Trong lớp thì thằng bạn thân nhất sống chết cùng nhau của Tuấn tên là Quốc Đạt. Hai thằng không ngồi cùng bàn, không ở cùng tổ nhưng lại chơi thân với nhau như bóng với hình, như cá với nước, như hổ với rừng xanh.
Mỗi ngày nghỉ học, Tuấn chạy xe đạp và cũng có khi cuốc bộ xuống nhà thằng Đạt tập học đàn ghitar. Thằng Đạt là một tay đàn ghitar cừ khôi và cũng là một “giáo viên dạy đàn” có tiếng vì chỉ khoảng nữa tháng thôi, Tuấn đã đàn được lõm bõm một số bài hát.
So với Tuấn, về bề ngoài thì Đạt có vẻ lanh lợi và sành sõi hơn ; còn bề chìm bên trong thì chưa biết thằng nào thua thằng nào.Gì chứ Tuấn biết hút thuốc, uống rượu là do thằng Đạt lây qua ; còn cái khoản bồ bịch, trai gái thì thằng Đạt cũng là một tay vô địch tuy nhiên thằng Đạt cũng khó có thể nào ngờ được là Tuấn, một thằng bạn khù khờ hiền lành thế kia lại từng trãi qua nhiều mối tình với nhiều người phụ nữ lớn tuổi mà trong đó lại có cả cô Hải, cô giáo chủ nhiệm.
Do Tuấn xuống chơi ở nhà Đạt nhiều nên gia đình Đạt xem nó như là người trong nhà. Bố thằng Đạt mất sớm, chỉ còn mẹ với 4 người con trong gia đình gồm người chị cả 35 tuổi, anh hai 31 tuổi, chị ba 24 tuổi và thằng Đạt là út 16 tuổi. Nhà thằng Đạt ở thôn Long Toàn, đối diện với chợ và gần Nhà thờ ; từ nhà Tuấn ở thôn Phước Hưng xuống tới Long Toàn có gần lắm cũng phải là 5 cây số nhưng hoàn toàn không phải vì vậy mà ngăn sông cách núi tình bạn của hai thằng.
Đi xem phim, xem văn nghệ, uống café chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ đối với hai thằng ; khi nào có nhiều tiền, chúng còn vào quán nhậu với nhau mới là chuyện lớn. Có lần, chúng còn rủ nhau đi thăm thằng Ngân bị bệnh nhiễm trùng máu phải nằm điều trị tại Bệnh viện Chợ Rẫy, Thành phố Sài Gòn ; ngủ lại nơi nhà bà bác thằng Đạt qua đến ngày hôm sau nằm vật nằm vửa ở Bến xe Miền Đông cho tới 2 giờ chiều mới mua được vé xe về Bà Rịa.
Một lần, chẳng rõ vì lý do gì mà thằng Đạt đánh thằng Khải – một học sinh giỏi của lớp ; thế là chiều đó, dù chẳng có xe, Tuấn vẫn tức tốc lết bộ xuống nhà thằng Đạt để nói cho mẹ thằng Đạt biết lỗi vi phạm của nó ở trường. Dĩ nhiên, thằng Đạt bị mẹ quất cho một trận vì tội đánh bạn và sau ngày đó, thằng Đạt giận dỗi tuyệt giao cắt đứt mọi quan hệ với Tuấn nhưng chỉ hai tuần sau, đích thân thằng Đạt đạp xe đến nhà Tuấn, rủ Tuấn đi uống café để giảng hòa và nối lại tình bạn.
Sau vụ việc đó, lần đầu tiên Tuấn đi theo thằng Đạt lên chơi tại rẫy nhà nó ở khu vực đồi Phong Phú. Đây là một địa danh thuộc thôn Sông Cầu, nằm giữa xã Hòa Long và xã Suối Nghệ, cách chổ Gò Rùa – rẫy dưa của vợ chồng chị Năm Hoàng khoảng 5 cây số là cùng.
Khu rẫy nhà thằng Đạt trồng chuối xen kẽ bắp và khoai mì, nằm ở phía sau đồi nên rất kín đáo, cách biệt với những khu rẫy lân cận. Chòi rẫy ở đây rộng hơn chòi rẫy của nhà Tuấn ở Núi nhọn rất nhiều.
Từ cửa chòi đi vào, mé bên phải được ngăn lại thành một cái buồng bằng hai vách làm bằng những thân tre đập dập, bên trong có kê một chiếc giường đơn khá cũ trãi manh chiếu đã sờn mòn và trên có giăng sẵn một cái mùng xám xịt mốc meo vì ẩm thấp. Mé bên trái chòi, ngoài là nơi để các dụng cụ làm rẫy (cuốc, cào, dao phát, thúng…) và trong là bếp với lỉnh kỉnh nào là chạn chén bát muỗng đũa, nồi, chảo, lò đun, củi, dăm bào.
Giữa chòi là bàn ăn cơm uống nước, tiếp đó là hai cái chõng tre kê sát vách chòi. Vì bận đi học nên thằng Đạt chỉ lên rẫy nhà vào trưa thứ bảy sau khi đi học về, ở lại một đêm đến chiều chủ nhật hôm sau là phải trở về Bà Rịa.
Từ Bà Rịa lên đến đồi Phong Phú chẳng bao xa ; vả lại ở đây, được ăn nhiều món ngon như ốc nấu chuối, thịt chim sẽ nướng nên đi được một lần rồi, Tuấn rất khoái và thành thử ăn quen, tuần nào cũng vậy, hễ cứ đến 2 giờ chiều thứ bảy là nó xách xe đạp tà tà cùng thằng Đạt đi Phong Phú chơi. Trong gia đình thằng Đạt, người ở trên rẫy thường xuyên nhất là chị cả Hiền.
Chị Hiền phải nói là một tuýp người phụ nữ đảm đang, hiền hậu, vui vẻ và giàu lòng nhân ái. Có lẽ do duyên số nên chị Hiền tuy đã 35 tuổi rồi nhưng mãi cho đến nay, chị vẫn phòng không chiếc bóng và mặc dù cũng có nhiều đám mai mối, chị cũng chẳng kén chọn gì lắm nhưng rồi không hiểu sao mà cuối cùng vẫn xôi hỏng bỏng không.
Chán đời, chị Hiền gần như chôn vùi cuộc đời mình nơi rẫy vắng vườn lặng, âm thầm lặng lẽ như chiếc bóng cô độc. Nếu sắc đẹp chị Hiền có nghiêng thành ngã nước đi chăng nữa thì giờ đây cũng đã phai tàn theo năm tháng. Nói như vậy thì chị Hiền cũng không phải là xấu ma chê quỷ hờn mà chị chỉ có vẻ quê mùa nhiều hơn mà thôi.
Ưu điểm nổi bật nhất của chị là mái tóc dài đen nhánh, óng ả, mềm mại, mịn màng như nhung phủ xõa kín cả lưng và ôm lấy một khuôn mặt tuy không sắc nước hương trời nhung cũng rất khả ái, từa tựa khuôn mặt của Đức Mẹ Maria đồng trinh. Vầng trán chị thấp, đôi mắt chị nhỏ và đen láy nằm dưới hai hàng lông mày mảnh mai.
Sống mũi chị vừa phải, không cao cũng chẳng thấp, nằm cân đối giữa hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền. Vầng cổ của chị cao lộ rõ ba ngấn và đôi môi hình trái tim của chị thì nhỏ nhắn và mềm mại. Vóc dáng, thân thể chị chỉ được cái cân đối và hài hòa chứ còn từ trên xuống dưới nói chung là thẳng đuồn đuột, gầy guộc, chẳng hề có da có thịt chi cả.
Trong gia đình, chị Hiền thương thằng Đạt nhất vì nó là em út ; còn Tuấn là bạn thân của thằng Đạt, hay lên rẫy cùng thằng Đạt phụ giúp chị việc này việc kia riết rồi chị cũng thương lây qua Tuấn hồi nào cũng chẳng biết. Mỗi khi hai thằng lên rẫy là chị Hiền tất bật nấu hết món này lại xào đến món kia để cho chúng nhậu.
Nói là nhậu cho oai, thực ra Tuấn chỉ cần đến hai ly thủy tinh loại dùng uống trà là gục tại chổ ngay ; về khoản này thì thằng Đạt giỏi hơn nhiều vì “đô”của nó rất mạnh, nhiều lần thằng Đạt phải xốc Tuấn lên chõng tre nằm vì quá say còn nó thì lại sang rẫy kế bên nhậu tiếp với mấy bạn hàng xóm cũng là người Long Toàn lên Phong Phú làm rẫy.
Cuộc đời thật lắm chuyện nghiệt ngã, trớ trêu và thật bất ngờ, ngẫu nhiên vì chị Hiền và Tuấn, cả hai người đều không thể nào tưởng tượng ra được là họ lại tình cờ trở thành người tình của nhau trong một đêm vật vờ gió lạnh ; cũng chính vào đêm ấy, chị Hiền mới thực sự tìm ra được nguồn sống của chị mà từ trước đến giờ, chị vẫn chưa tìm ra được.
Tuy là ngày thứ bảy nhưng chiều hôm ấy, Tuấn không đi lên Phong Phú vì thằng Đạt đi Sài Gòn cùng với mẹ ăn đám cưới tại nhà bà bác ; nó đi theo thằng Hùng con vào Hòa Long chơi. Đến 3 giờ, khi về đến ngã ba Hòa Long thì bất chợt Tuấn nhìn thấy chị Hiền đội nón lá sùm sụp, đạp xe ngược chiều. Chị Hiền cũng đã nhận ra Tuấn, vội dừng xe đạp lại và đon đả nói :
– Tuấn, sao em không lên rẫy chơi với chị? Thằng Đạt đi Sài Gòn rồi, em lên rẫy chơi với chị đi! Một mình chị ở trên đó buồn lắm.
Trong lúc Tuấn vẫn còn chưa biết trả lời chị Hiền thế nào cả thì chị lại tiếp :
– Em đi chơi với chị đi mà! Lên đó rồi chị sẽ nấu lẫu ếch măng chua cho em nhậu.
Nghe nói đến lẫu ếch măng chua là Tuấn đã cảm thấy ê buốt nơi hai bên mang tai rồi ; nó rủ thằng Hùng con đi chơi (vì Tuấn đi chung xe với nó ) nhưng thằng này không chịu đi vì chưa xin phép gia đình. Do Tuấn lúc trưa cũng đã nói đại với gia đình là đi lên Phong Phú ở lại qua đêm rồi nên nó tự nhiên và thoải mái nhìn thằng Hùng con đạp xe về Bà Rịa một mình ; còn nó thì cầm tay lái chiếc xe đạp của chị Hiền và đèo chở chị chạy bon bon về hướng Sông Cầu.
Trên đường đi, bỗng nhiên Tuấn cảm thấy ngường ngượng làm sao ấy vì rõ ràng đây là lần đầu tiên nó đi lên Phong Phú không cùng với thằng Đạt mà lại cùng với chị thằng Đạt và tuy chị lớn tuổi hơn nó nhiều nhưng không hiều sao, tâm trạng của nó cứ mãi bồn chồn, nôn nao vì lý do gì nó không thể nào giải thích nổi.
Khi lên đến đồi Phong Phú, quay tới quay lui cũng chỉ có mỗi một mình chị Hiền và Tuấn khiến Tuấn càng lúc càng hoang mang, bồi hồi, lo lắng. Chi Hiền để ý và chị lấy làm lạ vì thấy thằng bạn của em mình bữa nay sao là lạ khó hiểu, chân tay cứ lóng nga lóng ngóng, mặt thì cứ đỏ bừng lên như là lên cơn sốt.
Do bận bịu với món lẫu ếch măng chua, một món nhậu rất bắt mà chị đã hứa với Tuấn lúc gặp và rủ Tuấn lên đây nên chị cũng chả thèm để ý đến thái độ của bạn em mình. Sau khi nấu xong, chị Hiền cẩn thận đạp xe ra đường lớn mua nữa xị rượu đế để về mời Tuấn.
Mới đó mà hoàng hôn cũng đã dần dần nhá nhem buông xuống, màn đêm bắt đầu nhập nhoạng lên thay mặt trời thống lĩnh nhân gian. Chị Hiền soạn sửa quần áo và đi tắm ở nhà tắm dựng bằng 4 tấm cót ở sau chòi rẫy ; trong khi đó thì ở bên trong chòi, Tuấn đang dọn chén đũa và bưng nồi cơm ra bàn. Lát sau, chị Hiền trở vào nhà, mát mẻ và gọn gàng trong áo bà ba màu nâu và quần saten bóng loáng.
Chị vào bếp bưng nồi lẩu ếch ra bàn và múc ra một cái tô sành hoa văn. Tô lẫu bốc khói nghi ngút, ngào ngạt, thơm lừng mùi thịt ếch đồng hòa quyện với mùi măng, mùi ớt cứ mãi miết sộc vào khứu giác, chưa ăn đã thấy thèm rồi. Tuấn xới cơm vào hai cái bát, so đũa cho chị Hiền và nó rồi lấy chai rượu đế khi nãy chị Hiền mua về, rót vào một cái thủy tinh nhỏ. Nó bưng ly rượu mời chị Hiền, chị lắc đầu nghoe nguẩy :
– Chị không uống được. Em uống đi!
Không nài nỉ, không ép buộc chị Hiền, Tuấn uống cạn ly rượu. Chị Hiền dùng đũa gắp từ trong tô ra một cái đùi ếch thật to cùng với mấy lát măng cho vào bát cơm của Tuấn
– Em ăn đi! Hôm nay, chị nấu để đãi một mình em đấy! Chị Hiền đon đả.
– Nè, mà em hôm nay làm sao vậy? – Chị Hiền tiếp – Mấy bữa có thằng Đạt ở đây, chị thấy em đâu có như vậy. Chẳng lẽ chỉ có một mình chị, em lại thấy mắc cở với chị sao?
Mặc cho chị Hiền nói gì thì nói, Tuấn vẫn cứ ngồi im nghe chị nói, vừa ăn cơm với lẩu vừa uống rượu ly này hết đến ly khác. Nó ngẫm nghĩ dù sao thì chị thằng Đạt cũng đã nói đúng tim đen của nó. Chả hiểu vì sao mà nó lại cảm thấy mắc cở, ngài ngại khi bữa nay, nó lên đây chỉ với một mình chị Hiền trong khi thực tình mà nói, nó không hề có tình ý, thậm chí một ý nghĩ nào không trong sáng với chị cả ; chứ nếu chị có nhan sắc một chút, thân hình hấp dẫn một chút và chỉ hơn nó một vài tuổi thì chắc chắn thế nào cũng có chuyện xảy ra.
Ngay từ lúc mới bắt đầu ngồi vào bàn ăn, Tuấn định bụng sẽ uống hết chai rượu này để tối nay sẽ dễ ngủ. Bởi vậy, vèo một cái, chai rượu đế Hòa Long trong veo đã cạn sạch và sau đó, Tuấn đòi đi mua thêm nếu chị Hiền không dứt khoát cản lại.
Đòi thì đòi vậy cho oai chứ dĩ nhiên, giống như mấy bữa trước nhậu với thằng Đạt, Tuấn gục ngay tại bàn ăn. Chị Hiền nhanh chóng xốc nó nằm lên chõng tre. Men rượu lúc bấy giờ làm chủ đầu óc và tinh thần khiến tay chân nó đều bị tê liệt.
Nó cảm thấy trong người nóng như lửa đốt, khó chịu vô cùng ; từ trong bụng nó có một cơn cuồng lưu cứ mãi dâng tràn lên cao và nếu chị Hiền không có kinh nghiệm để cái thau nhựa dưới đất ngay đầu chõng Tuấn nằm thì tất Tuấn sẽ nôn hết đồ ăn thức uống xuống nền chòi.
Chị Hiền nhìn Tuấn với vẻ mặt lo lắng vì chị chưa từng bao giờ thấy Tuấn say dữ dội như thế này. Chị mang cái thau nhựa chứa chất thải từ dạ dày Tuấn vừa tuôn ra đi ra ngoài đổ rồi chị trở vào dọn dẹp bàn ăn. Chi Hiền đậy cất cẩn thận nồi lẩu ếch rồi mang bát, đũa, tô, muỗng vừa ăn xong ra sàn nước bên ngoài chòi rửa sạch.
Khi chị trở vào thì chị thấy Tuấn đã nằm thiêm thiếp, nữa tỉnh nữa mê trên chõng. Chị Hiền lấy một cái khăn lông sạch, vào bếp đổ nước nóng từ trong ấm ra thấm ướt khăn rồi vắt khô ; chị đến bên chõng dùng khăn lau sạch mồ hôi nhễ nhại nơi khuôn mặt và khắp cả thân thể Tuấn. Để cho Tuấn được mát mẻ và dễ chịu, chị Hiền cởi bỏ chiếc quần tây màu xanh đậm Tuấn đang mặc trên người rồi chị thận trọng móc chiếc quần tây của Tuấn vào một cái móc áo treo lên sợi dây kẽm cột ngang gần sát vách.
Việc làm của chị Hiền thật tự nhiên và bình thường như biết bao nhiêu chuyện bình thường khác vì chị coi Tuấn chẳng khác gì thằng Đạt – em út của chị và chị không hề có một ý nghĩ nào ngoài luồng về nó cả. Vậy là trên người Tuấn lúc này chỉ còn mặc chiếc áo chemise ngắn tay màu kem và một chiếc quần đùi màu xanh đậm.
Chị Hiền ngẫm nghĩ là nếu để Tuấn nằm trên chõng vì đây là chổ trống thì gió đêm lùa vào sẽ rất nguy hiểm nên không chần chờ, chị Hiền đỡ Tuấn dậy rồi dìu nó đi vào trong gian buồng, cho nó nằm xuống chiếc giường gỗ là nơi ngủ hàng đêm của chị.
Sau đó, chị Hiền ôm một cái mền cũ trở ra ngoài nơi cái chõng Tuấn nằm khi nãy ; chị nằm xuống, trãi rộng mền ra đắp lên người và cùng với thời gian, chị nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say sưa…
Để lại một bình luận