Phần 2
Bà Hân mặc rope ngủ mỏng màu hồng, nằm trên chiếc giường khổ queen, trải khăn trắng.
Ông Long ngồi bên cái TV lớn, cầm cái tape có dòng chữ “White wife goes wild on big Black cock” cho vào đầu máy Video.
Ông bấm máy cho chạy, rồi đến nằm xuống bên vợ.
Trên màn hình hiện ra một bà Mỹ thân thể trắng ngần với hai vú lớn, đang ngồi gục đầu bú cặċ ông Mỹ đen.
Thoắt đấy hai người chuyển sang thế nằm ngược đầu đuôi.
Bà trắng nằm trên bú cặċ, ông đen nằm dưới liếm Ɩồŋ, chừng 10 phút sau, bà trắng ngồi lên cầm khúc gân đen lớn dài đút vào Ɩồŋ, rồi dập và xoay mông điên cuồng với những tiếng rên la lớn.
Kế tiếp ông đen phủ lên thân bà trắng dập như máy khâu, thỉnh thoảng 2 mông đen lớn xoay tròn, day trên Ɩồŋ.
Bà trắng rên la, hai tay ôm vai, rồi vòng tay trên mông đen ghì xuống háng.
Hai chân bà trắng tung lên cao, rồi dăng ngang, ưỡn mông theo những cái dập, xoay của cái mông đen bóng.
Tới đây thì trên dập, dưới hất mông điên cuồng với tiếng rên la của cả hai…
Bà Hân ngồi dậy kéo quần pyjamas của chồng vứt xuống chân giường, cầm khúc gân cương cứng đỏ au, kéo váy lên lên đến cổ, rồi nằm xuống dạng rộng hai chân, nói:
– Đéo đi anh, chịu không nổi… đã uống thuốc chưa?
– Hôm nay uống Cialis, thuốc của bác sĩ mới cho – Ông đáp rồi gục mặt vào Ɩồŋ, liếm giòng nước đang ứa ra, trườn lên bú vú, rồi trườn xuống bú liếm dọc cái khe lên đến mòng đóc. Bà Hân rên la với tiếng nói: Đéo đi, đéo đi…
Ông Long quỳ giữa hai đùi trắng nhễ nhại, cầm khúc gân đút vào Ɩồŋ. Ông nằm lên Hân, ôm lấy vai vợ, nhưng chỉ nhấp nhẹ được vài cái thì ông đã vọt ra. Khúc gân mềm rũ nhanh chóng, tuột ra khỏi khe nhầy nhụa. Ngồi lên, thấy Hân lặng lẽ nhìn lên trần, ông nói:
– Thuốc mới cũng chẳng ăn thua gì. Cả trăm thang thuốc bổ dương, với bao nhiêu thang thuốc ngâm rượu cũng vậy. Những năm tù đói khổ đã tiêu hủy sinh lực tôi, lại thêm tuổi già. Tôi thương bà. Bà trẻ đẹp, không thiếu người săn đón bao quanh, nhưng bà vẫn sống với tôi. Những năm trong tù, sau mỗi lần thăm nuôi, đều có những lời đàm tiếu: Vợ đẹp thế thì thằng Long sẽ sớm mồ côi thôi.
Ông ngừng lại lấy tay áo chùi nước mắt, đang chảy xuống hai bên má, rồi tiếp:
– Nhưng 7 năm tôi không mồ côi. Ở trại nào bà cũng lặn lội đi thăm, rồi khi ra tù bà nuôi tôi. Hai năm nay tôi đã tới thầy Tàu, bác sĩ tìm thuốc để phục hồi sinh lực, mong bù đắp cho bà phần nào. Nhưng nay thì biết là thuốc chỉ giúp người nào còn khỏe. Còn tôi thì chịu thua, hết rồi. Trong tù đói, nhưng thèm Ɩồŋ. Nhớ đến bà là nhớ mấy tiếng đéo đi, dập đi. Từ ngày ra tù cho đến nay chỉ được nghe hai tiếng “đéo đi” ấm áp, thân quen, nhưng có dập được đâu. Bà còn trẻ đẹp, còn nồng nàn dục tính… chẳng lẽ chịu sống mãi thế này sao?
Bà Hân ngồi dậy:
– Ông đừng kể lể những lời đó nữa. Hơn 10 năm ở Việt Nam ông không mất tôi thì bây giờ tôi vẫn thế. Tôi có buồn nhưng rồi sẽ qua. Ông cứ yên tâm uống thuốc bắc. Người ta còn nói là liệt dương châm cứu cũng hết. Ông thử tìm thầy châm cứu một thời gian. Tìm ở trên báo, tôi thấy có nhiều quảng cáo. Bà xuống giường:
– Ông đi lau, rồi ngủ đi. Người yếu, ra nhiều như thế sẽ mệt lắm. Có hai ngày cuối tuần ngủ cho khoẻ để còn đi làm. Đừng coi phim nữa, để yên mấy tháng uống thuốc cho thấm – Bà đi đến đầu máy video: Tôi chưa ngủ được, muốn coi lại phim này. Bà nhấn nút lấy cuốn băng rồi đi về phòng mình.
Sau khi tắm, bà Hân quấn khăn bông đi về phòng, mặc cái rope màu xanh có những bông hoa trắng nhỏ.
Mở TV, nhấn băng vào dầu máy, cho băng quay lại, chờ băng quay hết vòng, bà bấm nút play, rồi đến ngồi trên chiếc ghế bành ở gần đầu giường.
Nhìn những cảnh đang diễn ra, nước dâm lại ứa ra từng cơn.
Khi tới chỗ ông đen ôm đầu người nữ, mông dập, day liên hồi, còn người nữ ôm lưng ông đen, dùng hai bàn chân đẩy nửa thân dưới cong lên, hạ xuống điên cuồng đón nhận những cái dập.
Lúc này cả hai rên la… khi ông đen, rướn mông dập mạnh với tiếng thét của người nữ thì bà thấy mờ mắt, nước dâm trào ra ướt háng, chảy cả xuống ghế.
Bà nhắm mắt cho tới khi cơn nứng đi xuống, rồi mở mắt ra, nhớ lại là cảnh trong phim bà đã được trải qua với hai người đàn ông trong thời gian ông Long ở trong tù.
Lần đầu khi bà mới 25 tuổi, đi thăm nuôi ông Long ở trại cải tạo Trảng Bom.
Một ông tên Bảy, có nhà ở rẫy, gần trại K4 đã giúp bà vác bao đồ ăn tới trại cải tạo.
Tới chiều mưa lớn, đường ra Trảng Bom ngập lụt, nên bà đã phải ở lại nhà ông Bảy.
Đêm ấy, ông Bảy đã mò bà.
Vừa buồn chồng, vừa nứng trong đêm mưa nên bà đã cho ông ta.
Trong 3 ngày ở lại nhà ông Bảy, bà đã được hưởng những cái dập và bà đã rên la liên hồi để thỏa cơn nứng.
Năm đó đi thăm nuôi ba lần với sự giúp đỡ của ông Bảy và lần nào cũng ở lại 3 ngày để cùng ông tận hưởng những cái dập, cái sàng sảy, trỗi đạp.
Nhưng tới đầu năm 79, trại K4 giải tán, Long trở về trại Suối Máu Biên Hòa được 2 tháng thì phải di chuyển lên Bình Long.
Từ đó Hân không còn cơ hội trở lại Trảng Bom, vì phải đi thăm nuôi ở Bình Long.
Và lần thăm nuôi ở Bình Long cuối năm 79 lại cho Hân gặp một thanh niên kém Hân vài tuổi.
Anh ta đi thăm người cha ở trại cải tạo Bình Long.
Trên chuyến xe từ Bình Long về Sài gòn, Hân đã ngồi cạnh anh thanh niên ở băng sau, anh ta ngồi sát cửa, rồi đến Hân và mấy bà khác.
Xe khởi hành lúc 5 giờ chiều, nên chạy được nửa đường thì trời tối.
Hân mệt và ngủ thiếp đi, khi chợt tỉnh thì thấy bàn tay anh thanh niên đặt trên đùi mình.
Hình như anh ta đang nghe ngóng.
Băng trước và băng sau mọi người ngủ cả.
Anh ta lần xuống đùi trong sát bẹn.
Hân nghĩ chẳng mất gì và thấy sướng nên chỉ cựa quậy ngoẹo đầu tựa vào thành băng và duỗi chân ra.
Anh ta xoa bóp phía đùi trong một lúc, rồi đặt tay lên mu.
Bàn tay đánh thức cơn thèm, vì đã lâu không có bàn tay xoa bóp vào đó, Hân lại cựa mình, dạng rộng hai đùi.
Hình như anh thanh niên cảm được sự đồng tình, nên đã luồn tay qua hai lớp vải, đặt bàn tay lên lớp lông rậm và chiếm khe nước đã đầm đìa.
Hân ngoẹo đầu sát vào đầu anh ta nói khẽ:
– Cho đấy, bóp đi.
Và suốt mấy tiếng, Hân đã dựa vào anh thanh niên để hưởng những cái bóp và mấy ngón tay chui sâu vào trong, cho tới khi xe gần tới Sài Gòn, mọi người tỉnh dậy, bàn tay mới bóp mạnh mấy cái rồi rút ra khỏi quần Hân. Về đến bến đã trên 10 giờ, anh thanh niên hỏi Hân:
– Chị về đâu?
Hân đáp:
– Tôi ở Ban Mê Thuột. Bây giờ tìm phòng ngủ qua đêm, rồi mai về Ban Mê Thuột.
Anh thanh niên vui vẻ:
– Thế chị về với tôi. Tôi sống một mình ở Sài Gòn để đi làm.
Hân gật đầu:
– Vậy anh cho tôi ngủ nhờ qua đêm.
Anh niên dẫn Hân ra chỗ xích lô, mặc cả cuốc xe đi về nhà ở đường Hoàng Hoa Thám, Gia Định. Ngồi trên xe, anh thanh niên quàng tay qua mông Hân, bóp lên hai mông cho đến khi xe về đến nhà. Đêm ấy anh thanh niên đã chiếm đoạt thân thể Hân với sức trai, và Hân lại được hưởng những cái dập liên hồi với những lời thúc dục rên rỉ đéo đi, dập đi…
Ngày hôm sau, anh thanh niên đã vét cạn số tiền anh có để tặng Hân làm lộ phí.
Hân từ chối, nhưng anh ta khăng khăng cố nhét số tiền vào túi Hân.
Trong đoạn trường đi thăm nuôi Long, Hân đã gặp hai người đàn ông và cả hai đã ghi dấu sâu nặng trong tâm trí.
Vì cả hai đã cư xử rất đàn ông, vừa cho Hân thỏa mãn vừa giúp Hân bỏ đi sự băn khoăn về hai chữ trinh tiết của phụ nữ khi Hân nhận ra Ɩồŋ và vú là để cho mình sướng, tại sao phải giữ.
Trên 10 năm nay, từ khi Long ra tù, Hân không ngoại tình, không phải để giữ cho Long, ông có làm gì được mà giữ, nhưng bà đã không gặp được người vừa ý.
Và nay ở Aurora cũng thế, thân thể bà thôi thúc từng đêm, nhưng bà chưa tìm ra người.
Bà không bỏ Long, vì thương ông, nhưng Ɩồŋ bà phải có người chiếm đoạt giày vò như ông Bảy hay anh thanh niên, người mà từ lúc gặp đến lúc trao thân và khi từ biệt cũng không biết tên.
Ở Mỹ, khi có việc làm được mấy tháng, ông Long đã tìm thầy thuốc bắc ở khu Downtown, Chicago, nhờ bắt mạch, hốt thuốc. Ông thầy Tàu nói Long, dương quá suy, phải chữa cho điều hòa âm dương và bồi bổ lâu dài. Uống thuốc được chừng 3 tháng, thấy người khỏe lên, mặt trở lại hồng hào, còn trước kia xám ngoét, Long vui và thuê phim sex để hai vợ chồng coi, vừa thỏa tò mò, vừa tìm sự kích thích.
Lần đầu chỉ mới coi được nửa cuốn, cả hai không chịu nổi. Ông tốc váy Hân lên, bú Ɩồŋ, bú vú như điên như dại. Hân cũng nứng điên cuồng, ngồi dậy kéo quần Long xuống, rồi nằm ngửa sạng rộng hai chân, nhìn khúc gân đỏ au giương thẳng, hối thúc: “Đéo đi.”
Nhìn mép Ɩồŋ đỏ căng mọng, ông cố lấy hơi thở đều hòa, quỳ gối đút vào, nhưng chỉ dập nhẹ được một cái thì sự cọ xát đã làm ông bật ra. Ông nằm lặng, úp mặt trên ngực Hân, cảm thấy khúc gân mềm nhanh tuột ra khỏi lỗ. Ông ngồi dậy, nhìn khúc gân bèo nhèo, teo tóp nhỏ lại như ngón tay cái, nói: “Mình vội quá, em ạ.”
Hân nói: “Như thế cũng sướng. Từ ngày anh ra tù, đã trên 10 năm nay có bao giờ nó vào được bên trong đâu. Cứ uống thuốc lâu dài, anh sẽ bình phục.”
Từ đó, như bị nghiện, cuối tuần nào ông cũng đi thuê hai, ba phim. Cả hai vợ chồng coi để tìm ở đó sự kích thích, để ông bú liếm chớ không dám đút vào. Tìm ở phim một niềm vui, nên hơn một năm nay vừa thuê, vừa mua hai người đã coi cả trăm phim. Và cả hai có khuynh hướng coi những phim Mỹ đen, Mỹ trắng làm tình, vì nó tạo ra sự kích thích mạnh hơn. Nó dữ dội. Nó cuốn hút giữa hai màu đen trắng. Nó cho thấy cảm giác chiếm đoạt khi khúc gân to dài trên một gang tay đâm vào lỗ, banh rộng hai mép và dập day liên hồi với tiếng kêu la và sự giãy giụa của người nữ.
Nhưng dần dà, ông lại tìm được những cuốn phim Mỹ đen với gái Phi, gái Thái, gái Nhật và cả Việt. Loại này lại càng cuốn hút hơn loại Mỹ đen, Mỹ trắng. Vì Ɩồŋ gái Á châu mu lớn lông đen quyến rũ hơn Ɩồŋ Mỹ trắng thường dài với ít lông màu hung và cảm giác tuyệt vời hơn là khi khúc gân đen to như cái chày giã ớt tỏi, dài hơn gang tay đút vào khe Ɩồŋ của một cô gái nhỏ đã làm căng rộng hai mép và khi kéo lên nó đã kéo theo một lớp thịt trong lỗ lên theo.
Thêm một sự kích thích nữa là đa số những phim này cho thấy, khi được Mỹ đen dập, cùng với tiếng rên la, bẹn mông của mấy cô đã lên láng nước dâm. Như thế là mấy cô Á châu sướng thực chớ chớ không phải như phim Mỹ đen, Mỹ trắng. Vì đóng phim nên phải rên, chớ hậu môn và bẹn mấy cô khô rang. Cái khô này đã làm mất đi nhiều sự kích thích.
Từ đó, ông Long và Hân đã đi tìm khoái cảm qua những cuốn phim. Nhưng do coi mãi những cuốn phim Mỹ đen, thân cao lớn, khúc gân to dài với những nhịp đập liên hồi, đã đưa Hân đến những ám ảnh với ý nghĩ là mình đang sống ở Mỹ, bên cạnh da đen, da trắng, sao mình lại không thể có một boyfriend Mỹ đen để được hưởng những lạc thú như mấy cô gái Á châu.
Bây giờ Hân không còn phải lo điều gì, con trai đã lấy vợ, đi làm ở tiểu bang khác. Bà chỉ còn thiếu dục lạc. Trong khi đầu óc đang lởn vởn về mấy ông da đen thì cách đây hơn tháng, nhân đi đám cưới của con trai một gia đình HO, Hân ngồi cùng bàn với một bà tên Mai, qua chuyện trò biết bà Mai đã lấy Mỹ từ Việt Nam và được ông Mỹ đó đem về Mỹ năm 74 và nay cũng sống ở Aurora.
Thấy bà Mai đẹp, vui tính và thành thuộc đời sống ở Mỹ, Hân muốn làm quen, nên đã mời bà ấy đến nhà chơi. Sau khi gặp nhau mấy lần, biết thêm là bà Mai đã lấy Mỹ đen, có một người con trai, nhưng đã ly dị năm 89 và bà Mai mới lấy một ông HO sang mỹ năm 91. Một hôm bà Mai chở Hân đi shopping, Hân đã hỏi:
– Đã sống với ông Mỹ đen hơn 15 năm, sao lại ly dị?
Bà Mai đáp:
– Ông ta khỏe quá, đêm nào cũng vần mình như củ khoai, làm sao chịu nổi.
– Vần như thế không sướng sao mà lại sợ.
– Sướng, nhưng quá mệt. Sáng phải dậy đi làm, rồi đủ thứ việc nhà, chợ búa, nấu ăn… Hơn nữa mình đã gần 50, già rồi.
Hân nói:
– Tôi đã coi một số phim Mỹ đen, Mỹ trắng, Chắc bà cũng đã coi, thì cuộc sống của bà với ông chồng Mỹ đen có giống như trong phim?
– Làm tình thì đâu có khác gì. Có khi còn dữ dội hơn. Ông ta to lớn và khỏe như trâu, mình như con búp bê trong tay ông ta. Mỗi lần kéo dài 3, 40 phút, có khi cả tiếng và lần nào cũng hút hết nước trong người mình.
Hân cười:
– Có ra nhiều như thế mới sướng chớ.
– Sướng, nhưng sau đó thì rũ liệt, ngủ như chết. Buổi sáng chuông đồng hồ reo, tỉnh lại, nhưng vẫn muốn nhắm mắt thêm 5, 10 phút. Có lần tắt chuông, nằm lại rồi ngủ luôn đến 9 giờ.
Hân hỏi:
– Thế khi bà đòi ly dị thì nói lý do gì?
– Tôi nói với ông ấy là không chịu nổi nữa. Ông ta hứa là giảm xuống mỗi tuần 2 lần. Nghe thế tôi đồng ý, nhưng chỉ được 1 tháng, rồi đâu lại vào đấy, đêm lại sang phòng tôi, xin lỗi bà, khi bước vào phòng, ông ta trần truồng, con cặċ giương lên như một thanh sắt.
Hân cười để che nét thẹn:
– Thế sao không nhắc lại lời hứa của ông ấy để từ chối.
Bà Mai lắc đầu:
– Không từ chối được, cùng phụ nữ với nhau, tôi nói với bà: Mình cũng thèm. Ông ta kéo váy tôi lên, cạ vào khe, làm sao chịu nổi. Ông ta tưởng êm, đêm nào cũng bồng tôi qua phòng ông ấy. Vì thế, mấy tháng sau, tôi nhất quyết đi luật sư làm giấy ly dị, và ở tòa tôi cũng nói lý do đó.
Hân cười vui, hỏi:
– Thế nay với ông HO thì thấy sao?
– Ông ta mới 50, đi tù vợ bỏ, qua đây với người con trai.
– Tôi muốn hỏi đời sống vợ chồng của hai người.
Bà Mai cười:
– Ông ta yếu, chỉ ôm ấp nhau 2 ngày cuối tuần. Mỗi lần kéo dài được chừng 15, 20 phút, cũng tạm đủ. Nhưng mình khỏe mạnh – bà Mai đưa tay kéo tay Hân ấn vào vú – Tên đen bóp cả 15 năm mà nó vẫn còn được thế này. Ông HO hưởng sái mà vẫn khen.
– Khen làm sao?
– Khen sái trên to, săn, sái dưới to, nhiều nước.
Hân cười:
– Chẳng thế mà ông đen tiếc bà. Chiếm được hai bảo vật đó thì thật ông HO có phúc.
Bà Mai cười mãn nguyện:
– Chẳng biết có phúc hay không, nhưng lấy tôi, ông ấy chẳng phải lo gì, sẵn nhà ông ấy ở, sẵn xe ông đi, xin lỗi bà, sẵn Ɩồŋ ông ấy đụ. Nhìn cảnh sống của tôi với ông Tâm, mấy ông HO độc thân, thường ghen tức nói với nhau: Cơm no bò cưỡi, chuột sa chĩnh gạo – bà ngừng lại một lúc, rồi hỏi:
– Sao bà hỏi tôi về ông chồng da đen. Mấy ông HO qua đây đều già yếu. Bà còn trẻ quá, muốn thử không, tôi giới thiệu cho một ông. Tôi có nhiều bạn da đen. Nhìn mặt họ dữ, nhưng rất tốt bụng khi mình là bạn.
Hân nói:
– Coi một số phim da đen, da trắng, nên tôi muốn hỏi cho biết thêm vậy thôi – rồi cười nói nửa đùa nửa thật: Nhưng khi nào cảm thấy cần, tôi sẽ nhờ bà.
Bà Mai gật đầu:
– Thử cho biết, chỉ là boyfriend, thích thì gặp, không thích thì thôi, chớ có là vợ chồng như tôi đâu mà sợ.
Hân đập tay vào vai bà Mai:
– Xúi tôi làm bậy nhé. Tội tôi một, thì người xúi tội mười.
– Tội tình gì, phải sống cho mình chớ. Ông Tâm cao lớn bảnh trai, tôi mới cho ông ấy sa vào lòng tôi. Còn ông Long nhà bà lụ khụ quá, chắc không đáp lại nổi cái thân màu mỡ này.
Bà Mai đưa tay đè lên vú Hân:
– Ông Long có phúc nên mới được gục mặt vào đây, nhưng tiếc cho ông là đã lụ khụ mất rồi. Ông bà mình nói: Chồng già vợ trẻ là tiên, nhưng già vừa chớ già quá thì mất vui, mất sướng.
Hân nói:
– Ông ấy ham vợ trẻ, còn mình ham chức tước thì bây giờ phải chịu chớ sao.
– Bà cứ nhẫn nhục sống với ông chồng già là chuyện của bà. Còn nếu muốn cho đời lên hương thì gọi tôi.
Qua những cuốn phim và qua câu chuyện với bà Mai, Hân đã có cái nhìn khác về mấy ông Mỹ đen và vẩn vơ nghĩ về chuyện bà Mai muốn giới thiệu cho Hân một ông. Trước đây chỉ nghĩ vẩn vơ thế thôi, nhưng đêm nay ông Long đã đẩy Hân từ một đỉnh cao xuống vực thẳm. Nhìn khúc thịt bèo nhèo, teo tóp như một ngón tay cái, Hân tuyệt vọng. Thuốc không cứu được ông ấy. Nay đã 40, phải sống cho mình 5, 7 năm nữa. Nghĩ lại lời bà Mai, Hân quyết định sẽ gọi… lời bà Mai còn văng vẳng: Bà cứ nhẫn nhục sống bên ông chồng già là chuyện của bà, còn nếu muốn cho đời lên hương… Ừ, sao lại không muốn.
Để lại một bình luận