Cha này xài cả hai mẹ con mà tự tấm tắc thấy mình có cơ may lớn quá xá. Hắn quên luôn chuyện đói bụng, ờ thì miệng không có cơm thì cặċ có Ɩồŋ thay cũng được, huống chi lại có tới hai cái Ɩồŋ, tranh giành nhau như giặc. Hắn bật cười hề hề làm cả hai mẹ con phát bực. Bà mẹ nhấm nhẳng:
– Cười con cặċ gì cười hoài, bú Ɩồŋ không lo bú mà cứ cười ruồi.
Còn đứa con gái thì la nhong nhỏng:
– Đụ gì khều khều như gãi ngứa, làm Ɩồŋ người ta muốn rệu rạo đi.
Cuộc làm tình tay ba này đúng là vô tiền khoáng hậu chưa từng có. Bởi tính cách độc nhất vô nhị như vậy mà kết quả chẳng đem lại cho từng người sự thỏa mãn mong đợi thì họ nổi khùng cũng đúng thôi.
Bà mẹ luôn phải ển ển người mỏi bằng chết mà tên tù chỉ cạp cạp chứ không làm cho chị sướng như ý chị muốn nên cũng muốn ngưng. Có điều bỏ thì tiếc mà cứ để cù cưa thì có ăn thua mẹ gì đâu. Cho nên chị choi choi như con bọ rầy khào khào nơi đám cứt. Chị la tên tù:
– Làm ăn cái Ɩồŋ gì mà khẹc khẹc như con khỉ.
Đứa con gái cũng cằn nhằn từng chặp. Chả tên tù mà muốn bặp được Ɩồŋ bà mẹ cho bả đè cơn nứng xuống thì hắn phải nằm yên. Con nhỏ không được nắc thì la chí chóe:
– Cha nội làm ăn như con cặċ, xìa xìa rồi êm rơ như gãi ghẻ làm tui muốn tê luôn con sò. – Chưa gì nó cuộn người hẩy lên cục cục mà cũng không ăn thua gì.
Còn cha nội tù thì cuống cà kê dê ngỗng lên vì ai cũng bâu sấu đòi hưởng sự tấn công mãnh liệt của chả. Hắn cũng nổi cục với cả mẹ lẫn con nên chửi um:
– Hai bà cãi nhau như giặc, tui có một con cặċ và một cái mồm chớ bộ nhiều nhỏ gì, được chỗ này thì mất chỗ kia chớ, để tui làm lần lượt thì hổng chịu, bắt phục vụ cả hai một phùa thì cũng ráng chút xíu, sao lại ganh tị nhau. Làm thét, tui đéo nắc, đéo bú gì hết cho chừa.
Bà mẹ nghe đã rét, con gái nhỏ cũng ê càng. Nó phải hấp tấp xoay đầu óc thật lẹ để tìm ra một phương kế khác. Bỗng nó la lên:
– Tui nghĩ ra rồi, để tui bày cho mọi người đều ưng ý. – Nói rồi, nó hối tên tù:
– Cha nội rút cặċ ra đi, bà má cũng ngồi lên hẳn hoi nghỉ mệt một chút.
Thấy ai cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên, con nhỏ chúm chím cười ra cái điều bậc quân sư quạt mo. Nó ra lệnh rổn rảng:
– Bây giờ cha nội nằm ngửa ra cho tôi nhờ, còn bà má thì ngồi gác háng chàng hảng trên mặt chả.
Bà má thấy con nhỏ giành cái củ lẳng của thằng tù cho nó xực nên có vẻ không chịu.
Bả la te rẹt:
– Mày nứt mắt mà trứng khôn hơn vịt.
Sao mày ngậm đã đời, còn đòi thiếm xực nữa, nhường cho tao chút cháo chớ. Mày lên ngồi chỗ này đi, còn để cái khúc đó cho tao. Con nhỏ ứ hự đời nào nghe. Nó ăn miếng trả miếng với chị:
– Má xài khúc dồi nhiều rồi, tía nắc phành phạch má thiếu điều muốn lột dên còn gì nữa. Tui mới nhấm nháp sơ sơ, chả mần ạch đụi không ra bờ ra bến gì hết, má để tui xàng với chả chút nữa.
Tên tù có vẻ sốt ruột:
– Thôi hổng ai nhịn ai thì dẹp, tui để cặċ nghỉ phẻ sướng hơn.
Nói rồi, chả lóp ngóp ngồi lên, cả bà má lẫn đứa con gái phải can:
– Thì để má con tui tính, cha dù sao cũng hưởng đủ hai phần, nóng nảy gì hổng biết.
Rồi bà má biểu đứa con gái:
– Thì mày leo lên đợi bể bình nước lần nữa thì cho má hưởng chút xái, đừng ngốn hết, tội nghiệp má nghe con.
Con nhỏ gục gặc đầu. Hai nữ ngồi đâu lưng nhau, Ɩồŋ con nhỏ xỏ vô cặċ thằng tù, còn của bà già thì khoe bày ra trước miệng của hắn. Tên tù ở dơ hít hà có vẻ khoái chí, mẹ cha con nhỏ lanh quá cỡ, có vậy mà hắn nghĩ hoài chưa ra. Kiểu này là hắn khỏi tốn sức lao động mà cả hai mụ cũng hả dạ vô ngần.
Cho nên thoáng cái đã nghe hai mụ rên rỉ ê ẩm. Tiếng xào xào như bồ cào hốt lúa và tiếng phành phành như cánh trực thăng đập liên hồi. Con nhỏ xục xịch xục xịch, bà chị cũng ạch đụi tới lui, miệng mồm và cặċ dái tên tù sục nát beng hai Ɩồŋ mấy mụ hết ráo. Đã vậy hai tay hắn còn như mái chèo, hết xoa mò vô lưng con gái lại bóp ì ì lên cặp vú bà má.
Chèn ơi, vui và sướng nôn ruột. Lâu lâu bà má lại hét:
– Ra chưa mày, lâu lắc vậy. Chả bú tao muốn lòi trĩ ra ngoài, hột le gì lủng lẳng rơ hết trơn mà mày cứ cà xịch cà đụi, nôn thấy mẹ.
Con nhỏ leo lẻo đâu thua:
– Chả cào con cũng muốn bong mẹ nó hết bề trong rồi má, chưa chừng tử cung con cũng xí lắc léo nữa rồi, nhưng cặċ chả vẫn dẻo nhẹo và đâm hoài, con hổng rút ra được.
Bà má đành xuống nước năn nỉ cha tù:
– Thôi đụ cả mẹ lẫn con sướng quá rồi, ông ráng mửa ra cho con nhỏ nó nứng đi, rồi tới phiên tui.
Tên tù khi không được coi như ông tướng, quên luôn cả đói mà hổng muốn nghe theo ai. Bao lâu ở tù thèm Ɩồŋ thấy tổ, giờ có luôn hai cái một lượt, ngu gì mà hối hả xài. Kệ, má con nhà nẫu khích bác, ăn thua nhau thì hắn càng có lợi, tay bóp, cặċ đụ cha trên đời còn muốn gì.
Vậy nên hắn cứ đủng đỉnh, thong dong, như người xem hoa ngắm cảnh. Lưng con nhỏ mịn như sa teng mát rượi, vú bà má mềm nhẻo đong đưa, ôi trời đất dành cho hắn là cha thiên hạ, có mơ mộng ngàn đời cũng không tin là thực. Chả cứ cù cưa như người kéo đỏi, lệt bệt nguẩy đít và nút miệng òm òm. Cả hai mụ được cà được mút nên Ɩồŋ nào Ɩồŋ nấy lo lết muốn điên.
Sơ sơ mới non tiếng đồng hồ mà cha tù phung phí sức dữ đó chớ. Nhưng mà thế mới phỉ, chớ không có khi hắn dám đè bậy đàn bà con gái trên đường thì án còn nặng thêm gấp bội. Từ lúc trốn đi tới giờ, hắn phải vuốt bụng chịu trận nhiều rồi, thấy mông nào của mấy nữ đều ngon lành hết. Qua xóm, gặp mẹ nào để tè he vú ra cho con bú, cha đã ước ao giá gì có phép biến thành thằng nhỏ hầu ngậm cái vú cho đỡ ghiền. Cha mẹ ơi, ông trời nỡ ác, đàn bà đã đẹp lại còn ban cho thêm cặp vú và cái Ɩồŋ nên đàn ông đều mắc đọa là đúng quá.
Con nhỏ lại thấy tên tù lơ ngơ nên kêu rầm lên:
– Trời ạ, còn lo ra gì nữa đây cha nội. Tập trung dùm chút đi, tía ơi. Xà lơ là con điên lên đó tía.
Tên tù hoàn hồn lại dập túi bụi gỡ tội với con nhỏ. Tiếng reo làm bà má nôn nao, tiếng kêu như người được ăn no đủ đú đởn rỉ rên. Bà tức dội ngực nạt con nhỏ:
– Mày hét gì hơ hải như bị ai xẻo Ɩồŋ, chói tai muốn chết.
Con nhỏ nào vừa, nó trả treo liền bà má:
– Chớ hồi nãy ổng đụ má sướng chắc má la nhỏ sao má.
Bà má nẹt:
– Tao la hồi nào, I a rên mà còn lo mày nghe nứng bậy, chớ nào tao có được tự do xả cảng như mày.
Hai má con cãi nhau như mổ bò, nghe xóc óc tệ. Thằng tù lại phải làm trung gian ngăn cản:
– Sao hai người sủa nhau hoài, có thay thế gì được đâu, im im để tui đụ người này rồi đụ tới liền, như vậy có hơn không.
Bà má và đứa con gái nghe thấu đáo nên miệng thì ngưng mà mắt thì liếc nhau như dao cạo muốn cắt toẹt nhau ra mới hả.
— Hết —
Để lại một bình luận