Phần 4: Cái chết bí ẩn
Nữ cảnh sát tên Nguyễn Thị Hồng Mai, 30 tuổi, đang điều tra một vụ án kinh dị liên quan đến bức tranh ma ám được tìm thấy tại khách sạn Hoa Hồng, tất cả những người sở hữu nó đều chết đột ngột. Điều kỳ lạ là cơ thể họ không hề bị thương tích gì. Trước khi chết, bọn họ đều há miệng nhìn thẳng vào bức tranh, tay chân co giật cực kỳ kinh hãi.
Điều kỳ lạ là bức tranh không thể bị hư hỏng khi tiếp xúc với lửa hay nước. Những ai cố tình đốt hoặc xé nó cũng gặp phải tình trạng tương tự như chủ sở hữu nó.
Tại phòng lưu trữ đồn công an…
Mai đang ngồi xem xét bức tranh ma ám để tìm manh mối về vụ án mạng. Tìm kiếm hồi lâu mà không có kết quả, cô mệt mỏi thở dài, ngồi từ sáng đến tận đêm khuya khiến cô cảm thấy mệt mỏi, thở dài. Cô ấy đứng dậy và duỗi vai để giảm bớt sự mệt mỏi.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, Hồng Hà bước vào cầm trên tay hai tách cà phê và nói:
– Có kết quả chưa Mai! Sáng mai chúng ta phải nộp báo cáo kết quả cho sếp Lý, nếu không sẽ phải chịu phạt…
Cô ấy thở dài rồi nói.
– Tôi biết nhưng không có kết quả thì làm sao báo cáo?
Hồng Hà đặt tách cà phê xuống bàn rồi nói:
– Thôi uống cà phê, đi ăn rồi tiếp tục làm việc. Bạn chưa ăn gì kể từ chiều nay.
Nói xong, Hồng Hà hôn lên môi cô một lúc lâu, nhưng cô đẩy ra rồi nói:
– Dừng… Dừng… Má ơi, đang làm việc, sao chúng ta hôn miệng với nhau được?
– Ok… ok… Mình chỉ trêu một chút thôi mà sao gay gắt thế hi… hi…
Cô cầm tách cà phê nhìn bức tranh ma ám một lúc rồi nói:
– Kỳ lạ thay, tại sao chúng ta không tìm thấy manh mối nào?
Hồng Hà cũng chống cằm nghĩ:
– Thật kỳ lạ là một bức tranh có thể giết chết người ưh!?
Cô đặt tách cà phê xuống rồi hỏi:
– Vậy bạn có tin rằng trên đời có ma không?
– Nếu tôi đúng thì bạn sẽ thưởng cho tôi cái gì?
– Sao cũng được… hi…
– Theo quan điểm của tôi, tôi tin rằng trên đời không có ma. Tôi nghi ngờ có người liên quan và bịa chuyện về việc ma giết người. Đúng không?
– Đúng và hợp lý, bây giờ cậu muốn tôi thưởng gì nào?
Hồng Hà nhìn cô rồi cười nói:
– Hôn miệng với nhau nhé… hihi…
Sau đó cô và Hồng Hà tựa lưng vào tường ôm hôn miệng với nhau. Một lúc sau, điện thoại của cô reo lên.
Reng “… reng… reng…”
Cô lập tức nhấc máy:
– Xin chào, ai ở đầu dây bên kia…
Ở đầu dây bên kia có giọng một người phụ nữ:
– Cô là Mai phải không? Tôi tên là Thúy, tôi có thể nói chuyện với cô được không…
Cô nghe vậy liền hỏi.
– Vậy cô muốn nói gì với tôi?
– Tôi đọc báo và thấy một bài báo nói về bức tranh ma ám này. Tôi biết chút ít về bức tranh đó. Có phải đó là hình ảnh một người đàn ông bị bỏng?
– Đúng rồi, bức tranh đó có vấn đề gì vậy?
Người phụ nữ bắt đầu kể cho cô nghe về bối cảnh của bức tranh ma ám. Ngày xưa có một họa sĩ tài năng tên là Jonny, một chuyên gia về triển lãm nghệ thuật. Trong lúc dọn dẹp nhà cửa thì phát hiện một bức tranh người đàn ông bị bỏng, nhưng điều kỳ lạ là bức tranh trông vô cùng sống động. Thấy bức tranh sống động và như thật, anh ta đã mang nó đi bán đấu giá tại triển lãm.
Ban đầu mọi việc vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện bắt đầu xảy ra khi bức tranh được bán cho một vị đại gia giàu nhất Sài Gòn năm đó.
Hàng đêm, vị đại gia giàu có đó thường mơ thấy Người đàn ông lạ mặt trong giấc mơ toàn thân bị bỏng. Quá sợ hãi, ông ta đã mời một đạo sĩ từ Đài Loan đến trừ tà cho mình. Vị đạo sĩ đó tái mặt và nói trong bức tranh đó với hồn ma của một người bị thiêu chết. Oán Khí rất nặng và cần phải được thanh tẩy.
Sau đó, đạo sĩ đã thanh tẩy và niêm phong thành công bức tranh và khuyên ông ta nên vứt bức tranh đi và không nên giữ nó bên mình nhưng tuyệt đối không thể đốt hay xé nó nếu không sẽ nhận lấy cái chết đau đớn. Nghe lời vị đạo sĩ ấy, ông ta bèn vứt nó đi để tránh gặp phải tai họa. Tưởng chừng mình đang bình yên nhưng bỗng nhiên bức tranh đó lại bất ngờ xuất hiện một cách kỳ lạ trên kệ tranh.
Ông ta đã nhiều lần vứt nó đi rồi lại xuất hiện trong nhà quá hoảng sợ nên đã có ý tưởng sai lầm là đốt bức tranh. Chỉ vì một ý niệm sai lầm đó mà đã dẫn đến một cái chết vô cùng đau đớn, một cái chết vô cùng kinh hoàng: Tứ chi co quắp như người bị thiêu chết, đồng thời, mắt trợn trừng, miệng há hốc ra. Sau khi ông ta chết, đến lượt vị đạo sĩ cũng chết. Cái chết cũng y chang ông ta.
Không biết vì sao bức tranh đó lại thất lạc và truyền từ người này sang người khác cho đến tận bây giờ. Những người sở hữu nó sẽ chết một cách kỳ lạ… như thế đấy.
Qua câu chuyện của người phụ nữ này, cô liền hỏi người phụ nữ đó liệu có biết địa chỉ của họa sĩ đó không.
Được biết nhà của họa sĩ đó ở phường 12, quận Tân Bình. 1b Thành phố Hồ Chí Minh.
Trò chuyện với người phụ nữ đó một hồi thì cô cúp máy và quay sang Hồng Hà nói:
– Ngày mai chúng ta đến nhà vị họa sĩ đó một chuyến…
Sáng ngày hôm sau.
Cô và Hồng Hà liền đi theo địa chỉ nhà của họa sĩ do người phụ nữ đó cung cấp. Khi đến nơi, cả hai đều được người họa sĩ tiếp đón rất lịch sự.
Cô và Hồng Hà lên tiếng hỏi:
– Ông biết về bức tranh người đàn ông bị thiêu đốt ưh?
Vị họa sĩ nói với giọng khàn khàn:
– Vâng… Tôi phát hiện ra ở nhà kho thấy sống động nên mới đem đi triển lãm. Thế chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hồng Hà lên tiếng:
– Đã có nhiều người chết vì bức tranh đó.
– Ờ thì ra là vậy.
Sau một hồi trò chuyện và nhận được thông tin từ họa sĩ, cả hai đều xin phép rời đi, theo lời vị họa sĩ phát hiện ra bức tranh ma ám khi mua căn nhà này và không biết đó là ai đã vẽ nó. Chỉ biết rằng nó đã ở đây được một thời gian khá lâu.
– Này Mai, vụ án thật khó khăn, không biết đâu mà lần.
Cô ngồi suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho người phụ nữ để hỏi thêm manh mối. Vài phút sau cô cúp máy và thở dài chán nản.
Thấy thế thì Hồng Hà lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì thế Mai?
Cô nhìn Hồng Hà rồi nói:
– Con gái người phụ nữ đó nói rằng bà đã chết, cái chết giống như những nạn nhân trước đó.
Nghe vậy, Hồng Hà ngạc nhiên, hoảng hốt:
– Cái gì đã chết?
– Đúng, bà ấy đã chết. Chết khi đang nấu cơm thì bình ga bất ngờ phát nổ.
– Ôi chúa ơi, nó có liên quan đến bức tranh đó à?
– Cũng có thể, Chúng ta cũng có thể yên tâm mọi chuyện sẽ ổn nếu không có ý đồ xấu đối với bức tranh đó.
Vừa dứt lời, một nữ công an xinh đẹp chạy vào nói:
– Các Cậu đã nghe tin chưa? Một họa sĩ chết trong một vụ hỏa hoạn khi nhà của ông ta bị chập điện.
– Chết… cái gì cơ? Trước đó ông ta vẫn nói chuyện với chúng tôi mà?
Nữ công an đó nói.
– Làm sao tôi biết mình vừa được báo cáo?
Nói xong cô ta quay người rời đi.
Bỗng Hồng Hà hét lên.
– Bức tranh biến mất rồi Mai.
Cô nghe vậy liền quay đầu nhìn về nơi cất giữ bức tranh ma ám. Quả nhiên, cô không thể nhìn thấy nó nữa. Rõ ràng ngày hôm qua nó vẫn còn ở đây. Thế là hai người chạy đi hỏi mọi người xem có ai lấy bức tranh đó đi không. Kết quả là không ai biết và cũng không thấy ai vào lấy đi.
Lạ lùng là nếu không có ai đến lấy thì tại sao bức tranh lại không cánh mà bay? Trừ khi bức tranh đó là ma quỷ… nếu nó là ma quỷ thì… Không để lại dấu vết.
Hồng Hà run rẩy nói:
– Trên thế giới thật sự có ma sao?
Cô nhìn Hồng Hà một lát rồi nói:
– Trên thế giới này không nơi nào có ma, nhất định có người bắt được.
– Thế ai lấy nó? Lấy nó có mục đích gì?
– Có thể lúc đó tôi và bạn đang hôn môi nhau nên không để ý, hoặc có thể khi chúng tôi đi gặp vị họa sĩ đó thì có người vào lấy đi chẳng hạn.
– Vừa rồi tôi và bạn đi hỏi khắp nơi không ai biết cả, cửa đã khóa bằng mật mã thì làm sao có người vào được, có khi nào con Tuyết lấy thì sao nó cũng biết mật mã.
Cô lắc đầu và nói:
– Không, cô ấy không thích bức tranh, thì lấy làm gì chứ?
Đang thảo luận với Hồng Hà thì điện thoại reo… Reng… reng… cô trả lời:
– Xin chào… Tôi đang nghe đây.
Đầu dây bên kia.
– Mọi việc thế nào, có kết quả gì chưa?
Đó là giọng của sếp Lý gọi điện hỏi thăm kết quả vụ án.
– Thưa sếp, vẫn chưa có kết quả, nhưng bức tranh đó đã bị ai đó lấy trộm và hiện chúng tôi đang tìm kiếm nó.
– Mẹ kiếp, ai dám vào đồn công an trộm cắp thì dũng cảm quá, thôi… nhanh lên… Hai người nhanh tìm kẻ đó giúp tôi nhé?
… tút… Tút…
Lúc này này ở một góc bức tường có bóng dáng của một nữ cảnh sát đứng quan sát cô và Hồng Hà và nở một nụ cười quái dị rồi rời đi.
… Trong phòng lưu trữ…
Cô và Hồng Hà hiện đang cố gắng tìm kiếm mọi ngóc ngách của căn phòng để tìm bức tranh ma ám đó nhưng tất cả đều vô ích.
Cả hai tìm kiếm cả ngày nhưng vẫn không tìm ra bức tranh ma ám đó, khiến cả hai ngồi bệt xuống đất và thở dài thất vọng.
Lúc này Hồng Hà vẫn luôn than thở:
– Chán quá, tìm cả ngày mà không thấy.
– Uh, lẽ ra chúng ta không nên hôn nhau… chuyện này sẽ không xảy ra. Thôi… chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta phải tìm ra bức tranh đó.
– Làm sao để tìm thấy nó?
– Tôi cũng không biết, nhưng chúng ta phải cố gắng lên nếu không muốn mất việc.
Sau đó, cả hai rời khỏi phòng lưu trữ xuống căng tin dùng bữa trưa thì có nữ cảnh sát đến hỏi:
– Có chuyện gì mà hai cô buồn thế?
Trong khi ăn, cả hai đã kể lại mọi chuyện với nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát nghe xong cũng ngạc nhiên không kém. Đột nhiên, một cô gái bước tới nơi ba người đang ngồi nói chuyện.
Cô gái liền lên tiếng:
– Tôi nói chuyện riêng với cô Mai được không?
Nghe vậy, cô và cô gái kia đi ra chỗ khác nói chuyện.
– Xin lỗi, bạn là ai? Có chuyện gì vậy?
Cô gái đó nói:
– Tôi là con gái của người bạn đã nói chuyện điện thoại.
Cô ấy rất ngạc nhiên:
– Ồ đúng rồi, bạn tìm tôi có việc gì không?
– Về bức tranh bị ma ám đó.
– Vậy cậu nói đi.
– Thực ra bức tranh đó là bức tranh về một người đàn ông bị bỏng do một họa sĩ nước ngoài vẽ và bán ở một triển lãm tranh quốc tế. Sau đó gia đình tôi mua bức tranh đó về nhà và treo lên tường, từ đó những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.
Nghe vậy cô tò mò hỏi:
– Hiện tượng gì xảy ra?
Cô gái run lên sợ hãi nói:
– Tiếng la hét với hình ảnh người đàn ông trong tranh hiện ra dưới hình dạng bị thiêu cháy. Hiện tượng đó cứ xuất hiện thường xuyên vào đêm khuya, quá đáng sợ nên gia đình tôi vội vã ném bức tranh đó xuống tầng hầm và chuyển đi nơi khác sinh sống.
– Vậy bạn có tin trên đời có ma không?
– Lúc đầu tôi không tin có ma quỷ. Sau đó tôi đã chứng kiến chúng và tôi tin rằng trên thế giới có ma quỷ.
Tôi thở dài buồn bã và nói.
– Bức tranh đó đã biến mất và giờ chúng tôi đang tìm kiếm nó.
– Biến mất, không thể như vậy được, nếu nạn nhân thứ 100 chưa chết thì nó không thể rời đi được.
– Nạn nhân thứ 100 ưh?
Cô gái gật đầu nói:
– Ừ à… đúng rồi.
– Vậy bạn có biết nạn nhân thứ 100 là ai không?
– Tôi không biết…
Tôi hỏi khi nghe điều đó.
– Cái chết của mẹ bạn có thể có liên quan tới việc này không?
– Không, bình ga của tôi chỉ bị rò rỉ rồi nổ thôi, không liên quan gì đâu.
Nói chuyện một lúc, cô gái xin phép ra về. Tôi lập tức quay lại bàn ăn và kể lại cho Hồng Hà và nữ cảnh sát nghe những gì cô gái nói.
Nữ cảnh sát ngạc nhiên nói:
– Vậy ai là nạn nhân thứ 100?
Hồng Hà cũng lên tiếng hỏi:
– Đúng rồi, nạn nhân thứ 100 là ai?
– Làm sao tôi biết được trừ khi chúng ta điều tra những người có liên quan đến vụ án bức tranh ma ám đó?
– Để tôi đi điều tra giúp hai người nhé?
Hồng Hà phản đối.
– Không, Tuyết, cô còn chồng con, nhỡ có chuyện gì thì sao?
Nữ cảnh sát mỉm cười với Hồng Hà một lúc rồi nói.
– Chúng ta là bộ ba, nhưng đừng nói nhiều, để tôi điều tra.
Nói xong, nữ cảnh sát hôn lên môi Hồng Hà rồi rời đi. Nhìn thấy nữ cảnh sát rời đi, Hồng Hà lên tiếng:
– Cô ấy có sao không?
Cô chỉ biết lắc đầu nói:
– Không, bức tranh đó sẽ chỉ giết những người có liên quan đến nó mà thôi.
… Khoảng 2 ngày sau…
Cô và Hồng Hà nhận được tin nhắn từ nữ cảnh sát rằng nạn nhân thứ 100 đã được tìm thấy. Thấy tin nạn nhân thứ 100 khiến cả hai vui mừng rồi nhắn tin lại hỏi:
– Thế đó là ai thế?
Nữ cảnh sát trả lời.
– Đó là sếp của chúng ta, ngoài ra còn có người yêu của sếp là bà Phượng.
– Sếp Lý và bà đại gia Phượng? Cô có nhầm không?
Nữ cảnh sát đó nói.
– Không nhầm đâu, tôi đã tìm hiểu kỹ và hỏi những người biết về bức tranh đó. Và họ cho rằng người trong tranh bị sát hại năm đó vụ án do sếp Lý phụ trách… Tôi chỉ có thể điều tra đến mức này.
– Sao rồi Mai?
Cô nhìn Hồng Hà một lúc rồi thở dài nói:
– Vụ án bức tranh ma đó có liên quan đến ông sếp của chúng ta nhưng cuối cùng cũng không thể điều tra thêm được nữa. Người trong bức tranh ấy là người đã bị sát hại.
Đang bàn luận với Hồng Hà về vụ án thì điện thoại của tôi reo lên… Reng… Reng… Tôi liền bắt máy:
“Alo ai đó”.
– Tôi đây người đã nói chuyện với cô ở căn tin tôi có thể gặp riêng cô được không?
– Vâng có chuyện gì không ạh?
– Ok ở đâu?
– Ở công viên Lê Thị Riêng được không ạ.
– Ok được rồi.
Sau đó tôi cúp máy quay sang Hồng Hà nói.
– Giờ tôi đi gặp cô ta một chút, ở lại giúp tao điều tra nha có gì thì nt cho tao.
Hồng Hà nói.
– Ok.
Tại công viên Lê Thị Riêng…
Cô và cô gái ngồi nói chuyện về vụ án năm xưa, qua lời cô gái kể nên cô chỉ biết mang máng. Năm đó, mẹ con cô ấy đang ngủ thì bất chợt mơ thấy cảnh tượng vô cùng kinh hãi là một người đàn ông bị trói chặt tay chân ngồi trên ghế quay mặt về phía trước.
Cùng lúc đó, vây quanh người đàn ông đó là một nhóm người mặc đồ đen đang tra tấn dã man, thậm chí dùng gậy gỗ đánh đập.
Khiến cho ông ta bị thương nặng ở đầu. Ngoài ra, chúng còn tàn ác hơn, thiêu sống.
Cô thở dài Khi nghe cô gái kể lại những gì đã gặp trong giấc mơ kinh hoàng đó.
– Vậy sau này bạn và mẹ bạn có còn ước mơ đó nữa không?
Cô gái run rẩy nói:
– Nó cứ lặp đi lặp lại khiến tôi và mẹ tôi không thể ngủ yên. Ồ vâng, lúc đó ông ta còn cho tôi và mẹ tôi xem cảnh một họa sĩ nước ngoài vẽ lại cảnh tượng ông ta bị thiêu sống.
Nghe câu chuyện này, cô thở dài trấn an cô gái một lúc, rồi vô tình nhìn vào đôi mắt đẹp khiến tim cô đập thình thịch. Họ nói nhiều hơn, ngồi lâu hơn và khoảng cách giữa họ cũng giảm đi. Gần hơn nữa, họ nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt nồng nàn như thể họ thuộc về nhau.
Dường như có một sức hút mạnh mẽ toát ra từ đôi môi ấy. Cô từ từ đưa mặt lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng, thơm ngát mật ngọt của cô gái. Thực tế, cơ thể cô gái rất thơm, thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng, mùi thảo mộc vô cùng hấp dẫn… Một mùi hương lạ lùng không thể diễn tả được. Mùi thơm không thể tìm thấy ở những cô gái bình thường.
Môi chạm nhau, cô định tiến thêm một chút, để lưỡi mình đi sâu hơn. Nhưng thật bất ngờ, cô gái đã đáp lại. Hai tay ôm chặt lấy cổ cô. Lưỡi cô gái quấn quanh môi cô. Sau đó dùng lưỡi ra và tách môi cô ra, tiến vào trong miệng của cô.
Cô thầm nghĩ:
– Cô ấy bạo dạn hơn mình nghĩ.
Chiếc lưỡi của cô gái càng lúc càng hăng hái, hoạt động nhiều hơn. Như thể cô ấy đang mò mẫm tìm thứ gì đó sâu trong miệng cô. Cái lưỡi của cô gái rất khéo léo, có khi gần, có khi sâu, lạ lùng và tò mò. Mỗi chuyển động lưỡi của cô gái ngày càng trở nên khác biệt, khác lạ đến lạ. Động tác dường như không chồng chéo lên nhau.
Ban đầu cô có tâm trạng muốn chủ động hôn, và rõ ràng, cô đang từ chủ động giờ đây hoàn toàn thụ động khi đối mặt với cô gái.
Nhìn cô gái thật mạnh mẽ. Cô có phần sợ hãi, nhẹ nhàng đẩy cô gái ra rồi rụt đầu lại. Cô ngượng ngùng nhìn cô gái.
– Có chuyện gì thế… chúng ta đang hôn nhau mà cô Mai…
Bất kể cô làm gì. Nghĩ gì? Cô gái tiếp tục hôn cô. Dường như muốn đánh giá hương vị còn đọng lại trong nụ hôn của họ.
Cô tự hỏi mình:
Cô ấy là một kẻ biến thái như vậy sao? Tại sao con gái lại dịu dàng, đằm thắm và trong sáng như sương sớm? Nhưng khi hôn lại có vẻ mạnh mẽ và có phần hư hỏng?
Hôn môi nhau xong, cô gái cười thân thiện nói:
– Cô thắc mắc tại sao nạn nhân lại chết đau đớn như vậy?
– Đúng rồi, sao họ lại chết như vậy…
– Thì nạn nhân bị ảo giác và tự thiêu. Cô hiểu chứ?
– Ok… tôi hiểu rồi cảm ơn cô.
– Không có gì đâu… Hi… hi…
Cô bối rối. Từ tâm trạng vui vẻ như lúc ban đầu. Cô trở nên rụt rè, lưỡng lự, xen lẫn giữa vui buồn. Thật sự rất khó để diễn tả tâm trạng lúc này?
Đang suy nghĩ miên man thì Hồng Hà gọi điện.
– Chào! Hồng Hà, bạn có tin gì mới không?
– Này Mai… tôi và Tuyết lại phát hiện thêm một thông tin gây sốc nữa.
– Thông tin gì thế?
– Vụ án liên quan đến bức tranh ma ám, người cầm đầu vụ án giết người là bà Phương, người tình của sếp lý, người đàn ông bị thiêu chết là chồng cũ của bà ta… Tôi không biết giữa ông ta và bà ta đã xảy ra chuyện gì mà lại thuê người giết ông ta. Hơn nữa, lúc đó sếp lý còn được cấp trên giao nhiệm vụ điều tra vụ án này. Sau khi điều tra, sếp lý mới biết người đứng sau vụ việc là bà Phượng, nhưng được sếp lý bao che, tìm người chịu tội thay. Những nạn nhân sở hữu bức tranh đó đều là những kẻ đã sát hại ông chồng năm xưa.
– Làm sao điều tra ra được vậy?
– Lúc đó tôi và Tuyết mới tìm được người thân trong gia đình. Thế còn bạn và cô gái đó nói chuyện với nhau sao rồi?
– Ồ… cũng đã tìm ra thêm manh mối của vụ án. Đồng thời, tôi cũng biết người bán bức tranh ấy cho gia đình cô gái.
– Người đó là ai vậy?
– Người đã vẽ bức tranh đó.
Trò chuyện với Hồng Hà một lúc rồi cúp máy, sau đó cô và cô gái tiếp tục công việc.
– Được rồi, kể tiếp câu chuyện đi.
Cô gái lắc đầu nói.
– Sau này mẹ con tôi đã bán căn nhà cho người họa sĩ mà mẹ tôi kể cho bạn nghe. Sau khi bán nhà, không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa.
Sau khi trò chuyện với nhau một lúc, tôi đứng dậy và nói lời tạm biệt trước khi rời đi. Tôi và cô gái hôn miệng nhau lần nữa rồi mới rời đi.
– Nếu có thông tin gì xin hãy cho tôi biết nhé.
– Vâng…
… Ngày hôm sau…
Cô, Hồng Hà và nữ cảnh sát đó cùng ngồi lại bàn bạc về những gì đã điều tra rồi quyết định gặp quản lý và khuyên người quản lý không nên bao che cho kẻ sát nhân vì tình yêu mù quáng. Nhưng cuối cùng lại thất bại.
… Lại thêm Vài tháng Sau…
Cả nhóm nhận được tin kinh hoàng là người quản lý và bà Phương đã tử vong, cái chết giống hệt những nạn nhân khác: Thi thể co giật, mắt trắng dã, miệng há hốc. Còn bức tranh ma ám đó thì không thể tìm lại được nữa.
Đột nhiên điện thoại của cô reo lên… reng… Cô nhanh chóng nhấc máy:
– Alo… tôi nghe đây…
Sau đó cô quay lại và nói với hai người bọn họ lại có một vụ giết người kỳ lạ khác, họ yêu cầu chúng ta đến hiện trường vụ án…
… Tại khách sạn Rose…
Người dân chen chúc nhau, chặn lối đi. Lực lượng cảnh sát gặp khó khăn lớn trong việc giải tán đám đông. Lúc này có tiếng hét lớn của thanh tra cảnh sát.
– Được… được rồi… mọi người tránh đường để cảnh sát làm việc.
Một bà thím đứng cạnh một nữ cảnh sát cũng xen vào:
– Đúng rồi, chúng ta không nên cản trở công an làm việc, mọi người nhanh chóng giải tán đi?
Viên thanh tra cảnh sát chỉ vào mặt bà thím và hét:
– Này… Ai là chủ ở đây, bà béo, bà nên im đi nếu không…
– Nếu… thì… Ông có thể làm gì được tôi… định bắt tôi à…
– Ah… ah… bà béo này dám ăn gan tôm hùm… thậm chí còn thách cả cảnh sát.
– Uh… thì sao, ông đầu trọc…
Cuộc tranh cãi của hai người dần trở nên nảy lửa, thậm chí trở nên bạo lực. Thấy tình thế không ổn, mọi người đành phải ngăn lại.
– Được rồi… à… tôi xin hai người đừng cãi nhau nữa, ông đó đừng nên dựa vào quan chức nhà nước mà chửi bới ai tùy ý, và cả bà nữa, dù có chuyện gì thì cũng nên im lặng đi. Đi đi…
Đó chính là giọng nói của ông Tư. Tuy ông đã nghỉ hưu và không còn làm việc trong lực lượng cảnh sát nhưng lời nói và danh tiếng của ông vẫn còn.
Sau bài giảng ngắn gọn về đạo đức, ông Tư quay sang hỏi một nữ cảnh sát tại sao đội điều tra vẫn chưa đến…
Lúc này, nữ cảnh sát lên tiếng giải thích:
– Có lẽ họ đang trên đường đến đây, hiện trường vụ án cách trụ sở khá xa.
– Được rồi… mọi người nhanh chóng giải tán những người không có vai trò và đừng để họ cản trở công việc.
– Vâng thưa ông Tư.
Sau đó, nữ cảnh sát và các thành viên khác vội vàng giải tán những người không có thẩm quyền, chỉ giữ lại nhân chứng của vụ án mạng.
Chỉ ít phút sau, nhóm của Hồng Mai cũng có mặt tại hiện trường vụ án. Khi đến hiện trường, Hồng Mai không vội mà bước tới cúi đầu chào ông Tư.
– Chào ông Tư, đã lâu lắm rồi mới gặp lại ông, dạo này ông thế nào?
Ông Tư cười tươi đáp:
– Ông già này cũng khỏe mạnh, cảm ơn cháu đã hỏi thăm sức khỏe của ông.
Sau khi trò chuyện với ông Tư một lúc, cô cùng mọi người bắt tay vào điều tra vụ án. Trong lúc mọi người đang làm việc, cô đến gần một nữ cảnh sát đang đứng hút thuốc bên cửa sổ.
– Xin chào… tôi tên Mai, thành viên trong đoàn điều tra.
Nữ cảnh sát quay lại nhìn cô một lúc lâu mới nói:
– Vâng, chào bạn, tôi tên Liên, không biết bạn cần gì.
– À… không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thêm vài câu về vụ án này, không biết bạn có thể nói cho tôi biết không?
Nữ cảnh sát nhìn xung quanh một lúc rồi nói:
– Được rồi… chúng ta ra ngoài kia nói chuyện được không? Ở đây có nhiều người không thể nói được.
– Được rồi…
Sau đó cô cùng nữ cảnh sát ra ngoài nói chuyện.
– Được rồi… bạn có thể nói cho tôi biết được không?
Nữ cảnh sát nói:
– Bạn có tin trên đời này có ma không?
– Có chứ… tất nhiên là tôi tin, ý bạn là vụ này có liên quan đến ma quỷ?
– Đúng rồi… vụ án này liên quan đến ma quỷ, nạn nhân là thành viên của một hội kín.
– Vậy cậu có thể nói nhanh cho tôi biết được không?
– Được rồi, nhưng bạn và tôi có thể hôn miệng với nhau được không?
Nghe vậy, cô suy nghĩ kỹ về những gì nữ cảnh sát hỏi. Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý và cả hai bắt đầu hôn miệng nhau rất lâu.
– Được rồi… bạn có thể nói bây giờ được không?
Nữ cảnh sát gật đầu, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra. Khi khám nghiệm hiện trường, cô nhìn thấy một bóng đen chạy ngang qua rồi biến mất vào bụi cây phía sau khách sạn.
Tò mò muốn biết người đó là ai, nên cô ta quyết định đi theo và khi đến nơi, cô ta không còn nhìn thấy bóng đen đó nữa. Tất cả những gì nhìn thấy trước mắt là một nghĩa trang bị bỏ hoang.
Thấy ở đây chẳng có gì, cô ta đang định quay người bỏ đi thì bất ngờ một bóng đen lao đến khiến cô ta hoảng sợ hét lên rồi ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm ở sảnh khách sạn.
Sau khi tĩnh lại, cô ta kể lại mọi chuyện đã xảy ra nhưng không ai tin cả. Đồng thời, mọi người cũng cho rằng cô ta bị quáng gà nên nhìn lầm hóa cuốc.
Lúc này, toàn thân cô ta run lên vì sợ hãi nên cô nhanh chóng trấn an, và hôn lên môi cô ta. Hai người ôm nhau và hôn nhau say đắm.
… chép chép…
Âm thanh môi chạm nhau vang lên.
Đột nhiên, phía sau hai người, có giọng nói của ai đó vang lên:
– Khụ… khụ… Xin lỗi tôi quấy rầy hai người đẹp hôn nhau phải không?
Cô và nữ cảnh sát nhanh chóng quay lại xem đó là ai. Hóa ra là anh chàng nhân viên của khách sạn Rose.
– Ah… anh là ai, tìm chúng tôi có việc gì?
Anh Nhân viên mỉm cười nói:
– Ông Tư muốn gặp cô cảnh sát này. Tôi là nhân viên ở khách sạn này.
Nghe vậy, nữ cảnh sát cúi đầu chào cô rồi xoay người rời đi. Khi nữ cảnh sát đi khuất, cô chỉ tay về phía sau khách sạn và hỏi:
– Chỗ đó là ở đâu vậy?
– À… đó là một nghĩa trang bỏ hoang, được đồn là có ma quỷ ở đó.
– Vậy anh có thể đưa tôi tới đó không?
Anh chàng nhân viên nhanh chóng từ chối dẫn cô đến đó rồi quay người rời đi. Thấy vậy, cô thở dài và tự mình đi đến đó. Vừa đến nơi, trước mặt cô là một nghĩa trang bỏ hoang đúng như lời nữ cảnh sát đã nói.
Khung cảnh xung quanh vô cùng tối tăm và đáng sợ. Giữa trưa mà không khí ở đây lạnh thấu xương. Cô đi vòng quanh nghĩa trang bỏ hoang để tìm kiếm manh mối của vụ án.
Trong khi lo mãi nhìn xung quanh, cô không để ý đến những gì trên mặt đất và vô tình dẫm phải một vật cứng. Cô cúi mặt nhìn xuống xem thứ đó là gì.
Nếu không nhìn thấy thì không sao, nhưng một khi cô nhìn thấy, cô không khỏi giật mình. Thứ cô giẫm phải là một khúc xương trắng.
Cô ngồi xuống, dùng tay đào quanh khúc xương và lộ ra một bộ xương hoàn hảo. Đồng thời sau đó cô lấy điện thoại ra để gọi cho Hồng Hà.
Cô chưa kịp gọi thì một tiếng “bốp” vang lên và toàn thân cô ngã xuống đất bất tỉnh.
Vài phút sau, cô bình tĩnh lại và phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng nào đó, trên người không có một mảnh vải che thân.
Cùng lúc đó, tay chân cô bị dây thừng trói chặt, cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi dây thừng.
Cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, trên tay cầm một con dao rựa. Nhìn thấy vậy, cô rất sợ hãi:
– Này… Này… cô định làm gì vậy?
Cô gái mở miệng cười quái dị:
– Giết người.
– Cái gì… cô dám giết cảnh sát ưh?
– Tại sao không?
– Thế cô là ai và tại sao lại muốn giết tôi?
Cô gái cầm dao rựa chậm rãi tiến lại gần cô, đưa tay vuốt ve mặt cô rồi nói:
– Mặt này của cô tuy không đẹp nhưng cũng đủ để tôi thích thú.
– Dừng lại, cô đang định làm gì tôi thế?
– Làm gì ưh? Tí nữa cô sẽ biết hỏi nhiều vậy…
Nói xong cô gái cúi xuống hôn lên môi cô từng chút một một cách chậm rãi. Cô vùng vẫy muốn đẩy cô gái ra nhưng không may tay chân cô bị trói chặt bằng dây thừng nên đành bất lực chịu trận.
… Chụt, chụt, chụt chụt…
Cô gái mút đôi môi nhỏ nhắn của cô, mút thật mạnh, lưỡi cố gắng tiến vào bên trong.
Cô gái lại hôn lên khắp mặt và mũi cô.
… Chụt, chụt, chụt…
Chiếc cổ trắng nõn nà của cô bị cô gái mút mạnh, để lại vết son đỏ.
– Ờ… Đừng!
Sau đó cô gái lại vùi mặt vào bầu ngực cô và mút.
– Hừm… cơ thể cô thật thơm!
– Hức! Hức! Đừng mà!
… Chụt chụt…
Cô gái liên tục bú bầu ngực to tròn của cô. Từng cảm giác lâng lâng tỏa khắp cơ thể cô.
– Này, ngực của cô đang cứng lên rồi, cảm giác thật tuyệt phải không!?
– Không! Háo hức! Không có! Ờ!
– Không có à?! Đừng nói dối, cơ thể cô còn trung thực hơn cô rất nhiều!
– À… Không… Buông ra…
Cô gái dùng một tay xoa xoa lấy âm hộ ẩm ướt của cô và cố gắng vuốt ve nó.
Sau giây phút vui sướng tột độ, cô gái vung dao rựa từ từ chém xuống cơ thể của cô. Trong lúc tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại và chấp nhận cái chết.
Cô tưởng như linh hồn đã rời khỏi cơ thể thì bỗng có một cánh tay của một người thanh niên ôm chặt cánh tay cô gái và nói:
– Em đang làm cái quái gì thế, Huyền?
Cô gái giật tay mình ra khỏi tay người thanh niên và nói:
– Làm gì ưh… Tôi phải giết cô ta vì cô ta đã giết mẹ tôi, hiểu không…
– Em điên à… đây không phải là kẻ đã giết mẹ của em, cô ấy là cảnh sát. Nếu giết cô ấy thì chúng ta sẽ bị cảnh sát truy nã đấy?
Cô gái không nghe lời nam thanh niên nói mà liền vung dao rựa lên định chém chết cô. Thấy vậy, nam thanh niên đành bất lực đánh cô gái bất tỉnh rồi nhanh chóng thả cô ra.
– Được rồi… cô cũng nên đi nhanh lên, đồng đội của cô đang tìm cô đấy.
Nói xong, chàng trai vác cô gái lên vai rời đi. Trước khi đi còn để lại cho cô một cái USB.
Không lãng phí thêm một giây phút nào, cô nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi nơi này. Vừa ra khỏi khu nghĩa trang bỏ hoang, cô đã thấy Hồng Hà và nữ cảnh sát Tuyết đang tìm kiếm cô.
– Này… tôi đang ở đây này.
Hồng Hà và nữ cảnh sát Tuyết nghe tiếng cô vội chạy tới hỏi:
– Ôi trời… cậu chạy đi đâu vậy…
– Ôi… tôi thấy bóng người nên đuổi theo tới đây và mất dấu, nhưng tôi tìm thấy chiếc USB kẻ đó đánh rơi.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận