Bỗng rồi lão sờ thấy những vết sẹo dài vẫn còn rướm máu ở phía đùi trong của Thu. Hình ảnh những vết tự cứa này quen thuộc và đã ám ảnh vợ chồng lão nhiều năm. Con trai lão cũng phải tìm đến những vết cắt này để kéo lại sự sống cho chính mình, vất vả đương đầu với cơn trầm cảm cô đơn kéo dài nhiều năm tháng. Lão nhìn lên Thu, nhận ra ánh mắt vô hồn đó đã từng hiện trên khuôn mặt con trai lão, những lần cứa cổ tay quyên sinh nhưng bất thành. Một khoảng lặng vô hình bất tận giữa một nam một nữ, trần truồng nhưng đều vô cảm xúc.
Lý trí đã thay thế phần thú trong tâm trí lão, cả người run lên vì xúc động, con cặċ lão mềm ra, vẹo xuống đùi. Lão thoát xuống giường của Thu, mặc lại quần áo rồi biến mất sau cánh cửa phòng, để lại Thu lõa lồ trên giường, khuôn mặt vô thức, bàn tay đã tìm lại được sức lực, đang gom từng mảnh quần áo rách bươm đắp lại lên trên người. Đầu Thu trống tênh, không một suy nghĩ nào ngoài việc phải thoát ra không gian nhơ nhuốc này.
Tiếng chuông điện thoại reo vang lúc nửa đêm, đáp lại giọng nghe ngái ngủ của Vy là những lời vô hồn, run rẩy của Thu:
– Vy ơi, mày qua đón tao qua nhà mày với…
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận