Phần 5
Cả buổi đó Quỳnh cứ vật vã như người không hồn, cô nghĩ rất nhiều hay là cứ thú nhận tất cả với chồng và mong anh tha thứ nhưng đầu cô lại nghĩ đến khi anh gầm gừ “… em đừng để cho thằng nào động vào nhé… anh sẽ giết nó đấy…” là cô không còn can đảm nhấc máy điện thoại lên nữa. Đột nhiên, sếp Sơn đi ngang qua và nói to trước phòng:
– Quỳnh. Em thu xếp đi gặp đối tác cùng anh một lát.
Nghe vậy Quỳnh hiểu ý và đứng dậy đi cùng sếp Sơn xuống dưới tầng và lên xe đi gặp “đối tác”. Lần này, sếp Sơn tự mình lái xe và xách theo chiếc cặp lúc sáng. Họ đi lòng vòng trên các phố, đột nhiên sếp Sơn có điện thoại, chỉ thấy sếp nói mấy câu:
– Anh muốn gặp ở đâu… Tôi và cô ấy cùng đi… Được… 5 phút nữa tôi sẽ đến.
Sếp Sơn quay lại nói với Quỳnh và nói:
– Hắn muốn anh và em đến khách sạn K sau 5 phút nữa.
Cô bây giờ lòng như lửa đốt không thể nghĩ thêm điều gì nữa cả chỉ mong đến thật nhanh và lấy lại ngay cuộn băng gốc và cô sẽ nghe lời chồng từ bỏ tất cả để về làm người vợ hiền thảo.
Sếp Sơn lái xe vào thẳng trong khách sạn và ngồi đợi tại sảnh to. Đột nhiên sếp Sơn lại có điện thoại, Quỳnh thấy sếp đứng dậy khẽ ngoắc tay ra hiệu cô đi cùng. Đi đến cuối sảnh gần toilet có một chậu cây cảnh, sếp Sơn nhìn quanh và nhẹ nhàng đặt chiếc cặp đó vào sau chậu cây rồi nói – Chúng ta ra sảnh ngồi đợi tin tức.
Quỳnh và sếp Sơn cùng đi ra ghế ngồi đợi chợt cô thấy sếp Sơn đứng dậy đi về phía quầy lễ tân vừa nghe điện thoại vừa trao đổi câu chuyện gì đó cô lễ tân. Lát sau, sếp Sơn quay lại nói:
– Hắn vừa gọi cho anh. Hắn để trên phòng em ah.
Sếp Sơn đưa Quỳnh lên phòng 608, việc đầu tiên là sếp Sơn đi lật tung tất cả giường đệm… để tìm cái băng đó. Quỳnh ngồi thừ ra mép giường lòng sốt ruột vô cùng. Cuối cùng sếp Sơn cũng thấy nó trong phòng tắm và đưa cho Quỳnh nhìn, Sếp Sơn đến bên cạnh vỗ vào vai Quỳnh an ủi:
– Thôi em, mọi chuyện rồi sẽ qua. Anh hứa với em sẽ thu xếp chuyện này ổn thỏa đâu vào đấy không để em phải khổ đau. Tốt nhất đừng nói chuyện này với chồng em. Anh ấy sẽ không giải quyết điều gì mà còn gây khó khăn hơn.
Nghe sếp Sơn nói vậy, lòng cô trào dâng lên sự tủi hận, Quỳnh xảy ra chuyện này mà không thể chia sẻ cùng ai, chồng Quỳnh vẫn vô tư không quan tâm đến cảm xúc của Quỳnh. Quỳnh bật khóc nức nở:
– Sao số của em khổ thế này anh Sơn ơi.
Sếp Sơn ngồi xuống cạnh cô và vòng tay ôm cô vào lòng khẽ thì thầm:
– Mọi chuyện sẽ qua. Anh hứa… anh hứa mà…
Môi chạm môi, từ từ nhẹ nhàng không vội vã rồi đôi môi dày của sếp Sơn lướt nhẹ lên má Quỳnh, mắt đang đẫm lệ của Quỳnh. Quỳnh lúc này như cành hồng đẫm lệ sương ban sớm run rẩy trước những cơn gió lạnh buốt của cuộc đời. Bàn tay sếp Sơn vuốt lên mái tóc dài mượt mà của Quỳnh, hơi thở của sếp phả lên vành tai, gáy của Quỳnh khiến Làm rùng mình và quên đi rằng người đang gây đau khổ cho cô là Sơn chứ không phải một gã vô hình nào đó.
Đôi môi lướt nhẹ lên cổ, lên gáy thon dài và trắng mịn của Quỳnh, bàn tay sếp Sơn vẫn đặt trên bờ vai đã bắt đầu di chuyển dần xuống bộ ngực căng tròn nằm sau chiếc áo sơ mi của Quỳnh. Nó ngự trị ở đó như thể quyền sở hữu đích thực là nó chứ không phải ai khác kể cả chồng Quỳnh và ngầm khẳng định từ đây nó là chủ nhân thực sự của cơ thể Quỳnh.
Quỳnh run lên đón nhận những cảm xúc tê dại lan tỏa từ đỉnh đầu chạy xuống dưới bàn chân, Quỳnh muốn điều khiển nó nhưng cô cảm giác bất lực. Môi lại chạm môi, mềm mại, chiếc lưỡi của sếp Sơn nhẹ nhàng luồn vào và lướt nhẹ lên đầu lưỡi của Quỳnh.
Ban đầu Quỳnh không đáp trả lại nhưng sau cô không thể chịu đựng được sự lôi cuốn đến kỳ lạ của nó. Chưa bao giờ, chưa bao giờ với chồng cô lại có cảm giác ngọt ngào và êm ái như vậy. Mỗi lần hôn anh thường ghì chặt ngấu nghiến môi cô khiến nó bị đau đớn bầm dập.
Chồng ư… Lương tâm của Quỳnh bừng thức tỉnh, cô không thể lại lừa dối phản bội chồng thêm lần nữa được. Quỳnh đẩy sếp Sơn ra và ú ớ nói trong hơi thở:
– Không… em không thể… làm như vậy…
Sếp Sơn liền dừng lại hai tay ôm lấy khuôn mặt cô và hướng về anh, Sếp Sơn nói thật nhẹ nhàng êm ái:
– Anh sẽ không làm điều gì làm em đau khổ. Anh chỉ mong được hôn em một lần và mãi mãi.
Môi lại cuốn lấy môi, lần này cả Quỳnh và sếp Sơn cùng hối hả và cuống quýt như thể họ xa nhau ngay tức khắc, lưỡi của 2 người cuộn chặt lấy nhau nuốt từng hơi thở. Cảm giác đam mê lại ùa về trong người Quỳnh và không thể kiềm chế được nữa. Quỳnh cảm thấy phía dưới mình ẩm ướt đến lạ kỳ.
Bàn tay của sếp Sơn đưa lên và cởi từng chiếc cúc áo của Quỳnh, thoáng qua giây lát đôi môi sếp Sơn từ từ dịch chuyển xuống phía dưới cổ và đặt lên bộ ngực căng tròn nằm trọn sau chiếc áo lót quai ngang của cô. Chiếc áo lót màu đen bó cứng đẩy cao bộ ngực vốn đã săn chắc của cô nay lại càng căng hơn như thể khiêu khích tất cả.
Sếp Sơn đem lại cho Quỳnh cảm giác hồi hộp, run rẩy, cảm giác sắp thăng hoa lên đến đỉnh tiên, rồi bàn tay của sếp Sơn đang vờn nhẹ lên tấm lưng thẳng và thon thả nhẹ nhàng tháo cái móc khóa đang giam cầm bộ ngực khêu gợi kia. Bất thần cả bộ ngực bật xòa ra như thể được tự do sau sự giải thoát khỏi cái móc khóa chết tiệt.
Nâng niu nó, sếp Sơn vừa hôn lên bộ ngực và mút lên đầu nhũ hoa màu nâu nhàn nhạt còn vương vấn ánh hồng của thời con gái. Anh lướt đầu lưỡi lên đó, mút nó như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày nay tìm được hơi ấm. Bàn tay của Quỳnh vần vò lên tóc sếp Sơn, Quỳnh không thể chịu được cái cảm giác khi lưỡi của sếp Sơn làm cương cứng núm vú của cô và bàn tay thì đưa sâu vào trong chiếc juýp ngắn đồng phục công ty mơn man lên đùi non của Quỳnh qua chiếc tất lưới màu đen rất gợi tình.
Sự no nê thỏa mãn với bầu vú khiến sếp Sơn lần sâu xuống phía dưới của Quỳnh, dần dà chiếc juýp đã bị kéo ra khỏi bờ mông căng tròn của Quỳnh. Nó để lộ ra phần còn lại từ hông trở xuống bị che phủ bởi chiếc tất lưới màu đen và vùng tam giác khoái cảm giữa 2 đùi vẫn ẩn hiện đâu đó sau chiếc underwear ren màu đen của Vera.
– Em đẹp và gợi tình quá Quỳnh ơi.
Tiếng sếp Sơn thì thầm bên tai cô khiến Quỳnh càng rực lên ham muốn, Quỳnh hối hả cuống quýt ưỡn người lên đón nhận thứ ram ráp từ bộ râu của sếp Sơn cọ vào ngực Quỳnh, vú Quỳnh căng lên. Chiếc tất và chiếc quần lót nhỏ của Quỳnh cũng đã bị sếp Sơn nhẹ nhàng đến kỳ diệu cởi bỏ ra khỏi thân thể Quỳnh. Ngắm nhìn nó thật đắm say, sếp Sơn thảng thốt nói qua hơi thở:
– Ôi… Ɩồŋ em đẹp thế…
– Anh… anh…
Sếp Sơn vục mặt vào giữa 2 khe đùi của Quỳnh. Môi, lưỡi của sếp Sơn cuốn lên quyện với thứ nước nhờn đang rỉ ra trong Quỳnh và chà lên nụ hồng hé mở. Chân Quỳnh bị hai cánh tay rắn chắc sếp Sơn căng ra hết cỡ trong khi sếp liếm mút liên tục vào bên trong đám lông đen đó. Quỳnh như điên cuồng trong hoang dại rên rỉ ra những tiếng vô nghĩa:
– Phải… cho em đi… sướng quá đi mất… em thèm lắm…
– Anh sẽ địŧ em… làm em sướng tột độ…
– Anh… cởi ra đi… cho em đi…
Sếp Sơn lúc đó mới dừng công việc say mê của mình vứt bỏ mọi thứ trên người, cái kia đang căng hết cỡ như một thỏi sắt cứng nóng rực. Không cần thêm thời gian nữa, sếp Sơn tay cầm cái đó và nhẹ nhàng đẩy vào giữa đám lông đen nhánh ở hai đùi Quỳnh. Tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng Quỳnh cộng với tiếng thở gấp gáp của sếp Sơn hòa quyện thành thứ âm thanh của thiên đường khoái cảm.
– … Ôh… ôh… ôh… ôh… sướng quá…
Cảm giác khoái cảm tê cả vùng thân phía dưới đã choáng ngập Quỳnh, bàn tay cô cào cấu lên ngực của Sếp Sơn mặc cho sếp đều đặn và nhanh dần trong việc đưa đẩy nó vào sâu trong Quỳnh. Trong tiềm thức của Quỳnh đang khao khát cháy bỏng được tan biến hòa nhập với cảm xúc tột đỉnh. Quỳnh thấy có luồng điện chạy xuyên suốt cơ thể cô mà chưa bao giờ cô gặp, đầu Quỳnh mụ mị đi không còn nghĩ được nhiều, bây giờ chỉ còn lại một thứ là khoái cảm. Vừa lúc đó, tiếng rên rỉ của Sếp Sơn báo hiệu sếp cũng đã lên đến đỉnh điểm khoái lạc. Quỳnh vội nói trong khoảng không loãng và tiếng thở gấp…
– Ôi… ôi… anh… đừng… xuất… trong em… nhé… em… đang… ôi… ôi.
Đáp lại lời kêu gào của Quỳnh là những đợt tăng tốc của sếp Sơn khiến cô căng người lên đón nhận khoái cảm dồn dập kéo tới. Sếp Sơn dừng lại rút ngay nó ra đặt trên đám lông đen của Quỳnh mà xuất những đợt tinh sền sệt bắn lên tận cổ, lên bầu vú to tròn của Quỳnh và sau cùng chúng đọng lại trên đám lông đen nhánh.
Như tiếc nuối những cảm giác ngọt ngào vừa diễn ra, sếp Sơn lại cầm lấy cái của mình vẫn còn căng cứng đưa đẩy nhẹ nhàng vào trong người Quỳnh, phải hồi lâu mới dừng lại. Lúc này Quỳnh lên đến tột đỉnh quá rồi, chưa bao giờ Quỳnh lại được tận hưởng khoái cảm như vậy.
Tất cả như trở về với thực tại, cảm giác tội lỗi lại xâm chiếm con người Quỳnh. Quỳnh nghĩ tới người chồng, nghĩ tới tội lỗi mà mình đã dấn sâu vào. Phải làm sao bây giờ. Như đoán được ý nghĩ của Quỳnh, sếp Sơn liền vòng tay ôm lấy Quỳnh thủ thỉ:
– Anh hứa, anh hứa sẽ giữ kín tất cả mọi chuyện, cùng em tháo gỡ khó khăn này…
Quỳnh còn biết làm gì cơ nữa chứ, chuyện này lộ ra thì cô còn mặt mũi nào nhìn tất cả mọi người. Thôi đành phó mặc tất cả cho số phận.
Để lại một bình luận