Cô dạy học trò đếm theo nhịp tiếng lốc cốc gõ nhịp cầm canh của xe mì Hoành Thánh đánh tan không gian tĩnh mịch của khu xóm nhỏ Bàn Cờ. Xong buổi học, thằng Tạo rủ:
– Đi ăn mì tụi bây.
Nói xong nó quầy quả đi liền, làm cả bọn phải kéo theo tới ngồi quanh xe mì đêm.
– Cho bốn tô bự đi chú.
– Mấy nị đợi một chút, ngộ bỏ thêm mấy cục than vô lò.
Húp xong ngụm nước cuối cùng, thằng Tạo nháy mắt ra hiệu cho thằng Tòng và thằng Tường chuẩn bị.
– Chạ… ạ… y… y tụi bây.
Thằng Tài giật mình ngẩng lên nhìn ba thằng bạn đang co giò phóng chạy. Hoảng hồn chưa biết chuyện gì, nó cũng buông tô mì đang ăn dang dở xuống đất, cắm đầu chạy theo, bỏ lại sau lưng tiếng tả tả tiểu tiểu inh ỏi của chú Tàu khốn khổ.
Hụt hơi mới đuổi kịp ba thằng bạn, thằng Tài hổn hển thở:
– Tụi bây làm gì mà chạy dữ vậy?
– Ăn giật mà hổng chạy nhanh sao được mậy.
– Ăn giật? Tao có tiền mà, giật làm chi vậy?
– Đồ cù lần lửa. Ăn giật mới ngon, trả tiền ăn đâu có vui. Đi chơi với tụi tao, mày phải chạy cho lẹ, không lẹ chân có ngày lãnh đạn đó con.
Thấm ý, thằng Tài im re, nhưng nhủ thầm – ngày mai phải đưa tiền cho chị Tư kiếm ông Tàu trả lại, tội người ta buôn gánh bán bưng kiếm được bao nhiêu tiền đâu.
Thả bộ dọc đường Phan Thanh Giản, đến Ngã Bảy tụi nó ghé mua vài ổ bánh mì Gia Long mới ra lò, vừa đi vừa tán dóc rôm rả. Thấy mấy nàng gá? Ăn sương đứng lảng vảng gần đó, thằng Tòng thò tay bóp dái buột miệng:
– Nứng cặċ quá tụi bây, bắt đại một con nha?
– Ở đây già không hà, đi ra Công Trường Quách Thị Trang kiếm mấy em đẹp mà “bót” hơn đi.
– Làm gì đủ tiền mậy.
– …
– Có kế gì không Tôn Tẩn?
Cả bọn quay lại nhìn thằng Tường dò ý, cái thằng nhỏ con mặt mũi trông hiền khô như con gái nhưng lại nhiều “mưu sâu kế độc”, quân sư của cả bọn.
Tường Tôn Tẩn ngẩn người, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:
– Chiếc mô – bi – lết hư bữa hỗm tụi bây sửa chưa?
– Tiền đâu mà sửa mậy.
– Vậy là được rồi, thằng nào có Đức Thánh Trần?
– Tao còn một tờ.
Thằng Tài lấy ra tờ $500 mới “móc túi” của má nó, đưa cho thằng Tường và nói:
– Gì mà có $500 sao đủ trả mậy?
– Ai nói với mày tao trả tiền chơi gái bao giờ vậy?
Tà tà lượn quanh bồn – binh, thằng Tài nhìn ngang nhìn dọc kiếm con mồi.
Đứng cả đêm ế độ, con Huyền ngó chiếc xe đang từ từ tới mà mừng thầm trong bụng, thằng nhỏ mặc sơ mi trắng quần kaki xanh dáng dấp học trò thuộc loại nai tơ, chắc mới tập tành chơi gái? Con Huyền thầm nghĩ.
– Chị… chị… chị đi chơi với em hông?
Cái đầu ba phân, mặt mày sáng sủa, coi chừng hôm nay mình gặp hên “mở mắt” thằng học trò này nha, nghỉ vậy nhưng nó làm bộ hỏi:
– Đi đâu?
– Đi… đi…
– Một “dù” hay đi suốt đêm vậy?
– Về nhà em chơi suốt đêm nha, ba má em không có ở nhà.
– Mấy người?
– Có một mình em ở nhà thôi.
Vậy giỏi lắm là hai “dù”, đêm nay được ngủ ngon rồi.
– $2000 Cho cả đêm, có đủ tiền hông?
Thằng nhỏ móc túi đếm tiền, con Huyền thấy nó nhá nhá mấy tờ $500 là mừng húm, nói thách gấp bốn lần hỏng biết nó trả bao nhiêu đây.
– Em còn $1800, chị lấy rẻ dùm $1500 thôi nha.
– Hổng được, bớt $200 thôi, hỏng chịu thì tìm con khác đi.
– Dạ chịu, em thấy chị hiền em mới dám lại, chứ mấy chị kia dữ thấy bà, em đâu dám hỏi.
Dọc đường này, tao dữ có tiếng mà mày nói tao hiền, con Huyền cười thầm trong bụng.
– Đưa tiền đây.
– Chút về nhà em đã, ở đây em sợ bị chị gạt lắm.
Nghe thằng nhỏ nói có lý, lại nhìn cái mặt lo lắng ngơ ngơ ngáo ngáo của nó, Huyền yên tâm không sợ bị gạt, nó gật đầu, thót ngồi lên yên sau xe.
Chở con nhỏ chạy vòng vo trong xóm một hồi để đánh lạc hướng, thằng Tường dừng xe trước cửa nhà, lui cui mở khóa bước vô.
– Sao tối thui vậy anh?
Đèn bật sáng, con nhỏ chỉ thấy có cái giường và cái tủ bự mà thôi, không ai hết nên cũng yên tâm. Cởi lẹ quần áo, nó thót lên giường rồi đưa tay ngoắc thằng nhỏ, đứng cả đêm mỏi cẳng nó muốn lẹ lẹ rồi ngủ cho yên giấc đêm nay. Thấy thằng nhỏ luống cuống nó mắc cười, mẹ họ? Gặp đúng “nai tơ” rồi, nó cười cười:
– Lẹ lên anh.
– Đèn sáng kỳ quá, tui tắt đèn nha.
– Nhà có đèn mờ hông vậy?
– Hổng có.
Vậy tối thui làm sao mày thấy “lỗ” hả, thằng lù đù, nghỉ vậy nhưng con Huyền cũng gật đầu.
Nó nghe tiếng sột soạt cởi quần áo, rồi thằng nhỏ trèo lên ôm nó sờ mó lung tung, tội nghiệp cho con nai tơ, Huyền thò tay xuống phía dưới nắm cặċ thằng Tường kéo tới hang, thằng này nhỏ con mà cặċ bự quá ta, chưa chi mà nó cứng ngắc rồi, chắc năm mười mười lăm là hạ mã thôi. Cầm con cặċ Huyền lướt nhè nhẹ trên miệng Ɩồŋ gợi hứng, nó sợ thằng nhỏ đâm đại thì rát chết cha.
– Hổng biết thì để đó từ từ em dạy cho, đừng chọc bậy chọc bạ à nghen.
Tao mà hổng biết, thằng Tường cười thầm trong bụng, nãy giờ đóng kịch nó mắc cười lắm rồi nhưng cũng để yên cho con nhỏ khều khều một lúc. Bất thần nó nắc một cái ạch, đẩy con cu nhập cung một cái một.
– Ái… ái…
Con Huyền tê điếng cả cái Ɩồŋ, chuẩn bị vậy mà cũng hỏng xong nữa, ê thấy mẹ luôn, mai mốt chắc phải coi chừng mấy thằng nhỏ con quá, phải đo cặċ trước rồi mới ra giá, bữa nay coi chừng lỗ vốn, nắc gì mạnh dữ vậy mậy, năm mười mười lăm hai mươi… Đếm hoài cũng chưa thấy thằng nhỏ ra, con Huyền bắt đầu nghi nghi cái mặt hiền khô của thằng này, nó học đụ hồi nào vậy cà, nó chơi còn nghề hơn dân chơi có máu mặt nữa. Nghĩ gì thì nghĩ, nó bắt đầu thấy khoái khoái rồi.
Anh mà hiền hả mậy, mười lăm tuổi anh được mấy sư tỷ “mở mắt”, rồi ngày nào cũng cùng mấy bả luyện công phu, sức em được mấy năm hơi mà đòi dạy anh hả… hả… hả… hôm nay anh cho em nếm mùi nha. Định “quần” con nhỏ thêm một lát nữa, nhưng nhớ tới mấy thằng bạn đang nứng cặċ trốn trong tủ và dưới giường, nó đợi con nhỏ vừa rùng mình rên ư ử, nó rút cặċ ra rồi nhè nhẹ bò xuống giường khều thằng Tạo.
Đang nằm phê phê chưa kịp tỉnh hồn, con Huyền bị tấn công ồ ạt lần nữa, lần này nó bị nắc tới gần “dẹp” phao câu luôn, nó ôm đầu thằng nhỏ đẩy ra, ý sao tóc thằng này bây giờ dài vậy, cái ngực cũng lớn hơn nữa, chết mẹ rồi, cái tủ…
– Ê… ê… mày là thằng nào, hổng phải thằng hồi nãy.
– Ư… ư.
Thằng Tạo ngậm tâm, hì hục nắc, cái nào ra cái nấy kéo theo từng tiếng kẽo kẹt rung rinh cả chiếc giường.
Biết mình bị mấy thằng học trò gạt “đụ hội đồng”, con Huyền cũng ráng gỡ gạt cú chót.
– Mỗi “dù” thêm $200 à nghen.
– Ừ… ừ…
Bây giờ thêm $2 cũng hổng có, ở đó mà $200, thằng Tạo vừa nhịp nhịp vừa cười thầm.
Đến “dù” thứ 10, con Huyền đã ngất ngư, xuống giọng năn nỉ.
– Mỗi anh một “dù” thôi nha, em mệt lắm rồi.
– Thì nãy giờ tụi anh mỗi đứa có một lần thôi.
– Mấy anh mấy người lận.
Con Huyền nghe tiếng thằng nhỏ đầu tiên nói:
– Tụi anh có 4 đứa, còn mấy anh kia bên hàng xóm qua ké thôi. Nhưng em đừng lo, mỗi “dù” anh lấy giù? Em $200 rồi, sáng về anh đưa cho em.
Sáng… vậy là chết mẹ cái Ɩồŋ con rồi, nhưng kệ nó ráng ứ hự đêm nay rồi mai mình ngủ bù, con nhỏ vừa thở từng nhịp vừa tính thầm trong bụng, $1800 cộng thêm 9 lần nữa là $3600, vậy là mình trúng mánh đêm nay rồi, kệ nó ráng một chút rồi ngủ.
Đếm đến $5200 là nó hết đếm nổi, mà vẫn tiếp tục bị “quần”, thôi kệ mình tính “mảo” $8000 thôi, đếm thêm chút nữa coi chừng lộn rồi tụi nó ăn gian.
– Em tính “tròn” $8000 nha, bao nhiêu “dù” cũng được hết.
– Ừ, tính vậy gọn hơn.
Nghe tiếng con nhỏ thều thào, cả bọn cười trong bụng.
Tới hừng đông tờ mờ sáng cuộc chiến mới tàn, ê ẩm toàn thân con nhỏ theo thằng Tường ra xe đưa về. Ra nghề gần 3 năm rồi, bữa nay nó mới nếm mùi “bề hội đồng” tơi tả như vầy, thiệt tình là xui tận mạng, gặp mấy thằng quỷ sống thứ ba học trò này, lần sau chắc phải chạy mặt mấy thằng hiền hiền như thằng này quá, cũng may còn kiếm được $8000.
Đang mải mê suy nghĩ, con Huyền đâu thấy thằng Tường thò tay lắc lắc cọng dây nối bu – di. Chiếc xe phạch phạch vài cái rồi ngừng lại.
– Xui quá vậy ta, xe chết máy rồi.
– Làm sao bây giờ anh.
– Em xuống xe, anh đạp máy chắc nổ lại liền.
Con nhỏ xuống xe, nhìn thằng Tường dựng chống rồi leo lên đạp, đạp vài lần không nổ, nó mới lúi húi sửa sửa cái gì ở đầu máy.
– Chắc phải vừa đẩy vừa chạy quá, em đứng đợi anh một chút nha.
– Lẹ lẹ à nha, em mệt ứ hơi rồi, đưa em về ngủ sớm, tối còn đi làm nữa đó.
– Ừ, chút xíu là nổ rồi.
Nhìn thằng nhỏ đẩy vài vòng là xe nổ máy, con nhỏ thở phào trút gánh lo. Ủa, sao nó vẫy tay với mình vậy cà, chết mẹ rồi… trúng kế nữa…
– Ê… ê… ê, đỉ mẹ tụi mày gạt tao hả.
Con Huyền la lớn rượt theo được mấy bước thì hết sức, ngồi xuống đất hổn hển thở.
Bước đi từng bước mà ấm ức, mẹ nó xui tận mạng, điệu này chắc phải đốt “thông lông” Ɩồŋ quá, mai kêu mấy thằng mặt rô chém chết cha tụi này, nhà tụi nó ở… quẹo trái… rồi quẹo…
– Ê, cô kia đứng lại, mới sáng sớm đi đâu đó.
Giật mình quay lại, thấy hai ông Cảnh Sát là nó hết hồn, bây giờ mà còn bị bắt về bót nữa thì chết mẹ, đầu nó xoay vòng suy nghĩ nhanh như chớp. Phải…
– Hu… hu… hai thầy phải giúp em mới được, em cắt cặċ nó cho mà xem, còn con đỉ chó nữa, hu… hu…
– Chuyện gì khóc lóc dữ vậy?
– Hic… hic… hai thầy biết hôn, bây giờ em già em xấu, nó bỏ em theo con đỉ chó đó, hu… hu… em theo dõi tụi nó cả đêm mới biết chỗ ở của con đỉ chó đó, hai thầy theo em đi bắt nó dùm, hic… hic…
Mới sáng sớm chưa uống cà phê mà phải theo con mẹ này bắt ghen thì xui cả ngày, phải tìm cách thối thoát thôi, viên Cảnh Sát nghĩ thầm.
– Chị phải bình tĩnh lại, làm đơn thưa tụi tui mới biết đường mà xử, chớ đi bắt nghen ngang xương vầy sao được.
– Thưa tụi nó ở đâu vậy mấy thầy.
– Tới bót Quận Ba hướng đó đó. Tụi tui có công chuyện phải đi trước nha.
– Dạ, cảm ơn hai thầy.
Đợi hai người Cảnh Sát vừa khuất bóng, con Huyền ngoắt chiếc xích lô đạp vừa trờ tới, dông liền.
Ngủ một giấc thẳng cẳng tới trưa trời trưa trật, bốn thằng mới lục đục thức dậy rửa mặt rồi đi ăn sáng đằng tiệm Bánh mì Hà Nội góc quán cà phê Năm Dưởng. Xin được ngồi cái bàn trong góc, kêu bánh mì Pate, thịt nguội và bốn ly sữa nóng, vừa ăn chúng vừa bàn tán huyên thuyên chuyện tối qua, vừa bàn vừa cười khúc khích nho nhỏ chứ đâu dám bô bô như ở ngoài đường, chỗ này toàn bậc cha chú người lớn ra ăn sáng, hôm nay nhờ tiền thu được của mấy thằng trong xóm tối qua tụi nó mới dám vô đây, bô bô lớn tiếng mấy “chả” thấy ghét đi qua cho vài bạt tay là chết tổ.
Phá làng phá xóm ở đâu tụi nó cũng dám làm, chứ về đến xóm là tụi nó xếp re, đến cà phê còn chưa dám kêu uống chứ đừng nói đến chuyện ho he lớn tiếng. Cái xóm nhỏ Bàn Cờ này là vậy đó, mấy bậc đàn anh của tụi nó ra ngoài đường là tay anh chị khét tiếng, em út cả bầy, thét ra lửa chứ về đến đây lúc nào cũng phải khoanh tay thưa chú thưa anh hết trọi, đất sống cuối cùng của họ ở đây mà.
Ấm bụng, tụi nó kéo nhau lên đường Nguyễn Hoàng thụt bi da.
Đang đi, thằng Tài chợt đứng lại, khều thằng Tạo.
– Ê, con nhỏ mặc jupe đỏ chạy chiếc “đam” đằng trước phải con bồ mày mới quen không Tạo?
Thằng Tạo quay lại nhìn, rồi xoay hẳn mình lại, mặt mày tái mét, nín khe không nói tiếng nào.
Gì vậy mậy, mặt mày sao không còn chút máu vậy?
– Tao… tao…
Cả ba thằng ngạc nhiên lắm, cái thằng nổi tiếng đầu bư đụng đâu húc đó, không biết sợ là gì, mà sao nhìn thấy con nhỏ đó là tái mặt vậy cà???
– Chuyện gì vậy mậy, nói tụi tao nghe coi.
Như biết con nhỏ đã đi xa, thằng Tạo mới quay lại nhìn theo. Rùng mình nổi da gà, nó nhìn vào mắt của mấy thằng bạn đang ngó nó chăm chú hồi lâu rồi từ từ kể bằng giọng run run sợ sệt…
Thằng Tạo soi gương, vuốt vuốt nhè nhẹ cái đầu mới chải dầu láng mướt, láng đến độ con ruồi nào mà lạng quạng đậu lên chắc trượt té gãy cẳng quá. Thưa má xin đi chùa, rồi nó lẻn nhẹ vào phòng con em lục tủ kiếm vài trăm dằn túi, chiều về mất tiền nó khóc rồi mắc đền bà già thôi, thằng Tạo nghỉ trong bụng.
Theo đoàn người bước vào Chánh Điện chùa Vĩnh Nghiêm, mắt Tạo đảo lia đảo lịa tìm đối tượng, tiếng là đi chùa chứ nó chỉ dám ở ngoài sân nhìn gái thôi chứ đâu dám mò vào trong, nó sợ Ổng biết tà tâm của nó cho một cước thì tàn đời. Bóng cô gái mặc jupe xanh thoáng qua là nó nhìn mút con mắt, cái đít hết xảy, cẳng cao eo nhỏ, mắt nhìn chân bước thằng Tạo theo sát nút. Như có linh tính, cô gái quay đầu nhìn lại phía sau, môi hồng mắt một mí, cười duyên một phát làm thằng nhỏ muốn đứng tim, hôm nay chắc Đào Hoa chiếu mệnh nó rồi. Tò tò, Tạo theo con nhỏ tới quầy xin xâm, quỳ kế bên nàng tay lắc lắc hộp xâm miệng lầm bầm lớn tiếng:
– Cầu Trời lạy Phật cho năm nay con gặp được người yêu, đẹp mà lại có duyên bằng phân nữa cô láng giềng quỳ kế bên con, con xin ăn chay một tháng.
Nghe tiếng khúc khích cười, nó biết cô nàng cũng lắng nghe, quên mất tên cuốn tiểu thuyết nào dạy nó câu này mà hay quá mạng. Một quẻ xâm văng ra, Tạo với tay lượm đứng dậy theo sát đít cô nàng tới quầy giải xâm, cái đít này mà bóp bóp là hết ý, nó nhủ thầm.
Đưa quẻ xâm cho ông thầy mà mắt nó cứ liếc chừng cô hàng xóm, thấy em cũng liếc mắt qua nó khoái hết lớn, vậy là cá cắn câu rồi. Nó nghe ông thầy loáng thoáng:
– Đây là quẻ xâm tốt… năm nay cậu… số Đào Hoa…
– Dạ, thầy nói gì?
– Tôi nói cậu năm nay có Đào Hoa chiếu mệnh, cung Càng phát, chắc chắn sẽ có người yêu vừa ý, cung Ly…
Vậy là đúng rồi, số Đào Hoa trước mặt chứ đâu xa. Nó móc tiền cho ông thầy $50 rồi bước nhanh theo cái jupe xanh.
Mặt mày đen thui, trán hắc ám mà Đào Hoa nổi gì, thấy cặp mắt mày liếc ngang là tao biết rồi, ông thầy nghĩ thầm trong bụng.
Theo đuôi một đoạn, cô gái quay lại ngoắc nó.
– Sao anh theo em hoài vậy?
– Cho anh làm quen nha, anh tên Tạo, học Đệ nhị ban B trường Petrus Ký.
– Em tên Linh, nhà ở đằng kia kìa, anh có ghé chơi không?
Còn phải hỏi, đương nhiên là tới rồi, số Đào Hoa hên thiệt ta.
Theo em vào cửa, thằng Tạo ngạc nhiên vô cùng, nhà giàu lại đẹp sao lại khoái nó cà, chắc tại số Đào Hoa rồi, nhà cổ kính quá, có vẻ lai Tàu. Con Linh bước vào trong một lúc rồi bước ra, tay dắt một bà cụ già răng đã rụng hết miệng móm xọm.
– Đây là Ngoại em, năm nay đã thọ 118 tuổi rồi.
– Cháu thưa bà.
Bà cụ nhìn Tạo một lúc lâu, gật gù không nói tiếng nào, chỉ quay sang gật gật cái đầu, rồi theo con Linh đi vô nhà trong. Một lát, con nhỏ quay ra, tay bưng một ly nước mát đưa mời Tạo.
– Ngoại em thích anh lắm, cho phép em mời anh ở lại chơi cho vui, anh uống nước cho khỏe rồi theo em ra sau vườn chơi.
Uống một hơi cạn ly nước, Tạo theo con Linh đi dạo quanh nhà, nhà nó giàu thiệt toàn đồ xưa quý giá không hà, mà sao vắng tanh vậy.
– Ủa, nhà vào vắng quá vậy Linh?
– Ba má em đi buôn bán xa, lâu lâu mới về, còn mấy người làm hôm nay rằm họ đi chùa hết rồi.
Thằng Tạo thấy người sần sần, nóng bức trong mình, đưa tay nó cởi nút áo trên cổ.
– Đây là phòng ngủ của em.
Căn phòng rộng, trang hoàng rất trang nhã, giữa phòng là chiếc giường nệm Hồng Kông trải ra trắng muốt. Con Linh bất chợt quay ngang, vòng tay qua cổ thằng Tạo, nhón chân ngửa mặt đợi chờ. Vòng tay ôm con nhỏ kéo sát vô mình, Tạo đặt lên môi nó nụ hôn say sưa, con nhỏ này thơm tho ngon lành quá, chưa chi mà con cu đã căng cứng rồi, kéo đít con nhỏ sát vô nó sàng sàng cho con cu cạ cạ qua lại. Một hồi lâu, Linh mới đẩy thằng Tạo ra, ngước mặt lên nó nói:
– Em thích anh lắm, nhưng em không cho anh đâu, em lai Tàu phải giữ trinh tiết mới có chồng được.
– …
– Nhưng em có một người chị, lớn hơn em hai tuổi, đã có chồng mà chồng chị ấy không may bị tai nạn mắc chứng Liệt Dương, thèm đụ lắm.
– …
– Nhưng chị em không muốn anh thấy mặt.
– Vậy làm sao bây giờ.
– Tụi em có một cách đụ vui lắm, anh muốn chơi không?
Con cặċ Tạo bây giờ căng cứng tối đa, muốn chọc thủng quần lú ra ngoài, nó không hiểu sao hôm nay mình nứng dữ vậy nữa, chắc tại con nhỏ đẹp quá. Nó lè lẹ gật đầu, sợ con nhỏ đổi ý không cho đụ thì tức dái chết quá.
– Tụi em hai đứa chơi một lượt, em phần trên, còn chị em phần dưới, như vậy em vẫn giữ được trinh tiết, mà chị em cũng có cặċ để chơi, anh chịu hôn?
Sao mà hổng chịu, dễ gì một lần đụ được hai đứa đẹp như vầy, nó gật đầu lia lịa.
Con Linh bước tới kéo phéc – ma – tua nó xuống, con cu thằng Tạo bật ra ngoài sừng sững, tay sụt sụt con nhỏ đưa miệng liếm liếm cái đầu ban lúc này đang dồn máu ửng đỏ, rồi nó ngậm vô miệng thụt ra thụt vô.
– A… a…
Thằng Tạo sướng hết biết, nào giờ có ai bú cặċ nó đâu, hôm nay gặp con nhỏ vừa đẹp vừa sang lại khoái bú cặċ đúng là Đào Hoa chiếu mạng mà. Bú một lát, con Linh buông ra, kéo Tạo lên giường.
– Ý, em làm gì vậy?
– Phải trói tay anh lại, chứ không thôi lúc hứng quá, anh đụ lộn lổ là chết em, lúc đó ai mà cản anh được.
– Mà chị em đâu không thấy.
– Chỉ ở phòng bên, chút nữa mới qua.
Con Linh buộc chặt hai tay thằng Tạo vào hai sợi dây có sẵn trên thành giường, rồi mới đứng dậy từ từ cởi quần áo, bày thân hình săn gọn thon thả trước mắt Tạo, con gái nhà giàu sang trọng có khác, đến cái Ɩồŋ cũng cạo nhổ gọn gàng nữa. Con Linh quỳ chàng hãng đưa cái Ɩồŋ thơm phức trước miệng thằng Tạo, hai tay mân mê trước ngực.
Tạo lè dài lưỡi liếm ngang liếm dọc, con nhỏ này chưa đụ ai thiệt ta, cái Ɩồŋ còn đỏ hỏn hà. Nó nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ đi vào, rồi cái quần tây đang mặc được cởi ra, một cái miệng nhỏ xíu ấm áp xì xụp bú cặċ nó, “đã” không tưởng được, con chị bú còn “xịn” hơn con em nữa. Nó muốn ngoải đầu muốn nhìn mặt con chị cho thỏa óc tò mò, nhưng lúc này hai cái đùi con Ling kẹp cứng đầu đâu cho nó nhúc nhích. Miệng liếm ngang liếm dọc, nhưng tâm trí nó thực ra đang để ở con cu càng lúc càng căng cứng dưới cái miệng thạo nghề của chị con Linh. Bú một hồi lâu, con chị mới chàng hảng hai chân bên hông thằng Tạo, tay cầm con cặċ đút vào rồi ì ạch nắc lên nắc xuống, cái Ɩồŋ con này “bót” thiệt chắc lâu rồi chưa có ai chơi, tội cho thằng chồng Liệt Dương của nó có đồ tốt mà xài hổng được.
Liếm gần gảy lưỡi, con Linh đã “ra” mấy lần, mà con chị vẫn chưa xong, hỏng hiểu hôm nay nó ăn gì mà dai dữ vậy cà, nó mong con Linh chịu hổng nổi nữa lăn đùng ra cho nó được nhìn mặt con chị, mà sao “ra” đến xụ người nó cũng cứ kẹp cứng đầu mình vậy cà, con chị bây giờ chắc đã ê Ɩồŋ rồi nên leo xuống không dám nắc nữa, nó dùng miệng thay Ɩồŋ đỡ mệt hơn. Bây giờ thì Tạo đã bắt đầu phê phê rồi, tinh khí dồn hết lên hai hòn dái căng cứng, con nhỏ lúc này miệng bú tay xoa bóp hai hòn liên hồi, đến lúc Tạo bắn tinh thì cái miệng nút liên tục như muốn hút hết tinh lực trong người nó ra vậy, cái miệng này kinh hồn thiệt ta, bộ nó khát nước kinh niên sao cà, nút gì mà thèm khát dữ vậy. Tê mê dưới ngón nghề điêu luyện, Tạo bắn khí liên tục, ra giọt nào con chị hút hết giọt đó.
Rã rời, Tạo xoải tay nghỉ mệt, con chị lặng lẽ bỏ ra ngoài. Lúc này con Linh mới chịu buông đầu nó ra, ngả ngang, ôm nó nằm nghỉ mệt.
Rồi tụi nó thành bồ bịch, ngày nào nó cũng tới nhà Linh rủ con nhỏ đi chơi, bao giờ con nhỏ cũng dành trả tiền, cứ hết tiền là con nhỏ đưa cho nó tiếp, chưa bao giờ thằng Tạo thấy mình có phước như vậy, có hai cái cô gái xinh đẹp sang trọng lại khoái cặċ, còn cho nó tiền xài nữa, đúng là năm nay Đào Hoa chiếu mạng mà. Có điều hai chị em con nhỏ này dâm quá, ngày nào cũng bắt nó chơi đến sạch khí, chơi không nổi mới thôi, sức trai 17 dồi dào nhưng phải có lúc cạn chứ. Đến một hôm…
Tạo đến chơi, con Linh có chuyện phải vào trong, bỏ thằng Tạo ngồi ngoài phòng khách một mình với bà Ngoại già nua của nó. Thằng Tạo thấy bà cụ cứ nhìn nó hoài, mắt nheo nheo như cười cợt, miệng lẩm bẩm câu gì đó. Nhìn cái miệng bà cụ, nó có cảm giác quen thuộc lắm, cái miệng này… nó bước tới gần, kê sát lỗ tai coi bà cụ lẩm bẩm cái gì… lúc đầu nó nghe không hiểu gì hết, nhưng dần dần nó nghe bà lập lại nhiều lần mấy tiếng… cặċ tốt cặċ tốt… uống sữa uống sữa. Bật ngửa người ra, thấy bà cụ vẫn cứ nhìn nó với đi mắt lờ đờ nhưng thèm khát, cái miệng này… cái miệng này… nó chợt hiểu, kinh hoàng thằng Tạo giật lùi lại, lăn ra bất tỉnh cái đùng.
Xong chuyện, bước ra ngoài phòng khách, thấy thằng Tạo bất tỉnh nhân sự là con Linh đã biết chuyện gì rồi, đây đâu phải lần đầu đâu. Vậy là phải tốn công đi chài thằng khác kiếm sửa cho Ngoại rồi, hỏng có là bà chết mất.
Để lại một bình luận