Phần 73
Biểu hiện của ông Hải làm cô lạnh người, cô đứng bật dậy chạy tới nhưng gặp ánh mắt ông ngăn lại. Ông ra hiệu cho cô đi ra nhưng cô vẫn đứng đó với tư thế chuẩn bị, chân chân nhìn ông,
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong mấy giây ngắn ngủi. Ông Hải ổn định đôi chân, ông mở cửa bước ra ban công. Gió lạnh thổi làm ông tỉnh lại.
Cô ấy đã theo ông bao nhiêu năm… làm bao việc cho ông… rồi ngần ấy năm cô đã có được những gì…
Nghĩ tới đó ông thấy tội cho cô quá. Chuyện này cũng không phải không chấp nhận được, chỉ cần giữ kín, mọi chuyện cũng vẫn ổn.
– Hức hức… anh…
– Hà hà… Em à. Bao nhiêu năm qua cũng tội cho em. Bao lần anh khuyên mà em cứ nhất quyết không nghe. Giờ chuyện xảy ra như vậy rồi em tính sao đây?
– Hu hu…
– Thôi nín, nín. Khóc cái gì? Đã làm sai phải chấp nhận chịu phạt. Mà phạt là phạt thật nặng. Anh sẽ tha thứ cho em, em có nhận không?
– …
– Nghe đây! Anh phạt em phải… ở bên nó cả đời. Chăm sóc nó cả đời này. Em có chịu đựng được không?
Tiếng nức nở bên kia chợt tắt.
– Anh nói gì?
– Em à…
– …
– …
– …
Cúp máy ông ngẩng cao đầu nhìn bầu trời đen thui. Một rặng mây tách ra lộ một ánh trăng còn khuyết. Ánh sáng của nó yếu ớt nhưng có sức lan tỏa thật lớn. Ánh sáng của nó như ngọn hải đăng rực sáng, thứ ánh sáng nhu hòa mềm mại. Trong bóng tối kia có bao nhiêu con mắt đang nhìn lên ánh trăng giống như ông? Mội hồi ông thở dài, vặn mình lắc cổ vặn mình. Hắng giọng cho thông ông bước vào.
– Như vậy… đây cũng coi như là 1 con đường… có lẽ… như vậy là tốt nhất rồi. Chỉ hi vọng ai cũng vui vẻ.
Luyến tiếc nhìn ánh trăng, ông đóng cửa lại. Ấm cúng ập đến ngăn cái giá lạnh buổi đêm miền Bắc.
– Thôi nghỉ thôi. Trước giờ cứ ham quá chỉ khổ con cứ thức cùng chú.
– Vâng. Theo con cứ vậy là tốt nhất rồi. Quan trọng là chú cứ giữ sức khỏe cho tốt.
– Có… qua thăm cô không?
– Thôi.
Từ lúc đó cho tới giờ đã là 10 phút sau. Hạnh vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Đầu cô rối như tơ. Ông ấy làm sao vậy? Như vậy mà cũng được? Một sợi tơ rối được rút ra. Nụ cười quay lại trên khuôn mặt xinh xắn.
– Cảm ơn anh! Em sẽ. Cả đời này. Em hứa.
Gạt vài sợi tóc ra sau, với lấy lược chải xuôi dòng tóc xanh mướt, Hạnh cười mỉm thật tươi, rồi lại cúi đầu ngượng ngùng. Đưa tay bóp nhẹ bầu bữa chưa từng nuôi con, sung mãn, mười phần no đầy. Hạnh cười nhẩm nhẩm.
– Miễn là sau này anh đừng nói em không có xứng…
Khoác lên cái váy Hạnh hài lòng xoay qua xoay lại mấy vòng. Trong khi Hạnh đang ngắm nhìn từng tấc da thịt từng điểm cao nơi thấp của mình thì.
«Cốc cốc cốc»
– Dì ơi, ngủ chưa?
«Nay bày đặt gõ cửa? »
Chân bước dừng lại, Hạnh lúng túng nhìn lại mình. Cái váy này… có được không? Cô nhìn lướt qua những điểm nhấn trên cơ thể người phụ nữ đầy lúng túng. Hít sâu, lòng chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với ông Hải ít phút trước lòng cô chợt dấy lên một sự hưng phấn, lòng cô như được giải thoát… cô với tay bỏ búi cài, mái tóc nhung huyền xả xuống thẳng tắp như nước chảy.
– Rồi, vào đi, dì chưa ngủ đâu.
– Nhìn gì? – Hạnh trợn mắt.
– Đẹp quá!
Hắn suýt nghẹn nước bọt vì câu nói của mình. Dì xoay người rồi từ nhìn lại mình như để kiểm chứng lời hắn nói. Dì mặc như thế này so với không mặc thì có gì khác nhau chứ? Nhưng mà đẹp thật, Miếng vải yếu ớt được treo trên hai sợi dây bé tí tẹo, nguyên khoảng ngực trắng như bông bưởi không có tí ti che nào cả. Bờ vai nhỏ nhắc yếu gầy, xương quai xanh xinh sắn và… đôi vú bự thập thò ra ngoài. Đôi cái núm tò mò thích thú thò thụt thích thú mà ngượng ngùng ngắm nhìn thế giới. Mỗi một bước chân của dì làm chúng vui vẻ rung lên tung tăng nhảy nhót. Nhìn nó vui vẻ thế kia cơ mà, phải khuyên dì thường xuyên thả nó ra chơi mới được.
“Ực”
Cái tà váy nhẹ bay, cái gấu váy khẽ vuốt ve con bướm của dì. Đôi dùi ngọc ngà trắng sáng như sứ nối tiếp một đường thẳng tưng xuống dài thật dài. À. Mẹ cha. Cái chỗ đen đen đâu rồi. –
– Dì?
Có vẻ dì biết là hắn đã phát hiện ra mà cười khúc khích thích thú. Nơi hạ lạc của đám lau sậy hỗn loạn cây đổ cây thẳng, cây con cây già giờ đã được dọn sạch sẽ. À, thì ra trước đây đám lau sậy mọc trên cái đồi cao như thế, sao trước giờ hắn không biết nhỉ. Làm sao mà biết, trước đây hắn nóng nảy hồng hộp đâm vào đâu có quan tâm đến thứ gì đâu. Bao nhiêu là cái đẹp…
– Đẹp quá.
Dũng không nhịn nổi mà phọt ra câu cảm thán. Cái đồi chiếm thật nhiều chỗ, tạo hóa quy hoạch cho cái đồi của dì một khoảng không thật lớn giữa hai cặp làm cho đôi đùi đẹp như vậy bị tách ra. Cơ nhưng mà như vậy mát máy lắm, gầm cao mà. Giữa cái mu kia ở phía gầm đó, nơi đó nụ hoa e thẹn luôn giấu mình chóp chép cái miệng trong thế đi, ngậm lại trong khi đứng lại, ngồi thì hé miệng cười khoe cái móm mém của mình.
“Mặc như vậy khác gì không mặc? ”
Nghĩ vậy thôi chứ hắn không dám nói ra. Nói nhỡ dì lại… mặc kín thì ăn sôi.
– Lâu nước miếng đi.
– Hì hì… dì không nghỉ sớm cho đỡ mệt?
– Nói chuyện mà nhìn đi đâu đâu.
Dũng gãi đầu cười, ai bảo dì mặc khêu gợi như vậy.
– Ban nãy dì nói bố con sẽ ở ngoài đó à?
– Sao không hỏi ở với mẹ hay không? Mà con có muốn mẹ con về đây ở không?
– Có! – Một tiếng thưa rõ to.
– Ừ. Nên thế. Hi vọng mẹ con muốn mới được. Thân phụ nữ dì biết, sống một mình phức tạp lắm.
Ngần ngừ rồi Hạnh cũng thôi không nói về cái này nữa. Cô chuyển sang nói về mình.
– Không biết dì với con thế này có tốt không nữa…
– Tốt mà…
Hạnh lườm nó.
– Con thì biết gì? Dì lo lắm, rồi sau này con lớn lên, con sẽ có suy nghĩ riêng. Khi đó dì không biết đối mặt với con thế nào nữa.
– Con vẫn là con mà. Con vẫn yêu dì. Con chỉ mong dì đừng bỏ bố con con thôi.
Hạnh cười yếu ớt. Mối lo lắng về mối quan hệ giữa cô và nó đã dần phai nhạt theo thời gian hai người tiếp xúc thân mật nhưng mối lo nữa lại phát sinh như vậy. Cô lo lắng cho tương lai, cô nhìn xa hơn nó. Khi mà nó trưởng thành, có được suy nghĩ riêng nó sẽ khinh thường cô. Đến lúc đó cô biết sống ra sao? Thôi dẹp đi, chỉ mong sau này mình đừng nhanh già quá là được mà.
– Hứa đi.
– Hứa! Thề!
– Rồi rồi, nói bé thôi.
Hai người nhìn nhau.
– Vào đây ngồi với dì, đứng ngoài đó nhìn kì cục quá.
Để lại một bình luận