Phần 3: Nỗi đau ngọt ngào
Một tuần trôi qua tại nơi ở mới đối với tôi khá nhẹ nhàng. Mỗi buổi trưa nếu tôi không đi học Vân Y đều qua phòng tôi chơi. Sở dĩ nàng chọn thời gian này vì lúc đó Ba nàng không có nhà. Ông Mừng mỗi ngày đều rượu chè đến chiều tối mới về. Hễ về đến nhà là la hét chửi mắng inh ỏi.
Ngày hôm đó 7h00 sáng thứ Tư tôi đi học. Vừa xuống đến tầng trệt bước ra khỏi tòa nhà tôi đã thấy Khoa. Hắn ngồi chễm chệ trên chiếc xe máy, mái tóc dài thượt vén qua hai vành tai cúi đầu mồi thuốc lá điệu bộ rất lãng tử. Thấy tôi tới Khoa ngậm điếu thuốc bên khóe môi nhếch môi cười.
– Đi thôi…
Tôi ngồi sau Khoa để nó chở. Sau một tuần giấu diếm cuối cùng hôm qua tôi cũng thú tội với hai thằng bạn rằng mình đã dọn nhà đến nơi này. Bất ngờ là khi Khoa Định biết mục đích của tôi muốn tiếp cận Vân Y, hai đứa nó hoàn toàn ủng hộ tôi. Dĩ nhiên để tăng thêm tính thuyết phục tôi phải nói dối với chúng nó rằng giá thuê phòng ở đây chỉ bằng một nửa so với nơi trước đó. Và một điểm lợi khác mà tôi không tính tới là nơi này lại thuận đường đi học của Khoa. Vì thế chúng tôi liền đạt thành hiệp nghị cả hai sử dụng chung xe máy của Khoa và chia đôi tiền xăng. Cuối cùng tôi cũng tìm được một chút bù lỗ.
Xe lướt đi mùi thuốc lá thơm táp vào mặt. Thật khó chịu. Tôi giật điếu thuốc trên môi Khoa, lau qua cái cán ướt mẹp trên áo nó rồi đưa lên miệng làm một hơi. Chợt tôi ngoái đầu lại nhìn về phía đám đàn ông tụ họp bên lề đường, lòng hơi chùng xuống thầm thở dài.
– Eh mày… Vân Y học ở đâu vậy?
– Eh… – Không thấy tôi trả lời Khoa thúc cùi chỏ ra sau.
– Cái gì? – Ngực nhói đau tôi khó chịu gắt lên.
– Tao hỏi Vân Y học trường nào? – Khoa hỏi lại.
– Để làm gì?
– Còn gì nữa… Biết đâu bạn học của Vân Y cũng xinh đẹp… có gì giới thiệu cho tao chớ!? Hắc hắc…
– Hừ…
Tôi hừ lạnh không trả lời Khoa. Tôi rất ghét giọng cười đê tiện đó của thằng bạn mình. Dĩ nhiên tôi còn chưa nói với Khoa rằng Vân Y đang học cấp hai. Nếu nó biết thì chắc chắn không bao giờ dám nghĩ đến chuyện làm quen với bạn học của nàng.
– Cái thằng ích kỷ này… Mày thật sự muốn hốt cả ổ không chia sẻ anh em chút nào sao?
– Hốt cái đầu mày nè… – Tôi bực mình vỗ cho nó một cái.
Hai thằng đang nhao nhao trên đường thì bất chợt bên đường có tiếng la hét làm chúng tôi chú ý. Tôi nhận ra đó là một đám học sinh nữ đánh nhau túi bụi. Bốn đứa con gái vây kín xung quanh một đứa khác vừa nắm tóc vừa xé áo, la hét inh ỏi. Đứa con gái bị đánh hội đồng dáng người cao hơn đám bạn cũng rất ngoan cường. Ăn miếng trả miếng quyết liệt. Nhưng cuối cùng song quyền nan địch “bát” thủ… Con bé trúng đòn liên tục, áo váy xộc xệch, đầu tóc xơ xác rối bời. Con đường đông nghịt người đi làm, hai bên lề cũng không ít người nhưng không ai can ngăn.
– Đám con nít này dễ sợ thiệt… – Khoa lắc đầu vặn ga cho xe lướt đi.
– Khoan đã… – Đột nhiên tôi hô lớn, níu chặt lấy người nó.
– Chuyện gì?
– Quay lại… quay lại ngay…
Khoa có chút khó hiểu nhưng không hỏi lại. Nó đánh một vòng sang đường. Xe còn chưa đến tôi đã nhảy xuống lao đến thật nhanh. Cuộc ẩu đả hội đồng cũng đã đi đến hồi cuối. Cô gái bị đánh ngồi bệt trên đất, hai gò má sưng tấy ửng đỏ, mái tóc dài bị giữ chặt kéo ra sau đầu ngửa lên nhưng ánh mắt vẫn giận dữ không sờn nhìn chằm chằm kẻ đối diện. Tôi đã nhận ra cô gái đó là Vân Y. Nhưng lúc này đám đông học sinh tụ tập lại tôi chen người vào rất khó khăn.
– Tao đánh cho mày chừa cái thói lẳng lơ… dám dụ dỗ bạn trai tao… – Một con bé hùng hổ nhất chỉ vào mặt Vân Y.
– Dụ dỗ? Hừ… Tên mập của bạn thật xứng để Vân Y này dụ dỗ sao?
Vân Y nhếch mép cười khinh thường. Ánh mắt nhìn về phía tên mập mặc đồng phục Hưng Đạo Vương đứng phía sau từ nãy giờ có vẻ rất lúng túng.
Lời nói của Vân Y lọt vào tai đám học sinh cùng trường làm mọi người đều phá lên cười. Không ít ánh mắt xem thường nhìn sang làm tên mập xấu hổ mặt đỏ ửng lên. Đứa con gái hung dữ lúc này càng giận dữ hơn, chỉ thẳng vào mặt Vân Y là chửi dơ bẩn:
– Mày… Mày còn chối sao? Để tao coi mày còn chối không… Anh đưa điện thoại đây… – Con bé hung dữ quay lại giật phắt cái điện thoại trong tay tên mập.
– Này… Không được…
– Đứng qua một bên cho tôi…
Con bé tức giận hầm hầm gắt lên làm thằng mập nín thin. Gương mặt béo núc hơi ửng đỏ xấu hổ không dám nhìn sang Vân Y.
– Đây… Mày còn chối sao?
Con bé hung dữ cầm cái điện thoại dí sát vào mặt Vân Y, cũng cho nhiều đứa học sinh xung quanh nhìn thấy. Vân Y mím chặt môi gương mặt đã tái nhợt đi. Trên màn hình điện thoại là một cô gái đang cúi thấp đầu cài lại áo ngực, hai vạt áo học sinh trắng mở rộng lộ ra hai nửa bầu vú dồn ép đến căng phồng lên. Dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng nếu là người quen thuộc Vân Y nhìn từ mái tóc và vầng trán đó có thể nhận ra là nàng.
– Oh… Phải không vậy?
– Hơi mờ cũng không thấy rõ mặt…
– Vậy còn không rõ…
Đám đông học sinh xôn xao bàn tán. Không ít ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống Vân Y đang thất thần ngồi bệt trên mặt đường. Cũng không ít đám con trai xuýt xoa thèm thuồng nhìn chằm chằm vào ngực nàng.
– Còn chối không? Không chối được phải không?
Con bé hung dữ thấy Vân Y không trả lời liền đắc ý ngồi xuống đối diện nàng. Giọng nó the thé cay độc rít lên:
– Tao còn biết mày dụ dỗ Hoàng Thông là vì tiền… vì tiền thôi đúng không?
– Mẹ mày ngày xưa kiếm tiền mà làm điếm cho cả thiên hạ chơi… Giờ mẹ nào con nấy…
– MÀY NÓI CÁI GÌ?
Vân Y uất hận hét lên, vung tay giáng thẳng vào mặt con bé đối diện thật mạnh. Cái tát mạnh đến mức làm nó ngã dúi dụi ra đường.
– ĐÁNH CHẾT NÓ CHO TAO…
Con bé kia gào lên. Ba đứa bạn phía sau lập tức nhào vào đánh đá túi bụi. Vân Y muốn tránh thoát nhưng mái tóc bị kéo ngược làm cả người ngã ngửa ra sau. Chiếc váy đồng phục xanh tốc cao lên lộ cả quần lót bên trong. Nàng bị ba bốn đứa giữ chặt cả tay chân uất nghẹn tuyệt vọng.
– Quay rõ vô… Quay cho cả trường xem…
Con bé hung dữ dúi điện thoại vào tay thằng mập ra lệnh. Cũng không cần bạn gái nói tên mập hai mắt mở lớn phấn khích lập tức đưa điện thoại hướng về cái tam giác mỏng manh giữa hai chân Vân Y.
– DỪNG LẠI… TRÁNH RA…
Lúc này tôi mới thành công đẩy dạt đám học sinh ra hai xông thẳng vào. Tôi muốn kéo Vân Y ra khỏi đám con gái nhưng bị chúng xô đẩy làm cả người ngã nhào xuống đường. Đám con nít này thật quá quắt. Tôi gần như không nhịn nổi nữa nhưng thật sự rất khó ra tay với một đám con gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi.
– Mày là thằng nào xía vô chuyện người khác?
Thằng mập chỉ vào tôi tức giận hét lên. Nhưng tiếng nó vừa dứt thì phía sau một bàn tay to lớn vỗ mạnh lên đầu nó.
– Gọi là anh biết không? Mẹ mày không biết dạy à?
Khoa vừa tới đã hùng hổ chửi thẳng vào mặt thằng nhóc mập béo làm bó sợ tái mét nín thin không dám lên tiếng. Bộ dáng như một tay anh chị của hắn cũng đồng thời dọa cho đám con gái hung dữ này e ngại lùi lại. Ngay cả đám học sinh hóng chuyện cũng bị kẻ mới tới này làm cho sợ hãi tự giải tán sạch sẽ.
– Đưa điện thoại đây…
Khoa hỏi mà cũng không cần thằng mập đồng ý rút phăng lấy cái điện thoại trong tay nó.
– Mật khẩu… không nghe à…
– Dạ, dạ… sáu số hai… – Thằng mập lắp bắp.
Khoa mở điện thoại cũng không buồn tìm kiếm mấy cái video kia mà ăn chắc xóa sạch cả máy. Thằng mập bên cạnh nhìn mà miệng mếu mếu uất nghẹn cũng không dám phản đối lời nào.
– Bây giờ tới lượt tao tính sổ với tụi mày… Dám ăn hiếp Vân Y…
Khoa kéo tay áo lộ ra hai cánh tay gầy trơ xương nhưng điệu bộ vẫn hùng hổ dọa người. Thằng mập và bốn con nhỏ hung dữ kia lúc này mặt tái mét đứng nép vào nhau sợ hãi nhìn hắn bước tới.
– Tụi em… Tụi em chỉ giỡn với bạn Y thôi mà… – Thằng mập ú ớ nói.
– Giỡn cái con mẹ tụi mày… Mày ra đây ông đánh cho bù đầu rồi coi như giỡn được không?
– Thôi được rồi… Trả điện thoại, cho tụi nó đi đi.
Tôi đỡ Vân Y lên, phủi bụi dơ trên quần áo nàng. Nhìn những vết sưng đỏ rướm máu trên hai đầu gối của nàng mà tôi thấy lòng đau nhói khó chịu. Nhưng tôi không thể để Khoa trừng trị đám nhóc kia được. Vì tôi đã nhận ra thằng mập trước mặt mình lại chính là con trai của thầy Minh. Một lần tôi đã thấy nó vào trường chơi, cả ngày quanh quẩn trước cửa phòng làm việc của thầy Minh. Đây là một sự trùng hợp sao? Tôi bắt đầu hơi nghi ngờ về suy đoán của mình trước đây.
– Vân Y là em gái của tụi tao. Từ rày trở đi bọn mày đứa nào đụng đến nó thì tốt nhất là nghỉ học luôn đi… Đừng để tao thấy mặt. Biết không?
Khoa nói với thằng mập ánh mắt đảo qua đám con gái làm cả đám co rúm cả người. Mỗi lời hắn nói ra thì cái điện thoại cứ vỗ vỗ chan chát lên mặt thằng mập làm hai mắt nó đỏ hoe chỉ chực khóc. Khoa nhét cái điện thoại vào túi áo nó, vung chân sút một phát vào cái đít béo mập của nó.
– Biến hết đi…
Khoa vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt tôi. Tôi thật sự lúc này rất bối rối khó xử. Tôi không muốn giấu diếm hắn về việc của Vân Y nhưng tôi có thể nói sự thật sao? Khoa nhìn tôi khóe môi giật giật như muốn nói lại thôi. Hắn quay sang Vân Y hỏi:
– Em không sao chứ?
– Dạ không sao. Cảm ơn anh. – Vân Y cúi đầu nói khẽ.
– Được rồi. Kiểu này chắc Vân Y không đi học sáng nay được đâu. Mày lấy xe tao chở em ấy về đi. Tao đón xe ôm đến trường.
Tôi gật đầu với Khoa, cũng không nói lời cảm ơn nào. Bạn bè thân thiết đôi khi chỉ một ánh mắt là hiểu. Trước khi Khoa quay đi còn vỗ vỗ vai tôi còn thở dài chỉ vừa đủ cho tôi nghe. Đó là lời nhắn nhủ của hắn. Tự lo cho thân mình, đừng để vướng vào chuyện tội lỗi. Tôi cũng âm thầm thở dài cho số phận của mình.
Trên đường về Vân Y rất im lặng. Ngay cả đoạn đường từng bậc thang đi lên nhà nàng cũng không nói với tôi lời nào. Hai đầu gối Vân Y bị tróc da rướm máu, nhìn nàng bước đi khó nhọc mà tôi không chịu được.
– Để anh cõng em đi…
– Em tự đi được… Cảm ơn anh.
Vân Y lắc đầu, khóe môi hơi mỉm cười. Nàng vẫn bám lấy thành cầu thang từng bước khó nhọc đi lên. Tôi lẽo đẽo đi phía sau chỉ sợ nàng trượt chân té. Ánh mắt tôi lại không ngừng quan sát vẻ cứng cỏi của một cô gái còn nhỏ hơn mình cả mười tuổi. Từ lúc nhìn thấy Vân Y bị đám bạn hành hung đến lúc này tôi còn không thấy nàng khóc. Thậm chí lúc uất nghẹn nhất đôi mắt to tròn kia chỉ hơi ửng đỏ lên nhưng tuyệt nhiên không chứa một giọt nước mắt nào. Nhìn bờ vai mảnh khảnh từng bước xiêu xiêu phía trước tôi thầm tự hỏi… Phải lớn lên trong một môi trường thế nào mới tạo ra một cô bé mạnh mẽ trưởng thành như vậy?
– Ah. Ba em khóa cửa sao? Em có chìa khóa không?
Vừa lên đến trên tôi liền phát hiện cửa phòng của Vân Y khóa trái bên ngoài. Vân Y lắc đầu, trán rịn ướt mồ hôi thở dốc hổn hển nói:
– Chắc ba em đi làm rồi. Chắc phải trưa mới về.
Tôi im lặng không nói gì chỉ mở khóa phòng của mình để Vân Y vào. Tôi biết Vân Y không muốn nói ra sự thật. Ông Mừng hiển nhiên không đi làm. Hay nên nói là ông ta không bao giờ đi làm. Vì khi nãy chính tôi đã thấy ông Mừng tụ họp với đám đàn ông đá cá ngựa bên lề đường. Nếu không có tiền thuê nhà của tôi thì có lẽ Vân Y là thu nhập chính của gia đình chỉ có hai cha con này.
Để Vân Y ngồi xuống ghế tôi mở hộp đồ y tế lấy ra chai thuốc sát trùng và vài miếng bông băng. Tôi ngồi thấp đối diện nàng, nhìn vết thương của nàng có chút phân vân.
– Sẽ rát lắm đấy…
– Không sao. Em chịu được.
Tôi mím môi rót chai oxy già lên vết thương trên đầu gối của Vân Y. Thấy cả người nàng run lên, phản xạ tự nhiên tôi cúi xuống thổi thổi liên tục. Nhưng không ngờ cùng lúc với tôi, Vân Y cũng cúi xuống mà thổi. Hai cái đầu chạm vào nhau một cái đau điếng…
– Ha ha… Ây da… – Tôi xoa xoa đầu cười lớn.
– Hi hi… – Vân Y xoa trán hai gò má đỏ ửng cười khúc khích.
Hai tiếng cười vui vẻ ngắt quãng rồi tắt lịm. Tôi lại nhận ra chưa bao giờ mình nhìn Vân Y ở khoảng cách gần như vậy. Đôi mắt nàng thật đẹp. Lại như mỗi giây trôi qua đều phóng lớn hơn. Đến lúc hàng mi dài cong kia chạm vào mặt thì cả người tôi đã cứng đờ bất động. Tôi cảm nhận được đôi môi Vân Y mềm mại ươn ướt mơn man trên khóe môi mình. Hơi thở thơm ngát ấm áp của nàng làm trái tim tôi đập nhanh không thể kiểm soát. Giây phút này bao nhiêu lý trí cũng bay biến mất. Ngay cả lời dặn dò thân tình của thằng bạn cũng chưa bao giờ tồn tại trong đầu tôi.
Tôi đáp trả lại nụ hôn của Vân Y như bất chấp tất cả. Hai đôi môi hé mở khóa chặt vào nhau đến mê mẩn không muốn rời. Chiếc lưỡi nhỏ của Vân Y có hương vị ngọt ngào làm cả người tôi mê đắm không muốn tỉnh lại. Tôi vòng tay qua vòng eo nhỏ của Vân Y kéo cả người nàng tuột khỏi ghế nằm lên người tôi. Hai đôi môi vẫn hổn hển mê mẩn cuốn vào nhau không muốn rời xa.
Sau một lúc lâu Vân Y nằm gối mặt trên ngực tôi, hai gò má còn ửng đỏ, hai mắt nhắm lại như muốn ngủ. Tôi xoa xoa tấm lưng thon thả của nàng, ánh mắt có chút mâu thuẫn nhìn lên trần nhà.
– Em chưa hôn ai bao giờ đâu…
Chợt nghe Vân Y thì thầm, tôi im lặng vài giây như muốn tìm câu trả lời thích hợp. Tôi có thể cảm nhận được sự vụng về trong nụ hôn của nàng. Nhưng sau những chuyện tôi biết về Vân Y, dù không muốn suy diễn nhưng sâu trong thâm tâm tôi vẫn có một ý nghĩ rằng nàng từng trải hơn lứa tuổi của mình rất nhiều. Không chỉ từng trải về suy nghĩ đối với cuộc sống mà còn trong tiếp xúc va chạm với người khác phái.
Dù Vân Y chỉ hơn mười bốn tuổi nhưng ở tuổi nàng liệu ai có thể cởi áo để ngực trần trước nhiều người lạ vẫn có thể bình tĩnh được? Xin đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi là một sinh viên mỹ thuật. Tôi luôn dành sự tôn trọng nhất của mình dành cho những người mẫu của mình. Nếu không có sự tôn trọng đó thì làm sao tôi có thể đem hình thể của họ đưa lên tác phẩm của mình. Nhưng cũng chính vì tôi đã vẽ rất nhiều phụ nữ ở nhiều lứa tuổi nên tôi thấy được rõ ràng sự ngượng ngùng của họ khi khỏa thân trước một đám người lạ mặt. Sự bình tĩnh ngày đó của Vân Y thậm chí có thể so với khá nhiều mẫu vẽ chuyên nghiệp. Chính vì thế tôi suy đoán Vân Y từng trải, có thể nàng còn hơn xa bản thân tôi.
Tôi biết suy đoán đó của mình là không công bằng với Vân Y. Nhưng tôi không thể cưỡng lại đầu óc của mình…
– Anh không tin cũng không sao cả.
Vân Y thấy tôi không trả lời vẫn không giận. Nàng chỉ thì thầm như tự nói với mình. Tôi nắm tay nàng, hôn vào lòng bàn tay mềm mại đó.
– Anh không phải là không tin em… Nhưng anh muốn em biết rằng anh không quan trọng điều đó. Anh chỉ thích em vì bản thân em. Không vì anh sẽ đứng vị trí đầu tiên hay thứ mấy bên cạnh em.
Vân Y không trả lời mà im lặng một lúc lâu. Nàng cứ thế nằm trên người tôi, tay chống cằm, ánh mắt nhìn như muốn thu hết những đường nét trên khuôn mặt tôi vào trong trí nhớ. Tôi cũng nhìn Vân Y không rời mắt. Nhìn sâu vào đôi mắt to tròn hút hồn đó tôi chợt nhận ra mình không hiểu gì về nàng. Ánh mắt Vân Y như có muôn vàn lời muốn nói lại không thể nói bất cứ điều gì.
– Ngày anh bắt gặp em và chú Minh… Anh có khinh thường em không? – Vân Y chợt lên tiếng hỏi vừa nhìn sâu vào mắt tôi như dò xét khả năng tôi nói dối.
Tôi hiểu Vân Y xưng hô chú Minh tức là thầy Minh mà tôi gọi. Tôi lắc đầu như một phản xạ, sau lại hơi ấp úng.
– Không. Dù có chút…
– Có chút gì? – Nàng mím môi hỏi tiếp.
– Buồn…
– Chỉ một chút thôi sao? – Vân Y hôn lên môi tôi thủ thỉ hỏi.
– Hơn một chút một chút…
– Phì… Hi hi…
Vân Y nhìn tôi hai mắt như trăng lưỡi liềm, che miệng cười khúc khích. Nhưng tiếng cười vui vẻ của nàng rất ngắn liền ngừng lại. Nàng như nghĩ đến chuyện gì đó gương mặt hơi tái đi…
– Chuyện hồi sáng anh nghe hết rồi đúng không? Bích Hằng nói cũng là sự thật. Nhưng em không dụ dỗ Hoàng Thông…
Tôi im lặng lắng nghe Vân Y nói. Tôi có thể đoán được Bích Hằng là con bé hung dữ kia.
– Mà đó là một sự trao đổi…
Cả người tôi gượng cứng như phải nghe một câu chuyện mình hoàn toàn không muốn biết. Lúc này ánh mắt của Vân Y mông lung thất lạc không có tiêu cự. Nàng dùng giọng đều đều như kể một câu chuyện của ai đó không phải bản thân mình.
– Ba tháng trước ba em mắc nợ người ta hai triệu. Nhà lại hết tiền không xoay đâu được hết. Khi đó Hoàng Thông dù đã có bạn gái nhưng vẫn luôn lén ve vãn em. Em biết hắn có rất nhiều tiền… Em muốn mượn nhưng hắn nói không cần em trả chỉ cần đáp ứng hắn một điều kiện.
– Hoàng Thông muốn hôn ngực em… Và em đã đồng ý. Tấm hình đó có lẽ hắn chụp lén khi em chuẩn bị đi về…
Vân Y kể xong một lúc tôi vẫn không biết phải nói gì. Tôi nên nói gì đây? An ủi nàng rằng điều đó chả là gì cả? Hay nói rằng chuyện cho con trai hôn ngực cũng chả mất mát gì? Nhưng tôi còn chưa lên tiếng thì Vân Y lại nói tiếp.
– Chú Minh thật ra là ba của Hoàng Thông…
– Anh biết… – Tôi buột miệng nói thấy Vân Y ngạc nhiên nhìn mình, bèn giải thích. – Anh đã gặp thằng mập đó trong trường.
Vân Y hơi mỉm cười vì cách gọi của tôi với Hoàng Thông. Nhưng nụ cười của nàng không chút tự nhiên như cưỡng ép mình phải cười.
– Hơn tháng trước em vào trường anh vài lần dán bảng cho thuê phòng. Một lần tình cờ Hoàng Thông bắt gặp em ở đó, còn giới thiệu em với ba nó.
– Mấy hôm sau trong trường Hoàng Thông đưa cho em số điện thoại của chú Minh. Bảo ba nó có thể giúp em có việc làm. Em đã gọi và ông ấy hẹn em cuối giờ đến phòng làm việc ở trường.
– Lần đầu tiên gặp riêng chú Minh ông ấy hứa em công việc làm mẫu vẽ. Nghe thấy mức thù lao cao như vậy em rất vui. Nhưng ngay lúc đó chú Minh lại đòi hỏi em phải chiều ông ấy…
– Sau đó em mới hiểu thì ra Hoàng Thông đã khoe thành tích với ba nó. Hai cha con họ đều biết em là một đứa con gái dễ dãi… Chỉ cần có tiền có lợi ích là muốn em làm sao cũng được…
Nhìn hai mắt Vân Y đỏ hồng ươn ướt tôi đau xót không chịu được. Tôi ngồi dậy ôm nàng vào lòng để nàng gối lên chân mình, miệng thì thào kể tiếp.
– Em không trách họ. Tại sao em phải trách họ. Vì họ nghĩ như vậy về em cũng không sai… Chú Minh hứa cho em việc làm… còn cho em tiền… chỉ cần cởi áo cho ông ta nhìn… rồi dùng tay… giúp ông ta…
Vân Y lau nước mắt nhìn lên tôi. Nàng cười nhưng nụ cười đó lại làm tim tôi đau xót như xát muối.
– Một triệu đấy. Chỉ vài phút thôi… Em bưng bàn cho người ta cả đêm cũng không đủ một ván cá ngựa của ba mà…
Vân Y càng nói càng nghẹn ngào. Đôi mắt to tròn đó của nàng khi bị đánh đau ức hiếp vẫn không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà lúc này đã giàn dụa ướt cả hai gò má. Nàng như cố nuốt từng cơn uất trào lên, cả người run rẩy thổn thức từng lời…
– Mẹ em trước đây… làm điếm… kiếm tiền. Vậy thì em…
– Đừng nói nữa…
Tôi ngăn Vân Y lại bằng đôi môi của mình. Tôi không cho phép nàng nói cũng như không cho mình nghe những lời cay đắng như vậy. Đôi môi nàng lúc này ướt át mang theo vị mằn mặn của nước mắt làm trái tim tôi như tan chảy. Mắt tôi cay nồng chua xót không chịu được. Tôi nhắm lại vẫn không ngăn được nước mắt ứa ra. Tại sao Vân Y lại khổ như vậy? Tại sao?
Tôi đã hiểu. Tôi đã biết vì sao Vân Y lại dửng dưng như vậy khi nửa thân trên để trần trước cả lớp học của tôi. Vì nàng có mục tiêu của mình. Nàng chấp nhận hy sinh thân mình vì đạt được mục tiêu đó. Tiền. Một từ dơ bẩn mà không văn nhân nào muốn nhắc tới. Một khái niệm rẻ mạt để đem ra so sánh với bất cứ giá trị văn hóa nào. Nhưng sự cam chịu hy sinh của Vân Y lại làm cho thứ dơ bẩn thấp hèn đó đáng trân trọng đến nhường nào.
Tôi không thể kìm được lòng mình nữa. Tôi cũng không sợ Vân Y chê cười. Lòng tôi như vỡ òa. Chỉ biết ôm chặt lấy nàng mà khóc. Tôi thầm thề với mình từ ngày mai sẽ không để Vân Y phải khổ sở như vậy nữa. Dù mối quan hệ của tôi và nàng sau này có thể không đi đến đâu… Dù nàng sau này trưởng thành hơn có yêu ai khác đi nữa… Tôi cũng sẽ bảo bọc Vân Y. Bằng hai bàn tay này tôi sẽ bảo vệ nàng.
– Anh yêu em sao? – Vân Y sụt sịt hỏi bên tai tôi.
– Anh… Anh không biết…
– Hi hi… Thật đáng ghét. – Vân Y chợt đẩy tôi ra, lau nước mắt bĩu môi cười. – Anh không lãng mạn gì hết. Trong tình huống đó không phải nên nói… Anh yêu em… rồi hôn đến quên trời đất sao?
– Ha ha… Có vậy nữa hả? – Tôi gãi gãi đầu cười.
Vân Y mỉm cười lau nước mắt trên mặt tôi. Lúc này nàng như suy nghĩ gì đó mà hai gò má thoáng đỏ ửng lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi nàng cởi từng chiếc nút áo…
– Em làm gì vậy? – Tôi sửng sốt hỏi.
– Anh có khinh thường em không? – Vân Y nhìn tôi, hỏi.
– Không… – Tôi bối rối quay mặt đi.
– Vậy được rồi…
Vân Y nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo trắng đồng phục, cởi luôn cả chiếc nịt ngực bỏ xuống bên cạnh.
– Anh không dám nhìn em sao? Hay em không đẹp…
– Không. Không phải vậy… Nhưng mà…
Tôi lắc đầu, ánh mắt né tránh không muốn nhìn thân thể trần trụi của Vân Y ngay trước mặt. Tôi không sợ nàng mà sợ bản thân mình. Tôi không xem mình là đàn ông truyền thống. Nếu Vân Y không phải là một cô bé mười bốn tuổi thì có lẽ lúc này tôi đã đưa nàng lên tận giường của mình. Chợt Vân Y nắm lấy tay tôi đặt lên ngực nàng. Cả người tôi cứng đờ, máu nóng chạy rần rật như ngựa đuổi. Một cảm giác mềm mại tuyệt vời đến mức tôi chỉ muốn tay mình mãi mãi nằm lại đó không rụt về.
– Em cho anh sờ mà… Anh muốn hôn cũng được… Em không lấy tiền đâu…
Nghe Vân Y nói nửa đùa nửa thật mà làm người tôi chấn động. Vết thương trong lòng vừa cầm máu lại nứt toác ra đầm đìa máu. Tôi quay lại nhìn nàng với ánh mắt vừa giận vừa thương xót.
– Anh không cho phép em nói như vậy… Không bao giờ được xem rẻ mình như vậy. Không bao giờ… Em hiểu chưa?
– Em… Em xin lỗi…
Vân Y hai mắt đỏ hoe. Nàng rúc vào người tôi, hôn lên môi tôi. Tôi không phản đối nhưng tay đã rụt về không động chạm vào cơ thể nàng. Không phải vì tôi không muốn. Tôi thề có trời tôi mê mẩn cảm giác mềm mại co giãn vừa rồi như thế nào. Nhưng tôi không muốn Vân Y nghĩ rằng tôi cũng như những kẻ khác.
Tôi nằm trên sàn nhà nhìn lên Vân Y. Nàng cưỡi lên người tôi, nửa thân trên để trần phơi bày hai bầu vú căng tròn đẹp đến mê người. Nàng cắn môi nắm lấy hai bàn tay tôi đặt lên ngực, còn giữ tay để tôi thích thú mân mê hai khối thịt êm nhu mềm mại đó.
– Anh thích không?
Tôi há miệng muốn nói lại không thốt nên lời chỉ gật đầu. Đâu phải chỉ là thích. Phải nói là tôi thích đến mê mẩn. Hai bầu vú của Vân Y to tròn hơn bất cứ cô gái nào tôi từng biết. Dĩ nhiên con trai tuổi của tôi dù chưa mất đời trai nhưng cũng từng tiếp xúc gần gũi với con gái. Sờ vú con gái thì bất kể từ mười hai đến chín mươi hai hễ là giống đực đều thích như nhau. Nhưng chưa có trước đây tôi chưa bao giờ được tận tình thích thú như thế này. Vân Y chống tay lên ngực tôi, ánh mắt thích thú nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tôi khi hai bàn tay tôi mân mê xoa nắn hai bầu vú nàng. Làn da của nàng mịn màng trắng muốt như em bé. Tôi cảm giác như từng tế bào xúc giác trong lòng bàn tay mình nở ra hô hấp thích thú không thể tả. Tôi mân mê xoa nắn cảm nhận sự co giãn đàn hồi khó tả. Tôi lại miết miết đùa nghịch với hai đầu nhũ hoa đỏ hồng làm gương mặt nàng mỗi lúc càng đỏ hơn.
– Vậy từ rày sắp tới… Mỗi ngày em đều cho anh sờ…
Tôi lại một lần nữa há hốc không biết nói gì. Không nói đến thứ trong quần tôi đang biểu tình gào thét… Nếu mỗi ngày đều như thế này tôi sợ mình sẽ không giữ được bản thân. Chỉ một chút tiếp xúc như lúc này tôi đã cảm nhận mình đang từng bước tiến dần đến vực sâu không đáy. Người con gái trên đang cưỡi trên người tôi xinh đẹp hấp dẫn đến mức tôi không cưỡng lại được nữa.
Tôi chợt ngồi bật dậy. Nhìn hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của Vân Y ngay trước mũi mà cổ họng tôi khô khốc không chịu nổi. Hai tay tôi siết quanh vòng eo thon nhỏ của nàng, vùi cả gương mặt mình vào giữa hai bầu vú thơm tho của nàng. Tôi cảm giác như mặt mình chìm vào trong một khối bông êm nhu mềm mại. Giây phút này tôi chỉ muốn chôn vùi cả mặt mũi mình trong hai khối thịt mê ly này. Mũi tôi hít hà mùi cơ thể của Vân Y. Miệng tôi khao khát hôn mút từng mẩu da thịt non tơ mềm mại của nàng.
– Ư… anh… mút ti em đi…
Vân Y ôm chặt lấy tôi, xuýt xoa khe khẽ làm cả người tôi phấn khích không chịu nổi. Tôi ngậm lấy một bên nhũ hoa của nàng mà mút mút. Đầu lưỡi tôi đánh đánh lên mẩu thịt đỏ hồng xinh xắn đó làm cả người nàng run rẩy. Vân Y cắn môi mặt đỏ ửng như gấc chín nhìn miệng tôi luân phiên ngậm mút hai đầu nhũ hoa của nàng. Hai chân nàng quặp lấy eo hông tôi. Chiếc váy tốc lên đến bụng dưới để nơi ẩm ướt mềm mại nào nó đè ép lên khối u nổi cộm dưới quần tôi.
– Ư… Ôi…
Cảm giác ấm nóng đè ép đó làm chính tôi cũng muốn phát điên. Hai tay tôi luồn vào trong chiếc váy của Vân Y, cảm nhận được cặp mông tròn trịa của nàng dưới lớp quần lót mỏng manh. Hai tay tôi nhào nặn mông nàng, rồi ghì chặt nó vào người để nơi nóng ẩm giữa hai chân nàng cọ xát vào khối u dưới quần mình.
– Ư… anh hư quá…
Vân Y thở dốc kêu khẽ. Nhưng nàng không phản đối mà tiếp sức đẩy cặp mông tròn trịa không ngừng xàng xê cọ xát vào bên dưới của tôi. Hơi thở của nàng cũng gấp gáp. Đón lấy môi tôi mà hôn riết lấy. Hôn đến hai đôi môi cũng ướt át mềm nhũn mới rời ra…
– Anh muốn em không? – Vân Y thở dốc ánh mắt mơ màng nhìn lên tôi hỏi.
– Không được…
Trong nháy mắt đó trong đầu tôi như có một tiếng sấm đì đùng làm tôi bừng tỉnh, lập tức lắc đầu. Vân Y im lặng nhìn tôi ánh mắt hơi thất vọng xen lẫn chút nhẹ nhõm. Nàng như suy nghĩ đến chuyện gì đó, hai gò má thoáng ửng đỏ ngượng ngùng. Nàng hơi lùi người lại, hai tay bên dưới bắt đầu cởi khóa quần tôi.
– Em làm gì vậy? Không được… – Tôi sửng sốt ngăn nàng lại.
– Để em giúp anh…
– Anh không…
Tôi còn chưa dứt lời thì lời nói liền tắc nghẽn. Vì bàn tay thon nhỏ mềm mại của nàng đã chui vào trong quần lót túm lấy dương vật căng cứng của tôi. Nàng nhìn lên tôi gương mặt nàng đỏ ửng ngượng ngùng nhưng bàn tay vẫn vuốt ve khối thịt cứng rắn của tôi.
Thời điểm bàn tay mềm mại mát rượi của Vân Y chạm đến nơi đó thì một chút lý trí còn lại của tôi cũng đã biến mất. Tôi lúc này chỉ há hốc nhìn Vân Y lấy dương vật mình ra khỏi lớp quần vướng víu. Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng cúi gằm của Vân Y khi đối mặt với dương vật cứng dựng đứng của mình, tôi thấy cả người phấn khích không chịu nổi. Nàng rất ngượng ngùng nhưng bàn tay vẫn đón lấy nó mà vuốt ve làm tôi sung sướng. Tôi thích thú nhìn những ngón tay thon dài mềm mại như không xương của Vân Y mơn trớn trên dương vật mình. Nàng rất điêu luyện như làm việc này rất nhiều lần. Nhưng nhận ra điều đó không hề làm tôi khó chịu hay ghen tuông, đơn giản vì cảm giác sung sướng nàng cho tôi quá tuyệt vời.
– Anh có thích không?
– Thích… Em giỏi lắm…
Nghe tôi khen mà cả Vân Y cắn cắn môi hai gò má đỏ ửng lên. Nhưng ánh mắt nàng nhìn tôi có chút mông lung lẫn lo lắng.
– Anh… không muốn hỏi… em từng làm việc này với ai sao?
– Điều đó quan trọng sao? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Người ta nói… Con trai không biết ghen… tức là không yêu… không có tình cảm… – Vân Y nói lí nhí mặt cúi thấp nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng sục sục dương vật cho tôi.
Nghe Vân Y nói mà lòng tôi run lên. Tôi ngồi dậy kéo nàng ngã vào lòng mình. Vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của nàng, tôi nói:
– Không phải vậy đâu… Anh không hỏi vì anh tôn trọng em. Ngoại trừ những chuyện em muốn chia sẻ với anh, còn lại anh sẽ không hỏi.
– Vậy anh có tin là ngoài anh em chưa hôn người nào không? – Vân Y nhìn lên tôi ánh mắt chờ mong.
– Anh tin…
Lần này tôi gật đầu khẳng định. Thật sự tôi cũng không tự hỏi liệu mình có tin Vân Y trao cho mình nụ hôn đầu tiên hay không… Vì bản thân tôi nhận định chuyện đó không quan trọng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt chờ mong của Vân Y tôi chợt hiểu ra mình đã quá ích kỷ. Từ câu hỏi đầu tiên nàng hỏi, tôi không lựa chọn trả lời mà nói tránh đi. Điều đó đã làm Vân Y tổn thương. Tôi đã quá ích kỷ, nông cạn. Chỉ suy nghĩ dưới góc nhìn của cá nhân mình mà không suy xét từ phía nàng. Một cô gái vì hoàn cảnh phải dùng cơ thể mình đánh đổi như Vân Y lại vô cùng nhạy cảm. Dù thật sự nàng chưa triệt để bán bản thân mình mà chỉ là một số đụng chạm xúc giác bên ngoài nhưng đối với nàng đã là mất đi sự trong sạch. Mà hôm nay trong một tình huống cảm xúc dâng trào, Vân Y trao cho tôi nụ hôn đầu đời của nàng. Đối với nàng điều này rất quý giá và rất ý nghĩa. Nhưng tôi lại tỏ ra hời hợt như không có chuyện gì thì cảm giác của nàng phải hụt hẫng khó chịu đến thế nào…
Tôi thấy mình thật tệ hại. Tôi nâng cằm Vân Y lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Nhìn sâu vào mắt nàng, tôi nói:
– Anh tin em. Và anh muốn độc quyền nụ hôn của em… Được không?
Vân Y cắn môi nhìn tôi hai mắt đã ươn ướt. Nhưng trong đó tôi thấy được sự vui vẻ hạnh phúc. Nàng ghé sát lại thì thầm trên môi tôi:
– Sau này… Em chỉ hôn một mình anh thôi. Mãi mãi là như vậy…
Tôi hôn rít lấy đôi môi của nàng. Tay tôi lại tìm đến hai bầu vú mềm mại căng tròn của nàng mà xoa nắn. Vân Y nằm vắt vẻo trên hai chân tôi thổn thức thở dốc. Ngực nàng ưỡn lên cho tôi vuốt ve xoa nắn. Tay nàng vừa sục sục dương vật tôi liên tục vừa ngửa đầu lên đón lấy nụ hôn của tôi.
Rời khỏi môi tôi, Vân Y cắn cắn môi như đắn đo gì đó. Nàng bất chợt cúi thấp xuống nhẹ nhàng hôn lên cái đầu nấm căng phồng của tôi. Bị tập kích bất ngờ cả người tôi run lên miệng há hốc ngạc nhiên. Vân Y thấy vẻ mặt thảng thốt của tôi nàng như con mèo bị dẫm phải đuôi hai tay ôm kín mặt xấu hổ không chịu nổi.
– Chuyện này em chưa… Em chưa bao giờ…
Nhìn vẻ xấu hổ lẫn lo lắng của Vân Y lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót. Tôi kéo hai bàn tay nàng lộ ra gương mặt đỏ ửng bối rối của nàng, nhẹ nhàng nói:
– Anh tin em mà. Đừng giải thích gì hết…
– Vậy tại sao anh như vậy? Em còn tưởng…
– Anh phản ứng như vậy vì… Vì em là người đầu tiên… làm như vậy với anh…
Quả thật thừa nhận chuyện này bản thân tôi cũng thấy xấu hổ. Nhưng đó là sự thật. Và tôi tin sự thật này làm Vân Y rất vui. Không ngoài tôi dự đoán Vân Y cắn môi mặt đỏ ửng lên nhìn tôi thật lâu. Đến lúc khẳng định rằng tôi không lừa gạt nàng, nàng cười đến híp cả mắt lại.
– Vậy… em cũng phải được độc quyền… chuyện này đó…
– Ừ. Cho em độc quyền luôn…
Vân Y hai mắt lấp lánh thích thú nhìn tôi. Nàng cúi xuống thấp hai gò má nàng đỏ ửng khi ghé sát vào dương vật tôi. Nàng hé môi hôn lên cái đầu nấm căng bóng to bè đó. Lần này không cần lén lút chớp nhoáng mà công khai nhẹ nhàng thưởng thức… Vân Y rất xấu hổ ngượng ngùng khi tôi nhìn chằm chằm. Nhưng có lẽ cảm giác được độc quyền chiếm hữu chuyện này trên cơ thể tôi làm nàng rất vui, rất hạnh phúc. Nàng dùng cái đầu lưỡi nhỏ ướt át liếm quanh quanh cái đầu nấm, rồi hé mở môi phủ lên phần mũ mà mút mút. Tôi thấy buồn buồn cả người nhấp nhổm. Hành động vụng về của Vân Y làm tôi buồn cười lại không dám cười.
Tôi bây giờ mới thật sự hiểu được nàng nhạy cảm đến thế nào. Dù bên ngoài Vân Y chín chắn trưởng thành thế nào thì bên trong linh hồn nàng vẫn chỉ là một cô bé mười bốn tuổi. Một cô bé như vậy lại bị vòng xoáy của cuộc đời cuốn lấy từng chút nhấn chìm. Và thời điểm Vân Y tưởng chừng sẽ buông xuôi tất cả thì tôi đã xuất hiện trong cuộc đời nàng. Vân Y có thể xem tôi như mối tình đầu, như người đàn ông đầu tiên hoặc đơn giản như một cái phao cứu rỗi cho linh hồn của mình. Nàng vội vã như người sắp chết đuối. Nàng trao ra nụ hôn đầu tiên của mình. Nàng còn muốn trao cả sự trong trắng quý giá của mình nhưng bị tôi từ chối. Bây giờ nàng lại vui thích thỏa mãn vì làm được một chuyện đầu tiên chung cho cả hai người.
Tất cả là do Vân Y phóng túng dễ dãi sao? Không. Nếu không đặt mình vào hoàn cảnh của nàng sẽ không thể hiểu được… Vân Y muốn cuộc đời mình không để lại những nuối tiếc bằng cách tình nguyện trao đi những thứ cảm xúc đầu tiên còn sót lại trước khi chúng bị nàng đem ra trao đổi. Không vì tình yêu, cũng không vì ham muốn thể xác. Vân Y chỉ muốn những cảm xúc đầu tiên này không bị vấy bẩn để cất vào một góc quý giá giữ gìn.
– Ah…
Dù Vân Y có vụng về thế nào thì nơi đó của tôi cũng là lần đầu tiên được vào miệng một cô gái. Tôi không thể kiểm soát hơi thở của mình nữa. Cảm giác nhột nhột buồn buồn hoàn toàn biến mất thay thế bằng một cảm giác lâng lâng sung sướng không bút mực nào tả hết. Vân Y như nghe được tiếng thở dốc và âm thanh xuýt xoa của tôi mái đầu nàng càng lên xuống nhanh hơn. Đến lúc tôi gần như không thở nổi hai tay cuống quýt nâng nàng lên nhưng… Một thằng trai tân như tôi làm gì có khả năng ngăn lại cơn sung sướng như muốn bùng nổ ấy. Dương vật tôi đã phun trào ngay trong miệng Vân Y.
– Ahhh… Anh…
Vân Y được tôi nâng lên, tay che miệng hai gò má đỏ ửng như gấc chín. Tôi xấu hổ ú ớ không biết giải thích thế nào. Ngay cả một lời xin lỗi cũng không thốt ra được. Nhưng Vân Y không oán trách, không hờn dỗi, chỉ có gương mặt đỏ ửng xấu hổ là cúi gằm né tránh ánh mắt tôi.
– Chắc ba về rồi… Em về nhà đây.
Tôi nhìn tấm lưng thon gầy mảnh mai của Vân Y khuất sau cánh cửa mà đầu óc còn ngơ ngẩn thật lâu. Lúc đó thậm chí quần còn kéo trễ xuống lộ cả chỗ kín ra ngoài tôi cũng không buồn để ý. Vân Y giận tôi sao? Không nhìn nàng không giống như đang giận. Vậy tại sao nàng lại rời đi như vậy?
Để lại một bình luận