Quỳnh Nga thong thả bước dọc theo hành lang đến căn phòng, cửa hé mở. Tiếng chuông điện thoại reo, tiếng người nói, tiếng lách cách trên bàn phím máy chữ phát ra từ các phòng chung quanh. Quỳnh Nga dừng bước trước căn phòng có gắn biển tên ghi chữ GIÁM ĐỐC bằng đồng. Qua khe cửa, nhìn vào chiếc bàn của cô thư ký riêng của Giám Đốc kê ở góc bên trái căn phòng thì không thấy cô thư ký ngồi đó. Quỳnh Nga lấy tay vuốt áo, váy lại cho thẳng thắn, trước khi gõ cửa.
“Mời vào.”
Quỳnh Nga đẩy cửa bước vào, thấy ông Giám Đốc ngồi sau chiếc bàn giấy lớn, mỉm cười nói:
“Cô Quỳnh Nga đấy hả? Mời vào và đóng dùm chiếc cửa.”
“Dạ, chào ông Giám Đốc.” Sau khi đóng cửa, Quỳnh Nga đi đến trước bàn Giám Đốc.
“Mời Ngồi”.
Quỳnh Nga khép nép ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn giấy.
Ngày hôm trước, Quỳnh Nga rất ngạc nhiên nhận được điện thoại của cô Thư ký Giám Đốc cho biết cô phải lên trình diện Giám Đốc vào trưa hôm nay. Cả đêm qua Quỳnh Nga mất ngủ, lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc này gặp Giám Đốc thấy ông vui vẻ, mời ngồi nên cũng bớt sợ, bèn lên tiếng hỏi:
“Thưa ông Giám Đốc cần gặp tôi về việc gì?”
“À! Không có gì quan trọng. Tôi muốn gặp cô là vì tuần trước tôi mới biết có cô làm việc trong hãng của tôi. Làm chủ mà không biết hết các người cộng tác với mình là một thiếu sót lớn lao.”
“Dạ, thưa ông chủ, với một hãng lớn có cả mấy trăm công nhân viên như thế này thì làm sao ông có thể biết hết mọi người được.”
“Cảm ơn cô đã thông cảm cho tôi như vậy thì tốt lắm”.
Ông chủ Vĩnh Phú nhớ lại, tuần trước ông tham dự buổi picnic của với các nhân viên, công nhân trong khu nghỉ mát của hãng ông. Khi ông đến nơi thì các công nhân viên và gia đình họ đã tới đông đủ. Người thì chơi banh, người thì chạy nhảy, người thì bơi lội… những người khác nằm dài trên bãi cỏ, hoặc trải tấm khăn nằm phơi nắng trên bờ hồ. Ông chủ đi một vòng chào hỏi mọi người. Thình lình ông thấy một cô gái mặc áo tắm, nằm phơi nắng trên bãi cỏ. Cô có một thân.
Hình cân đối, da trắng như trứng gà bóc, mông nảy nở, chân thon dài. Cặp kính dâm che mắt cũng không giấu nổi vẻ duyên dáng của khuôn mặt. Cặp mắt của ông chủ xoáy vào cặp vú săn cứng của nàng. Hỏi thăm ông biết tên nàng là Quỳnh Nga.
Hôm sau, ông chủ gọi cô Thu Thủy, Thư ký riêng hỏi phòng nhân viên lấy hồ sơ Quỳnh Nga, điều tra lý lịch và cho ông biết mọi chi tiết về đời sống của nàng. Ông chủ rất vui, khi cô Thư ký riêng đến bàn ông báo cáo đã hoàn thành cuộc điều tra lý lịch của Quỳnh Nga vào ngày Thứ ba.
“Anh! Đây là báo cáo tất cả những gì anh muốn biết”.
Vĩnh Phú ngước mắt nhìn cô Thư ký riêng trẻ đẹp, có gương mặt quyến rũ. Nàng mặc một cái áo sơ mi mỏng có thể thấy rõ chiếc nịt vú trắng che cặp vú không lớn lắm bên trong. Ông đã biết rõ kích cỡ của cặp vú và đã từng nếm mùi vị của nó. Cặp chân dài của nàng không bao giờ được che đậy vì nàng luôn luôn mặc váy rất ngắn.
“Thu Thủy! Tại sao em không đem đến đây cho anh?”
“Vâng lệnh ông chủ, đây là hồ sơ của cô ấy và em đã hẹn cô ấy đến gặp anh trưa hôm nay”.
Thu Thủy đi vòng ra sau, đứng trước mặt Vĩnh Phú, dựa lưng vào bàn. Nàng đưa tay xuống vén váy cao, nhún chân nhảy, ngồi lên mặt bàn. Mắt ông chủ nhìn chằm chằm vào cái Ɩồŋ rậm lông đã cạo nhẵn nhụi theo ý ông. Thu Thủy phấn khởi nghĩ đến con cặċ to lớn của ông chủ sắp sửa trườn vào Ɩồŋ nàng. Vĩnh Phú quỳ xuống, đầu ở giữa hai chân Thu Thủy. Chàng đưa lưỡi quét lên mu Ɩồŋ. Thu Thủy xuýt xoa khi lưỡi chàng lướt qua hột le.
“Ôooo o o o, tốt lắmmm… s ư ớ n gggg quá a a a…”
Vĩnh Phú ngưng liếm Ɩồŋ, ngẩng đầu nói: “Trong khi anh liếm Ɩồŋ, em tiếp tục báo cáo cho anh biết mọi việc về Quỳnh Nga.”
Vĩnh Phú áp mặt vào giữa hai đùi rắn chắc của Thu Thủy. Nàng cảm thấy lưỡi chàng như con rắn trườn bò trên mép Ɩồŋ, tiến vào trong hang ẩm ướt. Trong khi chiếc lưỡi trườn vào hố sâu, Thu Thủy bắt đầu đọc báo cáo.
“Quỳnh Nga đã có chồng… ahhh… Ooohhhhhh tốt lắm… tốt lắm có chồng… và hai con… Hai đứa con trai… một đứa 5 tuổi… một đứa ba… ahhhh… ohhhh… tuổi. Một năm trước đây… ohhhh… trời… s ư ớ n gggg… gia đình họ có vấn đề… ahhhh… anh chồng nghĩ mình là chúa tể… vợ là của trời ban cho… vợ là nô lệ… ohhhh… em ra ra a a a… Mấy người đàn bà trong hãng cho biết… trong lần picnic năm ngoái… nàng đã bị anh chồng tát mấy bạt tai trước mặt nhiều người… anh chồng vũ phu hiện đang thất nghiệp…”
Thu Thủy túm lấy đầu Vĩnh Phú, ghì đầu chàng vào Ɩồŋ đang chảy nước của nàng. Vĩnh Phú cảm thấy lưỡi chàng ướt đẫm dâm thủy. Chàng cố gắng liếm và nuốt hết mật ngọt trong Ɩồŋ rỉ ra. Khi Vĩnh Phú biết được cực điểm kích thích tình dục của Thu Thủy bắt đầu giảm xuống, chàng vụt đứng dậy, cởi quần, giải phóng cặċ khỏi sự giam hãm của quần. Với một bàn tay, chàng đưa cặċ đến miệng Ɩồŋ. Thu Thủy chống tay xuống bàn đẩy người về phía chàng để đón nhận vật quý của chàng… Vĩnh Phú rê đầu rùa vào cửa kho tàng, lách qua khe cửa chui tọt vào trong.
“Ohhhh… anh… đụ… đụ em… đẩy cặċ vào… đẩy mạnh… vào hết cỡ… làm cho em sướng…”
Vĩnh Phú tốc váy cao lên, hai tay kéo nàng về phía mình cùng lúc với một nhát đâm thật mạnh, cặċ thọc sâu vào Ɩồŋ nóng và ẩm ướt của nàng.
“Cởi áo và nịt vú của em ra… anh muốn thấy cặp vú ngọt ngào của em.”
Thu Thủy vội vàng cởi hết cúc áo, tháo móc nịt vú, banh hai vạt áo phơi bày hai trái đào tiên chín mọng trước chiếc mồm đói ăn của Vĩnh Phú. Như đứa trẻ đói sữa mẹ, chàng ngoạm lấy vú Thu Thủy mút lấy mút để. Cặc thò thụt, ra vào giữa hai mép Ɩồŋ, miệng chàng mút vú này một lúc, rồi chuyển sang vú bên kia, cứ thế chuyển đi, chuyển lại nhiều lần.
Thu Thủy đưa hai chân quặp vào lưng Vĩnh Phú, gót chân tựa lên mông đít chàng. Nàng rên rỉ khi chàng dộng cặċ liên hồi vào chiếc Ɩồŋ nhỏ bé:
“Ohhhhh… Yesssssss… Trời ơi I I I i… em lại ra a a a a… nữa… trời I I I i…”
Thu Thủy xuất khí lần thứ hai tắm ướt đẫm cặċ, Vĩnh Phú ôm cô thư ký trẻ sát vào mình. Chàng nín thở. Dập cặċ thật mạnh, thật sâu, thật nhanh, cọ miết vào vách Ɩồŋ, đâm vào tử cung. Hai người ôm chặt lấy nhau trong lúc chàng xả hạt giống vào đầy Ɩồŋ nàng.
Sau cơn cực khoái, lửa dục trong cơ thể hai người nguội dần, Vĩnh Phú rút cặċ ra, ngồi phịch xuống ghế, Thu Thủy nằm xuống bàn thở dốc. Qua cơn mê, hai người tỉnh giấc mộng, Vĩnh Phú bế nàng xuống đất, kéo váy, sửa lại ngay ngắn. Thu Thủy cảm thấy dâm thủy pha trộn với tinh khí của chàng trào ra khỏi miệng Ɩồŋ, chảy xuống đùi.
“Em hy vọng anh có sẵn khăn giấy trong ngăn kéo, hãy lấy ra, em cần dùng nó ngay bây giờ.”
Vĩnh Phú mở ngăn kéo, Thu Thủy thò tay lấy hộp khăn giấy. Vĩnh Phú nhìn nàng lau nước cốt của tình yêu trên đùi, chàng cũng vơ một nắm giấy, phụ nàng lau Ɩồŋ. Tay chỉ vào con cặċ mềm nhũn, chàng nói: “Bây giờ đến lượt em giúp anh làm sạch cái này, phải không?”
Thu Thủy điều chỉnh nịt vú, cài lại cúc áo, cười nói: “Em sẽ để anh ngồi đó với con cặċ tẩm dâm thủy của em, chờ Quỳnh Nga đến làm sạch cho anh”.
“Em nói gì? Quỳnh Nga đến gặp anh hôm nay hả? Bao giờ cô ấy đến?”
Thu Thủy chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng gõ cửa, nàng đưa mắt ra hiệu: “Cô ấy đến đó.”
Vĩnh Phú không kịp mặc quần, đẩy Thu Thủy xuống gầm bàn: “Em ngồi trong đó, đừng lên tiếng” Khi Thu Thủy đã chui vào trong gầm bàn, chàng kéo chiếc ghế vào sát bàn để Quỳnh Nga không trông thấy chàng ở truồng.
“Mời vào”.
Khi Quỳnh Nga mở cửa bước vào, Vĩnh Phú nói: “Cô Quỳnh Nga đấy hả? Mời vào và đóng cửa dùm”.
“Chào ông Giám Đốc, tôi đến trình diện theo lệnh của ông… Hình như ông không được khỏe?”
“Cảm ơn cô. Tôi vẫn khỏe. Xin lỗi, trí nhớ của tôi kém quá, quên cả cuộc hẹn.”
“Dạ, không có gì, nếu ông bận, tôi sẽ đến trình diện vào giờ khác.”
“Không… không… mời cô ngồi. Hôm nay tôi mời cô đến đây là muốn tìm hiểu khả năng của cô để đặt cô vào một vị trí thích hợp.”
Vĩnh Phú bắt đầu tán tỉnh thì cảm thấy có vật gì âm ấm, phủ trên đầu cặċ. Nhìn xuống gầm bàn chàng thấy đầu Thu Thủy ở giữa hai chân. Chàng cảm thấy cặċ chàng lại bắt đầu lớn dần vì chiếc lưỡi của Thu Thủy đang tắm rửa cho nó.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Thưa ông 28 ạ”.
“Học lực của cô?”
“Thưa ông tôi đã có bằng cử nhân kế toán”.
“Hiện nay cô đang giữ chức vụ gì?”
“Thưa nhân viên phòng kế toán”.
“Tình cảnh gia đình của cô hiện nay ra sao?”
“Thưa hiện tại chồng tôi đang thất nghiệp, con tôi còn nhỏ, cả nhà chỉ trông vào đồng lương của tôi nên vấn đề chi tiêu trong gia đình cũng bị hạn chế.”
Vĩnh Phú không nhớ đến mình đã nói gì và nghe những gì vì cặċ chàng sắp bùng nổ bởi chiếc lưỡi và miệng của Thu Thủy.
“Ohhhh… yesssss… ohhhhh…”
Vĩnh Phú nhắm mắt, hai tay nắm chặt tay vịn, dựa lưng vào ghế, người run rẩy, khi miệng Thu Thủy lướt nhanh trên thân cặċ. Chàng mất bình tĩnh không kìm nổi tia tinh khí vọt vào miệng Thu Thủy.
Quỳnh Nga cảm thấy có điều gì không ổn với ông chủ. Nàng bật dậy, chảy ra sau bàn giấy đỡ ông chủ. Nàng giật mình đứng khựng lại, thấy Vĩnh Phú không mặc quần và đầu Thu Thủy ở giữa hai chân chàng. Quỳnh Nga vội quay lại, chạy ra cửa.
Vĩnh Phú mở mắt trước khi Quỳnh Nga mở cửa: “Quỳnh Nga, đứng lại. Không được mở cửa nếu cô còn muốn làm việc ở đây.”
Quỳnh Nga buộc phải dừng chân, quay lại nhìn Vĩnh Phú: “Tại sao ông gọi tôi tới đây? Ông muốn tôi nhìn Thu Thủy phục vụ ông? Tôi không hiểu ông muốn gì ở tôi?” Quỳnh Nga để nước mắt tràn xuống má, quay về phía cửa định thoát ra ngoài.
“Đứng lại. Tôi nghĩ cô không nên về nhà và nói cho chồng cô biết cô đã mất việc như chàng. Rồi cuộc sống của gia đình cô sẽ ra sao?”
Một lần nữa, Quỳnh Nga miễn cưỡng phải đứng lại. Nàng biết không thể cho chồng biết nàng bị mất việc. Anh chồng vũ phu của nàng sẽ cho nàng một trận đòn và đời sống của gia đình nàng sẽ gặp khó khăn. Buộc lòng nàng phải quay lại.
Vĩnh Phú đẩy lùi chiếc ghế đang ngồi về phía sau, để chỗ trống cho Thu Thủy bò ra khỏi gầm bàn. Quỳnh Nga nhìn thấy chiếc nịt vú trắng, xộc xệnh trên ngực Thu Thủy vì hàng cúc áo của nàng chưa kịp cài. Quỳnh Nga cũng thấy rõ cặp nhũ hoa của Thu Thủy nhỏ hơn của nàng. Sư quan tâm của Quỳnh Nga chuyển hướng sang con cặċ mềm nhũn của Vĩnh Phú.
“Quỳnh Nga! Cô hãy tin tôi. Chúng tôi không cố ý để cô nhìn thấy những việc vừa rồi.”
Mắt Quỳnh Nga không rời khỏi cặċ Vĩnh Phú. Nàng đã có ý định quay mặt đi chỗ khác, nhưng nàng ngạc nhiên về kích cỡ của nó. Từ trước đến bây giờ, nàng chỉ biết có một con cặċ của chồng mà thôi, nay đem so sánh với cặċ Vĩnh Phú thì quá nhỏ. Quỳnh Nga đứng đó, cảm thấy cơ thể nàng bốc nóng. Miệng nàng ứa nước, thấm ra bờ môi và hơi thở nhanh dần. Vĩnh Phú chưa biết đến những biến chuyển trong tư tưởng của Quỳnh Nga, nhưng Thu Thủy đã thấy.
“Vĩnh Phú! Trước khi anh cất cái dùi cui của anh, hãy lại gần chút nữa cho Quỳnh Nga thấy rõ hơn”.
Vĩnh Phú đưa mắt nhìn Thu Thủy và Quỳnh Nga: “Thật vậy à? Quỳnh Nga muốn quan sát gần hơn?” Chàng vừa nói vừa bước lại sát bên Quỳnh Nga. Phản ứng đầu tiên nàng lùi lại. Tuy nhiên, nàng thấy cặċ mềm nhũn của Vĩnh Phú đu đưa như quả lắc của đồng hồ treo tường có khí thế hơn của chồng. Quỳnh Nga dừng lại, mắt xoáy vào con cặċ tuy đã hết cương cứng nhưng vẫn còn hấp dẫn.
Đứng trước mặt Quỳnh Nga, Vĩnh Phú nắm tay nàng để lên cặċ: “Nắm lấy nó. Nó không cắn đâu”.
Quỳnh Nga không phản đối, ngoan ngoãn để chàng cầm tay đưa đến cặċ. Nàng thử nâng lên xem nó nặng bao nhiêu. Hết sức bất ngờ, không lâu cặċ đã phục hồi sức sống, to và cứng, ngóc đầu nhìn thẳng về phía nàng.
“Quỳnh Nga! Đừng sợ. Em không làm gì sai đâu. Trái lại em đã hồi sinh nó, đem lại sức sống mãnh liệt cho nó.”
“Không… Xin cho tôi rời khỏi nơi đây. Tôi sẽ không nói với ai những gì tôi đã thấy. Tôi xin thề…”
Thu Thủy lặng lẽ đến sau Quỳnh Nga, đặt tay lên vai, ghé vào tai nàng nói: “Như chị đã biết, chồng chị là một người điên. Anh ta đã từng đánh đập chị trước mặt mọi người. Anh ta làm biếng không chịu đi tìm việc làm, để một mình chị gánh vác hết mọi công việc của gia đình. Đã vậy mà anh ta còn phản bội chị, tằng tịu với nhiều người đàn bà khác. Như vậy anh ta có đáng được chị trung thành không? Hãy nhìn con cặċ vĩ đại trước mắt chị. Hãy nếm thử mùi vị của nó. Chị sẽ cảm thấy thích thú ngay. Em thử rồi, tốt lắm đấy.”
Quỳnh Nga nhìn lại con cặċ cương cứng đang nghiến cổ nhìn nàng. Quỳnh Nga cảm thấy thân nhiệt tăng dần vì cặċ chàng đang gật gù, vẫy gọi nàng. Lửa dục đã nhen nhóm bùng lên, Quỳnh Nga không biết tới bàn tay Thu Thủy đang xoa ngực nàng cho đến lúc bàn tay luồn vào trong áo nắm đầu vú vê viên. Đến lúc này cơ thể nàng bắt đầu hưởng ứng những cảm giác khoan khoái do bàn tay của Thu Thủy mang lại.
Để lại một bình luận