– Khánh ơi! Sao Khánh lại thương Lan hả Khánh?
Tuy mới bước vào tuổi mười tám, chưa có kinh nghiệm trong tình yêu nhưng cảm nhận được sự rung động của nàng, Khánh không trả lời mà hôn lên tóc nàng. Một giây sau chàng mới lên tiếng:
– Thế dì có thương Khánh không?
– Thương! Nhưng mà…
– Sao?
– Lỡ bố Khánh và dì Hai biết được thì chết!
– Mặc họ, Khánh lớn rồi chứ bộ. Hơn nữa Khánh và dì đâu có họ hàng với nhau đâu mà sợ.
– Không được đâu Khánh ơi! Ðể từ từ Lan tính. Họ mà biết Khánh với Lan…lúc này chắc Lan trốn luôn đó!
– Nhưng sớm muộn gì họ cũng biết vậy.
– Ðành là vậy, nhưng lúc này thì không được đâu, chúng mình còn…mới quá. Ðể từ từ đã Khánh ạ! Thôi bỏ chuyện đó đi. Mà…ghét Khánh quá à!
Nàng ngúng nguẩy đẩy chàng ra.
– Khánh có làm gì đâu?
– Còn không làm gì hả?
Bạch Lan làm bộ giận, quay mặt đi chỗ khác khiến Khánh xốn xang trong lòng.
– Nếu Khánh có làm dì buồn, cho Khánh xin lỗi nha!
Nàng quay lại, lấy ngón tay dí vào trán chàng.
– Ðến lúc này mà vẫn gọi Lan bằng dì. Ngố ơi là ngố!
Khánh phì cười đáp:
– Tại Khánh quen miệng. Vậy đổi lại bằng…em được không?
– Không?
– Thế gọi bằng gì, darling hay honey?
Thấy anh chàng to xác mà khờ quá, nàng dụi đầu vào ngực Khánh khúc khích cười.
– Gọi bằng tên thôi, biết chưa khỉ ơi! Nhưng chỉ những lúc có hai đứa mình, còn trước mặt bố Khánh và dì Hai, Khánh vẫn phải xưng bằng dì như trước.
Nghe Bạch Lan nói, chàng cảm thấy cuộc tình này vui như một trò chơi trốn bắt hồi nhỏ, hồi hộp và thú vị vô cùng.
– Thế cho Khánh gọi thêm bằng darling và honey nhé! Ðược không…Lan? Chàng trả treo thêm.
– Ừ, cho phép Khánh đó! Nhưng nhớ là chỉ những lúc có hai đứa mình thôi nghe Khánh?
– Ok, thanks my darling!
Nhìn gương mặt tươi vui của Khánh, nàng thấy chàng đáng yêu quá. Chàng vẫn còn những nét hồn nhiên, ngây thơ như cậu bé Khánh thuở nào được nàng dắt đi học chung trường ở bậc tiểu học. Mười hai năm sau cậu bé con ngày xưa trở thành người tình của nàng. Hồi tưởng lại quá khứ, Bạch Lan mới nhận ra tình cảm thơ ấu của nàng giành cho Khánh đã nuôi lớn thành tình yêu. Hình bóng chàng đã khắc sâu trong tâm nàng lúc nào không biết.
– Lan mỏi chân rồi Khánh ơi, mình về thôi!
Hai người ra xe, trên đường về nhà, cả hai không nói gì vì mỗi người đều bận suy tư cho những ngày sắp tới. Gần đến nhà, bỗng Bạch Lan giật giọng gọi Khánh:
– Khánh, thắng xe lại đi!
Chàng không biết chuyện gì nhưng cũng làm theo. Nàng với tay lấy chiếc bóp phía ghế sau rồi mở cửa bước xuống xe.
– Khánh chờ một lát, Lan vào shop Chem trước mặt mua ít viên thuốc nhức đầu rồi ra liền.
– Ở nhà có mà.
– Biết rồi, nhưng Lan còn mua một ít đồ dùng cho phụ nữ nữa, anh chàng khờ của tôi ơi!
Vừa nói nàng vừa đưa tay bẹo vào má chàng rồi đi về phía nhà thuốc tây. Mười phút sau, nàng trở ra, họ trở về nhà vào lúc trời đã lên đèn.
Sau giờ cơm tối với những món ăn thật ngon miệng như canh chua cá hường, thịt kho trứng ăn với dưa chua và tráng miệng bằng xoài chín. Bạch Lan kéo tay Khánh về phòng riêng, họ nằm bên nhau trên chiếc giường single. Khánh háo hức ôm Bạch Lan vào lòng và hôn lên má nàng. Hai người quằn quại bên nhau làm chiếc giường rung lên kẽo kẹt như muốn xập. Nàng ngất ngư trước những cái hôn tham lam của Khánh. Lưỡi chàng lùa vào miệng nàng, uốn éo như con rắn rồi quyện lấy lưỡi nàng. Cả hai khóe miệng vờn lượn lẫn nhau, bám sát vào nhau đến hàng phút.
– Lan ngộp thở lắm rồi, ngưng lại một chút Khánh ơi!
Khánh nhả bờ môi nàng ra rồi đứng lên.
– Cái giường này nhỏ quá, để Khánh xuống nhà kho lấy chiếc nệm đôi lên.
Một lúc sau, chàng vác vào phòng chiếc nệm queen size vẫn còn tương đối mới và tấm grap trắng muốt. Ðặt tấm nệm xuống sàn và phủ grap xong, Khánh kéo tay Bạch Lan, nàng với lấy tấm chăn mỏng trùm lên cả hai rồi nằm xuống bên chàng. Vòng tay hai người tìm lấy nhau, môi lại tìm môi, họ quấn chặt lấy nhau trong đam mê. Bàn tay Khánh đang phiêu lưu, khám phá xuống vùng ngực nàng. Chàng đưa tay lột chiếc váy đầm ra, nàng không đeo bra, chỉ mặc chiếc quần lót hồng bé xíu bên trong, phơi bày những đường cong đầy hấp dẫn. Khánh ngắm nàng không chớp mắt khiến Bạch Lan mắc cở lấy tay che ngực lại. Chàng giải tỏa lẹ làng những vướng mắc trên người rồi nằm xuống bên nàng.
– Mình làm tình với nhau Lan nhé! Khánh háo hức ôm Bạch Lan vào lòng.
– Thì Lan có tiếc gì với Khánh đâu. Nhưng với một điều điện.
– Ðiều kiện gì, Lan nói đi?
– Khánh phải bao lại ok?
– Ok. À, chết rồi quên mất, Khánh không có condom, làm sao mà…
– Lúc nãy Lan có mua rồi cậu bé khờ ạ!
Khánh sực nhớ ra, lúc nàng bắt ngừng xe trước tiệm thuốc tây…Lan thật kín đáo, biết sẽ ngã vào vòng tay chàng đêm nay nên đã chuẩn bị trước.
– Ðâu rồi, đưa đây cho Khánh.
– Ðể chút xíu nữa đã. Bây giờ chúng mình nằm ôm nhau nói chuyện một lúc. Khi nào vào cuộc Lan đưa cho.
Nói đoạn Bạch Lan ôm sát Khánh vào lòng. Hai bầu vú nàng áp sát vào Ɩồŋg ngực chàng khiến cơ thể cả hai như lên cơn sốt. Bắp đùi chàng luồn giữa hai vế nàng, một cảm giác nổi cộm phiá dưới. Nàng cảm nhận được sự sung sức đang toát ra trên thân thể cậu trai mới lớn.
– Cho Lan hỏi nghe.
– Lan muốn hỏi gì?
– Mà Khánh phải trả lời thật, không được dấu. Nếu Khánh dấu, biết được Lan giận cho coi.
– Ok, hỏi đi.
– Nào giờ Khánh đã gần đàn bà bao giờ chưa?
– Có, hai lần rồi.
– Ai vậy?
– Con nhỏ em thằng bạn. Vì tò mò thôi.
– Thế bây giờ còn gặp cô ta không?
– Dứt lâu rồi, từ năm ngoái lận, Khánh làm tình với nó có hai lần mà nó mang kể tùm lum, quê muốn chết!
– Thảo nào, nếu Khánh nói không là Lan biết xạo liền.
– Sao Lan biết?
– Vì Khánh hôn nghệ thuật lắm, biết không? Làm Lan ngất ngư, muốn đứng tim luôn đó.
– Còn Lan thì sao?
Khánh hỏi ngược lại khiến nàng nhớ trong một phút xúc cảm ngày trước, lỡ trao trinh tiết cho một người bạn trai cùng lớp. Gặp nhau được vài lần, anh chàng họ Sở chạy theo một cô gái tóc vàng. Nàng quên gã luôn từ dạo ấy. Từ đó đến nay, nàng không thèm để ý đến một gã đàn ông nào nữa. Nếu cơ thể bị bức xúc và dằn vặt, nàng tìm quên trong chiếc máy vibrator lúc nào cũng dấu trong chiếc bóp đầm bên hông. Tuy nhiên Bạch Lan sẽ chẳng bao giờ dại dột nói chuyện này ra với Khánh. Nàng làm mặt tỉnh, nũng nịu trả lời:
– Chưa Khánh ơi! Lan chưa bao giờ gần đàn ông cả. Nhưng…
– Nhưng sao hả Lan?
– Nhưng Lan không còn…màng trinh nữa.
– Lan nói Khánh chưa hiểu.
– Khánh đứng lấy chiếc bóp trên bàn cho Lan.
Chàng chồm người lấy xuống đưa cho nàng. Bạch Lan móc trong bóp ra chiếc máy bằng ngón tay cái đưa cho chàng.
– Vì cái này. Khánh biết đó, con trai hay gái cũng vậy. Khi tới tuổi trưởng thành, cơ thể đòi hỏi, khó chịu lắm. Lan không muốn lăng nhăng nên phải xử dụng máy, hiểu chưa?
Giải thích xong, Bạch Lan cho chiếc máy vào bóp và đặt xuống bên cạnh. Nàng đưa tay xuống phía dưới vuốt ve bộ phận sinh dục của Khánh. Thằng bé đang dựng lên, cong như một quả chuối già, nàng úp mặt vào ngực Khánh khúc khích cười.
– Eo ơi, thằng bé lớn quá, to con như Khánh vậy.
– Lan thích không?
Khánh rạo rực hỏi đưa tay mơn trớn hai bầu vú nàng. Bạch Lan vòng tay qua cổ Khánh, vít đầu chàng xuống ngực nàng.
– Cho Khánh đó, bú nó đi Khánh. Làm cho Lan thật sướng vào.
Biết nàng bắt đầu hứng khởi, Khánh vừa xoa bóp, vừa dùng lưỡi liếm khắp hai bầu vú săn cứng. Chàng lượn vòng lưỡi quanh đôi núm hồng một lúc rồi ngậm chặt lấy nó. Chiếc lưỡi nhám nhúa miết vào đầu vú khiến Bạch Lan oằn người vì sướng. Nàng rên lên trong xúc cảm:
– Khánh ơi…xoa…bướm Lan… đi!
Khánh đưa bàn tay xuống vùng hạ thể Bạch Lan xoa dịu dàng. Chất nhờn trong bướm đổ ra ướt tay chàng. Khánh nhẹ nhàng dùng ngón giữa miết vào giữa bướm rồi từ từ đút sâu vào. Một cảm giác vừa ấm, vừa trơn làm chàng rạo rực hơn. Chàng cọ ngón tay vào hai bên mép bướm khiến Bạch Lan rướn người lên trong ngây ngất. Nàng với tay lấy chiếc sắc bên cạnh, mở ra và đưa cho Khánh hộp condom.
– Bao lại đi Khánh.
Chàng ngồi dậy, mở hộp lấy một chiếc, xé bao ra rồi tròng vào chiếc đòn dài. Bạch Lan dang rộng đôi chân như đón chờ. Khánh một tay đỡ lấy eo nàng, tay kia, chàng nâng thằng bé lên đẩy vào miệng bướm. Chiếc đầu to tròn làm lỗ bướm căng ra, Khánh nhấn sâu thêm làm nàng như muốn nghẹt thở, nấc lên từng tiếng đứt đoạn. Chàng cúi người xuống ôm lấy Bạch Lan vào lòng, hai cánh tay luồn dưới nách rồi vòng lên ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Chàng bắt đầu nhịp nhàng nhấp. Bạch Lan nhăn mặt rít lên trong cổ họng theo từng đợt sóng tình nhấp nhô. Khánh âu yếm hôn lên môi nàng, cả hai nhìn nhau mỉm cười trong đam mê
– Lan sướng không?
– Sướng…lắm…Khánh…ơi!
– Còn Khánh…có thích…không?
– Thích lắm Lan ạ! Khánh làm có mạnh lắm không?
– Không…đâu, cứ giữ…như vậy. Lan đang…sướng…lắm đó!
Chàng nhấp thêm một lúc rồi đổi cách, vừa nhấp vừa sàng khiến chiếc dương vật như một mũi khoan, trườn sâu vào thêm khiến Bạch Lan rú lên như con thú bị trúng tên của người thợ săn.
– Trời ơi! Khánh…làm Lan…chết mất!
– Ðau hả Lan? Chàng âu yếm hỏi.
– Không đâu… Lan sướng…lắm!
– Khánh chơi mạnh thêm nhé?
– Ừ, chơi Lan…mạnh nữa…đi Khánh,…mạnh nữa,…trời ơi…Khánh ơi…!!
Nàng gào lên từng hồi khiến các cơ bắp trong thân thể Khánh như căng ra. Chàng vừa nhấp vừa sàng liên tục. Nhanh hơn nữa, hơn nữa. Ðôi chân nàng giờ đây quấn chặt lấy chân Khánh. Chàng chơi mạnh đến nỗi như muốn nhấc bổng cả người nàng lên. Nước dưới vùng hạ thể của cặp tình nhân đổ ra lênh láng trên mặt nệm. Bạch Lan tưởng như cơ thể mình không còn một vùng da thịt nào mà không bị Khánh khám phá. Nàng ngất đi từng hồi trước sức chiếm đoạt đầy sinh lực của chàng. Hai cánh tay nàng bấu chặt lấy bờ vai Khánh
– Lan sắp…ra rồi…đừng…ngưng lại…Khánh ơi!
Người nàng căng cứng, quằn quại trong vòng tay Khánh rồi xiết lấy vai chàng. Móng tay nàng cào trên lưng chàng thành những vệt đỏ dài. Khánh thúc liên hồi như giã gạo khiến nàng chết cứng người. Chàng cảm nhận được sự co thắt của lỗ bướm đang bóp lấy dương vật, vắt lấy nguồn sinh khí trong thân thể chàng. Cả hai cùng rướn người lên một lúc, vòng tay cặp tình nhân ôm cứng nhau không rời. Họ lịm đi trong hoan khúc ái ân rã rời…
– Hi darling!
Bạch Lan giật mình khỏi cơn mê. Khánh đang đứng trước mặt nàng giang đôi tay đón chờ. Nàng lao vào lòng chàng. họ hôn nhau say đắm bất chấp sự có mặt của hai người khách trong quán. Cái hôn dài đến nửa phút hai người mới buông nhau ra.
– Sorry Lan! Chờ anh có lâu không?
– Muốn thành hòn vọng phu rồi đây nè!
– Tại cái đám football. Trận final nên xe cộ kín đường. Cho anh xin lỗi nghe! Hành lý đâu?
– Lan bỏ ngoài phòng gửi.
– Vậy ta ra lấy rồi về kẻo khuya.
Hai người bước về phía quầy gửi hành lý.
Căn town-house sáu phòng nằm trên sườn đồi. Cạnh đó là khu đất sáu mươi mẫu tây của đại học Flinder chan hòa nắng sớm. Tháng Chín là tháng xuân về trên lục địa Úc châu. Thời tiết thật mát với những làn gió xuân thoảng mùi oải hương, thổi về len lỏi vào từng căn phòng trong nhà.
Bạch Lan ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng sinh hoạt gia đình, ngả người dựa vào lưng ghế, chân duỗi thẳng đặt trên chiếc ghế đẩu thấp bọc nệm. Mắt nàng hướng ra khung cửa kiếng sau vườn. Cảnh thật đẹp. Một rừng hoa muôn sắc: đỏ, tím, vàng trải dài đến tận khu rừng thông xanh cuối chân đồi. Cạnh đó, giòng suối Ayri róc rách đổ những âm thanh trong vắt. Một số cây đào và hạnh nhân trong vườn nhà cũng nở từng chùm hoa trắng hồng xen lẫn những chồi xanh non, biểu hiện một sức sống sung mãn. Căn nhà được Khánh và Bạch Lan mua lại từ một trường trung học Công Giáo thuộc dòng Salesian vào đầu năm. Lúc đó Khánh vừa ra trường và được Motorolla tuyển dụng. Nàng và Khánh bàn tính cho con đường tương lai nên quyết định mua liền với giá gần bốn trăm ngàn. Dự tính của hai người bây giờ hầu như đã hoàn tất, chỉ còn một trở ngại nhỏ mà Bạch Lan bàn với Khánh tối qua. Ðó là bố Khánh và dì Hai, chị nàng.
Họ đã biết chuyện của hai người cách đây hơn một năm. Nàng nhớ trong một buổi tối nọ, nàng nhận được điện thoại của chị. Lời thăm hỏi của bà là những mắng nhiếc thậm tệ với thứ ngôn ngữ nàng chưa bao giờ nghe qua. Bạch Lan cố gắng giải thích nhưng không thể thấm qua bức tường bảo thủ cổ hũ ấy. Ít tháng sau, Khánh và nàng đáp máy bay về Brisbane trong một long-weekend để trực tiếp gặp họ. Một màn đấu khẩu kịch liệt sảy ra giữa hai bố con và hai chị em. Từ đó họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Cuối năm nay, Khánh và Bạch Lan sẽ tổ chức đám cưới. Ðêm qua trong lúc nói chuyện với nhau hai người phân vân không biết có nên gửi thiệp cho bố Khánh và dì Hai không? Sau đó cả hai quyết định vẫn thông báo cho họ biết, còn họ có tham dự hay không cả hai không quan tâm lắm. Nàng và Khánh không thể chấp với những quan niệm cổ hũ ấy, họ phải sống cho hạnh phúc của chính mình. Ngoài trời hoa nở thắm mặt đất.
Để lại một bình luận