Phần 24
Tại ngôi đền mặt trăng, sau khi đưa Diana trốn được ra khỏi bộ tộc Rakkor và đám người của hội Solari, hắn ngay lập tức đưa cô quay trở lại đây, bởi lẽ nơi này chính là nơi an toàn nhất hiện tại.
John đặt Diana nằm ở giữa ngôi đền, khuôn mặt của cô lúc này trắng như một người đã chết, hơi thở bắt đầu yếu đi. Đôi mắt yếu ớt mở ra, Diana cố gắng cười với hắn: “Có phải tôi sắp chết rồi không?”
“Không! Cô sẽ không chết đâu” – John cố gắng an ủi Diana, hắn nhìn những vết thương trên người cô, ngoài việc bị nội thương ra còn bị mất máu rất nhiều nữa, có lẽ việc mất máu quá nhiều đã khiến cô ra nông nỗi thế này.
Hiện tại máu vẫn đang chảy, cần phải băng vết thương kia lại ngay lập tức, thế nhưng nếu muốn làm điều đó phải cởi chiếc áo giáp cùng áo của cô ấy ra…
Diana cười nói: “Anh muốn làm gì thì làm đi… đừng ngại. ”
John hít sâu một hơi: “Diana… sau này cô muốn xử lý tôi thế nào cũng được, nhưng hiện tại tôi cần phải cứu cô. ”
John lập tức tháo bỏ chiếc áo giáp trên người Diana xuống, để lộ chiếc áo vải cùng bộ ngực cao vút bên trong. Hăn cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, hít một hơi thật sâu.
John phát hiện Diana lại bất tỉnh, tôi tay hắn run lên từng đợt, cái việc này trước đây đã làm đâu, không run mới lạ. Trán hắn đổ rất rất nhiều mồ hôi.
Trong ngôi đền mặt trăng, cô nam quả nữ, biết tìm đâu ra người trợ giúp, muốn băng bó vết thương đang chảy máu kia cần phải cởi toàn bộ áo bên ngoài của Diana, mà việc này trước đây John chưa từng làm nên không tránh khỏi đôi chút khó khăn.
Đôi tay run run mở từng thắt nút, John loay hoay một lúc mới cởi được chiếc áo bên ngoài của cô, một thứ tuyệt vời nhất của thiếu nữ lộ ra ngay trước mắt hắn, John cố gắng áp chế mọi luồng suy nghĩ. John không quan tâm, nếu cứ để mất máu quá nhiều tính mạng của Diana sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Hắn xé một mảnh vải trên áo của mình sau đó bịt mắt của mình lại, hắn vận dụng đến giác quan thứ 6 cực kì đặc biệt của mình để băng bó vết thương trên người Diana, làn da mượt mà trơn lán truyền vào tay của John khiến hắn không biết bao nhiêu lần phải hít hơi để áp chế cảm xúc, dù gì thì cũng nói hắn là đàn ông, có đàn ông nào nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp như Diana ở ngay trước mắt mà không nghiền cơ chứ.
John bắt đầu băng bó mọi vết thương trên bụng, của cô, sau đó nhanh chóng mang lại áo.
Mọi chuyện kết thúc, John cởi mảnh vải bịt mắt của mình ra, những vết băng bó tuy nhìn không đẹp cho lắm nhưng cũng đã chặn máu chảy ra trên người của Diana.
Hắn thở dài một hơi, sau đó nhìn Diana, hiện tại cô vẫn như thế, đôi môi bắt đầu xanh lại.
John hốt hoảng sờ vào trán của Diana, trán cô đang rất nóng, Diana mở đôi mắt của mình lên, cô cảm thấy vết thương trên người của mình đã được hắn băng bó, cô có hơi chút ngượng nhìn hắn cười, giọng nói yếu ớt : “Là anh băng bó sao? Trông nó thật xấu.”
John cúi thấp người, đôi mắt hắn đỏ lên, nhìn Diana nói: “Đừng tỏ ra như vậy? Cô phải sống, cô phải sống để mà trách tôi nữa chứ… đừng chết.”
Diana lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi… mất máu quá nhiều, cộng với bị thương đã khiến tôi đến giới hạn của mình… trước lúc chết có thể quen biết anh khiến tôi rất vui… hi vọng kiếp sau sẽ được gặp lại anh.”
“Không! Cô không thể chết, ơn cứu mạng của cô tôi còn chưa báo mà. ”
“John trước lúc chết, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
“Được được… cô mau nói đi.”
“Tôi cảm thấy lạnh quá… anh ôm tôi được chứ? Tôi thấy rất lạnh. ” – Giọng nói của Diana mắt đầu run lên, nước mắt lăn dài trên hai má. John cũng thế hắn thật sự không muốn nhìn Diana phải chết trước mặt mình, hắn ôm chặt Diana vào lòng.
Diana nhắm mắt lại đôi môi mỉm cười, cô nói: “Ấm lắm, trong lòng ngực anh thật ấm John. Bây giờ tôi có thể đi được rồi.”
John đột nhiên quyết tâm, trong tâm hắn bây giờ là quyết bằng mọi giá cứu lấy Diana. John cầm lấy thanh gươm của cô tự cắt vào động mạch trên tay của mình, sau đó cắt vào mạch trên tay của Diana, hắn muốn truyền máu của mình vào cho cô ấy, bù đắp số máu đã mất đi.
Khuôn mặt John bắt đầu trắng bệch. Hắn lấy miếng vải bịt mắt lúc nãy, dùng răng của mình cột chặt tay hai người, sử dụng chút thủ thuật mà hắn biết lúc ở học viện Ninja, máu trong người của John bắt đầu thông qua vết cắt trên tay Diana mà chảy vào người cô.
Hắn ôm chặt lấy Diana nói: “Cô không được chết, tôi không cho cô chết. ”
Cứ như vậy máu trong người của John cứ chảy vào người của Diana, nhường như vì máu của hắn có hòa trộn cùng với đá mặt trăng lúc trước cho nên ngay khi chảy vào người của Diana, những vết thuơng trên người của cô nhanh chóng lành lại.
Sắc mặt của Diana cũng bắt đầu hồng hào trở lại, hơi thể không còn suy nhược như lúc trước.
John nhìn thấy sự thay đổi của cô, hắn nở nụ cười, sau đó ngã gục lên người Diana.
Để lại một bình luận