Phần 10
Sáng hôm đó quân đội phía nam của Noxus bắt đầu cho những đội tiên phong của mình tấn công sang những khu vực lân cận, mục đích mở đường cho quân đội chủ lực sau đó duy chuyển, trong đó ngôi làng của Karma đang sinh sống nằm trên đường tiến quân của quân đội Noxus, ngôi làng bị phá hủy, toàn bộ dân làng bị bắt, tuy nhiên nhờ sự mưu trí của mình Karma đã thương lượng và cứu thoát dân làng của mình rồi đưa họ đến phía bắc lánh nạn, còn cô thì đến thủ đô Placidium.
Người dân làng Karma sống sót đó là điều may mắn tuy nhiên vẫn có nhiều nơi không được như thế…
Một tên binh sĩ đến báo với kẻ cầm đầu của đội quân chinh phạt này: “Thưa tướng quân, ở bên trái con đường có một ngôi làng nhỏ chúng ta có cần san bằng nơi ấy ra không?”
Tên cầm đầu khuôn mặt dữ tợn nói: “Ngươi không nghe chỉ thị từ đại nhân Singed sao? Gặp gì phá nấy, còn con đường bên phải thì sao?”
Tên lính kia vội nói: “Ở đó có một ngôi đền cổ, ở tại ngôi đền đó có một tên quái dị tay cầm cung, đang ra sức bảo vệ. ”
Tên cầm đầu tức giận quát: “Các ngươi đúng là vô dụng, có một thằng mà cũng xử lý không xong, đi phá nát ngôi làng đó đi, để thằng kia cho ta.. ”
“Rõ!”
Ở tại ngôi đền cách đó không xa, một chiến binh mang trên người chiếc áo vải mỏng, trên tay cầm cung dũng mãnh chiến đấu giữa vòng vây của quân lính Noxus, anh ta mạnh mẽ đến nỗi có cảm tưởng rằng không ai có thể ngăn cản được những mũi tên mà anh ấy bắn ra.
“Phụp…. phụp….. ”
Hai gã bị một mũi tên bắn xuyên qua người găm thẳng vào gốc cây. Chàng thanh niên kia có mái tóc màu đen dài, đôi mắt thể hiện sự mạnh mẽ của một chiến binh quả cảm.
Tên cầm đầu của đợt chinh phạt các vùng lân cận này, tiến đến thấy binh sĩ của mình lần lượt gục ngã, hắn tức giận nhìn chàng thanh niên cầm cung quát nói: “Thằng khốn kia, mày là thằng nào?”
Chàng thanh niên kia giọng nói lạnh lùng: ” Varus, nếu muốn giữ mạng thì lập tức rút quân đi, không ai được chạm đến ngôi đền. ”
Tên cầm đầu kia đầu như muốn bốc hỏa hắn cầm kiếm phóng đến tấn công Varus. Cây kiếm kia chém ngang chém dọc nhưng không thể nào chạm được vào người của anh ta.
“Véo”
Varus cầm mũi tên lắp vào cây cung trên tay, mũi tên như xé gió bay đi đâm xuyên quá lòng bàn tay cầm kiếm của gã cầm đầu kia, hắn hét lên đau đớn rơi kiếm, quỳ trên mặt đất.
Varus tiến lại gần mũi tên thứ hai chuẩn bị rời cung thì đột nhiêm lúc này, “ầm” một tiếng, một tiếng nổ mạnh cách đó không xa, một đám khói lớn nhanh chóng xuất hiện, Varus nhìn về phía đám khói anh ta bỗng nhiên kinh hãi, tên cầm đầu tận dụng lúc Varus phân tâm hắn lao đến húc cả người, khiến anh ta ngay lập tức ngã lăn ra đất, tên cầm đầu kia đứng dậy cười ha hả nói: “Nhìn khuôn mặt lo lắng của ngươi ta biết ngôi làng bên kia đang bị quân đội Noxus chúng ta phá hủy nhất định là ngôi làng của ngươi rồi. ”
Varus dùng ánh mắt của loài thú hoang nhìn hắn nói: “Ngươi đã làm gì ngôi làng của ta?”
Tên cầm đầu nói: “Chỉ là phá hủy nó để không cản bước tiến của quân đội ta thôi mà, cả ngôi đền này của ngươi cũng vậy, sẽ bị quân đội chúng ta san phẳng mà thôi. ”
Varus tức giận anh ta bật người dậy lao đến tấn công điên cuồng, đám lính còn sống thấy thủ lĩnh của mình bị tấn công bọn chúng không thể ngồi yên mà nhìn, lập tức lao đến đánh Varus. Anh ta bây giờ như con thú hoang điên cuồng tấn công, một mũi tên, hai mũi tên rồi ba mũi tên, cứ thế lần lượt mỗi mũi tên bắn ra là có một kẻ lại bỏ mạng.
Varus giết toàn bộ kẻ địch trước mặt, máu chảy đỏ cả mặt đất, hắn lập tức chạy về ngôi làng của mình…… thế nhưng đã quá muộn, cả ngôi làng đã bị thiêu thành tro bụi, trên đất là vô số những xác chết.
“Bác”
“Em gái”
“Em trai”
Varus bây giờ thật tội nghiệp, vì muốn làm tròn nhiệm vụ bảo vệ ngôi đền, anh ta đã không thể trở về làng để bảo vệ những người mình thân yêu nhất, tất cả họ đều đã chết dưới sự xâm lăng của quân đội Noxus. Varus hét lên một cách đầy phẫn nộ và đau đớn, trái tim này bây giờ đã tan nát, tình yêu, bây giờ thay bằng thù hận.
Varus chạy như điên rời khỏi ngôi làng hắn quay trở lại ngôi đền nơi mình đã bảo vệ, anh thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Noxus, những kẻ đã làm làng của anh ra nông nỗi này. “Varus quyết định tìm đến cái hố trong ngôi đền, sử dụng sức mạnh đen tối để báo thù cho mọi người. Cái hố của sự tha hóa đó nuốt chửng anh, như một ngọn lửa nuốt chửng que củi mong manh, nhưng sức mạnh ghê tởm của nó bừng cháy trong anh cho tới khi lịm đi. Đây là một con đường độc đạo không cách nào quay đầu lại. Với quyết tâm sắt đá, anh gieo mình vào ngọn lửa đen, nhận lấy nguồn năng lượng tà ác gắn vào da thịt mình… và đi cùng với nó là viễn cảnh của một sự hủy diệt. ”
Trở lại với quân đội Ionia…
Kennen sau khi cùng những Ninja trong hội sao chép lại toàn bộ lá thư của John thành hàng ngàn bản như nhau lập tức trong đêm tối, khi mà tất cả mọi binh sĩ đã ngủ say, canh phòng lúc ấy là lỏng lẽo nhất những Ninja thuộc hàng xuất sắc nhất hội Kinkou đã lén vào cả doanh trại phía đông và phía nam để rải bức thư.
Sau khi bức thư được quân đội Noxus tiếp nhận, mục đích của John sau đó đã hoàn thành, lá thư đã làm cho ý chí của không ít binh sĩ Noxus bị lung lay, đồng thời sĩ khí của quân đội Ionia cũng theo đó tăng lên đáng kể.
Ww cầm lấy lá thư thì vô cùng tức giận hắn đập bàn hét lớn: ” Con mẹ nó! Tưởng ta là con nít sao mà với vài dòng chữ này lại muốn hù dọa ta được chứ. ”
Ngày 12 tháng 10 năm 20 CLE.
John và mọi người đang ở trong lều chỉ huy thì đột nhiên Kennen từ bên ngoài chạy vào bộ dáng hốt hoảng nói: ” John…. mọi người mau đi cùng tôi. ”
John kì lạ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngài Lee Sin ông ấy ở vườn hoa sen Ionia tự thiêu mình để phán đối cuộc tấn công của Noxus vào Ionia.
John kinh ngạc, mọi người cũng kinh, ngay lập tức tất cả nhanh chóng đến vườn hoa sen Ionia. Tại nơi này một đống lửa đỏ rực đang phừng phừng cháy, ở giữa ngọn lửa là một vì thầy tu, ở trong đống lửa ông ấy tự chuyển sức mạnh phép thuật của mình vào bên trong, để cơ thể vào tình trạng đau đớn tột cùng, ở trong lửa ông nói to: “Phản đối chiến tranh….. phản đối Noxus….. chúng tôi muốn bình yên…… chúng tôi muốn tự do……”
Những lời nói ấy liên tục lặp lại, hàng chục người xung quanh nhanh chóng lấy nước đến để dập tắt nhưng ngọn lửa quá to, không thể bị dập một cách nhanh nhất được.
John ở bên ngoài nói: ” Mọi người mau chóng giúp ông ấy đi, phải dập lửa. ”
John lập tức sử dụng sức mạnh phép thuật cổ ngữ của mình một luồng nước bắn ra liên tục từ lòng bàn tay bay thẳng đến đám lửa đang thiêu đốt cả người Lee sin.
“Tại sao ông ấy lại làm vậy?”
“Ông ấy muốn phản đối chiến tranh”
“Ông ấy muốn tự do, ông ấy không quan tâm sống chết”
“Chúng ta cũng muốn bảo vệ Ionia”
“Tại sao chúng ta lại sợ Noxus?”
Những lời bàn tán bắt đầu lan truyền, vụ việc Lee sin thầy tu của tu viện Shojin tự thiêu bản thân để phản đối cuộc tấn công Noxus đã làm chấn động toàn Ionia, mỗi người dân bỗng dưng có lại tinh thần, họ muốn bảo vệ vùng đất xinh đẹp này, họ muốn làm những điều mà ngài Lee sin đây đã làm. “Vì Ionia”
Đám lửa được dập tắt, một đám các thầy tu lập tức tiến lại mang Lee Sin đi cứu chữa, ánh mắt mỗi người dân Ionia nhìn Lee sin với sự kính trọng.
Một người dân đột nhiên đưa tay lên nói: ” Vì Ionia, vì hi sinh của ngài Lee sin, chúng ta quyết không đầu hàng…. ”
“Vì Ionia, quyết không nhân nhượng quân Noxus”
“Chúng ta phải chiến đấu bảo vệ nơi xinh đẹp này”
“Đánh lui Noxus”
Đám người John nhìn nhau họ cũng cảm nhận được sĩ khí trong lòng người dân đang dân cao hơn bao giờ hết, Irelia tiến lên một bước nói: “Chúng ta không để lũ ngoại bang xâm phạm vùng đất thiêng liêng này, mọi người hãy cùng quân đội chúng tôi đứng lên đánh bại Noxus. ”
John nhìn sĩ khí của mọi người dâng cao gật nói: “Thời cơ xem ra đã đến, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị cho đợt phản công thôi. ”
Mọi người nhanh chóng trở về doanh trại, lập tức một tên lính chạy lại nói: “Thưa đại nhân, có một 3 người muốn cùng chúng ta chống lại quân Noxus. ”
John lập tức tiến vào lều hắn nhận ra ở đây có: “Syndra, Varus, Soraka”
John nhìn thấy Syndra và Soraka nở nụ cười, sau đó nhìn sang chàng thanh niên lạnh lùng cánh tay đem kì lạ cầm một cây cung màu đỏ, mái tóc bạc dài, đôi mắt lạnh lùng, John tiến lại nói: “Anh chắc là Varus, rất vui khi có anh cùng chúng tôi chống lại Noxus. ”
Varus lạnh lùng nói: “Tôi đến đây chỉ để trả thù những gì quân đội Noxus đã gây ra với làng của mình mà thôi. ”
Master Yi tiến lại nói: ” Tôi cũng bị quân đội Noxus phá hủy làng, chúng ta đều có chung một kẻ thù và có chung một nổi khổ, hãy cùng chúng tôi chiến đấu nhất định chúng ta sẽ đánh bại quân đội Noxus. ”
Irelia nhìn về phía John nói: “Bây giờ chúng ta có kế sách gì để chống lại quân đội Noxus?”
John tiến đến bên cạnh bản đồ quân sự, nhìn vào đó nói: “Hiện tại quân đội phía Nam đang liên tục cho quân tiên phong đi mở đường, vậy nên nhiều khả năng ngày mai chúng sẽ theo hướng này tấn công vào Placidium. Nếu tôi đoán không nhầm những gì mà Swain lên kế hoạch lần này có viết: Quân đội phía nam so với quân đội phía đông sẽ ít hơn rất nhiều về mặt quân số, vậy nên quân Ionia sẽ tấn công quân đội phía nam, tận dụng điều này mà quân đội phía đông tăng tốc độ tiến công chiếm được pháo đài Shon – Xan, sau đó thẳng tiến vào thủ đô Ionia. ”
Irelia gật đầu nói: “Nếu thế nhất định quân đội Noxus ở phía nam sẽ biết chúng ta tấn công bọn chúng mà sẽ có sự phòng bị, vậy chúng ta sẽ tấn công quân đội ở phía đông đúng chứ?”
John cười cười lắc đầu nói: “Không… chúng ta sẽ tương kế tựu kế, vẫn đánh vào quân đội phía nam nhưng đồng thời cũng không để cho kẻ địch ở phía đông dễ dàng đi tiếp. ”
Irelia cùng mọi người đều khó hiểu cô hỏi: “Vậy rốt cuộc chúng ta phải làm cách nào?”
“Ở hướng đông tòa pháp đài Shon – xan ta sẽ thực hiện kế sách “vườn không nhà trống”.
“Vườn không nhà trống?” – Irelia là người hiểu biết về các chiến thuật quân sự nhất, anh cô làm trong quân đội cho nên với những chiến thuật cũ hay mới cô đều có xem qua tuy nhiên cái chiến thuật này của John quá mức mới lạ: “Đấy là chiến thuật gì? Sao tôi chưa từng nghe đến tên?”
John cười bảo: “Đây là một chiến thuật cực kì lợi hại mà chỉ có mỗi tôi biết mà thôi, tôi xin nói rõ chiến thuật này đôi chút, tòa thanh Shon – xan nằm trong vùng Shon – xan này là một tọa thành được xây dựng một cách cực kì kiên cố, tuy nhiên xung quanh nó lại bao gồm những con đường khá khó đi, cho nên chúng ta sẽ làm thế này….. thế này….. ”
Sáng hôm sau mọi chuyện cứ theo kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, ai nấy đều lập tức lên đường đến nơi để chuẩn bị, John nhìn Irelia nói: “Irelia… cô phụ trách bảo vệ ngôi đền Placidium… đấy là nơi vô cùng quan trọng trong kế hoạch, nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn, mình cô có gánh vác được không?”
Irelia cười nói: ” Yên tâm, tôi sẽ làm được. Vì Ionia!”
Irelia ngay lập tức dẫn theo một đội quân tiến thẳng về phía ngôi đền Placidium. John nhìn bóng lưng Irelia đang dần biến mất, hắn chúc cô an toàn trở về.
Để lại một bình luận