Tốt nghiệp Đại học được gần một năm trời nhưng Khánh vẫn chưa tìm được việc làm hợp với mảnh bằng kỹ sư Điện tử của chàng. Khánh phải mở lớp dạy kèm Toán và Anh Văn cho các học sinh Trung học để kiếm sống qua ngày. Hôm nay chàng nhận được một cú phone của Dũng, người bạn học thân thiết nhất cho biết tại nơi Dũng ở có một công ty ngoại quốc đang tuyển một số nhân viên hợp với khả năng của chàng. Dũng hứa giúp đỡ chàng nơi ăn chốn ở trong lúc chàng chưa kiếm được việc.
Dũng đón Khánh tại bến xe, đưa chàng về nhà. Minh Trâm, vợ Dũng ra cửa đón tiếp bạn của chồng. Dũng rót rượu mời Khánh. Minh Trâm không uống rượu vì sợ ảnh hưởng đến sữa cho con bú. Khánh nhận thấy Minh Trâm khá đẹp với thân hình thon gọn, trắng trẻo, hai bầu vú vun cao. Khánh rất vui vì được cả hai vợ chồng bạn niềm nở đón tiếp.
Sau năm phút ngồi nói chuyện, Khánh nghe thấy có tiếng trẻ khóc. Minh Trâm đứng dậy đi vào phòng, bế đứa con gái 5 tháng tuổi ra và nói: “Xin lỗi anh, cháu đói tôi phải cho cháu bú.” Sau khi che mặt đứa bé và vú bằng chiếc khăn tắm, Minh Trâm vạch áo cho con bú. Tuy Minh Trâm đã lấy khăn che đậy, nhưng Khánh vẫn có thể thấy thấp thoáng bầu sữa trắng hồng khi đứa bé quơ tay sờ vú mẹ.
Nửa giờ sau khi đứa bé đã no sữa và buồn ngủ, Minh Trâm bế con vào phòng. Nàng trở lại sau mấy phút, hai má ửng hồng, mỉm cười, mời Khánh vào phòng ăn. Sau bữa tráng miệng, ba người ra phòng khách coi TV. Khánh buồn ngủ nói: “Xin lỗi hai bạn, ngồi trong chiếc xe đò chật chội, chạy trên quãng đường dài 400km, tôi hơi mệt, xin phép cho tôi đi ngủ trước.”
Minh Trâm đáp: “Vâng chúng tôi hiểu, xin anh cứ tự nhiên” Dũng nối tiếp: “Tôi phải làm việc từ 7giờ30 sáng đến 6giờ30 chiều. Buổi sáng 7 giờ tôi phải đi rồi, nhưng ở nhà còn vợ tôi sẽ lo việc ăn uống cho anh và cô ấy cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn. Anh không cần dậy sớm nếu cần ngủ.”
Hai vợ chồng Dũng đều vui vẻ giúp đỡ Khánh mọi thứ cần thiết. Minh Trâm dẫn Khánh đến phòng dành cho khách để chàng nghỉ ngơi. Minh Trâm đưa Khánh khăn mặt, khăn tắm, bàn chải, kem đánh răng và chỉ cho chàng biết buồng tắm ngay bên cạnh phòng chàng. Minh Trâm chúc chàng ngủ ngon, rồi đi về phòng khách coi TV với chồng.
Khánh đánh răng, tắm rửa rồi lăn ra ngủ trước 9 giờ. Chàng thức giấc vào khoảng 7 giờ sáng hôm sau. Thời tiết mùa Thu, không nóng cũng không lạnh nên Khánh không đắp mền và chàng có thói quen không mặc quần áo khi đi ngủ. Buổi sáng buồi chàng ngỏng lên vì buồn đi tiểu. Chàng vẫn còn muốn ngủ thêm chút nữa.
Trong giấc ngủ chập chờn, Khánh nghe thấy tiếng chân người đi qua cửa phòng. Chàng đoán đó là Minh Trâm vì vào giờ này Dũng đã ra khỏi nhà rồi. Mấy phút sau Khánh lại thấy Minh Trâm đi lại ngoài cửa phòng. Minh Trâm khẽ gõ cửa hỏi: “Anh Khánh đã dậy chưa?” Nàng nói nhỏ vừa đủ cho chàng nghe nếu chàng đã tỉnh giấc, vì nàng không muốn đánh thức chàng.
Khánh không trả lời, nằm im lặng và lắng nghe xem Minh Trâm đã rời khỏi cửa phòng chàng chưa. Nhưng hoàn toàn im lặng. Rồi chàng nghe thấy tiếng cọt kẹt ở cửa, chàng nhìn về phía đó thấy quả đấm cửa xoay vòng.
Một chút hoảng sợ, Khánh định lên tiếng ngăn Minh Trâm lại, hoặc kéo chăn che bộ phận sinh dục. Nhưng không kịp, Minh Trâm đã khẽ mở cửa, chàng đành nhắm mắt giả vờ ngủ. Chàng làm như vậy để Minh Trâm có thấy chàng trần truồng nhưng vẫn còn ngủ, nàng đỡ ngượng.
Không gian im lặng, không nghe thấy tiếng chân nàng rút lui. Khánh vẫn nằm ngửa, cu dựng đứng chỉ thẳng lên trần nhà, mặt quay về phía cửa, miệng há hốc, hơi thở bắt đầu nặng nề. Mắt lim dim, nhìn qua hàng lông mi, theo dõi diễn biến ở cửa ra vào.
Thoạt đầu Khánh thấy Minh Trâm nép sau cánh cửa, nửa mặt ló vào trong. Sau đó cánh cửa mở rộng cả khuôn mặt xuất hiện. Ngoài hành lang tối hơn trong phòng và Minh Trâm đứng trong phần tối. Nàng khoác chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, thắt dây đai ở thắt lưng.
Minh Trâm đứng bất động ở ngưỡng cửa nhìn chàng. Khánh nhận biết nàng đang quan sát để biết chắc chàng đang say ngủ. Mắt chàng chiếu thẳng vào quả đấm cửa nên chỉ nhìn thấy nút thắt lưng ở bụng nàng, không thấy mắt nàng. Khánh cố gắng thở nhẹ nhàng và tạo ra tiếng ngáy khi thở ra.
Năm phút trôi qua, nàng vẫn đứng đó. Khánh biết nàng đang ngắm thân thể mình, lửa dục bùng lên, cu bắt đầu chao đảo, hơi thở dồn dập. Chàng cảm thấy bìu dái săn lại, tinh hoàn căng cứng. Khánh khó giữ hơi thở điều hòa để giả vờ ngủ.
Minh Trâm đứng bất động, mắt không rời con cặċ vĩ đại đang run rẩy giữa hai đùi của Khánh. Sau khi yên chí là Khánh đang ngủ, bàn tay phải của Minh Trâm lướt nhẹ qua khe hở áo ngủ xoa lên vú. Bàn tay lại từ vú đi xuống giữa hai đùi, rồi trở ra kéo nút thắt lưng áo để hai vạt áo banh ra. Bây giờ Khánh đã có thể nhìn thấy bàn tay nàng đang xoa lên chùm lông đen, loăn xoăn trên mu Ɩồŋ.
Minh Trâm há miệng và bắt đầu rên rỉ hơi lớn đến nỗi Khánh có thể nghe thấy rõ ràng. Khi nút thắt lưng áo đã được tháo gỡ, vạt áo banh ra, toàn thể phía trước thân nàng hiện ra trước con mắt lim dim của Khánh. Chàng đã thấy cặp vú tròn, trắng, căng phồng trước ngực. Hai đầu vú bằng đầu ngón tay út của nàng nhô ra phía trước. Hai vạt áo mở rộng hơn do bàn tay xoa vú, sờ Ɩồŋ của nàng.
Minh Trâm không chú ý đến việc khép vạt áo, che phần trước bị trống trải. Hình ảnh gần như trần truồng của nàng chỉ cách Khánh có vài mét làm chàng choáng váng. Kế hoạch giả vờ ngủ đã bị thất bại. Chàng mở mắt với hy vọng nàng mắc cỡ, sẽ rút lui khi biết chàng đã tỉnh giấc.
Mắt nàng tập trung vào con cặċ cương cứng nên không biết đến việc chàng đã thấy sự hiện diện của nàng. Minh Trâm ấn ngón tay vào Ɩồŋ thủ dâm. Hơi thở hổn hển đã chuyển thành tiếng rên rỉ mỗi ngày mỗi lớn. Tiếng kêu ọc ạch của nước Ɩồŋ bị ngón tay của nàng ấn vào rút ra và mùi thơm của nó đã bay đến mũi Khánh.
Cơn động đực bừng dậy, Minh Trâm nhắm mắt, tay phải bịt miệng để tiếng rên rỉ khỏi thoát ra. Tay trái gia tăng tốc độ đẩy vào rút ra đầy mãnh lực. Toàn thân nàng rung chuyển. Mặc dầu nàng đã lấy tay bịt miệng, nhưng Khánh vẫn còn nghe thấy tiếng rên rỉ. Sự rung động của toàn thân làm cho chiếc áo khoác trượt qua vai, rơi xuống khủy tay làm cho từ hông nàng trở lên trần trụi không còn gì che đậy.
Mắt Minh Trâm vẫn nhắm nghiền, lùi lại dựa lưng vào khuôn cửa, mặt hướng vào chỗ Khánh nằm. Chàng thấy rõ đôi vú nàng nẩy lên, sập xuống, hai chân run rẩy đứng không vững. Nàng ngồi xuống sàn, lưng dựa vào khuôn cửa. Bàn tay phải của nàng từ miệng di chuyển xuống xoa bóp vú. Những ngón tay của bàn tay trái vẫn tiếp tục nhảy múa trong Ɩồŋ.
Cơn hứng tình của Khánh cũng nổi dậy. Chàng rời khỏi chỗ nằm, bước nhẹ đến chỗ nàng ngồi. Trong cơn say sưa của dục vọng, mắt Minh Trâm vẫn nhắm, đầu lắc qua lắc lại. Khánh ngồi xổm trước mặt Minh Trâm, nghe rõ hơi thở dồn dập, mùi Ɩồŋ xông lên mũi làm chàng ngây ngất.
Khánh hôn lên môi Minh Trâm. Nàng hôn lại và nói: “Ô! Anh Dũng”.
Khánh sung sướng, dùng lưỡi tách môi, luồn vào miệng nàng. Minh Trâm ngậm lấy lưỡi chàng mút chùn chụt. Sực tỉnh cơn mê, Minh Trâm biết không phải nàng đang hôn chồng, vội quay mặt đi, đầu đập vào khuôn cửa. Khánh thấy mắt Minh Trâm mở nhưng như người mất hồn, nằm lăn ra sàn nhà, không động đậy.
Minh Trâm bất tỉnh nằm quay đầu vào trong buồng, áo banh ra để lộ gần hết phần da thịt trên thân thể. Khánh nâng tay nàng tuột ra khỏi tay áo khoác, thế là nàng hoàn toàn trần truồng. Chàng để tay lên ngực nàng thấy nhịp tim không có triệu chứng rối loạn. Khánh biết nàng chỉ ngất đi vì cơn xúc động, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Khánh khom lưng, một tay nâng hai khuỷu chân, một tay nâng gáy, bế nàng vào trong buồng, đặt lên giường. Nhìn thấy một chỗ sưng đỏ gồ lên bên cạnh đầu Minh Trâm, chàng chạy lại, mở túi xách tay lấy chai dầu gió xanh, xoa lên chỗ đau.
Minh Trâm đã hồi tỉnh, lên tiếng yếu ớt hỏi: “Tôi đau đầu, có cần phải đi nhà thương không?”
Khánh đáp: “Không cần lắm, vết thương bị sưng lên chút xíu, tôi đã xoa dầu nóng vào chỗ đau rồi, chị chỉ cần nằm nghỉ một lúc là hết đau”.
Minh Trâm nhắm mắt, không nhớ mình đang trần truồng nằm trên giường trước cặp mắt của người bạn chồng. Mười phút sau, Minh Trâm thiu thiu ngủ, hơi thở đều đặn, chứng tỏ nàng đã hoàn toàn qua cơn choáng váng. Khánh lại cúi xuống hôn lên môi nàng. Giống như lần trước, nàng hôn lại chàng.
Thình lình nàng đẩy Khánh ra vì biết rằng lại một lần nữa nàng nhầm là đang hôn chồng. “Ô! Không, không thể như vậy được… Sai… thật là sai trái… Chúng ta không nên làm như vậy…”
“Sai? Cái gì sai… tôi vừa giúp chị tỉnh lại sau cơn ngất xỉu…”
“Vô cùng sai trái… tôi nằm trên giường dành riêng cho anh… trần truồng…” Minh Trâm sực nhớ mình đang trần truồng, vội vàng một tay che vú, một tay che Ɩồŋ.
“Trước đó chị đã làm gì? Có nhớ không?” Khánh trêu chọc “Chị thích thú lắm mà…”
Minh Trâm mở to mắt, nhìn chàng, mặt nhăn nhó hỏi: “Anh đã thức giấc… anh đã nhìn thấy tôi…”
“Đúng! Tôi đã thức dậy từ lâu, tôi đã thấy hết… chị muốn tôi mà…” Khánh đỡ nàng ngồi lên cạnh giường. Minh Trâm khép hai đùi che giấu Ɩồŋ, tay đưa lên che vú và nói: “Áo tôi đâu… tôi cần mặc áo, tôi không thể trần truồng mãi thế này”.
Khánh không còn khách sáo, liền đổi cách xưng hô: “Hôm nay trời không lạnh, em không cần mặc áo quần cho nó vướng víu, khó chịu lắm em ạ…”
“Nhưng tôi phải về phòng tôi để coi chừng con tôi xem nó đã dậy chưa”.
“Về phòng em cũng được, nhưng đâu có cần phải mặc quần áo. Để anh đưa em về.” Khánh vòng tay ôm ngang lưng Minh Trâm dẫn nàng đi về với con. Chàng dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế kê bên cạnh nôi của đứa bé.
“Tôi thật sự không muốn chúng ta đều trần truồng như thế này. Anh có thể mặc quần áo vào được không? Tôi cũng cần phải che thân thể tôi lại”.
“Tại sao phải làm vậy? Khi em thủ dâm, em đã nhìn cặċ anh. Anh biết chắc lúc đó em rất mong muốn con cặċ của anh trong Ɩồŋ em. Tại sao bây giờ em lại muốn anh cất nó đi?”
“Tôi lầm! Tôi có lỗi với chồng tôi. Đáng lẽ tôi không nên nhìn vào chỗ kín của người khác phái, nhất là của anh”.
Khánh cầm tay Minh Trâm để lên con cặċ “Em cầm thử xem, em sẽ lại nứng Ɩồŋ ngay đấy và em sẽ muốn nó chui vào Ɩồŋ em ngay bây giờ.”
Minh Trâm rụt tay lại, mặt bừng đỏ. “Tôi muốn anh rời khỏi đây ngay tức khắc.”
“Anh không đi, anh muốn thưởng thức cái Ɩồŋ xinh đẹp của em”.
“Anh đừng để chồng tôi phải đuổi anh ra khỏi nhà vì anh đã xâm phạm tiết hạnh của tôi”.
Khánh lớn tiếng ngạo nghễ cười “A ha… xâm phạm tiết hạnh??? Anh sẽ cho chồng em biết là em quyến rũ anh. Em đã tự mở cửa vào phòng anh, em đã trần truồng, thủ dâm trước mặt anh như mời gọi anh đụ em. Có đúng vậy không em?”
Minh Trâm bắt đầu lo sợ, bèn dịu giọng: “Xin lỗi anh. Trong lúc như người mất trí, tôi đã có những hành động không đúng. Lỗi tại tôi! Tôi thành thực xin lỗi anh. Tôi là người đàn bà đã có chồng. Tôi yêu chồng tôi, chúng tôi yêu nhau. Tôi không muốn hạnh phúc gia đình tôi tan vỡ. Xin anh đừng bắt tôi phải phản bội chồng tôi.”
“Anh đã thấy thân hình bốc lửa của em làm anh thèm khát được làm tình với em. Và em cũng đã thấy con cặċ cương cứng của anh, em đã hứng tình và muốn cặċ anh trong Ɩồŋ em. Trong lúc chồng em vắng nhà, chúng mình vui vẻ với nhau, chẳng ai biết đâu mà sợ. Anh không chiếm đoạt em làm của riêng đâu, em vẫn sống hạnh phúc bên chồng và con.”
Minh Trâm quay mặt đi chỗ khác, im lặng không biết nói sao để chàng hiểu được tâm trạng của nàng. Khánh ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn cái Ɩồŋ không còn được che đậy. Chàng le lưỡi liếm lên mu Ɩồŋ. “Đừng anh, đừng làm vậy…” Minh Trâm la lên và lấy tay che Ɩồŋ.
Khánh bắt đầu xoa, bóp hai đùi Minh Trâm, gạt tay che Ɩồŋ của nàng và nói: “Lồŋ em đẹp lắm. Dũng có bao giờ hôn Ɩồŋ em, liếm Ɩồŋ em không?” Minh Trâm không trả lời, nhìn xuống thấy Khánh đã thọc lưỡi vào Ɩồŋ nàng. Lần này Minh Trâm không còn chống cự vì nàng đã bắt đầu thấy nứng Ɩồŋ.
Minh Trâm quay mặt đi, im lặng cho lưỡi chàng tiếp tục búng vào hột le. “Minh Trâm em… anh biết em rất cần được địŧ, Ɩồŋ em đã bắt đầu rỉ nước. Vợ chồng em đã lâu rồi không làm tình phải không?” Minh Trâm gật đầu trả lời: “Đúng! Đã hai tháng rồi vì anh ấy làm việc nhiều quá nên mệt, tối về lăn ra ngủ như chết”.
Minh Trâm đang say sưa bởi chiếc lưỡi của Khánh, bỗng giật mình vì tiếng khóc của con. Nàng quay lại, bế con lên, thay tã lót cho con và nói: “Anh hãy ra ngoài, tôi cần cho cháu bé bú, nó đói rồi”.
Để lại một bình luận