Phần 2
– Tà mẫu là gì vậy?
Cô gái giải thích.
– Đó là vu thuật của người Thái Lan.
Nghe cô gái nói vậy, tôi hỏi.
– Sao biết tôi bị nhiễm tà thuật? Bạn là ai?
– Không nên biết điều này để tránh nguy hiểm. Làm sao tôi biết bạn bị nhiễm tà thuật vì tôi là phù thủy.
Trò chuyện được một lúc thì tôi và cô gái định hôn môi với nhau. Rồi đột nhiên cửa mở, một người phụ nữ trung niên bước vào nói:
– Cô bé bây giờ thế nào?
– Xin hỏi cô là?
Người phụ nữ trung niên nói.
– Tôi là dì của con bé đó, tại sao cô lại ở đây…
Cô gái lên tiếng.
– Cô ấy bị bắt ở đây rồi dì ơi…
– Ồ, ra là vậy…
Nói xong, người phụ nữ trung niên rời đi. Khi nhìn thấy người phụ nữ đó rời đi, tôi nhỏ giọng hỏi:
– Người đó là dì của bạn à…
Cô gái gật đầu rồi nói.
– Đúng rồi, đó là dì tôi, bà là một đại phù thủy.
Tôi gật đầu và hỏi tiếp:
– Thế đây là ở đâu?
– Đây là một thế giới song song.
– Có phải là Thế giới được các nhà khoa học nhắc tới không?
– Điều đó cũng đúng và cũng không đúng vì sao tôi nói vậy là bởi họ không biết bên rằng thế giới song song là thế giới của người chết và ma quỷ.
Nghe cô gái nói vậy, tôi hỏi.
– Vậy bạn và dì bạn là người hay quỷ?
– Ha… ha… bạn muốn biết là người hay quỷ?
Nói xong cô gái nắm lấy tay tôi đặt lên trái tim cô. Chắc chắn rồi, cô ấy có nhịp tim giống như con người chứ không phải ác quỷ.
– Giờ bạn đã biết tôi là người hay quỷ rồi, nhưng quỷ không có nhịp tim phải không? Về phần vì sao tôi và dì lại ở đây, sau này bạn sẽ biết.
Tôi gật đầu rồi nói:
– À đúng rồi, lúc ở khách sạn tôi có gặp một cô gái và một phụ nữ, đồng thời tôi có một giấc mơ kỳ lạ về người phụ nữ đó.
Cô gái nghe vậy hỏi:
– Vậy cô gái đó và người phụ nữ kia trông thế nào?
Tôi ngay lập tức kể lại mọi chuyện cho cô gái. Khi nghe tôi kể, cô ấy nghĩ rằng tôi đã bị mê hoặc bởi tà thuật. Thực ra không thề có người phụ nữ và cô gái kia.
Tôi nói trong cơn hoảng sợ.
– Ai đã làm chuyện này…
– Bạn biết đó là ai không, anh ta tên là Phúc.
– Trời ơi, anh Phúc ưh? Tại sao anh ấy lại làm điều đó? Làm thế nào anh ta có thể ra tay với tôi chứ…
Cô gái lại nói:
– Có thể đó là sự trả thù cá nhân với bạn và anh ta làm điều đó như thế nào thì tôi không biết.
– Tôi đâu có thù oán gì với anh ta đâu mà anh ta lại hại tôi…
– Kỳ lạ nhỉ vậy hắn ta làm vậy có ý đồ gì chứ.
– Àh đúng rồi! Có phải hôm nọ tôi phát hiện anh ta ăn trộm đồ trong khách sạn để bán lấy tiền và tôi đã khuyên anh ta đừng tái phạm nữa…
– Cũng có thể lắm thôi bạn nghỉ ngơi đi rồi tôi sẽ giúp bạn trở lại thế giới thật.
Lần này là trong một ngôi nhà gỗ.
Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận nhìn khuôn mặt quái dị đó và hét lên:
– Thật là vô tích sự…
Sau đó gã vung tay và bóp chết khuôn mặt quái dị đó.
– Mẹ kiếp… nhớ đấy.
Đột nhiên, có giọng nói ẻo lả vang lên:
– Được rồi… Được rồi… Đó là lý do tại sao ngươi lại tức giận?
Gã quay lại và nói đầy phẫn nộ.
– Dcm, ngươi không biết nói gì mà nói có tin ta…
– Ngươi làm gì được ta nào ngươi cứ thử ra tay xem… khà… khà… đồ thất bại…
Gã bị tên ẻo lả đó chọc tức, khiến gã tức giận lao tới tung một đòn đánh. Thấy vậy, tên ẻo lả liền né tránh và bay đi.
… Khặc… khặc…
Gã khịt mũi lạnh lùng nói:
– Chết tiệt, nếu ta gặp lại ngươi lần nữa thì… Hừm… hừm…
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một bà già mặc trang phục dân tộc Thái bước vào, mở miệng nói.
– Chuyện gì vậy? Thất bại phải không?
Gã tò mò hỏi.
– Sao bà lại biết?
Bà lão lên tiếng.
– Sao lại không? Tôi cho mọi người theo dõi nên biết mọi chuyện.
– Vậy tại sao lúc đó bà không ra tay giúp đỡ?
– Hả… giúp? Bạn có biết kẻ đó là ai không?
Anh chàng lắc đầu.
– Tôi không biết…
– Họ là những phù thủy được phái đến đây để săn lùng tôi. Nếu tôi hành động, tôi sẽ bị vạch trần, anh hiểu không? Tôi không hiểu tại sao anh lại âm mưu giết một cô gái tay yếu chân mềm.
– Việc đó là chuyện riêng của tôi, bà không nên biết nếu không…
Bà lão nhíu mày nói:
– Nếu không thì sao anh lại định giết tôi? Liệu anh có đủ đạo hạnh không… ha… ha…
Nói xong, bà lão quay người bỏ đi trước khi rời đi, dọa hắn nếu hắn còn thô lỗ nữa thì đừng trách… Tất nhiên gã biết đạo hạnh của mình đến mức độ nào nên phải tôn trọng bà già này một chút tránh rước họa vào thân.
Trở lại nhân vật chính.
Đang nghỉ ngơi, tôi mơ hồ nghe thấy hai người họ đang bàn luận điều gì đó mà tôi không biết. Dù sao đi nữa, tôi không quan tâm đến việc của họ. Tất cả những gì tôi cần là tìm cách thoát khỏi nơi này và trở về thế giới thật.
Thấy tôi tỉnh dậy, hai người họ bước tới kiểm tra sức khỏe tôi lần cuối và nói:
– May quá không có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi dậy và nói.
– Hai người có biết cách đưa tôi về thế giới thực không?
Cô gái nói…
– Chắc là bạn đói rồi phải không? Đây là món cháo của dì tôi nấu đó, yên tâm đi.
Ăn uống xong tôi mới lên tiếng.
– Cảm ơn hai người đã cứu tôi, tôi tên Lâm Thùy Liên, tôi 22 tuổi, hai người tên là gì?
Cô gái nói.
– Tôi tên là Trần Linh, năm nay 23 tuổi, dì tôi tên Trần Khả, năm nay 50 tuổi. Tôi và dì là người Việt gốc Trung Quốc.
Trò chuyện một lúc thì Trần Linh hôn môi tôi rồi rời đi, giờ chỉ còn tôi và Trần Khả. Thấy Trần Linh vừa rời đi, Trần Khả mới lên tiếng.
– Linh cho biết cô rất giống người bạn cũ cũng tên là Lâm Thùy Liên.
Nghe Trần Khả nói như vậy, tôi ngồi suy nghĩ một lúc rồi chợt nói:
– Ồ con nhớ rồi, chả trách cô ấy con thấy quen quen.
– Cuộc sống hiện tại của cô như thế nào?
Tôi nói và mỉm cười.
– Con hiện đang làm việc tại khách sạn Hoa Hồng.
– Điều đó thật tuyệt vời, nhưng tại sao cô lại bị người ta truy sát thế…
– Con không biết nữa, có lẽ là ai đó không ưa con nên đã ra tay với con, thưa dì cô ấy đi đâu rồi?
Trần Khả nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
– Nó trở về thế giới thực để điều tra vụ án giết người.
– Vụ án giết người ưh có phải vụ án mạng một người phụ nữ bị hại phải không dì?
Trần Khả gật gật đầu nói…
– Đúng rồi, ta và Cái Linh được Nam Linh Bộ phái đi truy lùng một bà lão tên là Lão Bà Bà.
– Lão bà bà là ai…
– Đó là thủ lĩnh của một giáo phái tà giáo chuyên thờ quỷ.
Nói xong tôi và Trần khả hôn môi với nhau.
Lúc này tại khách sạn.
Trần Linh bước vào đại sảnh và phát hiện khu vực xung quanh tràn ngập năng lượng tiêu cực dày đặc, đồng thời đi khắp nơi tìm kiếm manh mối.
Trần Linh bước tới bàn tiếp tân nơi tôi làm việc, mở từng ngăn kéo ra lục soát. Sau khi tìm kiếm một lúc, thì phát hiện ra một vật thể đáng ngờ trông giống như một lá bùa được bọc trong một tấm vải đen.
Mở ra xem bên trong là thứ gì vừa mở ra xem thì khiến cho Trần Linh cô hoảng hốt:
– Đây là… Hèn chi Liên bị rơi vào ảo cảnh đúng là khốn nạn thật.
Sau đó Trần Linh cầm cuốn sổ ghi tên khách hàng trên bàn lên và xem từ đầu đến cuối.
Trang cuối có tên người phụ nữ ở phòng số 4 tầng một.
Bà ấy tên Lý Khả Quyền, đã thuê phòng ở khách sạn này cách đây một năm. Vấn đề là, không biết tại sao bà ấy lại bị giết ở đây.
Bà có một cháu trai tên Phúc, tên đầy đủ là Phạm Lý Phúc. Cùng tên với thợ sửa ống nước Phúc, liệu Liên có rơi vào một thế giới song song và liệu vụ án đó có liên quan đến một vụ án mạng kinh hoàng…
Nếu không liên quan đến vụ án mạng năm xưa thì chắc chắn là trả thù cá nhân, nhưng liên và Phúc không có tư thù gì cả. Vậy hắn ra tay sát hại Liên có mục đích gì?
… Bấy giờ tại thế giới song song…
Tôi và Trấn Khả ngồi hôn môi nhau được một lúc thì Trần Linh quay trở về rồi lên tiếng:
– Thưa dì, con đã tìm ra manh mối của vụ án mạng ở khách sạn Hoa Hồng. Người bị sát hại có tên Lý Khả Quyền. Bà ấy có một người cháu tên Phạm Lý Phúc, cùng tên với thợ sửa ống nước Phúc. Đây là danh sách con sao chép lại từ danh sách của khách sạn để bạn có thể kiểm tra.
Trần Kha rời môi khỏi môi tôi, nhận lấy danh sách từ tay Trần Linh, đứng dậy bước ra ngoài…
Bấy giờ tôi mới lên tiếng:
– Linh, tôi nhớ ngày xưa tôi cũng có một người bạn gái thân tên là Trần Linh, có phải là bạn không?
Trần Linh mỉm cười.
– Bạn nhớ ra rồi phải không Liên…
Tôi mỉm cười đáp lại Trần Linh.
– Tôi nhớ bạn là ai… xin chào… là bạn gái đồng tính của tôi, và vụ người phụ nữ đó có liên quan gì đến khách sạn nơi tôi làm việc… đã hơn 20 năm rồi bạn vẫn còn trẻ trung mà không già đi vậy…
Trần Linh lắc đầu nói.
– Tôi không biết có liên quan gì đến khách sạn hoa hồng hay không, tôi chỉ biết người phụ nữ đó bị sát hại ở đó, còn anh Phúc này có phải là cháu của người phụ nữ đó hay không thì tôi cũng không biết. Và tôi không già đi là bí mật.
– À mà Linh, có chuyện muốn hỏi bạn?
– Có chuyện gì thì cứ hỏi.
– Trước khi rơi xuống thế giới song song này, tôi đã gặp lại cô gái đó. Thậm chí còn hôn lên môi nhau.
Trần Linh nghe tôi nói liền trả lời.
– Có lẽ Ngãi mẫu nên mới phù phép thôi miên bạn và đưa bạn vào thế giới song song này. Lúc đó cô ta vẫn chưa giết bạn. Vì có chỉ thị của gã Phúc. May mắn thay, dì tôi đã phát hiện và cứu được bạn.
Trò chuyện một lúc lâu, tôi và Trần Linh đang định hôn môi thì Trần Khả bước vào, hắng giọng nói:
– Ực… ực… Phúc thợ sửa ống nước và Phạm Lý Phúc là hai người khác nhau và kẻ giết người phụ nữ đó chính là thợ sửa ống nước Phúc, việc anh ta hãm hại Liên vì phát hiện một cách tình cờ. Đồng thời, anh ta cũng có liên quan đến hai nhân vật cực kỳ nguy hiểm là bà ba và tên ẻo lả. Chính ba kẻ đã sát hại Lý Khả Quyền và Phạm Lý Phúc bằng tà thuật. Đồng thời, còn áp dụng tà thuật lên cơ thể Liên.
– Không phải là anh ấy lấy đồ trong khách sạn và bán chúng, ừm, vậy mà con lại đi khuyên anh ấy.
Trần khả lắc lắc đầu nói.
– Đó chính là xác của Phạm Lý Phúc. Anh ta bỏ vào túi để tiêu hủy nhưng cô lại phát hiện. Nhưng chẳng hề có vụ trộm nào cả. Vì thế anh ta phải giết cô để che giấu Manh Mối.
Tôi nghe Trần Khả giải thích thì lên tiếng.
– Đúng rồi, tôi nhớ, lúc đó bên cạnh anh ấy có một bà già và một tên bede.
Trần Linh lên tiếng.
– Bây giờ công việc của chúng ta là tiêu diệt tà ma ngoại đạo, đồng thời bảo vệ sự an toàn cho Liên.
Trần Khả gật đầu, nhìn tôi một lúc rồi nói:
– Đầu tiên chúng ta phải bí mật đưa Liên trở lại thế giới thực mà không cho họ biết, đồng thời làm cách nào để tiếp cận anh ta ở thế giới thực rồi giết chết anh ta.
Tôi nghe vậy liền lên tiếng.
– Thế còn tên ẻo lả và lão bà bà thì sao?
– Chuyện đó bạn không cần lo đâu, cứ để chúng tôi lo. Vậy bạn có biết nhà anh ta không?
Tôi trả lời.
– Để tôi điều tra xem.
– Được rồi, đây là con dao phù phép để tự vệ.
Để lại một bình luận