Phần 8
Khi Thư đã âm thầm rời đi, Vũ né tránh cái hôn của Duyên, hắn đẩy Duyên ra và nói: “Vẫn còn một tên canh gác bên ngoài, chúng ta phải tìm cách lẻn ra.”
Theo Thư vô hồn lê bước, nhìn lệ trên gương mặt nàng, lòng Phong chợt sinh ra cảm giác hối hận khôn cùng, hắn nhớ lại cảm giác con tim quặn thắt của mình khi nhìn Vũ hôn Thư…
Đồng cảm và xót thương.
“Để Phong đưa Thư về.”
“Không cần.” Thư đáp, nàng dừng lại bên lề đường, xem địa chỉ phía bên kia đường, mở điện thoại gọi taxi.
Vũ cẩn thận dẫn Duyên âm thầm lẻn từng bước ra đường, nhưng khi ra đến nơi thì Vũ ngạc nhiên thấy tên bắt cóc to con đang nằm bất tỉnh bên cạnh một chiếc xe phân khối lớn, xe của Phong.
Và Vũ thấy Phong đang đứng bên lề đường.
“Phong! Sao em ở đây?” Vũ hỏi.
Phong không đáp, nhưng Vũ có thể đoán ra, là Thư báo cho Phong biết.
“Thư đâu?” Vũ chợt có một dự cảm bất an.
“Lên taxi về rồi.” Phong khô khốc đáp.
Lòng Vũ bão nổi, Thư đến đây và về, nghĩa là nàng đã thấy Vũ an toàn, thấy Duyên ôm Vũ, nghe những lời Vũ an ủi Duyên.
Nhói lòng, Vũ lao lên xe Phong và phóng đi, bỏ lại Phong đứng lặng lẽ cùng Duyên đứng thẫn thờ.
Taxi dừng lại, Thư băng qua con hẻm nhỏ về nhà, mở cổng bước vào.
Có tiếng xe phân khối lớn cùng ánh đèn xe đến gần, giống tiếng xe của Phong.
Thư khép cổng, xe dừng lại. Nhìn cánh cổng dần khép lại, Vũ sợ rằng khi cổng đóng, mối tình với Thư cũng phải khép lại…
Vũ không muốn mất nàng.
“Chị! Cho em vào.” Vũ tắt xe bước đến ngăn Thư đóng cổng.
“Vũ về đi, hôm nay chị hơi mệt.”
Trong mắt Thư, Vũ nhìn ra sự cô đơn và lạnh giá, lòng hắn càng thấy xót thương: “Cho em vào đi, nghe em giải thích.”
“Giải thích chuyện gì?”
“Về Duyên…”
“Vậy thì Vũ không cần giải thích, chị hiểu mà. Duyên mới thật sự là người Vũ yêu, Duyên còn trẻ, lại rất xinh đẹp, Duyên xứng đáng với Vũ hơn chị, về với Duyên đi, chị không trách Vũ đâu.” Thư cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nước mắt đã tuôn trào, lòng nàng đau như dao cắt.
Tay Thư yếu mềm buông lỏng cánh cổng, Vũ liền chen vào trong.
“Ý em không phải vậy!”
“Vũ không cần nói nữa, về đi.”
“Em không về! Chị phải tin em, em không còn tình cảm gì với Duyên!”
“Đi về!” Thư mặc kệ lời Vũ nói, nàng dùng tay cố đẩy Vũ ra khỏi cổng.
Vũ rối bời trước sự đau khổ của Thư, hắn giữ chặt vai nàng, cố tìm cách chứng minh tình cảm: “Em chỉ yêu mình chị, hãy tin em!”
“Chị không quan tâm!” Thư như muốn hét lên, tay nàng tát vào mặt Vũ một cái thật đau điếng.
Nhận cái tát đau đến đỏ mặt, Vũ sững sờ trong một giây, nhưng trông Thư còn đau vì cái tát này hơn Vũ.
Rồi hai đôi mắt nhìn nhau.
Vũ cúi mặt hôn vào làn môi đẫm lệ.
Nhưng Thư đẩy hắn ra và thêm một cái tát nữa vang lên.
Vũ vẫn bất chấp, lại áp môi vào môi Thư. Lần này, Thư gần như máy môi đáp lại, nhưng rồi lại một cái tát thứ ba vang lên.
Và khi Vũ còn đang choáng váng, thì bất ngờ Thư nhào vào lòng hắn, chủ động dâng môi nàng vào môi hắn, chủ động đưa lưỡi nàng tìm lưỡi hắn, vị thơm ngọt của môi hồng hòa cùng vị mằn mặn của nước mắt…
Hôn một nụ hôn thật dài, thật sâu, Thư chợt ngừng lại, vẫn môi kề môi, mắt không rời mắt, đưa tay xoa mặt Vũ và hỏi: “Đau lắm phải không?”
Vũ ôm làn eo thon của nàng và lắc đầu: “Trong tim mới đau, đau vì làm chị đau!”
Thư chu môi cho Vũ mút nhẹ vào môi mình rồi nàng nói tiếp: “Vũ trở về bên Duyên sẽ tốt hơn, chị không xứng đáng…”
“Nhưng người Vũ yêu là chị! Xứng đáng hay không có nghĩa gì khi không còn tình yêu?”
Xiêu lòng, Thư siết chặt lấy Vũ, dâng môi hồng mặn ngọt vị tình.
Hai chiếc lưỡi ẩm cuộn lấy nhau, trao hương đổi tình.
Chợt Thư cắn vào lưỡi Vũ một cái, thì thầm: “Cho chừa!”
“Chừa cái gì cơ?” Vũ ngu ngơ hỏi.
“Chừa gì thì… tự biết!”
Vũ sực hiểu ra, liền phì cười: “Chị ghen phải không?”
Thư đỏ mặt lảng tránh ánh mắt Vũ: “Ai thèm ghen!”
Vũ không nhịn được hôn lên gò má ửng hồng đáng yêu của Thư, rồi dần dần tìm lại đôi môi nàng.
Rồi hai bàn tay Vũ bắt đầu làm loạn, một tay xoa tấm lưng mềm mại, một tay ôm gò mông căng tròn.
Thư lại cắn nhẹ vào lưỡi Vũ, nàng trừng mắt hỏi trong khi lưỡi hắn vẫn còn trong miệng mình: “Định làm bậy gì đó?”
Vũ ấp úng: “Em… em muốn chị…”
Thư đỏ mặt véo nhẹ gò má Vũ và mắng yêu: “Đồ dâm tặc!”
Sau đó, Thư lại hôn Vũ, vừa hôn vừa kéo hắn lùi vào nhà, nàng đưa tay ra sau lưng mở khóa cửa rồi kéo Vũ vào trong khi hai đôi môi vẫn dính lấy nhau.
Cửa khép lại, nụ hôn từ nồng nàn hóa thành cuồng nhiệt, hai tay Vũ làm loạn khám phá khắp người Thư, còn hai tay Thư dịu dàng vuốt ve tấm lưng Vũ.
Tay Thư mềm mại luồn vào trong áo Vũ để trực tiếp xoa vào làn xa săn chắc của Vũ, hắn liền cởi áo mình ra.
Tay Vũ tò mò lách vào trong quần Thư để vuốt ve gò mông sau lớp nội y mềm mại của nàng, Thư giúp Vũ kéo quần nàng xuống.
Quần áo rơi rớt, khi vào đến phòng ngủ thì mỗi người chỉ còn lại nội y.
Thư ngã ngửa lên giường, Vũ đè lên nàng.
Môi hút lấy môi, ngực tì lên ngực.
Thư co chân lên, Vũ ưỡn hông cho vật kia đang cương cứng trong quần lót cọ mình vào đáy quần lót âm ẩm của thư.
“Ưm…” Khoái cảm chân thật khiến Thư khẽ rên tiếng rên dìu dịu, người nàng khẽ run.
“Chị có sợ không?” Vũ quan tâm hỏi.
Thư ngoan ngoãn lắc đầu: “Có Vũ bên cạnh thì chị không sợ gì nữa.”
“Nhưng mà… của chị không trong sạch… sợ Vũ sẽ không thích…”
Vũ không đáp lại, hắn yêu thương hôn lên mép môi nàng rồi lui xuống, tay hắn nâng cổ chân nàng lên cao rồi kề mũi xuống sát đáy quần lót nàng, Vũ ngửi một hơi thật sâu…
“Thơm quá…” Dâm hương nhàn nhạt lan vào mũi khiến máu trong người Vũ như kích động sôi lên.
Còn Thư khẽ rùng mình trong khoái cảm cùng hạnh phúc, được chấp nhận, được yêu thương, lệ nàng rơi một dòng hạnh phúc.
Và Thư bật một tiếng rên dài khi Vũ kề môi hôn vào cửa mình của nàng, lớp quần lót mỏng manh không ngăn được khoái cảm làm cho cô bé e thẹn ẩn mình bên trong rơi lệ.
Da đùi mịn màng mang theo làn hương thơm ngát của Thư chạm nhẹ vào mặt khiến Vũ chưa cần vội vã, hắn tạm rời cửa mình Thư để quay sang ngửi hương da nồng nàn rồi hôn lên khắp cặp đùi thon mềm ngon ngọt.
Cảm giác nhồn nhột, âm ẩm mà kích thích do môi và lưỡi Vũ hôn liếm khắp da đùi nhạy cảm của mình khiến thư khẽ quằn quại, thỉnh thoảng khẽ phát ra tiếng rên, vừa đáng yêu, vừa gợi dục.
Sau khi hôn ướt cặp đùi trắng nõn nà, lưỡi Vũ bắt đầu tìm đường về lại cửa mình đang ngào ngạt hương dâm.
Chiếc quần lót mỏng manh bị Vũ vạch sang bên trong sự ngại ngùng xấu hổ của Thư.
“Đẹp quá!” Vũ si mê thốt lên khi đôi mắt hắn bị cửa mình mộng mị của Thư mê hoặc. Một lần quan hệ, một lần sinh con, cô bé của Thư tuy không còn hoàn hảo nhưng vẫn giữ được nét đẹp gần như trinh nguyên.
Dưới vườn lông gọn gàng, đôi môi dâm tình sáng lên lấp lánh vì ẩm ướt dâm thủy, dâm hương nồng nàn tỏa ra như quyến rũ gọi mời khiến Vũ như kẻ nghiện cúi mặt ngửi thật lâu rồi hôn vào…
“Aa…” Khoái cảm như bùng nổ trong thư khi đôi môi của người tình lần đầu tiên hôn vào cửa tình của nàng, một cảm giác đê mê khó nói thành lời khiến Thư rên rỉ, khiến Thư quằn quại, khiến Thư hạnh phúc.
Môi Vũ mơn trớn khe cửa mềm ẩm ướt, rồi lưỡi hắn tiến vào thưởng thức hương vị dâm thủy đầy kích thích đang ứa ra không ngừng.
“Aa… Ưm…” Thư rên lên từng cơn, đôi lúc Vũ nghịch ngợm dùng răng ngoạm nhẹ vào cô bé của nàng, đôi lúc lưỡi hắn chạm vào điểm nhạy cảm nhất trong cô bé khiến nàng kích thích ưỡn hông nhấn chặt đầu hắn vào giữa hai chân nàng.
Vũ say rồi. Vũ say vì men dục tình có trong dâm thủy của Thư, Vũ chỉ hận lưỡi không đủ dài để xông đến tận cùng cõi thiên thai tuyệt diệu của người tình.
Rồi thì chiếc lưỡi kia cũng dứt được ý muốn ở lì trong khe suối tình ướt ẩm. Vũ dời môi hôn lên vườn lông xinh xắn, hôn lên chiếc bụng thon, hôn dần lên cặp ngực vừa được Thư chủ động giải phóng khỏi lớp nội y…
Môi Vũ ngoạm lấy một mảng ngực căng mềm, rồi môi hắn tóm được nụ hoa đào xinh xắn, liền mút lấy, chợt trong đầu hắn sinh ra cảm giác dường như đôi bầu ngực mỹ miều này vốn là dành cho hắn…
Hành động như trẻ bú sữa mẹ của Vũ khiến tình mẫu tử của Thư trỗi dậy, nàng khẽ phát ra một tiếng nấc nghẹn.
“Chị sao vậy? Vũ làm chị buồn sao?” Vũ dừng hôn ngực nàng, trườn lên nằm ôm lấy nàng và hỏi.
Thư lắc đầu, nép vào Vũ và nói: “Chị… Chị nhớ con chị…”
Vũ vỗ về vai mềm, an ủi: “Vũ sẽ giúp chị tìm con, nhất định sẽ tìm được, nói không chừng con chị cũng đang tìm mẹ.”
Thư ôm chặt Vũ, thân hình trần trụi quyến rũ mơn trớn vào người hắn: “Nhưng mà… Con chị bằng tuổi Vũ, chị sợ nó sẽ không chấp nhận Vũ làm…”
“Làm cái gì cơ?” Vũ giả ngơ, tay hắn tìm đường tháo chiếc quần lót xuống để giải phóng thứ kia.
“Thì… thì làm… đó đó…” Thư ấp úng.
“Là làm gì?” Vũ cởi xong quần lót hắn, vật kia hùng dũng giương ra cọ vào đùi Thư.
“Thì… thì…” Thư đỏ bừng mặt, nàng có thể cảm thấy vật kia của Vũ nóng và cứng thế nào trên đùi nàng.
Rồi Vũ lật Thư nằm ngửa trở lại, hắn đè lên nàng, cái thứ cứng, dài và nóng hướng thẳng về khe cửa hồng ướt đẫm…
Thư nhìn Vũ, ánh mắt ngượng ngùng liếc hắn mang đầy nét dâm tình: “Thì… làm chồng chị… Aa…”
Khi Thư đang nói, cũng là lúc vật kia của Vũ tách cửa mình Thư xông vào…
Ưỡn người hứng trọn vẹn vật kia vào người, Thư liếc Vũ mắng yêu khiến Vũ nhe răng cười: “Đáng ghét!”
Mắng thì mắng, nhưng tay Thư thì giơ lên ôm cổ Vũ, chân nàng co lên, cùng Vũ hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời.
Vẫn giữ vật kia nằm sâu trong cõi tình, Vũ lại đùa: “Em bằng tuổi con chị, nếu không cho làm chồng chị, thì… chị nhận em làm con nuôi cũng được mà!”
“Khùng!” Thư lại mắng, mắt nàng như đờ đi vì sướng khoái khi cái thứ cứng nóng kia ngọ nguậy trong khe tình.
“Em đâu có khùng! Khi có người khác thì mình xưng là mẹ con, khi chỉ có hai người thì mình xưng là vợ chồng!”
Khi đang nói, Vũ dần rút thứ kia ra khỏi cửa mình Thư, kéo theo một dòng dâm thủy lấp lánh.
Thư vừa sướng vừa xấu hổ véo nhẹ mặt Vũ: “Bệnh hoạn! Ai lại gọi mẹ nuôi là vợ bao giờ!”
Vũ không vội cho thứ kia vào lại dù Thư đang đợi chờ, hắn cho đầu khấc cọ nhẹ vào khe cửa, trượt lên trượt xuống.
“Không thì cứ gọi mẹ nha!” Vũ lại trêu: “Mẹ, con cho vào nha!”
Không đợi Thư trả lời, Vũ đã cắm thứ kia vào sâu bên trong nàng lần nữa.
“Aa…”
Thư cong người sung sướng khi thứ nóng hổi kia đẩy sâu vào cửa mình nàng làm dâm thủy lấp lánh ứa ra ngoài.
Vũ thì nghiến răng thỏa mãn vì thứ kia của hắn được cửa mình ẩm ướt mềm mại của Thư ôm trọn.
Hai đôi mắt chan chứa yêu thương nhìn nhau, hai đôi môi cùng say đắm mỉm cười.
Kề môi vào môi Thư, Vũ ngọt ngào thì thầm: “Em yêu chị!”
“Chị cũng yêu em!” Thư dịu dàng đáp lại, môi nàng hiến dâng.
Cái thứ kia nào chịu nằm yên, bắt đầu thò ra thụt vào một cách từ từ tốn tốn…
Tay Thư bấu chặt vào vai Vũ, tay Vũ mân mê ngực và mông Thư.
Hai đôi môi cuốn lấy nhau không rời. Đôi khi, Vũ mút sạch nước bọt ngọt ngào trong miệng Thư, đôi khi, Thư hứng trọn nước bọt nồng nàn từ môi Vũ, nước bọt hòa tan chảy thành dòng từ làn môi hồng thắm xuống cổ thon trắng ngần…
“Ưm… Ưm…” Tiếng rên khe khẽ từ cổ họng Thư hòa theo từng nhịp đẩy của Vũ.
Tiếng rên càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều theo nhịp đẩy càng lúc càng nhanh.
Rồi Thư rùng mình…
Vũ nghiến chặt răng, đấu tranh giữa vào và ra…
Nhưng lý trí chiến thắng…
Vũ đẩy thật những đợt cuối cùng mãnh liệt rồi rút thứ đó ra, đặt trên nhúm lông xinh của Thư.
Khi Thư cũng đang cong người trong khoái cảm tột cùng, thứ kia của Vũ chợt phóng ra một dòng dịch trắng, cú bắn mạnh đến nỗi dịch trắng bay thẳng lên môi Thư.
Đợt thứ hai rơi vào ngực nàng.
Những đợt sau làm dịch nhầy tụ vào lỗ rốn xinh xắn.
Thỏa mãn sau khi bắn khắp người Thư, Vũ gãi đầu xin lỗi: “Em xin lỗi, em không cố ý.”
Một vệt tinh dịch trắng đục đọng trên môi hồng trông đầy quyến rũ. Thư mỉm cười liếc Vũ bằng ánh mắt mị tình, vừa liếc, nàng vừa dùng lưỡi liếm đi vệt tinh quanh miệng mình trông cực kỳ gợi dục.
Hứng cảm vừa tan lại như được đun sôi trong Vũ.
Rồi Thư ôm cổ kéo Vũ nằm xuống bên cạnh nàng, hai cơ thể trần trụi cuộn vào nhau, ngọt ngào, hạnh phúc…
“Cảm ơn Vũ, vì đã cho chị một đêm hạnh phúc nhất trong đời.”
Vũ hôn vào má nàng và đáp: “Không phải đâu, Vũ sẽ khiến chị hạnh phúc nhiều hơn nữa!”
Thư nép mặt vào ngực Vũ: “Như đêm nay là quá đủ rồi, nếu nhiều hơn nữa, chị sợ tim mình vỡ ra mất!”
Chợt Vũ nhăn nhó bấu chặt ngực mình.
“Em sao vậy?” Thư lo lắng.
Vũ đau đớn nói: “Tim Vũ vỡ rồi! Hạnh phúc chị cho Vũ nhiều quá!”
Thư đánh yêu lên ngực Vũ một cái, rồi nàng cảm giác cái thứ kia của Vũ vốn đã mềm oặt, đang nằm nghỉ giữa hai đùi nàng, giờ lại dần cương lên.
Cảm hứng lại bùng lên, hai đôi mắt nhìn nhau, đầy dâm tình.
Tay Vũ tìm xuống cửa mình ẩm ướt của Thư để vuốt ve.
“Hư quá!” Thư mắng yêu, rồi nàng đẩy Vũ ngửa ra, còn nàng quỳ lên, khom lưng xuống ngắm nhìn cái thứ giữa hai chân đang giương lên của Vũ.
“Cậu bé hư, chị phải đánh đòn nha!” Thư tinh nghịch nói trong khi ngón tay nàng gõ gõ lên thứ kia của Vũ, khiến nó cứ đong đong đưa đưa đầy khiêu khích.
Rồi Thư vừa liếc Vũ, vừa duyên dáng vén tóc, vừa cúi xuống chu môi hồng hôn nhẹ lên đầu khấc còn sót lại chút tinh dịch của hắn.
Vũ rùng mình trong khoái cảm, hắn sướng phát rên khi nhìn gương mặt mỹ miều của Thư hé đôi môi ngọt ngào để chiếc lưỡi xinh thoát ra liếm một vệt dọc khắp thứ kia.
Tuy Thư làm điều này lần đầu tiên trong đời một cách khá vụng về, nhưng đã quá đủ để khiến Vũ chết mê chết sướng.
Khi thứ kia đã được lưỡi Thư chăm sóc kĩ càng, nàng chu môi hôn lên hai hòn trứng rồi hé môi ra ngậm lấy thứ kia vào mồm và sục nhẹ.
Được đôi môi xinh đẹp ngậm chặt, lại được chiếc lưỡi mềm cuộn lấy, Vũ cố cắn răng ngăn cơn cực đỉnh đang chực chỉ tuôn trào.
Rồi Thư nhả thứ đó ra, nó ướt sũng vì nước bọt của nàng. Thư quỳ lên ngang hông Vũ, tay nàng cầm cái thứ ướt sũng kia hướng thẳng lên cửa mình ẩm ướt của nàng.
Thư hạ mông xuống.
Vũ ưỡn hông lên.
Kết nối khoái cảm, kết nối hạnh phúc.
Hai đôi mắt nhìn nhau, Thư e thẹn mỉm cười…
Mông nàng nhấc lên, hạ xuống…
Nhấc lên, hạ xuống…
Tiếng rên khẽ nhịp nhàng…
Tay Thư chống trên ngực Vũ. Hai quả đào tròn lẳn cứ mãi đong đưa, bị tay Vũ tóm lấy và nhào nặn…
Mỗi lần mông Thư hạ xuống, dâm thủy lại ứa ra làm ướt cả hai bên đùi nàng lẫn đùi Vũ.
Nhấc lên, hạ xuống…
Tiếng rên lại lớn dần, nhịp dập lại tăng dần…
Rồi Vũ gượng dậy, hai tay ôm hai quả đào của Thư, há miệng tham lam ngoạm lấy một mảng lớn, tận hưởng hương vị thơm ngon trong khi Thư đang hẩy mông mãnh liệt trên người hắn.
“A… A… Ưm…”
Vũ lại ngước lên bắt lấy làn môi thơm kiều diễm, tay hắn ôm lấy mông Thư để giúp nàng tăng tốc độ nhịp tình.
Môi kề môi, Vũ chợt nói: “Chị ơi em muốn…”
Thư hỏi khi môi nàng còn đang ngậm chiếc lưỡi của Vũ: “Em muốn gì? Ưm…”
“Muốn làm chồng chị, muốn có con với chị!” Vũ si mê nhìn vào ánh mắt đen tròn của Thư và nói.
Thư đáp lại ánh mắt từ Vũ bằng ánh mắt yêu thương và hạnh phúc, nhịp tình mạnh đến cực hạn, rồi cái thứ kia cắm sâu đến tận cùng…
Rồi trong khoảnh khắc hai người ngừng lại, cái miệng nhỏ xíu trên đầu khấc của Vũ hôn vào cửa tử cung của Thư. Và Thư thẹn thùng gật đầu đáp: “Ưm! Chồng yêu của chị!”
Hạnh phúc bùng nổ, Thư có thể cảm nhận được từng dòng tinh trắng bắn sâu vào tử cung nàng…
Thư gục xuống, trán nàng tựa lên trán Vũ, hai cái mũi kề nhau, hai đôi mắt kết nối ánh nhìn, hai đôi môi cùng mỉm cười hạnh phúc…
Phong trở về nhà với gương mặt trầm lặng khác thường khiến bà Thúy lo lắng hỏi: “Sao thế con? Sao con lại về bằng xe của Vũ, còn Vũ đâu?”
Phong không đáp, đi thẳng vào phòng khóa cửa và nằm trên giường, mắt nhìn mãi lên trần nhà.
Bằng vào trực giác nhạy cảm cùng những biểu hiện bất thường của Phong gần đây, bà Thúy đoán ra ngay là Phong đang thất tình.
Lại nghĩ về Vũ, gần đây cũng rất khác thường, chiều nay còn ăn mặc chải chuốt đi đâu đó đến giờ đã khuya chưa về. Mà Phong lại về bằng xe Vũ.
“Có khi nào anh em nó cùng yêu một người, nhưng Vũ được đáp lại, còn Phong thì không?”
Dù chỉ là suy đoán vô căn cứ, nhưng cảm giác bất an khiến bà Thúy bắt đầu điều tra nguyên nhân khiến hai đứa con trai của bà thay đổi…
Để lại một bình luận