Hương nhỏ hơn tôi bảy tuổi, là một nữ giáo viên có nhan sắc khá ấn tượng. Hương luôn đến trường với một vẻ ngoài trang nhã. Những bộ áo dài, váy vóc cho đến trang sức Hương mang trên người đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, chúng như sinh ra để dành cho cô.
Mỗi bước đi của cô đều khiến người khác phải say đắm nhìn theo, dù đó là bác bảo vệ, các thầy giáo, học sinh nam hay cả thầy hiệu trưởng. Tất nhiên, tôi cũng có nhìn theo, nhưng không giống họ, cái nhìn của tôi chỉ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không chút ý nghĩ xấu xa nào khác.
Lúc Hương mới về trường, chúng tôi không thân thiết lắm. Tuy nhiên, vào một hôm tôi vô tình nhìn thấy Hương đang đọc sách, mà quyển sách ấy tôi đã đọc qua rồi. Vì nội dung sách khá thú vị nên tôi có thảo luận với cô ấy một chút. Hương dường như bị cuốn theo cuộc trò chuyện với tôi, cả hai say sưa “đàm đạo” không ngừng. Từ đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên tốt hơn nhiều.
Dần dần, tôi nhận ra Hương có tình cảm với mình. Tôi không tự cao tự đại mà ảo tưởng tuyên bố như thế. Những cử chỉ của cô ấy đều nói lên rõ ràng rằng Hương đã để mắt đến tôi.
“Anh Tuấn!” Giọng nói ngọt ngào của Hương khiến tôi ngoái đầu lại.
Hương bước đến bên tôi, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo dài trắng cách tân, được thêu dệt với những họa tiết bắt mắt.
Tôi mỉm cười: “Chào em! Em đỡ bệnh chưa?”
Tuần trước, Hương bị bệnh phải xin nghỉ một ngày.
Hương nghe vậy e thẹn đáp: “Em đỡ rồi, cảm ơn trái cây của anh tặng…”
Tôi có gửi một ít trái cây cho cô ấy, dù sao cũng chỉ là sự tử tế của những người đồng nghiệp. Nhưng tôi lại quên mất có thể khiến cô ấy hiểu nhầm.
“Không có gì đâu!”
Nói rồi tôi cất bước đi tiếp, Hương cũng đi bên cạnh.
“Anh Tuấn, cuối tuần này anh rảnh không? Em muốn mời anh một bữa cơm, coi như cảm ơn vụ trái cây…” Hương đưa mắt nhìn tôi.
Tôi có chút khó xử, nhưng sau đó vẫn kiên quyết từ chối. Một nét buồn phảng phất trên gương mặt Hương. Cô ấy mỉm cười nói: “Anh lạnh lùng quá đó.”
Tôi chỉ gượng cười.
“Là vì chị ấy… đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Thời buổi bây giờ, kiếm được người chung tình như anh khó quá.”
“Rồi em sẽ tìm được thôi!” Tôi nhún vai.
“Em tìm được rồi…” Hương nói xong cười nhẹ với tôi một cái, sau đó cô ấy đi về phía cuối hành lang.
Tôi đứng đó một lúc rồi vào phòng nghỉ của giáo viên, còn một tiết nữa mới đến tiết dạy của tôi. Mò mẫm trong cặp, tôi lấy ra một tấm ảnh.
Trên ảnh là người con gái mà tôi yêu nhất, Ngọc.
Từ ngày cô ấy mất, trái tim tôi đã hóa đá rồi. Không một ai có thể làm tôi rung động.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn ẩn chứa những điều bất ngờ đầy trớ trêu. Tôi một lần nữa động lòng với người mà tôi nhất quyết không được động lòng.
Tan trường, tôi lái xe về nhà, trên đường đi, tôi vô tình gặp Kiều. Dù con bé mang khẩu trang kín mít nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra. Chỉ là, con bé đang ngồi trên xe một đứa con trai khác và lại ôm cậu ta một cách thắm thiết.
Con bé vậy mà biết yêu rồi. Tôi khá bất ngờ bởi trong mắt tôi, Kiều vẫn luôn là một đứa trẻ ngây thơ. Nhưng có lẽ tôi nên chấp nhận rằng con gái mình đã lớn. Chuyện nó có người yêu là bình thường thôi.
Bình thường…
Phải, rất bình thường…
Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Mang tâm trạng ấy về nhà, tôi ngã xuống giường với một đầu suy tư. Đó là con gái tôi. Khi thấy con gái mình có bạn trai, người cha nào cũng sẽ cảm thấy lo lắng thôi nhỉ? Đó là tâm lý chung mà. Tôi sẽ lo rằng cậu trai kia là người thế nào? Có đối xử tốt với con bé không? Bọn nó đã làm những gì? Liệu Kiều và cậu con trai kia đã…
Càng nghĩ, tôi càng bị vặn xoắn trong những luồng câu hỏi. Nhưng bỏ qua tất cả, tôi chú tâm đến cảm giác kỳ lạ trong Ɩồŋg ngực mình. Một cảm giác gì đó rất lạ… không, thật ra tôi đã từng trải qua rồi, tôi nhớ vậy! Cảm giác hệt như lúc tôi biết Ngọc có người yêu.
Là ghen.
Ghen?
Quái lạ.
Ghen với bạn trai của con gái mình?
Không! Tuyệt đối không phải!
Tôi phủ nhận, đúng hơn là không thể chấp nhận. Nghĩ ngợi những điều kỳ lạ này chỉ khiến tôi mệt mỏi hơn mà thôi.
Bỏ qua bữa trưa, tôi tắm rửa rồi đánh một giấc.
Phần 4
Ngày giỗ của Ngọc đã đến, vì nhà ngoại khá xa nên tôi mượn chiếc xe của thằng em. Tuy không có xe riêng nhưng tôi vẫn biết lái ô tô.
“Dậy chưa Kiều?”
Tôi gõ cửa gọi Kiều dậy. Có lẽ việc dậy lúc 4 giờ sáng khá khó cho Kiều. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Phòng con gái tôi thơm quá, mùi thơm dịu dàng, tươi mới, cảm giác như lạc vào một cánh đồng hoa. Bước đến bên giường Kiều, mắt tôi có chút không đứng đắn khi lướt trên cơ thể con bé. Chợt, ánh mắt tôi dừng lại ở ngực Kiều. Con bé đang mặc một chiếc váy ngủ dây khá mỏng manh. Một bên dây váy của nó đã trễ xuống, làm lộ phân nửa bầu vú trắng muốt. Khoảnh khắc ấy, tôi như đứng hình. Con mắt vẫn cứ trơ trẽn nhìn vú con gái mình.
Tôi phải kêu con bé dậy, nhưng một phần lại muốn nhân cơ hội xem vú Kiều.
Con bé ở nhà hay thả rông, điều này tôi không cấm, dù sao mang áo ngực quá nhiều sẽ khiến con bé khó chịu. Mà cũng vì vậy nên nhiều lần tôi được chiêm ngưỡng vú của con gái. Có những lần tôi nhờ con bé soạn thảo slide, trong lúc nó đang chăm chú làm việc không để ý cổ áo rộng của mình đang chào đón ánh mắt tội lỗi của tôi. Vú con bé khá to, thậm chí có chút nhỉnh hơn Ngọc khi xưa. Đầu ti hồng hào, nhỏ xíu như hạt đậu, trông vô cùng đáng yêu.
Ai làm chồng con bé sau này hẳn sẽ sướng lắm nhỉ? Vì có thể chơi đùa với một cặp vú tuyệt vời như vậy…
Tôi cũng không biết vì sao tôi lại nghĩ như thế. Thậm chí hình ảnh vú của Kiều bị một ai đó bú liếm hiện lên trong đầu tôi. Có điều, càng nghĩ, “một ai đó” lại dần lộ diện. Đó chính là tôi.
Lúc đầu, tôi cảm thấy xấu hổ với những suy nghĩ đồi bại của mình. Nhưng càng về sau, bản thân tôi lại càng nới lỏng chuẩn mực của bản thân. Tôi nghĩ chắc mọi người có con gái đều sẽ nghĩ như thế! Tôi biết mình đang bao biện, nhưng không có cách nào dừng việc đó lại. Ít nhất nó giúp tôi cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
Lúc này, Kiều đột nhiên mở mắt dậy. Tôi cũng nhanh chóng thu lại cái ánh mắt tà dâm của mình.
“Nào, con gái cưng của ba, dậy rồi đi đám giỗ mẹ nè!”
Tôi kéo con gái dậy, nhân tiện tận hưởng khoảnh khắc ôm cơ thể xinh đẹp kia vào lòng. Con bé không nghi ngờ gì, chỉ mỉm cười khiến tôi thở phào.
Tôi cũng tranh thủ tắm rửa, sửa soạn một tí. Lúc đang cởi quần áo đi tắm, tôi nhận ra từ bao giờ, cái quần mình đã dính đầy nước nhờn tiết ra từ con cu.
Như một bằng chứng đanh thép, tôi dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh. Tôi không thể tiếp tục như vậy!
“Ba ơi!”
Tiếng Kiều phát ra từ trong phòng. Tôi bước vào thì thấy con bé đang chật vật kéo cái dây khóa sau lưng mình. Tấm lưng ngọc ngà của con bé lộ diện trước tôi, cái quai áo ngực màu trắng lại càng tăng độ kích thích.
Tôi hơi bần thần một chút, sau đó cũng tiến lại kéo giúp con bé. Mùi hương Kiều xộc thẳng vào mũi tôi, khiến tôi mê man.
Kéo dây xong, Kiều xoay một vòng rồi hỏi tôi: “Ba, con có xinh không?”
Kiều mặc một chiếc đầm màu trắng đáng yêu, quanh vùng ngực là phần vải được thiết kế khá mỏng, giúp ẩn hiện nơi nhạy cảm ấy một cách tinh tế, hai ống tay áo cũng được thiết kế theo hoa văn nhẹ nhàng bắt mắt. Phải công nhận rằng, Kiều mặc cái đầm này rất hợp.
“Đẹp lắm!” Tôi gật gù khen con bé.
Nụ cười tươi trên môi Kiều khiến tôi ấm lòng, cả quãng đời còn lại tôi chỉ mong luôn được thấy con bé cười. Chợt, Kiều tiến đến, hai bàn tay thon sửa lại cổ áo cho tôi.
“Ba của con cũng phong độ quá đi!”
“Haha, còn phải nói nữa sao?”
Trong thoáng chốc, tôi cảm giác như Ngọc ở trước mặt. Được khen, tôi thấy vui lắm. Tâm trạng ấy vẫn duy trì trên cả quãng đường dài đến nhà ngoại của Kiều.
Kiều có vẻ khá buồn ngủ, sau một hồi líu lo với tôi về chuyện trường lớp, con bé thiu thiu ngủ. Ngắm đứa con gái đáng yêu ngủ say, tôi bỗng thấy bồn chồn trong lòng.
“Kiều… Kiều…” Tôi thử gọi con bé nhưng không chút động tĩnh, xem ra đã ngủ say thật rồi. Chả hiểu sao, càng nhìn Kiều, người tôi càng nóng. Những suy nghĩ kỳ quặc bắt đầu len lỏi xuất hiện.
Tôi nhìn xuống bên dưới, cặp đùi trắng nuột nà của Kiều thật quyến rũ. Điều đó khiến người làm cha như tôi cũng tự hào lắm. Nhưng đâu chỉ tự hào, một cảm xúc khác cũng song song với đó mà khuấy đảo tâm trí tôi.
Cảm giác khi sờ vào đó sẽ như thế nào nhỉ?
Tôi lắc đầu. Vẫn nên tập trung lái xe thì hơn. Nhưng đúng lúc này, một cột đèn giao thông hiện lên màu đỏ với con số 90. Tận 90 giây?
Chả hiểu đó có phải là do ý trời không. Tôi vừa hay lại đá mắt sang Kiều. Bàn tay tôi run run rời khỏi vô lăng, lơ lửng trên đùi của Kiều. Mắt tôi như phân thành hai hướng, một hướng chú ý nét mặt Kiều, một hướng nhìn xuống đùi con bé.
Tôi định dừng lại nhưng nhận ra con cu của mình đã cứng lên. Cơ thể tôi lúc này không còn kiểm soát được nữa. Bàn tay tôi chạm vào đùi Kiều.
Mát lạnh!
Mềm mịn!
Mượt mà!
Bàn tay tôi hưởng trọn cái đùi tuyệt phẩm của Kiều. Tôi không dừng ở một chỗ mà từ từ vuốt ve, tất nhiên vừa canh con bé nữa. Tay tôi trượt lên xuống một cách nhịp nhàng, tận hưởng đùi Kiều.
Đã quá. Một thứ sức sống mãnh liệt đang cuộn trào trong tôi.
Rồi ánh mắt tội lỗi tôi chăm chú vào cái váy của con bé. Bên dưới lớp váy này là cái Ɩồŋ của nó. Lần cuối tôi thấy Ɩồŋ Kiều là năm nó học lớp 3. Khi ấy, tôi vẫn còn tắm cho nó.
Cái Ɩồŋ nhỏ xíu khi ấy tất nhiên chẳng có gì ấn tượng với tôi. Nhưng con bé bây giờ đã lớn rồi, không biết cái Ɩồŋ nó sẽ ra sao? Nó có giống mẹ không?
Tôi muốn thử sờ Ɩồŋ con bé quá.
“Kiều… Kiều…” Tôi dùng giọng nhỏ nhất của mình để kêu con bé, nhưng nó vẫn ngủ say. Lúc ấy, tôi mặc kệ mọi thứ, liều mạng vén váy con bé lên. Một lớp quần lót màu trắng với hoa văn đầy quyến rũ lộ ra trước mắt tôi.
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi đưa ngón tay từ từ tiếp cận vùng tam giác của con bé.
Khi chỉ còn cách vài centimet thì…
Bíppppp!
Một tiếng còi inh ỏi từ phía sau kéo đến làm tôi giật thót tim, Kiều cũng vì giật mình mà tỉnh dậy. Rất may, tôi đã kịp thu tay lại, đồng thời kéo váy con bé xuống.
Nhìn lên cột đèn giao thông thì thấy đã hết đèn đỏ, tôi vội phóng xe đi trong khi trái tim vẫn đang đập như trống trường.
“Làm con giật cả mình!” Kiều đặt tay lên ngực ngoái đầu nhìn lại chiếc xe tải phía sau.
Tôi cũng chỉ ậm ừ với con bé. Sau hành động vừa rồi, tôi quá xấu hổ để nói chuyện trực tiếp với Kiều.
Khoảng 9 giờ sáng, tôi đã đến được nghĩa trang nơi chôn cất vợ mình. Tìm đến phần mộ của em, tôi lau dọn một chút rồi thắp nhang.
Sau đó tầm nửa tiếng, tôi đến nhà ngoại của Kiều. Bước vào trong thì đã thấy họ hàng bên vợ có mặt đông đủ. Tôi chào hỏi từng người, đặc biệt tìm đến mẹ vợ, người đang trong thời kỳ gần đất xa trời, chỉ có thể nằm trên giường suốt mấy năm qua.
Mẹ vợ tôi mắt mờ, trí óc cũng không còn minh mẫn. Rất may, bà vẫn còn nhớ tôi. Tuy nhiên, khi gặp Kiều, bà lại lầm tưởng là Ngọc. Tay bà run run vuốt tay Kiều, hỏi chuyện nhà chồng thế nào, sao không về thăm mẹ?
Tôi không để ý mọi người xung quanh có biểu cảm gì, chỉ thấy bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Có lẽ mẹ vợ tôi đã quên, con gái bà ấy đã mất rồi.
Kiều trước tình cảnh này cũng không nói gì, chỉ dịu dàng xoa lên bàn tay gầy guộc của mẹ.
Một lát sau, anh vợ tôi kêu mọi người ra ăn giỗ. Bầu không khí cũng đã nhẹ hơn phần nào. Mọi người ăn uống và bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Còn nhớ lúc vợ tôi vừa mất, cả dòng họ vợ đã rất tức giận với tôi. Tôi hứng chịu toàn bộ những cảm xúc tiêu cực của họ, những lời mắng nhiếc, tiếng khóc than, trách cứ… Nỗi đau lại càng chồng chất trong tôi. Lúc ấy, bé Kiều đã đứng ra bảo vệ tôi. Con bé nói với họ rằng không được mắng ba mình. Tôi vẫn nhớ chứ, sao mà quên được khoảnh khắc ấy.
Tiệc tàn, tôi nghỉ lại nhà vợ đến 4 giờ chiều. Từ biệt mọi người, tôi cũng Kiều lái xe trở về nhà.
“Ba, ba còn yêu mẹ con không?” Kiều bỗng cất tiếng hỏi.
Tôi nghe vậy đáp không cần nghĩ: “Còn chứ! Ba lúc nào cũng yêu mẹ con!”
“Mẹ thật hạnh phúc khi có ba làm chồng… con cũng hạnh phúc khi ba là ba của mình!”
Kiều cười nói. Tôi nghe vậy cũng có chút vui trong lòng.
“Nhưng mà ba… con nghĩ ba cũng nên nghĩ cho bản thân mình… ba không muốn… tìm một ai đó chăm sóc mình sao?”
Lại là chuyện này. Tôi biết con gái hay ba mình đều đang nghĩ cho tôi. Tuy vậy, tôi thật sự không muốn bước thêm bước nữa. Trong tâm trí tôi chỉ tồn tại hình bóng của Ngọc mà thôi.
“Thôi, có con chăm sóc cho ba là được rồi!”
“Sau này con lấy chồng thì sao?”
“Vậy đừng có lấy, ở giá nuôi ba được mà haha!”
Để lại một bình luận