Phần 5
Bà Hân đã mua xe và cuối tuần nào cũng đi shopping. Ông Long thấy Hân ngày càng trẻ lại, vui hơn. Nhiều khi Hân nấu ăn, ông thường nghe bà hát những bài tình ca như bà đã hát thời hai người mới lấy nhau. Có một điều lạ là trong mấy tháng nay, những đêm thứ sáu, thứ bảy, sau khi coi phim, ông thèm, nên gọi bà qua để ôm ấp một lúc. Nhưng lần nào Hân cũng lắc đầu, bảo phải uống thuốc lâu dài, nhắc lại lời thầy thuốc là phải kiêng cữ việc trên dưới. Đừng coi phim nữa. Ôm mươi phút, nó tuôn ra hết, lại thành công cốc.
Đêm thứ bảy tuần trước, sau khi coi cuốn phim mới mua “My wife goes wild on big black cock”, ông qua phòng Hân, tốc váy bà lên, gục mặt vào Ɩồŋ bú một lúc, rồi trườn lên hai vú, nhưng ông khựng lại khi nhìn thấy những vết thâm tím trên hai vú, rồi nhìn xuống, cũng thấy những vết thâm trên mu, trên bụng và trên đùi. Ông chỉ vào những vết thâm hỏi:
– Chuyện gì thế này?
Hân thản nhiên:
– Đó là những vết cắn – nói rồi bà bước xuống, tới tủ đựng băng Video, lấy ra một cuốn đưa cho Long:
– Ông đem về coi sẽ hiểu hết, khỏi phải tra vấn.
Về phòng, ông cho băng vào đầu máy, rồi đến ngồi trên chiếc ghế bành đặt ở gần đầu giường. Trên màn hình, Hân đang nằm trần truồng sạng rộng hai đùi, còn Tony cũng trần truồng, ngồi bên cạnh Hân. Với ánh mắt đắm đuối, Hân đưa tay nắm khúc gân đen dài, vuốt lên vuốt xuống. Thoắt cái, Tony sàng qua chân, ngồi giữa hai đùi Hân, cúi xuống liếm Ɩồŋ.
Được một lúc, nghe tiếng rên với mấy cái hất mông, Tony trườn lên ôm hai vai Hân, hôn môi, cắn vào vú, rồi hai mông đen lớn khẽ xoay, nhấp xuống. Khi hai cánh tay trắng với ôm mông đen kéo xuống thì Tony dập mạnh với tiếng thét… Từ đó, ông Long chỉ còn thấy hai mông đen dập day liên hồi với sự quẫy đạp, hất mông, với hai chân trắng nổi bật dưới thân đen điên cuồng tung lên, rồi chống chân cong hẳn thân dưới với tiếng kêu ằng ặc cùng với tiếng fuck, pound Tony… I thirst for your cock… I’m dying… Mắt ông mờ đi, cúi xuống không dám nhìn tiếp, nhưng vẫn nghe tiếng rên la bất tận.
Ông lấy remote tắt máy, nước mắt trào ra, nhưng ông để mặc cho những dòng nước mắt chảy dài xuống hai má, nhỏ xuống ghế. Khoảng nửa giờ sau, ông vào phòng tắm lau mặt, rồi đem cuốn băng sang phòng Hân. Thấy ông vào Hân ngồi dậy. Ông Long đặt cuốn băng trên bàn, ngồi xuống chiếc ghế yên lặng. Bỗng nước mắt trào ra, ông ôm lấy mặt một lúc, rồi lấy tay áo lau nước mắt.
Bà Hân nói:
– Ông đem Tony đến và chuyện đã tới như trong phim. Bây giờ ông muốn sao, tôi sẽ làm theo.
Ông ngước nhìn Hân, lồ lộ trong chiếc rope ngủ mỏng trắng:
– Bà đã tằng tịu với Tony từ bao giờ?
– Từ ngày ông bảo tôi đi nhờ xe của ông ta. Hôm đó Tony dùng tay chiếm đoạt tôi trên xe, rồi chở tôi đến hotel.
– Tôi không trách bà, chỉ trách tôi và thương thân mình.
Bà Hân im lặng một lúc lâu:
– Bây giờ tôi có thể nói hết. Ông phải biết ở trong tù, ông thèm Ɩồŋ thế nào thì ở nhà tôi cũng vậy. Vì thế trong những lần đi thăm nuôi, tôi đã cho người ta để mình được thỏa mãn. Từ ngày ông ra tù cho đến khi sang Mỹ, ông như một xác chết bên tôi. Nhưng để tìm sự kích thích, ông đã dẫn tôi vào phim da đen, da trắng, da vàng. Ông dùng phim đưa tôi lên đỉnh núi, rồi đẩy tôi xuống vực thẳm. Và dưới vực thẳm ấy, ông đã đưa Tony đến. Với vóc dáng to cao, lịch thiệp, Tony đã làm thức dậy những hình ảnh trong phim tiềm ẩn trong tâm trí tôi, nên tôi đã mê Tony ngay bữa tiệc tết. Vì thế, trong ngày đón tôi, tôi đã ngoan ngoãn đón nhận bàn tay đen, và theo ông ta tới hotel để ông ta kéo tôi ra khỏi vực thẳm. Tôi đã mất 20 năm, và bây giờ, Tony đã bù lại cho tôi những năm ấy – Hân ngồi ngả vào thành giường, váy ngủ cuốn lên tụt xuống đùi: Ông đã biết hết và tôi cũng đã nói hết, bây giờ ông muốn sao, tôi sẽ làm theo. Chỉ còn chuyện ở hay đi?
Ông Long nhìn hai vú qua lớp vải mỏng và hai đùi Hân mở rộng:
– Tôi không trách bà mà chỉ trách tôi. Bà cứ ở lại, vì đã coi tôi là một xác chết thì không còn gì phải bận tâm.
– Ông đã nói thế thì tôi ở lại săn sóc ông như những năm ông ở tù. Những năm ấy, tôi đi thăm nuôi ông vì nghĩa vợ chồng, còn thân tôi đã cho người khác. Như thế, tình đã hết nhưng còn nghĩa. Bây giờ cũng vậy, tôi sống với ông vì nghĩa, còn thân tôi, tâm trí tôi đã thuộc về Tony. Trước kia ông không biết, nhưng bây giờ thì biết rõ là đời chúng ta đã là hai ngã rẽ: Ông sống theo ông, còn tôi sống theo tôi.
Ông Long đứng dậy, nhìn hai vú và hai đùi trắng như khối mỡ heo một lúc, rồi đứng lên đi về phòng.
Trưa hôm qua hai ông Lâm và Hiếu đến nhà ông Long. Sau khi pha trà, đem đến rót ra 3 tách, ông Long hỏi:
– Hai ông có chuyện gì mà không ngủ để chiều đi làm?
Ông Lâm hỏi:
– Mấy tháng nay, ông có thấy có gì khác trong đời sống của hai ông bà không?
Ông Long có vẻ ngạc nhiên:
– Chẳng có gì khác, vẫn sống bình thường như ngày hôm qua, hôm kia.
– Vậy là ông chưa biết gì. Với tình thân đời tù với nhau, tôi báo ông biết là bà Hân đã tằng tịu với thằng Tony.
– Sao ông biết?
Ông Lâm nói:
– Tuần trước tôi đi chợ Mỹ Á, rồi tới Bưu điện ở gần đó, gửi mấy cái thư về Việt Nam. Khi tôi bước ra cửa thì thấy bà Hân lên xe Tony đậu ở trước Bưu điện. Tôi liền đi theo và thấy họ vào hotel Foster.
Ông Hiếu lên tiếng:
– Tôi cũng gặp một lần. Tony đưa bà Hân vào hotel số 6 ở Aurora. Cũng tình cờ thôi, hôm đó tôi vào số 6 để đặt phòng cho vợ chồng người bạn ở Cali sang chơi. Lúc ra xe thì thấy bà Hân bước xuống xe và Tony cười vui vẻ khoác tay bà Hân đi vào văn phòng. Xe tôi đậu xa mãi cuối sân, nên họ không thấy tôi.
Ông Lâm nói:
– Hôm tết, tôi không hiểu sao ông lại đem một thằng đen tới nhà. Khi về tôi nói với ông Hiếu là ông đã đem mỡ đến miệng mèo. Bây giờ thì hết thuốc chữa. Ông tính sao?
Ông Long nâng chén uống mấy hớp, rồi nói.
– Cảm ơn hai ông đã cho tôi biết chuyện, có điều, chuyện này tôi cũng đã biết. Tôi buồn, nhưng nghĩ lại là mình đã già. Bảy năm tù, bà ấy lặn lội đi thăm nuôi, tần tảo nuôi con, săn sóc cha mẹ chồng. Vì thế, tôi mang ơn bà ấy. Bây giờ mình đã hết sinh lực, để bả sống với tuổi trẻ của bà ấy. Ông đã nói là hết thuốc chữa thì còn làm gì được nữa. Ly dị ư? Bà ấy sẽ vui ra đi, nhưng tôi sẽ khổ và cô độc, vì thiếu bàn tay, tiếng nói của bà ấy. Có một điều xin nói thật với hai ông là tôi an lòng khi biết bà ấy rơi vào Tony, vì vào tay Tony thì tốt hơn là vào tay mấy thằng Mễ, mấy thằng đen lao động. Chúng ta đang sống với những thảm kịch. Nhưng biết nói sao? Thôi hai ông về nghỉ để chiều đi làm…
— Hết —
Tác giả: Vu Sơn
Để lại một bình luận