Phần 3
Quỳnh còn biết gì nữa đâu, đôi bầu vú vẫn cứ ngạo nghễ giật lên xuống theo nhịp lắc của sếp, Sếp Sơn thích nhất là được làm tình ở tư thế này, Sếp thấy mình như đang ban phát bánh thánh cho các con chiên ngoan đạo…
Quỳnh bắt đầu rên lên… tiếng rên của người phụ nữ được thỏa mãn càng làm cho Sếp Sơn mạnh bạo hơn, sếp lấy 2 chân Quỳnh gác lên vai sếp và sếp lăc… sếp dập, tiếng rên sung sướng của Quỳnh hòa vào tiếng ọp ẹp dâm thủy… 1 phút, 2 phút trôi qua, Sếp chỉ còn biết dập, lắc điên cuồng, Quỳnh thì như rơi xuống tận cùng thâm cung thủy cốc, chẳng còn biết gì, cô đang nằm trên một đám mây bay lơ lửng…
– H… ư… h… ự Sếp đã bắn, con cặċ giật giật trong mình Quỳnh, và Sếp giật mạnh ra, nó vẫn còn tiếp tục bắn quanh Ɩồŋ Quỳnh…
Quỳnh mệt quá, nằm ngủ luôn…
Quỳnh đang mê man, thì bỗng cánh cửa phòng bật mở, trời ơi, Quỳnh không tin vào mắt mình nữa, chồng Quỳnh – một người đàn ông hết lòng vì vợ con, rất hiền lành và chăm chỉ làm ăn, một người đàn ông mà biết bao nhiêu cô gái mơ ước lấy được làm chồng, một người chồng mà Quỳnh thường hãnh diện với bạn bè, một người cha mẫu mực… – lại đang cầm khẩu súng ngắn chĩa vào Quỳnh:
– Đồ khốn nạn! Con đĩ kia… mày nằm ngửa Ɩồŋ lên đây phục vụ ai hả…
Chồng Quỳnh gầm lên, các mạch máu trên khuôn mặt căng hết lên, Quỳnh run bần bật, ú ớ không biết nói gì…
– Mày nói dối tao đi công tác để vào đây đú đởn hả?
Quỳnh vẫn ú ớ không nói lên lời, chồng Quỳnh đã đến lại gần, anh nhắm mắt lại và bóp cò:
“Đoàng…”
Một tiếng nổ chói tai… Thân hình Quỳnh lõa lồ vùng vẫy trong vũng máu…
– A… Á…
Quỳnh chợt tỉnh cơn mê, đưa tay lên ngực, trời may quá, đó chỉ là một giấc mơ kinh hoàng… Quỳnh co mình ngồi dậy, gục xuống đầu gối, hai dòng nước mắt cứ tuôn rơi… trong đầu Quỳnh biết bao nhiêu câu hỏi tại sao và tại sao??? Quỳnh không thể trả lời được, Sếp Sơn giờ này chắc đang say giấc nồng rồi, Quỳnh thấy xấu hổ quá, xấu hổ với bản thân và cả với Sếp Sơn, nếu hôm qua Quỳnh phản đối thì có lẽ đâu xảy ra chuyện gì?
Hoặc khi sếp hỏi Quỳnh nhớ chồng à, La chỉ cần trả lời gãy gọn, và đưa tài liệu cho Sếp thì có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Chính Quỳnh chứ không phải ai khác, chính Quỳnh đã tự động đồng ý mọi chuyện, bây giờ Quỳnh còn trách ai được… và điều làm Quỳnh lo lắng nhất là nếu chuyện này lộ ra ngoài, chồng Quỳnh biết sẽ như thế nào đây? Có lẽ anh ấy sẽ giết chết mình mất… mình chết đi, con mình sẽ sao đây, cái gia đình bé nhỏ hạnh phúc kia sẽ tan hoang mât…
Quỳnh không thể nghĩ thêm gì nữa, cô chạy vào nhà tắm, cô nhắm mắt lại tắm thật nhanh, cô thấy kinh tởm bản thân mình, cái cơ thể mà cô hằng hãnh diện bây giờ đã trở thành một nỗi đau đớn, kinh tởm, toàn thân cô ê ẩm, nước thủy dâm đã khô cứng lại, Quỳnh cọ xà phòng, sát mạnh, 2 bầu vú Quỳnh vẫn ngạo nghễ nhảy nhót, hình như nó không hiểu là Quỳnh đang đau đớn đến tột cùng…
Quỳnh không thể tha thứ cho bản thân mình và mãi mãi Quỳnh cũng không hiểu sao cái giây phút ấy Quỳnh lại dễ dàng dâng hiến cho sếp Sơn như vậy. Chỉ có Sếp Sơn là người hiểu tại sao Quỳnh lại dâng hiến mãnh liệt như vậy, chỉ một viên thuốc nhỏ Sếp lặng lẽ bỏ vào cốc bia lúc Quỳnh vào nhà vệ sinh đã biến Quỳnh thành một món rau sạch cho Sếp thưởng thức.
Quỳnh thu dọn hành lý, gọi dịch vụ vé máy bay đổi giờ bay và lặng lẽ rời khách sạn trở về nhà, ngồi ở sân bay, Sếp Sơn đã điện thoại cho Quỳnh, Quỳnh không thể nhấc máy… Mọi thứ đang tan vỡ trong Quỳnh… Quỳnh tự nhủ mày đúng là đê tiện Quỳnh ạ! Sếp Sơn gọi mãi không được đành nhắn tin cho Quỳnh:
“Em đang ở đâu? Anh cảm ơn em vì những gì tối qua em dành cho anh, anh sẽ nhớ mãi bầu vú nõn nà và cái Ɩồŋ hồng hào xinh xắn của em”.
… Quỳnh thấy mình đang bị nghẹt thở… Quỳnh xóa hết các tin nhắn, tắt điện thoại và lên máy bay. Quỳnh cầu trời khấn phật để Sếp Sơn không nói chuyện đó với ai, để chồng Quỳnh được bình yên, để cái gia đình bé nhỏ của Quỳnh được hạnh phúc.
Về đến nhà, Quỳnh điện thoại ngay cho chồng:
– “Anh à! Em về nhà rồi, có lẽ em nghỉ ở công ty này thôi anh ạ”.
– Sao thế em?
– Công việc không phù hợp với em lặm.
– Uh! Thế em cứ nghỉ ngơi đi rồi từ từ tìm việc khác, lần sau nhớ tìm hiểu kỹ nhé, Chiều nay anh về với em, nhớ hai mẹ con quá.
– Vâng! Em đợi anh về.
Về đến nhà, Quỳnh thấy mệt mỏi quá, vào phòng ngủ Quỳnh buông mình xuống giường nằm suy nghĩ… Cuộc đời mình sẽ đi về đâu nếu mọi chuyện vỡ lở… nước mắt cứ tràn ra…
Quỳnh bật điện thoại lên… tít, tít… tít, tit… chồng Quỳnh nhắn tin:
– Em đã về chưa? Sao anh không gọi cho em được!
– Khi nào về đến nhà thì gọi cho anh nhe!
Quỳnh nhắn lại:
– Em vừa về anh ạ, mệt quá, em đi ngủ đây.
Quỳnh nằm dài trên giường, suy nghĩ lại cuộc đời mình từ khi lấy chồng đến giờ Quỳnh vẫn luôn tự hào mình đã dâng hiến hết sự trong sáng, trinh trắng của người thiếu nữ cho chồng mình, và chồng Quỳnh cũng là một người đàn ông biết làm cho vợ sung sướng, thỏa mãn… nhưng cũng chưa lần nào làm Quỳnh phát điên lên như sếp Sơn làm với Quỳnh đêm qua… Quỳnh tự thấy có lỗi với chồng nhiều lắm, nếu chuyện bại lộ thì sẽ sao đây, hay là động viên chồng chuyển nhà, tự dưng lại chuyển nhà chồng sẽ nghi mất… Thôi Quỳnh không nghĩ nữa, sắp xếp lại quần áo và Quỳnh đi tắm, vòi hoa sen xối vào mặt, vào ngực Quỳnh, cái bộ ngực mà bao đêm chồng Quỳnh vục mặt vào liếm, mút… và gầm gừ…
– Em đừng để cho thằng nào động vào nhé… anh sẽ giết nó đấy…
Có bữa chồng Quỳnh dậy Quỳnh dùng 2 tay ôm bầu vú để anh đưa con chim đi xuyên qua cái khe đó… Quỳnh cũng thấy phê khi chồng Quỳnh bắt tinh tràn trề ra vú… và khuôn mặt thỏa mãn của chồng khi đó. Quỳnh biết chồng Quỳnh cũng tự hào về Quỳnh lắm mỗi khi đi cùng chồng gặp những ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè chồng, Quỳnh cố tình thẳng lưng, ưỡn ngực một cách tự tin… vậy mà giờ đây Quỳnh lại căm ghét nó… tại sao và tại sao??? Quỳnh gục đầu vào tường và gào lên khóc… những giọt nước mắt tràn ra cũng làm cho lòng Quỳnh nhẹ nhõm đi. Quỳnh gọi Taxi đưa bà giúp việc và bọn trẻ đi lên nhà ngoại chơi dặn mai hãy về.
Để lại một bình luận