phải xa lạ gì, chính là sự ảnh hưởng từ năm cuộc tình tội lỗi loạn luân với bốn người chị ruột và một người chị họ, hơn nữa, trong khi tiếp xúc hoặc chơi đùa với chị Vân thì sự đụng chạm vô tình như nắm tay, cạ vai, cọ ngực… là chuyện ngẫu nhiên. Do vậy, có thể nói là Hoàn đang để ý đến chị Tư của nó, nó không còn xem chị Vân là chị của nó nữa mà là… Hoàn thích chị Vân chẳng qua cũng là điều dễ hiểu thôi. Vì trong gia đình, đứng sau chị Năm Hoàng, chị Tư Vân phải nói là rất có nhan sắc.
Chị có mái tóc dài phủ xõa kín cả lưng, lúc nào cũng đen nhánh, thướt tha, mềm mại, óng ả, mềm mại, êm ái và mịn màng như nhung. Khuôn mặt chị tròn trịa và đẹp như một vầng trăng với làn da trắng bóc như trứng gà lột, vầng trán chị tuy thấp nhưng đã được bù lại bằng cặp mắt to tròn, đen láy, long lanh, ngời sáng và cong vút hai hàng mi sắc lẹm như dao cau có thể hốt hết hồn vía của bất kỳ người nào đó. Sống mũi của chị tuy thấp nhưng nhỏ gọn và cân đối nằm giữa hai gò má trắng hồng nhô cao hai lưỡng quyền. Vầng cổ chị cao, lộ rõ ba ngấn và ưu điểm nổi nét nhất trên khuôn mặt chị Vân chính là đôi môi hình trái tim đều đặn, dày mọng, thắm đỏ và hơi vểnh lên.
Thân người, vóc dáng chị Vân hơi thấp nhưng không mập mạp sồ sề mà lại rất cân đối, thon thả và rất có da có thịt, tạo nên những đường nét cân đối, hài hòa, gợi cảm trên một pho tượng Thần Vệ Nữ do thiên nhiên tuyệt tác nên. Một yếu tố nữa khiến cho Hoàn thích chị Vân là do chị tuy đã 27 tuổi đầu nhưng vẫn phòng không gối chiếc, thậm chí một người bạn trai cũng chưa hề có nữa là. Lúc đầu, chị Vân hoàn toàn không hề để ý gì đến sự thay đổi tình cảm, tâm trạng và suy nghĩ của thằng em út, chị vẫn hồn nhiên, vô tình, bình thản trước con tim đang rỉ máu của Hoàn.
Rồi một buổi chiều nọ, Hoàn rước chị Vân từ Xí nghiệp đông lạnh về nhà bằng xe đạp, do trời mưa quá lớn, hai chị em phải chạy vào trong khu nhà Ɩồŋg chợ đang xây dở dang để trú mưa. Áo chị Vân ướt sũng nước nơi phần ngực của chị, dính sát vào người làm lộ rõ lớp da thịt bồng đào trắng nõn của chị. Chị Vân mãi lo nhìn trời mưa, bất chợt chị quay sang ngó Hoàn thì thấy thằng em đang nhìn chòng chọc vào ngực áo bị ướt của chị khiến chị phải đỏ bừng cả mặt. Khi phát hiện chị Vân đang ngó mình, Hoàn hơi mắc cỡ, nhìn chị một chút rồi quay sang chỗ khác. Lần đầu tiên, chị Vân nhận thấy ánh mắt của Hoàn nhìn chị thật khác lạ.
Sau ngày đó, tuy đã hơi ngờ ngợ về Hoàn nhưng chị Vân vẫn cho rằng Hoàn nhìn chị chẳng qua là vô tình cho nên chị vẫn tiếp tục quan hệ chị em bình thường như mọi khi. Một buổi tối thứ bảy, ngồi cạnh Hoàn xem phim trong rạp Châu Thành, bất chợt chị Vân phát hiện ra rằng thằng em út của chị không phải là vô tình nữa. Khi phim chiếu được khoảng 30 phút, chị Vân thấy bàn tay trái của Hoàn làm như là vô tình nắm lấy mân mê bàn tay phải mềm mại của chị. Chị Vân giật tay ra rồi lát hồi, bàn tay phải của chị lần về chỗ cũ thì y như rằng, lần thứ hai bàn tay trái của Hoàn lại nắm bóp lấy bàn tay phải của chị. Tình hình diễn ra liên tiếp ba, bốn lần như vậy!
Không hiểu sao đến lần thứ năm, chị Vân lại để yên bàn tay của mình trong bàn tay của thằng em. Hai chị em yên lặng, mắt vẫn cứ nhìn lên màn hình nhưng không thể nào biết được là mình đang xem cái gì, trống ngực đánh thình thịch, hơi thở dồn dập, cả người đổ mồ hôi dầm dề mặc dù quạt máy trong rạp hát vẫn chạy vù vù. Đến khi ra về, vừa quẹo vào con đường cặp giữa Nhà Thờ Bà Rịa và trường cấp I Nguyễn Thanh Đằng thì xe đạp bị lủng lốp, hai chị em đành phải đi bộ. Do trời quá tối, chẳng may vấp phải cục đá, chị Vân đau đớn ngồi sụp xuống. Hoàn lật đật dựng tó xe đạp rồi cúi xuống đỡ vai dìu chị Vân đứng dây.
Trong bóng tối, trên con đường vắng vẻ, mùi da thịt con gái hòa quyện với mùi nước hoa, mùi son phấn, mùi xà bông Camay thoang thoảng từ mái tóc, từ thân thể chị Vân khiến Hoàn không cầm lòng được và trong phút chốc, Hoàn bất ngờ vòng tay ôm đại chị Vân rồi hổn hển hôn lên tóc, lên má chị. Vì không ngờ được, chị Vân lúc đầu đứng yên chịu trận rồi dùng dằng, xô Hoàn ra, bước đi về một mạch mặc dù chân chị vẫn còn cảm thấy đau. Sau đêm hôm ấy, chị Vân cố tình tránh mặt Hoàn liên tiếp mấy ngày liền, không phải là chị giận em mình mà vì thực tình mà nói, khi Hoàn ôm chị hôn vào cái đêm hôm ấy đã làm cho tâm tư tình cảm của chị bị nhiều xáo trộn và khắp cả châu thân chị liên tục bị hành hạ bởi một thứ cảm giác hết sức kỳ lạ, làm cho tâm hồn, đầu óc chị lâng lâng khó hiểu.
Mỗi khi nhớ lại cảm giác đó, chị Vân cứ thấy trồng ngực mình rộn ràng lên, máu trong người như sôi sùng sục làm cả người hầm hập nóng, khuôn mặt đỏ bừng lên. Chị Vân tự hỏi không biết có phải là chị cũng đã thích Hoàn, thằng em út của chị không? Một buổi tối, chị Vân phát hiện ra có một tờ giấy gấp tư nằm rớt nơi phía trong cánh cửa phòng ngủ của chị. Chị nhặt lên, mở ra thì thấy hàng chữ ghi nắn nót “Em xin lỗi chị về chuyện tối hôm bữa. Chị tha lỗi cho em. Chị đừng giận em nhé!”. Chị Vân chỉ cười thầm, không có phản ứng chi cả.
Qua ngày sau, vì được nhà trường thưởng một số tiền khá lớn trong cuộc thi viết văn đề tài mùa hè, để lấy lòng chị Vân và làm chị nguôi giận, Hoàn mua nào là xà bông Camay, nào là dầu thơm, son môi, thậm chí cả một chiếc nón kiểu rất đẹp rồi lén bỏ vào phòng ngủ của chị Vân lúc chị khóa cửa đi làm. Chị Vân rất vui, âm thầm nhận hết những món quà của Hoàn. Sau một tuần lễ cấm vận, chị Vân và Hoàn đã bình thường hóa lại được mối quan hệ chị em gắn bó dù biết là trong thâm tâm cả hai chị em đều đã cảm thấy thích nhau. Dĩ nhiên, gia đình Hoàn hoàn toàn không hề có ai biết được chuyện gì đã xảy ra giữa chị Vân và Hoàn, cũng không ai ngờ được chuyện gì sắp xảy ra giữa hai chị em.
Chị Vân và Hoàn vẫn đi chơi, đi xem phim, đi ăn uống bình thường như mọi khi và đôi lúc, hai chị em âu yếm tay trong tay, chỉ có thế thôi chứ cả hai chưa dám đi đâu quá xa tới những chân trời vô vọng đầy những hồn ma tội lỗi bóng quỷ loạn luân. Một buổi sáng, có gia đình một người bạn của bố Hoàn ở Sài Gòn đến gia đình Hoàn vừa để thăm viếng vừa để cầu hôn chị Vân cho con trai họ năm nay đã 30 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có ý trung nhân và đang làm việc cho một doanh nghiệp ô tô tư nhân. Không ngờ, buổi cầu hôn này lại diễn ra chóng vánh và kết quả là chị Vân dù muốn dù không vẫn phải chấp nhận “áo mặc sao qua khỏi đầu”, đó là ngày vu quy của chị Vân sẽ cách ngày cầu hôn 10 ngày nữa.
Thế là ngày hôm sau, gia đình Hoàn bắt đầu chộn rộn công việc chuẩn bị đám cưới cho chị Tư Vân. Do vậy, hai chị em Vân và Hoàn ít có thời gian chuyện trò hay đi chơi với nhau. Hoàn để ý thấy chị Vân vẫn bình thường như mọi ngày, trong khi nó buồn thấu ruột thấu gan vì chẳng bao lâu, nó sẽ hoàn toàn xa cách người chị xinh đẹp mà nó đã đem lòng yêu mến. Một lần, nhân lúc chở chị Vân đi làm, chị Vân nói với nó là có dám đi chơi cùng chị vào buổi tối qua đêm không vì chị có rất nhiều chuyện để nói với nó. Trong lúc Hoàn vẫn còn chưa trả lời được thì chị Vân nói với nó là cứ chuẩn bị, còn 4 ngày nữa sẽ đi.
Đêm hôm đó, phải nói là Hoàn không sao ngủ được. Nó cứ trằn trọc, thao thức mãi, nhẩm tính là 5 ngày nữa là đến ngày rước dâu của chị Vân, 4 ngày nữa là gia đình nó tổ chức lễ tiệc vu quy cho chị, vậy là chị Vân không nói đùa rồi, chắc chắn là ngày đó, sau khi kết thúc lễ tiệc vu quy xong thì tối đó, chị sẽ đi chơi cùng nó. Tại sao lại qua đêm cơ chứ? Rồi sẽ ngủ ở đâu? Tuy Hoàn có lo lắng, hồi hộp nhưng rồi, khi nghĩ đến chuyện sắp sửa đi chơi cùng với người chị mà nó yêu thích là nó cảm thấy hớn hở và nó mau chóng chìm vào giấc ngủ say sưa, không mộng mị.
Thời gian qua đi thật nhanh! Mới đó thấm thoát, lễ tiệc vu quy của chị Vân đã đến, kéo dài từ 8 giờ sáng đến tận 1 giờ trưa mới kết thúc. Khi chú rể cùng với ông bà thông gia vừa lên xe hơi trở về Sài Gòn để chuẩn bị cho lễ rước dâu vào ngày mai, lập tức chị Vân đi tìm Hoàn và nói nhỏ vào tai nó là chuẩn bị lên đường. Lúc đó, Hoàn vẫn còn ngồi nơi bàn tiệc, nghe vậy, nó lật đật đứng dậy đi ra ngoài trước. Chị Vân thay bộ đồ cưới ra và xin phép bố mẹ cho Hoàn lấy xe Honda chở chị ra Vũng Tàu có chuyện quan trọng. Thấy chuyện cưới hỏi đã được xếp đặt đâu vào đó, không còn vướng mắc nữa nên bố mẹ liền đồng ý ngay. Thế là chị Vân và Hoàn hớn hở, phấn khởi lên đường và chỉ nữa giờ đồng hồ sau, hai chị em đã có mặt tại Bãi Sau – Vũng Tàu.
Bình thường như những du khách khác có mặt trên bãi tắm, chị Vân và Hoàn đi mướn quần áo tắm, phao tắm, dù che. Hai chị em vui vẻ rượt đuổi nhau, chạy từ trên bãi xuống nước và bắt đầu vẫy vùng trên sóng nước cho quên đi những mệt nhọc, đắng cay của cuộc đời. Hai chị em cùng tròng mình vào chung một cái phao lớn, lênh đênh trên sóng nước khoảng gần một tiếng thì bắt đầu thấm mệt. Chị Vân và Hoàn lại tiếp tục rủ nhau lên ngồi bệt trên bờ cát, đắp cát lên chơi trò xây lâu đài rồi bốc cát vừa chọi vào người của nhau vừa kêu la chí chóe.
Một chập, hai chị em lại chạy xuống biển ngụp xuống nước cho sạch cát rồi ôm nhau, cười đùa rúc rích. Sau gần hai tiếng vui đùa thỏa thích trên sóng biển, chị Vân và Hoàn lên bờ tắm lại nước ngọt cho sạch cát và nước mặn trên người. Khoảng 20 phút sau, hai chị em đã có mặt tại một quán café sang trọng ở đối diện với Bãi Sau, ngồi nơi cái bàn sát mặt đường, chị Vân uống café sữa đá còn Hoàn uống café đá. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mới đó mà hoàng hôn đã dần dần chuẩn bị buông xuống một màn đêm trên trái đất và nhân gian đang hối hả kết thúc một ngày làm việc để đón chào thời gian giải trí, nghỉ ngơi. Chị Vân nói với Hoàn là ngồi chờ chị nơi quán café để chị đi gọi điện thoại về nhà rồi hai chị em sẽ về Bà Rịa ăn cơm chiều.
– Chị Vân ơi, chị gọi điện thoại về nhà có chuyện gì vậy? Hoàn hỏi dò chị Vân khi đang trên đường lái xe chở chị về.
– Bí mật mà em, lát nữa thế nào rồi em cũng biết!
Về đến Bà Rịa, hai chị em chọn một quán cơm ở gần chợ Bà Rịa, trên con đường cùng chiều dẫn tới rạp hát Châu Thành. Quán cơm này ở ngay đầu con đường có rất nhiều nhà cho thuê phòng trọ.
Chị Vân gọi chủ quán mang ra vài món ăn cơm đơn giản nhưng rất ngon: Nào là thịt bò xào cần, nào là canh chua cá dứa, nào là thịt kho tàu ăn kèm với dưa cải, cà pháo… Hai chị em do tắm biển đói bụng nên cùng nhau ăn thật ngon lành và hết sạch sẽ các món.
– Nè, em biết là hồi nãy, chị điện thoại về nhà có chuyện gì không?
– Chị không nói thì làm sao em biết được!
– Em đoán thử xem, nếu em đoán được thì chị sẽ thưởng…
Để lại một bình luận