Phần 4: Lần đầu
Suốt một tuần sau đó mỗi ngày tôi vẫn đến trường cùng Khoa nhưng đi đứng học tập đều cứng đờ như một cái xác sống. Đó là ví dụ chính xác nhất mà Định Khoa dành cho tôi.
Chúng nó không hề nói sai. Trong cơ thể tôi lúc này ngoài những chức năng sinh học vẫn còn hoạt động thì tôi không hề khác một cái xác không hồn. Vì trong đầu tôi lúc này không còn gì khác tồn tại ngoài hình bóng của Vân Y. Nàng đã đi đâu? Nàng đã làm gì? Nàng tránh mặt tôi sao? Thiếu hơi thở của Vân Y tôi thấy mình như một con cá lên bờ ngắc ngoải chờ chết.
Chiều hôm đó về đến dưới tòa cao ốc cũ kỹ tôi để Khoa về trước còn tôi ghé ngang quầy tạp hóa mua vài gói mì tôm. Người phụ nữ bán hàng đã khá quen mặt, nhanh nhẹn bỏ mấy gói mì vào túi nylon đưa tôi rồi nhận tiền. Bà ta còn nói huyên thuyên gì đó mà không có câu nào tôi nghe lọt. Vì tại thời điểm đó tôi thấy một bóng dáng quen thuộc vừa đi ra từ trong cao ốc. Vân Y hôm nay ăn mặc như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy nàng ở trường vậy. Vẫn là cái áo gió bạc màu đó với mái tóc dài giấu sau cổ áo, vẫn là chiếc mũ lưỡi trai cúi thấp như chỉ nhìn theo mũi chân mình. Nàng bước nhanh qua đường như sợ người quen nhìn thấy. Đến cạnh một chiếc xe ô tô màu xám bạc, Vân Y mở cửa sau ngồi vào.
– Này… Đi đâu vậy? Tiền thối nè…
Chiếc xe lướt đi, tôi lập tức chạy đuổi theo. Bên tai còn nghe loáng thoáng tiếng gọi í ới của bà chủ tiệm tạp hóa. Tôi chỉ biết dùng hai chân mình chạy như điên dại đuổi theo chiếc xe xám bạc đang xa dần phía trước. Tôi như một người điên không còn quan tâm bất cứ điều gì trên đời nữa. Ngay cả bọc mì trên tay rơi rớt lúc nào cũng không hay biết.
Phía xa xa chiếc xe vừa rẽ trái. Tôi thở hổn hển cảm nhận hai chân mình run rẩy muốn nhũn ra nhưng vẫn không ngừng lại một giây nào. Đến lúc tôi đến được cái ngã ba đó thì chiếc xe đã mất hút. Tôi thẫn thờ ngơ ngác ngồi bệt xuống lề đường lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng chán chường như không thiết sống nữa.
Đột nhiên một chiếc xe ôm trờ tới, tôi đang muốn phất tay từ chối vì nhớ ra mình không còn một xu trong túi. Số tiền thối bỏ lại ở tiệm tạp hóa là tất cả số tiền còn lại của tôi. Nhưng tôi còn chưa nói lời nào thì người đàn ông chạy xe ôm đã lên tiếng:
– Chú em ở tầng 8 phải không? Muốn đi đâu lên chú chở cho… Không có tiền đưa chú điếu thuốc cũng được mà…
Lúc này tôi mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên tôi nhìn kỹ người đàn ông đối diện mình. Ông ta chạc hơn sáu mươi với một mái tóc bạc trắng và gương mặt hồng hào phúc hậu.
– Dạ. Cháu bỏ tiền ở sạp tạp hóa lát về cháu gửi chú…
– Không sao… Không sao… Lên đi… – Ông ta cười vui vẻ dúi luôn cái mũ bảo hiểm vào tay tôi.
– Chú em đi đâu đây?
– Dạ, chú cứ đi thẳng phía trước dùm cháu… Nhanh nhanh một chút…
– Chú em ở trên đó có quen không? Không thấy gì chứ? Nhà chú thì ở tầng ba. Vậy chứ nhiều khi về khuya cũng ớn lắm… Chú em kể ra gan lớn lắm đó.
Người đàn ông dường như không hiểu được sự gấp gáp của tôi vừa lái xe vừa nói huyên thuyên không dứt. Tôi không nghe lọt câu nào. Ánh mắt hoàn toàn tập trung nhìn ngó xung quanh tìm kiếm chiếc xe kia. Đi qua hai ngã rẽ nữa cuối cùng may mắn đã mỉm cười với tôi. Không. Đến giờ tôi vẫn không thể xác định đó là may mắn hay là bất hạnh.
Tôi thấy chiếc ô tô xám bạc đó đậu bên lề đường trước một khách sạn hạng trung. Một người bảo vệ đang dùng tấm vải che lại biển số. Tôi níu chặt người đàn ông để ông ta dừng lại. Tôi xuống xe. Ánh mắt vừa nhìn về phía cầu thang dẫn lên sảnh khách sạn, hai chân tôi như chôn cứng tại chỗ.
Tôi thấy Vân Y đầu cúi thấp bước lên từng bậc thang phía sau một người đàn ông bệ vệ cao lớn. Người đàn ông đó dù không quay đầu lại tôi vẫn nhận ra… Chính là thầy Minh.
Tôi không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này. Đau. Rất đau. Trái tim tôi như ngâm vào một hủ axit đậm đặc, giãy giụa thoi thóp vì bị đốt cháy. Cơn đau mà tôi chịu đựng làm cả người tôi run rẩy, khóe mắt không thể kiểm soát ươn ướt nhòa đi. Trong mắt tôi hình bóng lẻ loi nhỏ bé đó bất giác quay người lại. Dường như Vân Y đã nhìn thấy tôi. Nàng hoảng hốt, ánh mắt như muốn nói điều gì đó với tôi nhưng đã bị người đàn ông bên cạnh kéo đi.
Tôi không nhớ nổi mình đã về nhà như thế nào. Thế giới quanh tôi như bao phủ bởi một màu u ám tuyệt đối không chút ánh sáng. Tôi chỉ cảm nhận được cả người mình rất nóng. Nóng như nằm trong một lò hỏa thiêu còn ngửi được mùi da thịt mình cháy khét. Hai mắt tôi mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cả mảng xi măng quét vôi trắng nguệch ngoạc trống trải chỉ có mỗi một cái móc sắt trơ trọi… Cái móc đó được chôn chặt trong lớp bê tông dù đã hoen gỉ thành một màu nâu sẫm nhưng có vẻ vẫn rất chắc chắn. Đừng nói là treo một cái quạt trần thậm chí treo cả một cơ thể người lên nó vẫn cứ trơ trơ.
Cơn mệt mỏi ập tới hai mắt tôi nặng trĩu nhíu lại. Tôi chìm vào một giấc ngủ mơ màng với đủ thứ hình ảnh kỳ dị kinh khủng xuất hiện trong đầu. Tôi thấy mình vẫn nằm yên trên giường. Hai mắt mở lớn nhìn lên một đôi chân trần gầy guộc thẳng đơ màu da đã chuyển sang tím tái… Căn phòng nóng hầm hập không chút gió nhưng hai bàn chân đó vẫn cứ đung đưa khe khẽ. Bên tai tôi còn nghe được loáng thoáng tiếng một đứa trẻ khóc. Tiếng khóc nức nở đau thương đó lại làm trái tim tôi nhói lên như bị những mũi kim đâm sâu vào. Tôi muốn ngoái đầu sang bên cạnh tìm kiếm đứa trẻ đó nhưng nhận ra cổ mình như bị đóng bê tông. Không thể xoay đi được…
Thời gian trôi qua thật lâu. Thật lâu… Tôi mê man bất động như một cái xác bên tai văng vẳng tiếng khóc xé lòng. Chợt thế giới u ám trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Một cảm giác mát lạnh trên mặt, trên cổ rồi lan ra toàn thân làm cơ thể tôi thư thái dễ chịu. Hai mí mắt nặng trĩu của tôi hé mở. Tôi thấy một bóng dáng mờ mờ lại vô cùng quen thuộc. Vân Y, nàng đã trở lại. Nàng từ phòng tắm mang ra một thau nước lạnh khác, ngồi xuống bên cạnh tôi. Vân Y lặng lẽ giặt khăn tiếp tục lau mát khắp mặt và cơ thể tôi.
– Em… – Tôi mở miệng thì thào thật khó nhọc.
– Anh sốt cao quá… Sao lại nằm đây không mở cửa sổ chứ?
Nghe Vân Y oán trách lại thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng linh hồn tôi như được cứu rỗi. Giây phút này tôi nhận ra nàng là tia sáng duy nhất có thể soi sáng thế giới u ám của tôi. Lúc này cơ thể không ngừng truyền đến cảm giác mát mẻ sảng khoái tôi mới nhận ra mình không còn mảnh vải nào trên người. Có lẽ quần áo tôi đã ướt sũng mồ hôi nên Vân Y phải cởi ra. Nhìn dáng người thon thả của nàng đi vào phòng tắm tôi chợt nhận ra cảm giác ghen tuông tức giận trong lòng mình từ lúc nào đã hoàn toàn bay biến đâu mất.
Tôi nhìn ra cửa sổ nhận ra trời đã tối từ lúc nào. Nhìn cái đồng hồ nhỏ trên bàn học tôi nhận ra mình đã chìm sâu vào mê man kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm. Tôi nhìn ra cửa phòng ngủ còn nguyên cái ổ khóa móc bên trong, chợt thấy khó hiểu. Vân Y đã vào phòng tôi như thế nào?
Khi Vân Y một lần nữa từ nhà tắm quay trở lại tôi giật thót sững sờ nhìn lên nàng. Vân Y không mặc quần áo, nàng chỉ quấn quanh người một chiếc khăn tắm còn ẩm ướt. Đến bên giường nàng nhìn xuống tôi hai gò má hây hây ửng hồng nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc khăn tắm. Hai mắt tôi căng cứng hết mức. Dù đã được nhìn thấy còn vuốt ve ngực Vân Y nhưng khoảnh khắc nàng hoàn toàn phơi bày trọn vẹn thân thể trước mắt tôi vẫn choáng ngợp không thở nổi.
Thân thể thiếu nữ của Vân Y trong mắt tôi như phóng lớn vô hạn chiếm trọn tầm mắt. Tôi không còn nhìn thấy gì khác trong căn phòng này ngoài sự thanh xuân rực rỡ đến lóa mắt của nàng. Từ hai bầu vú non tơ mềm mại tuyệt đẹp, một chiếc bụng phẳng lì không chút tì vết, một cặp đùi thon dài trắng nõn hoàn mỹ rồi đến vùng tam giác mũm mĩm phơn phớt hồng hào trơn nhẵn mê người…
Gương mặt xinh đẹp của Vân Y lúc này đã đỏ ửng xấu hổ. Nàng nhẹ nhàng nằm xuống bên người tôi, bàn tay nhỏ bé cầm lấy dương vật tôi bắt đầu vuốt ve kích thích. Tôi thấy tim mình đập nhanh, hơi thở cũng căng thẳng không thể kiểm soát. Miệng tôi mấp máy vài lần cũng không thốt ra được lời nào. Vân Y trám kín lấy môi tôi. Ánh mắt nàng trong suốt gần kề như muốn nhắn nhủ tôi không cần nói lời nào hết. Tôi đón nhận nụ hôn của nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm mà tôi mê mẩn.
Cả gian phòng dường như chỉ còn tiếng hít thở dồn dập của hai chúng tôi là âm thanh duy nhất. Vân Y nằm trên người tôi say mê hôn rít lấy môi tôi. Hai tay tôi vuốt ve từ tấm lưng mịn màng đến cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng. Vân Y luồn một tay xuống cầm lấy dương vật tôi. Tôi thoáng rùng mình cảm nhận đầu dương vật mình truyền đến một cảm giác ấm nóng ướt át kỳ lạ. Tôi không ngây ngốc đến mức không ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng Vân Y đã sớm dùng đôi môi mềm mại của nàng ngăn lại tất cả lời tôi muốn nói.
– Ư…
Tiếng Vân Y kêu lên khe khẽ vang lên bên tai tôi, cánh mũi nàng phập phồng thở dốc liên tục. Tôi hít hà căng thẳng cảm nhận đầu dương vật mình đang đi vào một hang động chật chội kinh khủng. Tôi chợt thấy mình như đã đến cuối đường. Chặn đứng phía trước là một bức màn căng ra hơi co giãn. Khi tôi còn chưa định thần được thì đột nhiên Vân Y chống tay trên ngực tôi rồi dùng trọng lượng cơ thể của mình ngồi thẳng xuống.
– Ah…
Một tiếng kêu vang cả phòng lại không phải của Vân Y mà phát ra từ miệng tôi. Cả người tôi chấn động run rẩy cảm nhận được dương vật mình vừa xé toạc bức màn mỏng manh đó. Hai mắt tôi đỏ hoe chua xót khôn tả nhìn giọt nước mắt chảy dài trên mặt Vân Y. Một cô bé mười bốn tuổi phải cứng rắn thế nào mới không kêu đau dù chỉ một tiếng khi bị phá thân lần đầu tiên? Trái tim tôi bất giác thắt chặt đau nhói. Lòng tôi lúc này dâng lên một nỗi hổ thẹn không thể chấp nhận nổi. Tôi nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy Vân Y cùng thầy Minh bước vào khách sạn. Tôi nhớ lại cảm giác ghen tuông uất hận của mình lúc đó. Tôi nhớ lại suy nghĩ tệ hại dơ bẩn của mình đã bôi nhọ sự trong sạch của Vân Y. Nàng không giải thích với tôi lời nào. Nàng chỉ giao lần đầu tiên của mình cho tôi để chứng minh tất cả.
– Vân Y… Em… – Tôi nghẹn ngào chỉ nói được vài tiếng.
– Em không sao… Em rất vui mà…
Vân Y lau nước mắt nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười của nàng thật rực rỡ dù gương mặt đã tái nhợt vì đau đớn. Vân Y cũng không cần giải thích đây là lần đầu tiên của nàng nữa. Vì chỉ một lần này thôi cả cuộc đời này nàng cũng không cần giải thích điều đó với bất kỳ ai…
– Ư…
Vân Y nhắm mắt, môi nghiến chặt nhún người lên xuống thật chậm rãi. Mỗi cử động đều làm cho nàng thở dốc khổ sở. Cả gương mặt cũng tái xanh vì đau đớn. Tôi thương xót lại không biết làm gì chỉ vuốt ve khắp cơ thể nàng như cố xoa dịu đi phần nào sự đau đớn. Nhưng cơn dằn vặt khổ sở trong cơ thể nàng cũng không kéo dài quá lâu. Theo từng chuyển động trơn tru nhịp nhàng gương mặt trắng bệch của Vân Y từng chút ửng hồng lên. Nàng thở dốc hổn hển đôi môi đỏ hồng hé mở phát ra âm thanh ư ử khe khẽ như sung sướng lại ngỡ ngàng lạ lẫm.
– Ư…
Tôi vừa mân mê hai bầu vú mềm mại của Vân Y vừa hít hà thở dốc. Đến phút giây này khi nàng đã vượt qua được cơn đau đầu đời tôi mới thả lỏng bản thân mà tận hưởng khoái lạc đầu tiên của cuộc đời mình. Tôi thấy một phần của mình như hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể Vân Y. Bao phủ nó là một sự ấm áp khít khao đến không thể tách rời. Tôi chỉ thấy toàn thân mình thoải mái lâng lâng không thể tả. Hai tay bợ dưới cặp mông bóng mượt của Vân Y nâng đỡ cơ thể nàng nhổm lên nhồi xuống mỗi lúc một nhanh. Đến lúc hơi thở tôi ngắt quãng hai mắt mê mẩn nhìn gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng, dương vật tôi như một miệng núi lửa hơn hai mươi năm vừa thức tỉnh liền bùng nổ phun trào…
– Ah…
– Ư…
Vân Y ngã xuống người tôi. Đôi môi ướt át hổn hển dâng cho tôi một nụ hôn say đắm. Tôi mê mẩn vuốt ve thân thể nàng. Làn da bóng mượt mịn màng của Vân Y lúc này cũng rịn ướt mồ hôi. Cả người tôi lâng lâng như ngâm trong dòng suối nóng cảm giác tê dại sung sướng chạy lan khắp toàn thân.
Tôi giữ Vân Y trần truồng nằm trên người mình thật lâu như sợ nàng rời đi thì cảm giác ấm áp gần gũi này sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nàng như cũng suy nghĩ như tôi. Vân Y ngoan ngoãn áp gương mặt ửng hồng ươn ướt mồ hôi và nước mắt lên ngực tôi. Giây phút này căn phòng nhỏ chật chội trong lòng tôi đã trở thành nơi ấm áp hạnh phúc nhất trên thế gian này. Không chỉ nơi đây, dù là địa ngục trần gian đối với tôi cũng trở thành thiên đường hạ giới vì nơi đó có Vân Y.
Vài phút sau tôi ẵm Vân Y lên rời khỏi giường. Nâng đỡ cả cơ thể nhẹ bẫng của nàng trên hai cánh tay tôi mới nhận ra Vân Y gầy gò đến thế nào. Đặt nàng đứng dưới vòi sen, tôi quỳ gối xuống nhẹ nhàng tẩy rửa âm hộ cho nàng. Hành động của tôi làm Vân Y xấu hổ đến cả gương mặt cũng đỏ bừng lên. Nhưng nàng không ngăn cản chỉ đứng im lặng nhìn xuống tôi mà hai mắt đỏ hoe. Tôi hắt nước vừa dùng tay nâng niu rửa hai mép môi âm hộ đỏ hồng sưng tấy. Làn nước trôi xuống dọc theo đùi non của Vân Y còn mang theo chất dịch trắng pha màu đỏ trinh nguyên. Quả thật giây phút này tôi vô cùng rung động. Vừa dâng trào vì cảm xúc yêu thương của mình vừa hừng hực một cơn ham muốn mới trỗi dậy. Nhưng tôi biết Vân Y hôm nay không thể tiếp tục nuông chiều mình. Ít ra là vài ngày nữa.
– Tới phiên em rồi…
Vân Y chợt kéo tôi đứng lên. Nàng quỳ xuống đối diện tôi. Nàng cầm lấy dương vật đã căng cứng của tôi vuốt ve nhẹ nhàng ánh mắt lóe lên tia vui vẻ. Tôi thậm chí biết rõ Vân Y đang suy nghĩ gì trong đầu. Nàng nhớ đến lời hứa của tôi dành cho nàng độc quyền việc hôn nó… Vân Y nhìn lên tôi, chiếc lưỡi nhỏ đưa ra liếm quanh quanh cái đầu nấm căng bóng làm cả người tôi giần giật máu huyết căng cứng lên.
– Mấy ngày qua em tránh mặt anh sao? – Tôi buột miệng hỏi.
– Không có… Em… Em bận mà…
Vân Y hơi ấp úng mặt thoáng mất tự nhiên. Thấy tôi đang nhìn với ánh mắt dò xét Vân Y cắn môi ngẫm nghĩ một chút mới giải thích.
– Ba Mừng đánh bài thiếu nợ… bị người ta bắt giam… Em phải… chạy tiền mất mấy ngày… Hồi chiều em trả tiền người ta mới thả Ba ra…
Vân Y nói ra những lời này thật sự làm máu nóng tôi dâng lên làm mặt nóng ran. Tôi biết việc mình chứng kiến nàng cùng thầy Minh vào khách sạn có liên quan đến tiền. Nhưng tôi càng giận hơn là Vân Y dù túng thiếu thế nào cũng không nói một lời với tôi. Tôi không biết nàng xem tôi là gì của nàng. Là bạn trai hay là một tên đàn ông vô tích sự chuyên lợi dụng thân thể trẻ vị thành niên? Nhưng khi tôi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra… Ngay cả sự trong trắng của một người con gái Vân Y cũng trao hết cho tôi. Lòng tôi liền mềm nhũn không thể thốt nên lời oán trách nào. Huống chi nếu Vân Y mở lời với tôi, tôi có tiền đưa cho nàng sao?
– Anh còn tưởng em giận anh…
– Tại sao em phải giận anh?
Vân Y ngạc nhiên nhìn lên tôi. Dù đang chờ câu trả lời nhưng bàn tay dịu dàng của nàng vẫn không ngừng vuốt ve dương vật cứng rắn của tôi.
– Tại vì… bữa đó anh… ra trong miệng em! – Tôi hơi xấu hổ gãi gãi đầu ấp úng nói.
– Phì… Em… không giận anh vì chuyện đó đâu…
Vân Y phì cười mặt xấu hổ đỏ ửng lên. Nàng cắn cắn môi nhìn lên tôi ngượng ngùng nói:
– Nếu anh thích… sau này em sẽ để anh ra trong… miệng em…
– Anh không thích như vậy đâu… – Tôi vội vàng giải thích. – Lần đó do anh… Anh… Nói chung là anh sẽ không như vậy nữa…
– Em không sao đâu… Không phải đàn ông đều thích như vậy sao? – Vân Y nói mà hai gò má ửng hồng xấu hổ.
– Anh không có…
Tôi còn muốn phân bua cho mình nhưng lời nói giữa chừng liền nín bặt. Tôi nhìn Vân Y hai gò má ửng hồng cúi thấp xuống đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm từ lớp da bìu dọc lên hết dương vật căng cứng của tôi. Một cảm giác nhột nhạt làm tôi rùng mình. Dương vật tôi tiếp tục nở to ra căng cứng như sắp phát nổ. Nhưng tâm trạng tôi lúc này lại vô cùng khó chịu… Nhìn Vân Y hai mắt nhắm lại, hàng mi đọng nước thật dài nổi bật trên làn da mịn màng trắng muốt. Lại nhìn đôi môi đỏ hồng của nàng mơn man trên dương vật mình… Lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.
Tôi chỉ không gặp Vân Y một tuần. Chỉ một tuần. Nàng đã từ một kẻ vụng về trở thành một người chuyên nghiệp trong việc phục vụ đàn ông như thế sao? Một cô gái nhỏ như Vân Y đã làm điều gì để chạy tiền chuộc cha trong một tuần ngắn ngủi. Tôi không diễn tả nổi cảm xúc mâu thuẫn của mình lúc này nữa. Ngoài sự chua xót, tôi còn thấy tức giận vô cùng. Tôi không giận Vân Y. Tôi giận ông Mừng chỉ biết bài bạc làm liên lụy con gái. Tôi cũng giận bản thân mình vì sự vô dụng của mình. Tôi còn không đủ khả năng trở thành một chỗ dựa vững chắc cho Vân Y.
Tôi hít sâu một hơi nén cảm giác khổ sở dâng lên trong lòng. Tôi không muốn Vân Y biết mình đã suy đoán được điều gì. Tôi không muốn nàng hổ thẹn khổ sở vì việc đó… Tôi vuốt mái đầu của Vân Y vân vê những sợi tóc đen dài bóng mượt của nàng. Nàng nhìn lên, dù miệng vẫn ngậm nuốt dương vật tôi không nói được lời nào nhưng ánh mắt mắt đó ẩn chứa sự một sự mãn nguyện kỳ lạ. Một sự mãn nguyện hoàn toàn phát ra từ trong tim không thể bị những lợi ích trao đổi đời thường làm vấy bẩn ô uế.
Theo mái đầu Vân Y chuyển động không ngừng đôi môi đỏ hồng của nàng căng lên nuốt trọn cả dương vật nóng hổi của tôi. Tôi cảm nhận được mình trượt trên chiếc lưỡi nhỏ của nàng đi sâu hết vào trong. Tôi thật sự không biết những gã đàn ông khác nhìn xuống nàng như lúc này trong đầu sinh ra những suy nghĩ gì. Nhưng bản thân tôi chỉ tự hỏi không biết diễm phúc của mình to lớn như thế nào để được một cô gái xinh đẹp như Vân Y chăm sóc thương yêu như vậy.
– Vân Y… Em ơi…
Mặt tôi bắt đầu đỏ lên, hơi thở căng thẳng dồn dập. Rút kinh nghiệm từ lần trước tôi muốn tránh thoát khỏi Vân Y. Nhưng tôi hoàn toàn ngạc nhiên nàng không muốn tránh tôi. Vân Y không ngừng lại còn nuốt dương vật tôi vào thật sâu rồi chờ đợi. Hai mắt nàng nhắm lại như chờ đợi tôi…
– Ahhh… Anh ra…
Tôi há hốc thở dốc không thể kìm được nữa. Tôi rùng mình. Dương vật tôi giần giật rồi phun trào thật sâu trong miệng nàng. Việt Nam đón lấy tất cả, nét mặt cũng không nhăn lại một lần nào. Nhưng tôi lại thấy được hàng mi dài cong vút của nàng khẽ hấp háy rồi hai gò má thoáng ửng đỏ lên. Tôi xuýt xoa rùng mình mấy lượt rồi lùi lại áy náy nhìn Vân Y áy náy nói:
– Em… Em nhổ ra đi…
Vân Y không trả lời tôi mà xấu hổ che kín mặt. Thật lâu nàng mới chồm lên lavabo. Nhưng không phải Vân Y muốn nhổ ra thứ gì mà nàng chỉ súc miệng.
– Em… – Tôi lắp bắp vô thức đánh ực một cái không biết nói lời nào.
– Không được nhìn em như vậy… – Vân Y xấu hổ gắt lên.
– Nhưng em… em thật sự…
– Người ta… muốn có một phần của anh trong người mà… – Vân Y ngượng ngùng mặt đỏ ửng lí nhí nói. – Chị Thư nói… đã yêu là phải vậy…
– Chị Thư…
– Chị Thư ở lầu ba, lớn hơn em hai tuổi. Con gái bác Đào chạy xe ôm… Không phải hôm nay anh cũng đi xe bác sao?
Tôi ngẩng người không biết nói gì nữa. Dĩ nhiên tôi nhớ người đàn ông tóc bạc trắng chạy xe ôm ở tầng ba. Ông ta hôm nay thấy tôi như người mất hồn cũng không nỡ lấy tiền xe. Nhưng con gái ông ta tên Thư dù Vân Y gọi bằng chị nhưng chẳng qua cũng là một con bé mười sáu tuổi. Vậy mà còn dạy Vân Y cái gì mà đã yêu phải giữ một phần trong người… Tôi nhìn lên trần nhà thở dài cảm thấy mình như già cỗi từ lúc nào.
– À… Anh nhớ anh có móc khóa trong cửa mà. Em vào bằng cách nào vậy? Mà em qua đây giờ này không sợ ba em la sao? – Đến lúc này tôi mới nhớ mình còn không ít thắc mắc chưa hỏi Vân Y.
– Ba ngủ rồi. Không biết đâu. – Vân Y nháy nháy mắt tinh nghịch. – Từ giờ mỗi tối anh có muốn em sang ngủ với anh không?
– Em thật… có thể?
– Hi hi… Em có một lối đi bí mật không ai biết hết…
Nhìn Vân Y cười híp mắt thành hai vầng trăng lưỡi liềm mà tôi thấy tò mò không chịu nổi. Nhưng tôi càng nôn nóng Vân Y càng thích tỏ ra bí hiểm không hé lộ một lời nào. Sau khi tắm xong, Vân Y nấu hai tô mì cho tôi và nàng. Ăn xong hai đứa lại lên giường nhưng chỉ âu yếm vuốt ve nhau cùng tâm sự cho đến gần sáng.
Đến lúc Vân Y quay về nhà tôi mới toát mồ hôi hiểu ra lối đi bí mật của nàng là như thế nào. Hóa ra từ phòng bên tôi có một đường máng xối xi măng nối thẳng qua phòng đối diện. Vân Y đã dùng nó để từ phòng ngủ của nàng bò qua đây rồi chui qua ô trống lắp máy lạnh sát trần nhà rồi đặt chân lên bàn học của tôi mà xuống đất. Nói thì đơn giản. Nhưng khi tôi thò đầu qua ô trống máy lạnh nhìn Vân Y trên đường máng xối bò đi trái tim tôi cũng nhảy lên từng hồi căng thẳng. Dạng máng xối xi măng kiểu cũ này khá lớn đủ cho một người trưởng thành bò trên nó mà không nứt vỡ. Nhưng bên dưới nó là tám tầng lầu cao vời vợi chỉ nhìn xuống đã làm hai chân tôi bủn rủn. Tôi nhìn dõi theo Vân Y đến lúc nàng quay lại vẫy vẫy tay rồi chui vào ô cửa sổ phòng bên kia mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này tôi chợt nhận ra trái tim mình đã tràn ngập hình bóng của Vân Y không còn chỗ trống cho bất kỳ ai khác.
Để lại một bình luận